Ngài Fred! Tại Sao Là Em


Giọng hắn khàn khàn dễ nghe hơn cả tiếng đàn Cello: “Chào, bảo bối.” Hắn cười lại nhắm nghiền mắt dụi cả khuôn mặt vào vai cô: “Anh vẫn còn muốn ngủ.”
“Vâng.” Hiếm khi thấy bộ dạng trẻ con này của hắn, Trương Ý Nhi đặc biệt hưởng thủ, cô vuốt lọn tóc bạch kim vài cái.

“Anh ngủ đi.

Em vào nhà vệ sinh.”
Ngoại trừ đầu bị chấn thương và vết thương tự đâm đã được băng bó đàng hoàng thì những bộ phận không có gì đáng lo, chỉ trầy xước vài chỗ, tự mình có thể xử lý chuyện cá nhân.
Nhưng Frederick Nhược Đông nghe tới đây thì tỉnh ngủ hẳn, hắn ngồi dậy không nói lời nào, cứ thế bế cô lên đưa vào nhà vệ sinh.
Phát hiện hắn còn định cởi quần áo giúp mình, cô buồn cười giữ tay hắn lại: “Em khỏe hơn rồi, tự em làm được mà.”
Frederick Nhược Đông thấy cô không nói dối mới đồng ý trở ra.
Liếc xéo hai con bồ câu kia, anh nhíu mày, vài bước đến gần chúng, hơi thắc mắc: “Hôm qua chưa gì đã bỏ chạy.”
Cặp bồ câu đần mặt, cùng nghĩ, là bị dọa sợ đó, tự nhiên người đàn ông ghê gớm này đòi mang chúng đi, làm sao có thể không sợ.
Thấy hai cái đầu lắc lư ngu ngốc của chúng, Frederick Nhược Đông cũng tự thấy mình bị chúng làm cho ngốc theo rồi.
“Không đồng ý thì thôi vậy, ở đây chơi với cô ấy đi.”

Ý này coi như được nhé.
Cúc ** vài tiếng thể hiện sự vui mừng rồi cất cánh bay đi.
Frederick Nhược Đông ngó mấy cọng lông chim bay bổng trong không trung, chủ nhân của nó thì lại trốn đi nữa rồi, hắn nhăn mặt chẳng hiểu cặp bồ câu này, hắn đã thỏa hiệp rồi chúng còn bỏ đi là sao vậy chứ.
“Nhược Đông.”
Nghe cô gái nhỏ gọi, hắn vội đi tới mở cửa phòng vệ sinh.

“Sao vậy em?”
“Tay em hơi đau.” Áo bệnh nhân đang mặc lở dở mắc ở khuỷu tay, cô đỏ mặt chỉ có thể gọi hắn vào giúp.
Frederick Nhược Đông đi tới mặc áo cho cô cẩn thận, xong thì bế cô ra ngoài, đặt cô nhẹ nhàng trên giường.
“Anh dọa chúng đi rồi.” Không thấy hai chú bồ câu đâu nữa, Trương Ý Nhi bĩu môi cáu vào eo anh trách.
Hắn có làm gì chúng đâu, thật oan ức nhưng cũng không biết biện minh làm sao.

“Chúng nhát cáy thì có.” Nói rồi cầm quần áo đi tắm rửa, vệ sinh.
Trương Ý Nhi dựa vào khung giường, hơi nhàm chán, cô cầm điều khiển tivi mở lên xem.
Kênh nào cũng đưa tin cổ phiếu nhà họ Mai thành phố S sau một đêm đã giảm xuống mức kỷ lục, thậm chí không có dấu hiệu ngừng lại, cứ tiếp tục thế này nhà họ Mai sẽ rơi vào tình trạng phá sản.
Mà nguyên nhân, liên quan đến việc trốn thuế, rửa tiền hàng ngàn tỷ tệ khiến cho cả giới tài chính chấn động.
Đến cả báo giải trí cũng chen một chân vào đưa tin.
Nhà họ Mai lần này chịu chết rồi.
Mai An Yên còn đang trong tù, là con dâu nhà họ Mạc, Mạc gia cũng vì chuyện này mà ảnh hưởng không ít.
Người người đều đang chờ Mạc Chính Thiên có vì vợ mà cứu vớt Mai gia không, hay là thuận theo mà dìm luôn nhà họ Mai.

