Chương 50
Edit: Linh Lung
Người đàn ông nghe thấy liền nghiêng đầu nhìn hắn.
"Đúng vậy," Lâm An tức giận hỏi, "Chừng nào em lên đệm nhạc cho cậu ta?"
Lục Yến nói: "Lát nữa nói chuyện bây giờ không tiện."
Lâm An hỏi: "Đang ở đâu?"
Lục Yến: "Trung tâm thương mại."
"Còn tâm trạng đi dạo trung tâm thương mại," Lâm An nói xong lại hỏi, "Tổng giám đốc Cố đang ở cạnh em không?"
Lục Yến: "Chi thế?"
"Để ngài ấy ra mặt, thằng ranh Lâm Thanh kia không phải do anh ta phụ trách?"
"Được rồi, em về nói tiếp." Lục Yến dứt lời bèn cúp điện thoại.
Cố Tư hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì," Lục Yến ngồi xuống cạnh anh, "Sofa này không tệ, mang về nhà thôi."
Cố Tư hiển nhiên không hài lòng việc người yêu chuyển chủ đề, còn chưa kịp nói thì điện thoại báo tin của Từ Phi đã tới.
Nghe được vài câu, mặt Cố Tư tối sầm lại.
"Tịch thu Weibo cậu ta, mấy hoạt động tiếp theo cũng không cần đi nữa."
Dặn dò xong liền cúp máy.
Anh đứng dậy nói: "Lần sau lại đến mua."
Lục Yến bị anh kéo đi, nhắm mắt theo đuôi anh: "Đi đâu?"
Cố Tư không trả lời, kéo hắn lên xe.
Suốt đường đi Cố Tư không nói chuyện, ánh mắt sắc lạnh, không biết đang nghĩ gì.
Xe dừng trước tổng bộ tập đoàn Cố Thị.
Cố Tư tháo khẩu trang xuống: "Ở trong xe đợi anh."
Lục Yến cởi dây an toàn theo lên: "Em đi với anh."
Hai người cùng nhau đi vào, cửa thang máy đang mở, Cố Quốc Trung đang đứng bên ngoài, sau ông là vài nhân viên cấp cao.
Lục Miểu cũng ở trong đó, nhìn thấy Lục Yến bà giật mình: "Tiểu Yến?"
Cố Quốc Trung: "Hai người quen nhau à?"
Lục Miểu: "Là con trai tôi thưa Chủ tịch."
Cố Quốc Trung: "..."
"Dì," Cố Tư chào hỏi rồi quay sang Cố Quốc Trung, "Con có chuyện muốn nói với ba."
Cố Quốc Trung cho rằng Cố Tư đổi ý, cười kiêu ngạo: "Sao, buổi sáng anh không thèm nói chuyện với tôi, bây giờ lại muốn?" Cố Tư nói: "Muốn nói về chuyện Lâm Thanh với ba, nếu ba ngại lãng phí thời gian, ở đây giải thích rõ ràng luôn cũng được."
Cố Quốc Trung nhíu mày: "...Đến phòng làm việc của tôi."
Hai người đi đằng trước, Lục Miểu giữ chặt Lục Yến: "Sao con lại đến đây?"
"Mẹ, con đi với Cố Tư," Lục Yến đẩy tay mẹ mình ra, "Làm xong việc con sẽ tìm mẹ."
Đi vào văn phòng, Cố Quốc Trung ngồi xuống ghế, nhìn người theo sau: "Sao cậu cũng vào?! Cha con chúng tôi nói chuyện có chỗ cho cậu ư?"
Cố Tư nói: "Nói xong chúng con đi ngay."
Bị xếp ngoài "chúng con" Cố Quốc Trung: "...Mau nói đi!"
"Chuyện của Lâm Thanh sau này con sẽ mặc kệ," giọng Cố Tư lạnh lùng, "Ba muốn sắp xếp thế nào cũng được, đừng lôi con vào."
Cố Quốc Trung hỏi: "Nói lời này anh còn có lương tâm không? Người ta cứu mẹ ruột anh đó!"
