Frederick Nhược Đông ngồi trong thư phòng, hắn như rơi vào vô số hồi ức, cuối cùng hắn kết nối điện thoại cho Khai Tâm: “Điều tra ngày hôm nay sau khi thi xong Tiểu Ý đã đi đâu? Gặp ai?”
Khai Tâm làm việc rất năng suất, lại thêm còn là chuyện của cô nhóc kia, nghe giọng điệu không chút độ ấm của ngài Fred là biết cô nàng họ Trương lại làm gì khiến ngài ấy giận rồi.
Nhìn kết quả điều tra được trên màn hình, Khai Tâm chớp chớp mắt, thế quái nào lại còn liên quan đến hai kẻ bên Ám Dạ vậy.
Sau khi báo cáo kết quả điều tra được qua cho Frederick Nhược Đông, Khai Tâm nói: “Có cần tôi gặp hai bọn họ hỏi cặn kẽ không ạ?”
Người đàn ông nói “không cần” rồi cúp điện thoại.
Hắn ngồi tựa vào ghế xoay, ánh mắt tập trung vào sợi dây khảm đá xanh lục trên cổ tay, cuối cùng hắn nhấn một dãy số.
Bên kia nghe máy khá nhanh, hai hồi chuông: “Frederick?”
Frederick Nhược Đông không vòng vo, hắn thả giọng đều đều mang ý cảnh cáo: “Quản tốt người của anh.” Nói rồi cũng lười tiếp tục nói chuyện, nhấn nút tắt không do dự.
Hắn rời khỏi ghế xoay, lại gọi cho ai đó.
“Ngài Fred.”
“Có chút tung tích nào của hai mẹ con Tần Lam không?”
Lần này Lion đã có chút manh mối: “Có một sinh viên mới được đặt cách nhập học Phong Khởi, lai lịch phức tạp mang khuôn mặt khá giống Nhạc Ly Ân, tên là Đồng Ly Ly.”
Quả nhiên tin này rất quan trọng, người đàn ông nhíu chặt chân mày, ngón tay nhịp vài cái trên bàn gỗ, rồi hắn ra lệnh: “Đào sâu cô ta.
Không có sự trùng hợp nào ở đây cả? Đặc biệt tra rõ kẻ đứng sau cô ta.”
Lion đáp “rõ”.
Đã qua 1 giờ sáng, Frederick Nhược Đông vẫn không ngủ, hắn cứ đứng trước cửa kính, tay lắc lắc ly rượu vang, như đợi cũng như thầm đoán đáp án, cuối cùng điện thoại đổ chuông.
????rang gì ????à ha???? ha???? ????hế # ???? r u ???? ???? r u ???? ???? n﹒vn #
Hắn không nhìn người liên lạc là ai, hắn biết rõ, áp điện thoại vào tai, hắn lên tiếng: “Nói đi.”
Dạ Huyền đang dùng cặp mắt sắn bén găm vào Huyền Bạch, Huyền Dụ vừa tự phạt dùng dao đâm vào đùi của mình, mùi máu tanh khiến Dạ Huyền càng bực mình hơn, hắn nhắm mắt rồi cho Frederick Nhược Đông đáp án: “Trương Ý Nhi… đã biết bản đồ kho báu xăm trên lưng mình.”
Y nghe tiếng động đồ vật vỡ nát bên kia đầu dây, mấp máy miệng: “Là tôi quản thuộc hạ không nghiêm.
Tôi đã…” tút tút tút.
Lần này có chuyển nhượng luôn chuỗi khách sạn cho Frederick Nhược Đông cũng vô ích.
Dạ Huyền quát: “Các cậu rảnh hơi quá đúng không.”
Huyền Nhân mím môi ra hiệu cho em trai ngu ngốc của mình, nhưng thằng nhóc này hôm nay ăn phải tôm hùm hay sao dám phản bác lại lời nói của Boss: “Cô ấy nên biết, thà biết sớm một chút, nếu để khi kết thúc mọi chuyện cô ấy là người cuối cùng rõ chính mình là con tốt trong tay ai đó, cô ấy… sẽ không chịu đựng nổi mất.”
Lời này thế nhưng đã chạm vào lớp màng cuối cùng trong trái tim lạnh giá của Dạ Huyền, y thôi không tiếp tục mắng bọn họ nữa mà rời khỏi phòng, trước đó hạ lệnh: “Ngày mai, trở về nước.”
Người đàn ông nghiến răng, hắn cúi đầu, gân xanh trên trán nổi lên giần giật, cuối cùng ánh mắt dừng trên sàn nhà đã đầy những mảnh vỡ thủy tinh bén nhọn, hắn giẫm trên từng mảnh thủy tinh rồi rời khỏi thư phòng, một đường đi thẳng đến nơi cô gái nhỏ đang khóc đến sưng cả mắt.
Hắn không gõ cửa mà tự bước vào, cánh cửa được hắn nhẹ nhàng khép lại, khóa trái.
Tiếng thút thít ngay tức khắc im bặt, trái tim đập chậm dần, chậm dần, đến khi ngồi trên giường, bàn tay hơi run chạm vào khuôn mặt được mái tóc đen phủ lấp.
Hắn kiềm nén cảm xúc đang sắp bùng phát, khẽ gọi: “Tiểu Ý.” Rồi xốc cả thân thể mảnh mai lên, khi thấy khuôn mặt đẫm nước mắt, cánh môi bị cắn đến rớm máu, hai mắt sưng híp của cô hiện rõ, trái tim hắn thắt chặt, như bị dao xuyên qua, may lại rồi xuyên qua, cứ thế lặp đi lặp lại.
Hắn đau xót ôm cô vào ngực, cánh môi ở bên tai cô nỉ non: “Xin lỗi.”
