Lời này của cô ta khiến người đàn ông đang ngồi yên rơi vào trầm ngâm suy nghĩ bất chợt hàng mi hơi động đậy.
Y đoán rằng người cô muốn cắt đứt quan hệ nhất không phải Huyền Dụ hay Huyền Bạch mà chính là y.
Cách y đối xử với cô rất hợp với câu “lấy oán báo ân”.
Cô cứu y một mạng ngược lại y làm tổn thương cô, còn gián tiếp chặt đứt tình bạn của cô với Huyền Bạch, Huyền Dụ.
Chính y càng không tha thứ cho mình huống chi là nạn nhân.
Trong một căn phòng nào đó, Huyền Dụ và Huyền Bạch, một đang nằm vất vưỡng trên sô pha, một thì sầu bi nằm úp sấp trên giường.
Ánh mắt cả hai đều đang tập trung vào chiếc điện thoại.
Chờ đợi là một sự hạnh phúc nhưng chờ đợi một điều mà biết chắc sẽ không thể trở về nữa chính là cực hình.
Huyền Bạch lăn lộn một vòng rồi bật dậy nhưng vì quá đói nên điệu bộ có chút yếu ớt: “Làm sao đây, nhắn cho cô ấy bao nhiêu tin cũng không nhận được hồi đáp.”
Huyền Dụ lầu bầu: “Đã biết cô ấy sẽ không ngó ngàng tới chúng ta nữa rồi.
Đợi chờ còn ích lợi gì nữa.”
“Nhưng đi tìm cô ấy thì bị Frederick cấm cửa, tức chết.”
Còn không cấm cửa mới lạ, hiện giờ Frederick đã liệt Ám Dạ vào danh sách đen, như vậy thì còn có thể cho phép bọn họ đến gần Trương Ý Nhi à, nằm mơ chắc.
Thật quá đau khổ, hai người cũng là nạn nhân, cũng bị lợi dụng mà, không hề cố ý hại cô ấy, tiếc là đến cả cơ hội giải thích rõ ràng mọi chuyện cũng chẳng có nữa.
Hai bạn nhỏ sầu muộn tuyệt thực muốn một sự thật nhưng Boss không hề có ý định cho bọn hắn biết mọi chuyện.
Quá đáng lắm đấy.
Bọn họ đều là thuộc hạ của Boss mà, tại sao lại đối xử phân biệt như vậy?
Ngay lúc này Huyền Nhân đi vào, mắt đảo qua hai tên khốn vô dụng đang vật vờ như hai con cá chết, hắn tức giận quát: “Đi ăn cơm cho tôi.”
Huyền Dụ là em trai nên lớn gan không thèm nể nang, liếc xéo Huyền Nhân cao giọng: “Không.”
Huyền Bạch mím chặt môi, mặt mày nhăn nhó như bị táo bón chục ngày, hắn nhìn Huyền Nhân rồi thầm mắng.
Cái kế hoạch muốn thu phục Huyền Nhân về tay mình quá khó khăn, tên trai thẳng này thật không sao bẻ cong nổi, anh chàng nào đó giận xoay mặt đi coi như không nhận ra sự tồn tại của Huyền Nhân trong phòng.
Bị phớt lờ trắng trợn như vậy, Huyền Nhân xưa nay là người bình tĩnh cũng không còn kiên nhẫn nổi, quả nhiên giây sao đó, hắn lôi đầu em trai mình đánh nhau một trận.
“Anh khốn kiếp… ối… đồ xấu xa…” Huyền Dụ đáng thương bị đói nên không còn sức mạnh như thường ngày, vài chiêu đã bị anh trai đánh ngã sấp trên sàn nhà.
Khóc không ra nước mắt mà.
Huyền Bạch liếm môi, ôm chăn trùm kín mình, còn ngứa da mà thốt: “Không được cướp sắc tôi nhá.” Thế là bị lôi vào đánh luôn.
Sau một hồi quần cho hai kẻ này tỉnh lại, Huyền Nhân ngồi ở sô pha, hơi thở không hề thay đổi, chỉ là sắc mặt xấu tệ, ánh mắt nguy hiểm găm vào hai đứa nhóc này: “Nói, hôm đó đứa nào đã lén báo tin cho Frederick Nhược Đông nơi Trương Ý Nhi bị nhốt?” Tuy hắn tin đồng bọn của mình nhưng vẫn phải theo ý Dạ Huyền truy xét lần nữa.
Huyền Bạch chửi “mẹ kiếp” ngàn lần, trừng trắng mắt với Huyền Nhân: “Khỉ gió anh, chúng tôi đã bị các người lợi dụng rồi, giờ còn đổ tội cho chúng tôi.
Nhân tính đâu hả?”
Sau đó Huyền Dụ cũng đỏ mắt trừng Huyền Nhân, chưa bao giờ hắn bực mình anh trai như vậy, anh trai thông minh vậy mà sao lần này ngốc thế chứ.
“Ai có thể phản bội Boss, nhưng bốn người chúng ta thì tuyệt đối không.” Huyền Dụ cắn răng gằn từng chữ.
Đây chính là lời duy nhất hắn muốn nói, không phải giải thích mà là cảnh cáo Huyền Nhân.
Huyền Bạch đã bình tĩnh lại dù vẫn đang tức muốn chết: “Anh quên cô ả họ Ngô rồi à? Rồi bao nhiêu thuộc hạ khác nữa, ai biết được.”
Đúng vậy nhưng camera hành lang lúc đó lại xảy ra vấn đề, nghĩa là có kẻ đã nhân cơ hồi tổ chức đang loạn liền giở trò, không có bằng chứng khó mà triệu tập hỏi thẳng mặt được.
Hơn nữa, Huyền Dụ và Huyền Bạch trong thời điểm giao chiến cũng có mặt tại hiện trường cùng bọn hắn đánh đánh chém chém, chỉ với nguyên nhân đó đã chứng minh sự trong sạch của cả hai.
Còn việc Boss muốn tra khảo là vì Boss muốn xác nhận kỹ càng liệu hai tên nhóc này có ngu xuẩn mà truyền tin báo cho ai đó chuyển lời đến Frederick Nhược Đông không.
Hai bạn trai vừa nghe Huyền Nhân giải thích qua loa, cơn giận chưa kịp dịu xuống đã bùng lên lần nữa, nhưng không cách nào đánh lại Huyền Nhân.
Trước khi rời đi Huyền Nhân cho cả hai một chút tin tốt: “Đừng quá lo lắng, Boss có ý định sẽ giảng hòa với Frederick.”
Nhưng chẳng ai đoán được Frederick Nhược Đông có chấp nhận không, lại nói cảm nhận của Trương Ý Nhi mới là quan trọng nhất.
Chỉ vừa nghĩ đến ánh mắt thất vọng tràn trề mà cô bày ra khi bọn họ gặp nhau đã khiến hai bạn trai buồn đau.
Nhưng chuyện đã vậy, bọn họ là người của Ám Dạ, dù cho Trương Ý Nhi quan trọng thì cũng không thể so sánh với Boss Dạ Huyền được.
Thôi thì đi tới đâu hay tới đó vậy, mong rằng tương lai mọi khúc mắc sẽ được cởi bỏ, tình bạn của bọn họ rồi sẽ trở lại như xưa dù cho không còn đơn thuần trọn vẹn thì cũng không phải trở mặt thành thù..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...