Dù sao ai cũng rõ liên hôn Mạc - Mai chỉ dựa trên danh lợi mà không tồn tại cái gọi là tình yêu gì đó.
Frederick Nhược Đông khoan khoái ra khỏi nhà vệ sinh, khi nãy ở bên trong cũng nghe âm thanh từ tivi phát ra, tất cả đều liên quan đến chuyện nhà họ Mai.
Mọi sự đều nằm trong tính toán của hắn, hắn ung dung đi tới bế cô ngồi trên đùi mình, còn hắn thì dựa vào giường.
“Mạc Chính Thiên có cứu nhà họ Mai không nhỉ?” Định quơ lấy trái táo cắn thì Frederick Nhược Đông trừng mắt ngăn lại, hắn nói: “Đợi ăn sáng xong đã.”
Đan Đan đã mua đồ ăn sáng để sẵn trên bàn, Trương Ý Nhi chỉ phồng má cắn lên cái cằm hơi lún phún râu một cái rồi đặt trái táo trở lại đĩa.
Lúc này hắn mới trả lời vấn đề trước đó của cô: “Anh ta không cứu đâu.”

“Nếu anh ta ra tay sẽ cứu được Mai gia ạ?” Cô không am hiểu mấy chuyện tài chính gì đó, chỉ biết nhà họ Mạc nắm quyền lực và tiền tài không nhỏ, muốn kéo Mai gia lên cũng không phải là chuyện quá khó.
Vài chiếc lá khô bay vào trong phòng đáp xuống giường, Frederick Nhược Đông ghét bỏ phủi chúng đi, hắn mở hộp đồ ăn ra, không để tâm mấy nói: “Đúng vậy nhưng anh ta không tốt bụng đến vậy.”
Cái này thì cô hiểu, Trương Ý Nhi bị mùi thơm của há cảo lấp kín cả tâm trí, không thảo luận về vấn đề kia nữa.
Nhưng liên quan đến vụ tai nạn lần này thì cô muốn tường tận, há miệng ăn một miếng há cảo Frederick Nhược Đông đút, nhai xong định hỏi han hai câu thì anh lại đút tiếp, cô cười híp mắt ngấu nghiến liên tục chục miếng há cảo mới dừng lại.
Uống xong nửa ly sữa tươi, định quơ lấy khăn giấy lau miệng thì người đàn ông nào đó đã ôm mặt cô nâng lên, **** *** sạch sẽ sữa dính trên miệng cô.
Hành động tự nhiên như cặp vợ chồng đã ở bên nhau vài năm, hắn chẳng chút ngại ngùng nhưng Trương Ý Nhi thì đỏ mặt.
Để tránh chìm vào bầu không khí mập mờ này, cô ôm cổ hắn hỏi: “Có kẻ muốn hại em ạ?”
Frederick Nhược Đông gật đầu, hắn đặt cô ngồi xuống giường, dịch người một chút, vừa cắt táo vừa nói qua cho cô biết vụ tai nạn lần này.
Hắn nhấn nhá những điểm quan trọng, cần thiết nhất, cuối cùng chốt: “Là Mai An Yên chủ mưu.”
Chẳng hiểu sao cô ta lại ôm hận với mình như vậy, cô nhận miếng táo hắn đưa cắn một ngụm.

“Em cũng chẳng làm gì cô ta mà.”
“Lòng dạ phụ nữ… rất thâm sâu.

Nhưng cô ta quá ngu dốt.” Ai độc miệng bằng ngài Frederick chứ, Trương Ý Nhi bĩu môi ghé gần hắn thì thầm: “Em cũng ngốc.”.

truyện xuyên nhanh
Mùi táo thơm ngát, vị ngọt lan tỏa khắp khoang miệng, Frederick Nhược Đông đè gáy cô ra hôn sâu, muốn thử vị táo trong miệng cô có khác không, đúng là khác thật, thơm ngọt hơn nhiều cái thứ nguyên gốc.


“Em là ngốc đáng yêu.”
Haha, Trương Ý Nhi cười thích chí, không nghĩ tới người đàn ông này còn biết nói lời ngon ngọt thế này đấy.
Vì cười quá trớn kéo theo vết thương trên đầu căng ra, cô rên đau một tiếng, Frederick Nhược Đông đau lòng thổi thổi cho cô.

“Đừng cười nữa.”
Cái câu này lại khiến cô không nhịn được mà khúc khích, bị hắn chặn lại miệng, môi lưỡi quyến luyến một lúc mới dừng lại.
“Em không cần lo lắng gì nữa.

Tất cả đã kết thúc rồi.

Đợi em khỏe chúng ta có một chuyến phiêu lưu đấy.”
Hai mắt lập tức sáng bừng: “Phiêu lưu gì ạ?”
“Tìm kho báu mà Lạc Hồ Vận đã tạo ra.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui