“Quốc chủ Eric… thế này là không lịch sự đâu.” Frederick Nhược Đông đứng giữa căn phòng lớn tại Đế quốc Quỷ, đảo mắt quanh song sắt dày cộm, vững chắc như lồng giam dành cho tội phạm hàng đầu quốc tế, hắn nở nụ cười ma mị, cặp mắt xanh lục lóe lên tia nguy hiểm trở lại nhìn chằm chằm William Eric đang từng bước đến gần mình.
William Eric cười lớn, hắn ta dừng lại cách song sắt đang giam giữ Frederick Nhược Đông nửa mét.
“Không phải đây là điều mà ngài Fred đã dự đoán trước à.”
“Ồ, xem ra quốc chủ Eric cho rằng Nhược Đông tôi đã chán sống rồi.”
Thu lại toàn bộ vẻ trêu đùa, William sầm mặt, hắn ta nghiến răng nhắc nhở: “Frederick Nhược Đông, dù cho anh đang ôm âm mưu gì thì… một khi anh đã nằm trong cái lồng giam này thì xác định chẳng còn cơ hội cho anh thoát ra… dù có là toàn bộ thế lực của anh bao vây tại đây cũng chẳng cứu nổi anh.” Hắn ta dừng lại, lại một tràng cười thống khoái, hắn tiến lại sát song sắt, tay bám chặt vào đó, trong đôi mắt chỉ còn nỗi căm phẫn, hắn nộ lên: “Tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết.”
Dứt lời, không để Frederick Nhược Đông nói tiếng nào nữa, hắn hạ lệnh: “Mang đi.”
Còn mang đi đâu thì tất cả thuộc hạ đã ngầm hiểu rõ.
Lồng giam này được thiết kế như một thang máy tự động, William Eric vừa ra lệnh, song sắt động một cái, Frederick Nhược Đông không đứng vững phải bám vào thanh sắt, ngay tức thì dưới chân bị xiềng xích cột chặt cổ chân.
Người đàn ông không phát ra một âm thanh nào, như thể những thứ này vẫn nằm trong tính toán của hắn.
William Eric căng chặt quai hàm, hai tay cuộn thành nắm đấm, hắn lại quát lên với thuộc hạ: “Siết mạnh hơn một bật.” Quả nhiên ngay sau đó, hắn ta chứng kiến khuôn mặt của người đàn ông nguy hiểm bậc nhất thế gian đã có sự thay đổi.
Gân xanh trên trán nổi lên, Frederick Nhược Đông nhíu chặt chân mày, trầm ngâm quan sát xiềng xích dưới chân, âm thanh lạch cạch, chấn động vừa rồi đã thoáng cái tan biến, chỉ còn lại chút dư âm vọng về.
Song sắt bắt đầu chuyển động đi xuống, Frederick Nhược Đông nâng mắt, một giây chạm phải ánh mắt chứa đầy ý cười thống khoái của William Eric, hắn nhếch môi.
Nhớ đến cảm giác tê tái khi da thịt chạm vào thanh sắt, xem ra chúng đã cài đặt hệ thống điện vào toàn bộ lồng giam.
Và Frederick Nhược Đông cũng phát hiện một điểm, chỉ cần hắn cử động mạnh hoặc là tác động vào mỗi một bộ phận của lồng giam thì diện tích của song sắt dường như nhỏ hơn một nấc.
Phương thức này… xem ra là muốn ép chết hắn đây mà.
Quả nhiên là em trai của William Jane.
Tiếc rằng vẫn thua xa chỉ số thông minh của anh trai hắn ta, mà Jane đã chết trong tay hắn, vậy Eric càng chẳng phải là đối thủ xứng tầm với hắn.
Bí mật đó… liên quan đến tầng giam sâu nhất của Đế quốc Quỷ.
Một mã số đã được Jane mã hóa “26630”, trong lúc anh ta sắp đi vào cõi mộng không bao giờ tỉnh, trong sự không tỉnh táo của trí não, anh ta vô ý thốt ra dãy số không đầu không đuôi đó.
Frederick Nhược Đông đã ra sức khai thác sâu thế nhưng Jane có một lý trí mạnh mẽ đến đáng ghét, bị ép vào đường cùng vẫn giữ chút tỉnh táo cuối cùng liên quan đến bí mật lớn nhất của đời mình.
