Lúc Frederick Nhược Đông cùng Khai Tâm đến Little Secret là chứng kiến cảnh tượng cô nhóc kia ngồi cong cong vẹo vẹo dựa vào một người đàn ông tại quầy bar.
Hắn cực kỳ tức giận, máu nóng dồn hết lên não, nơi cổ chân truyền tới cơn đau nhức, mày cau lại, hay siết thành nắm đấm rồi xông tới kéo thân thể mềm èo của của cô vào ngực, ánh mắt lạnh căm găm vào khuôn mặt tái nhợt, kinh hoảng của chàng thanh niên.
“Cô ấy uống bao nhiêu rồi?” Giọng hắn như phát ra từ địa ngục không lối thoát.
Chàng trai sợ hãi, thân thể run lên, vội khom người cung kính hành lễ: “Ngài Fred.” Người đàn ông trước mắt có thể không nổi tiếng bất cứ đâu nhưng tại Anh Quốc, danh tiếng của hắn vang khắp ngóc ngách như thủ lĩnh của băng tội phạm Peaky Blinders những năm 1890 đến những năm đầu thế kỷ 20.
“Một… một chai… Brewdog ạ.”
Chủ quán bia cũng xanh mặt vội chạy ra thành khẩn chào đón.
Sau khi thấy cô gái nhỏ kia là người của ngài Fred, ông biết cái quán này coi như xong.
Frederick Nhược Đông muốn sai người phá nát cái quá này nhưng còn chưa mở miệng đã bị cô nhóc trong ngực giãy giụa muốn thoát khỏi hắn, hắn nộ lên: “Em trật tự cho anh.”
Rồi ngay sau đó cô nhóc khóc òa lên, tiếng khóc ấy đầy thống khổ, đầy sự uất ức khiến Frederick Nhược Đông xót xa không thôi, rốt cuộc cũng chẳng nhớ đến việc xử lý cái quán bia gì đó mà một đường bế bổng cô lên rời khởi quán bia.
Cổ chân hắn lần nữa đau, hắn nhăn mặt nhưng không quan tâm đến nó, hắn ôm cả người cô đặt lên đùi mình ôm chặt, cô đã khóc một lúc lâu, hiện tại vì mệt mà thiếp đi.
Không biết rốt cuộc sau khi thi xong cô đã gặp phải chuyện gì mà dẫn đến tình trạng khi hắn bắt gặp tại quán bia.
Chủ mẫu dòng họ Frederick lại dám uống rượu bia chỗ đông người.
Cô nhóc này giỏi lắm.
Hắn không cho người khác chạm vào cô, mặc cho cổ chân nhức mỏi cũng tự mình bế cô về biệt thự riêng.
Đặt cô lên giường rồi, hắn dặn hầu gái chuẩn bị nước ấm, canh giải rượu.
Còn hắn thì cởi giày dép, váy áo cô ra, dùng bàn tay lạnh lẽo mà lau đi lớp mồ hôi đọng trên thái dương cô gái nhỏ.
“Nhược Đông.” Cô mơ hồ gọi hắn, hắn ôm cô ngồi dậy để cô tựa vào ngực mình, giọng dịu dàng dỗ dành: “Ngoan.”
“Em đau lắm, đau lắm, Nhược Đông.” Cô vừa nghẹn ngào nói trong mơ màng vừa rơi nước mắt.
Frederick Nhược Đông mím chặt môi, hắn ôm chặt cô hơn, cánh môi hôn lên vầng trán trắng nõn trấn an, hôn hai má cô rồi đến khóe môi, lúc này hầu gái đã mang canh giải rượu lên.
Hắn cho hầu gái lui xuống, tự mình đút cô uống từng ngụm.
Xong lại bế thân thể thiếu nữ không mảnh vải vào phòng tắm, đặt cô vào bồn tắm ấm áp.
Khoảng 15 phút sau, Trương Ý Nhi cũng có chút tỉnh táo, mi mắt mở ra, cô thấy chính mình đang ngâm trong nước ấm, liếm môi, lần nữa mở mắt ra, cô thấy người đàn ông cao cao tại thượng đó đang tỉ mỉ lau người cho mình.
Toàn bộ những chuyện mà cô cố dùng bia để trục xuất ra khỏi tâm trí hiện giờ lại ồ ạt trở về.
Cô thở nặng nề, môi mím chặt, tay nâng lên chạm vào khuôn mặt hắn, giọng khàn đặc: “Nhược Đông.”
“Em còn biết là anh hả?” Hắn không nhịn được cơn tức giận lần nữa trỗi dậy, bàn tay đang giúp cô tắm rửa dừng lại, hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo dán chặt vào khuôn mặt còn đỏ bừng của cô: “Ai cho em tự uống bia một mình bên ngoài.”
Lời này khiến cô cực kỳ căm ghét, cô hét lên: “Đó là tự do của em.
Anh không có quyền cản em.” Dứt lời cô dồn lực đẩy hắn ra, sức lực lớn lại quá bất ngờ, Frederick Nhược Đông không đề phòng liền ngã ngồi dưới sàn, nơi cổ chân bị động chạm, hắn rên lên, mày nhíu chặt.