Lời ấy vừa thốt ra, Trương Ý Nhi không kiềm được nữa, cô khóc thất thành, cuối cùng tiếng gào thống khổ ấy hoàn toàn đâm một kiếm vào linh hồn hắn.
Frederick Nhược Đông giữ chặt gáy cô, trao cho cô nụ hôn cuồng bạo.
Hắn nuốt hết từng âm thanh cô phát ra, bàn tay không ngừng ve vuốt thân thể non mềm, khi chiếc váy trên người cô đã bị hắn thô bạo xé nát, cô mới sững sờ bấm móng tay vào cánh tay hắn.
“Xin lỗi, Tiểu Ý.” Hắn lần nữa nói ra lời xin lỗi, mỗi lần lại chân thành và trìu mến hơn một tầng.
“Em làm sao để tin anh?” Cô nức nở khi bờ ngực bị hắn không ngừng dày vò.
Hắn dừng lại, lần nữa phủ lấy cánh môi căng mọng, trong sự bao vây của sắc dục và sự hối lỗi, hắn khàn giọng: “Hiện tại và tương lai, em là quan trọng nhất.” Nói rồi, hắn đặt ***** *** đã căng cứng ngay cửa âm hộ, động thắt lưng, rốt cuộc cũng đi sâu vào trong thân thể cô.
Đã lâu không làm tình, Trương Ý Nhi trướng đau rên thành tiếng, cô vặn người, thở dốc, bám chặt hai tay vào vai hắn.
Lời nói ấy như ru cô chìm vào giấc mộng màu hồng mãi không bao giờ tỉnh.
Cô biết mình đã trầm luân, đã giam hãm cả cuộc đời này, cột chặt chính mình vào người hắn.
Còn có thể làm gì nữa đây, khi mà… cô quá yêu hắn, yêu đến mức không sao rời bỏ được nữa.
Cô mím môi, hắn lại thúc sâu, không kiềm chế nữa, cô vòng tay kéo hắn xuống, cô hôn hắn, nụ hôn đầy máu tanh nhưng không ai buông tha cho đối phương.
Cả hai hòa làm một, gắn kết chặt chẽ thật lâu, Frederick Nhược Đông toát đầy mồ hôi, hắn rời khỏi môi cô, di dần xuống ngậm mút lấy đôi gò bồng cao ngút.
Gia tăng tốc độ và sức mạnh chiếm hữu người dưới thân, cuối cùng toàn bộ tiểu Nhược Đông đều được cô nuốt trọn.
Xong một trận mây mưa đầy sấm chớp, hắn ngồi tựa vào giường ôm trọn thân thể ngọc ngà trong ngực, hắn dùng mù bàn tay như ve vuốt cũng tựa như đang phác họa từng phân trên khuôn ngực người con gái, hắn khẽ gọi: “Tiểu Ý.”
Cô “ừm” một tiếng, bị hắn vuốt vuốt như vậy, cô hơi nhột liền giữ chặt lấy cổ tay hắn.
Hắn cũng không tiếp tục nữa, yên lặng cho cô nắm chặt lấy tay mình, ánh mắt từ ngực cô chuyển đến khuôn mặt non mịn, rịn mồ hôi, hắn trầm mặt vài giây như đang lựa từng câu chữ thật thích hợp.
“Trong Kinh Thánh nói rằng…” Hắn mở miệng: “Tình yêu không chỉ là cảm xúc, mà còn là một quyết định của ý chí.
Việc ngay từ đầu anh giữ em bên cạnh mình là vì mục đích không trong sáng, đó là lý trí, không liên quan đến cảm xúc.
Sau đó em bước vào cuộc đời anh, từ từ ủ một thứ rượu ngọt và tinh khiết rồi em cho anh uống.
Khi đó anh bắt đầu dùng cảm xúc để ở bên cạnh em.
Anh không rõ tình yêu là gì…” Thân thể người trong lòng run run, hắn mím môi ôm cô chặt hơn, đoạn tiếp tục: “Từ một khoảnh khắc nào đó rất lâu rồi, anh thích nhìn thấy em cười, anh ghét em khóc, càng không thể khống chế được trái tim đau âm ỉ khi em bị thương.
Không có em ở bên, không cần đến nhiều ngày, chỉ một buổi anh đã nhớ, từng dáng hình của em hiện hữu một cách mãnh liệt trong tâm trí khô quạnh của anh.
Khi biết em bị Dạ Huyền bắt cóc… anh không nghĩ tới cái gọi là bản đồ kho báu gì đó, thứ duy nhất đọng lại trong lòng anh lúc ấy là sự an toàn của em.
Khoảnh khắc anh chứng kiến em thân đầy máu hôn mê, anh tự đưa ra một quyết định… chỉ cần em có mệnh hệ gì, anh sẽ đại khai sát giới từng kẻ liên quan đến Ám Dạ.
Anh từ một kẻ tàn bạo, không biết cái gọi là tình người, sau khi có em ở bên, anh nhận thức được thế giới của anh đã thay đổi theo một mức độ nào đó mang hướng tích cực, nó khiến anh thấy mãn nguyện, giống như anh đã tìm được lẽ sống có ý nghĩa nhất… Và nếu những điều anh kể trên là tình yêu, vậy thì Tiểu Ý…” Hắn lật người cô lại, ôm lấy khuôn mặt lần nữa đẫm lệ, hắn mỉm cười, ôn nhu hôn lên môi cô: “… anh yêu em.”
Sau đó cả hai lần nữa lao vào làm tình xuyên đêm đến rạng sáng mới thiếp đi vì Trương Ý Nhi đã hoàn toàn kiệt sức..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...