Một bí mật chứa “kho báu” mà Frederick Nhược Đông còn hứng thú hơn cả kho báu được xăm ẩn trên tấm lưng của Trương Ý Nhi.
Ban đầu hắn đúng là hứng thú nhưng cũng chưa có ý định tìm kiếm và chiếm hữu.
Cho đến một ngày sau khi cô bé đó đã trở thành người phụ nữ của hắn, hắn chợt nhớ đến dãy số mà Jane đã để lại.
Và vì sao hắn lại bất chợt nhớ đến? Chẳng phải vì việc Eric năm lần bảy lượt tìm cách hãm hại hắn, mà là vì nhóm máu hiếm Trương Ý Nhi sở hữu.
Liên hệ với William Jane đã chết – anh ta khi sống là một bác sĩ tài ba, còn suýt nữa đạt giải Nobel y học tiếc rằng chính anh ta đã tự bỏ quách cái danh hiệu danh giá đó, thậm chí là anh ta coi thường Nobel.
Với anh ta chỉ có những phương thuốc tự mình điều chế đạt hiệu nghiệm, những cuộc phẫu thuật khó nhằn thành công – những ca phẫu thuật mà anh ta cho rằng ngoại trừ anh ta thì không một ai có khả năng hoàn thành trọn vẹn, khi đó anh ta nghĩ rằng chính mình đang nắm giữ mạng sống của những kẻ đang sắp ngỏm trên giường bệnh, chờ anh ta bay đến như đấng cứu thế, rồi coi anh ta như vị vua của thế gian, cầu xin anh ta.
Đó chính là niềm vui cũng là lý do anh ta đam mê y học.
Vậy thì… Frederick Nhược Đông suy đoán kho báu mà Jane giấu kín, đến cả em trai thân yêu cũng không tiết lộ chút thông tin nào có thể là phương thuốc có một không hai trên đời dạng như phương thuốc “trường sinh bất tử” chẳng hạn, và anh ta đã thử thách thành công, thậm chí nếu phương thức ấy được đưa ra ánh sáng, đến cả Nobel y học cũng chẳng xứng đáng với những gì anh ta đã tạo ra.
Và ngày đó Frederick Nhược Đông đã thức trắng đêm, tập trung giải mã dãy số “26630” mà chúng đã sớm in sâu trong não bộ.
Một ngày một đêm, hắn giam mình trong phòng ngủ, không ăn không uống, cũng giam luôn cả bộ não, cả linh hồn vào dãy số tưởng như đơn giản đó.
Cuối cùng hắn tìm ra một quy luật, dùng số để mã hóa chữ.
26630 – nếu đối chiếu trên bảng chữ cái tiếng Anh, thì thứ tự từng chữ cái sẽ cho ra dãy “BFFCJ”, chẳng có ý nghĩa gì hoặc nói Jane sẽ không mã hóa đơn giản như vậy.
Chỉ số IQ của anh ta tuyệt đối không cho phép anh ta làm điều đó.
Vậy thì phức tạp hơn nào, thử phân tích con số 6, trong bảng chữ cái cơ bản của tiếng Anh chỉ có 26 chữ cái.
Vậy chỉ có chữ cái thuộc số thứ tự thứ 6 (6+0) và 15 (1+5) phù hợp, nó tương ứng với các chữ cái lần lượt là F và O.
Số 0 cuối cùng của dãy số, Frederick Nhược Đông dám chắc đó là chữ “S” (1+9), chữ S đi theo danh từ số nhiều trong tiếng Anh.
Cuối cùng một dãy chữ cái có nghĩa in đậm trên trang giấy trắng “KFOUS”, được biến ngẫu từ dãy chữ gốc “KOBGS” – King Of Blood Groups (Vua của các nhóm máu).
Vậy KFOUS chỉ đơn thuần là cách viết tắt bằng một mẹo ẩn, theo thứ tự tăng dần 1, 2, 3, 4 lấy ra một chữ cái trong từng từ tiếng Anh.
King lấy chữ K, Of lấy chữ F, Blood lấy chữ O và Groups lấy chữ U cùng chữ S cuối cùng mang số nhiều.
Đó chính là lý do Frederick Nhược Đông muốn tìm ra KOBGS.
Vì cô bé của hắn mà thôi.
Hắn muốn cô một đời bình an..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...