Trương Ý Nhi giật mình, cô hoảng hốt đứng dậy, khi thấy rõ băng trắng bao quanh hai cổ chân hắn nhiễm đỏ, cô cắn môi bất chấp thân thề đang trần truồng nhảy khỏi bồn tắm, hai mắt đỏ ửng đỡ hắn đứng dậy.
“Em không cố ý.” Đầu còn đau nhức nhưng đã tỉnh táo không ít, biết vừa rồi mình quá xúc động, cô cụp mi cảm thấy bản thân thật chẳng có tiền đồ nào.
Giận hắn cũng không xong.
Frederick Nhược Đông im lặng, cũng không nhìn cô, nhưng vẫn ngoan ngoãn để cô đỡ đến giường, mặc cô bôi thuốc rồi băng bó lại vết thương.
“Mấy ngày nay anh đừng đi lại nữa.”
Trên vai bỗng được một nguồn ấm bao phủ, là chăn trên giường, lúc này ai đó mới sực hốt hoảng với bộ dạng không thèm mặc đồ của mình, dù đã cùng hắn thân mật nhiều lần nhưng chưa khi nào cô bày ra toàn bộ cơ thể thế này trước mặt hắn, cả khuôn đỏ như trái gấc, rồi nhanh chóng quấn chặt chăn vào người.
Frederick Vi Vi lần nữa xuất hiện, Frederick Nhược Đông bảo cô ta đến bôi thuốc cho mình mặc kệ Trương Ý Nhi ngăn cản.
Trước sự bướng bỉnh của cô, hắn lớn giọng: “Em nghe lời cho anh.” Sau đó kéo cô ngồi bên cạnh mình, lại nhìn khe rảnh ẩn hiện trước mắt, hắn nhíu mày bảo: “Đi mặc đồ lại đàng hoàng, đừng để bị cảm lạnh.”
Trương Ý Nhi ấm ức lườm Frederick Vi Vi, rồi lại ngó hắn một hai giây sau đó mới xuống khỏi giường đi lấy quần áo.
Tâm lý đề phòng tình địch dâng cao, cô dùng tốc độ tên lửa tròng bộ váy ngủ bằng lụa màu đỏ, cũng chẳng thèm mặc quần áo lót mà chạy nhanh đến canh chừng người phụ nữ kia.
Nhìn bộ dáng này của cô, cổ khó chịu, tức giận trong lòng Frederick Nhược Đông cũng dịu xuống, hắn duỗi tay hấc cằm: “Đến đây.”
Vừa lúc này Frederick Vi Vi đã băng xong nốt cổ chân trái cho hắn.
“Em đừng hoạt động mạnh nữa, không là mãi cũng không lành.” Cô ta vừa thu dọn rác, vừa dặn dò.
Hắn ừ một tiếng: “Được rồi, chị lui xuống đi.”
Cô ta cắn răng đáp “được”, đánh mắt ngó Trương Ý Nhi đang ngồi xổm dưới sàn nhìn ngó cổ chân hắn, hai giây sau cô ta gật đầu rồi lẳng lặng rời khỏi phòng.
“Có gì mà nhìn, lên đây cho anh.” Hắn nói, tay dùng lực không mạnh cũng không nhẹ kéo eo cô đứng dậy.
Cả thân thể ngồi gọn trên đùi hắn, lúc này chỉ còn hai người, mọi sự tỉnh táo cũng quay về, không thể mượn say bia mà nói lung tung nữa.
Bị hắn dùng con ngươi như thấu toàn bộ suy nghĩ của mình, Trương Ý Nhi cụp mi, nỗi buồn xen lẫn tuyệt vọng dâng lên, hai mắt cay cay, cô không muốn khóc trước mặt hắn, ngay lúc cô cảm thấy yếu đuối nhất cũng vậy, nhưng khoảnh khắc này, cô cảm giác chính mình không sao nhìn thấu được hắn, không có cách nào tin tưởng hắn hoàn toàn yêu cô.
“Tại sao uống bia?” Cuối cùng hắn cũng hỏi, một câu hỏi đơn giản nhưng Trương Ý Nhi phải vận dụng hết trí thông minh mới có thể trả lời được.
“Thi không tốt.”
“Đừng có lừa anh.” Hắn lạnh giọng phản bác, vòng tay ngay eo nhỏ siết mạnh, hắn gằn giọng: “Đừng để anh hỏi thêm lần nữa.”
“Câu trả lời của em cũng không thay đổi.” Cô liếm môi, bình tĩnh nhìn hắn đáp.
Frederick Nhược Đông trầm mặt, hắn buông cô ra, không nói thêm lời nào rời khỏi phòng.
Trương Ý Nhi không giữ hắn lại, cô cần thời gian để sắp xếp lại mọi chuyện, cũng để cho cảm xúc của mình ổn định hơn.
Sợ rằng hiện tại cùng hắn đối chất chỉ có tranh cãi không kết quả mà thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...