Cố Tư hừ lạnh một tiếng: "Không phải cũng cứu vợ của ba sao, quăng cho con nhiều năm như thế là duyên cớ gì?"
"Không phải chỉ để anh mở công ty, tốn bao nhiêu tiền chứ? Chẳng lẽ cái công ty đó thời gian qua không mang lại lợi nhuận cho anh sao? Lâm Thanh không chia một phần cho anh à?" Cố Quốc Trung nói, "Tôi lười đụng vô cái ngành màu mè đó, nếu không cần gì đến anh?"
Cố Tư nói: "Con không thiếu chút lợi nhuận này, ngày mai ba có thể mang người về, cái trò báo ơn này ba thích chơi kiểu gì thì chơi."
Cố Quốc Trung: "Mẹ anh mà nghe được lời này sẽ đau lòng lắm đấy, con trai lại đối xử như thế với ân nhân cứu mạng của bà ấy!"
"Những lời này ba để dành về nói với mẹ đi." Cố Tư nói.
Cố Quốc Trung vô cùng buồn bã: "Tổ tiên luôn dạy con cháu phải biết đền ơn đáp nghĩa, đạo lý này anh không hiểu sao?"
Lục Yến chăm chú lắng nghe thì điện thoại của Lâm An gọi đến.
Hắn đi ra khỏi phòng: "Em nói lát về nói chuyện rồi mà."
"Em về ngay luôn đi," Lâm An nói, "Xảy ra chuyện rồi, có tin nói có người nhân cơ hội làm chuyện xấu, trong điện thoại không nói rõ được, anh chờ em ở công ty, bộ phận quan hệ công chúng Tầng 6."
Lục Yến nghĩ một lát: "Em biết rồi, về ngay."
Cúp máy xong hắn gửi tin nhắn cho Cố Tư rồi rời khỏi công ty.
Cùng lúc đó, ở nhà chính của nhà họ Cố chào đón một vị khách.
Lý Thục Phương nhìn thấy người, mỉm cười bước lên: "Cảnh sát Hoàng có chuyện gì à?"
Sau đó xoay người nói với người giúp việc: "Thím, rót cho cậu cảnh sát ly trà."
"Không cần đâu thưa bà," cảnh sát Hoàng xua tay, mặt nghiêm túc, "Lần này tôi đến là có việc muốn tìm bà."
"Bà còn nhớ vụ án lúc trước chứ? Chúng tôi điều tra được nước sốt lúc đó có bỏ thuốc."
Lý Thục Phương hơi sửng sốt: "Nhiều năm như vậy...sao đột nhiên..."
"Gần đây chúng tôi bắt được một phạm nhân," cảnh sát Hoàng nói, "Y phạm tội giết người, còn bị nghi ngờ có hành vi quấy rối trong thời gian dài, tống tiền và đánh đập vợ cũ. Người vợ cũ muốn phủi sạch quan hệ làm kẻ kia trong cơn tức giận đã khai sạch."
"Y thừa nhận y đã từng bỏ thuốc chuột rất nhiều người, trên tay giết vài mạng người, căn cứ vào đánh giá của chuyên gia tư vấn tâm lý, y bị rối loạn nhân cách chống đối xã hội nghiêm trọng."
Lúc nói chuyện Lý Thục Phương đã mặc xong áo khoác, bà sửa sang lại vạt áo trước: "Cảnh sát Hoàng, bây giờ tôi cùng anh đến đồn cảnh sát."
"Cho dù y có mắc bệnh tâm thần gì tôi cũng phải kiện y tới cùng."
-
Lý Thục Phương nhìn thấy Tần Mẫn ngồi trong phòng cảnh sát, trong lòng có cảm giác nói không nên lời.
Quả nhiên.
Nghĩ lại mà sợ.
Không phải bà không nghĩ tới Tần Mẫn có vấn đề, Tần Mẫn không phải người phóng khoáng, ngày thường mua thức ăn đều sẽ cắt xén tiền còn dư để bỏ vào túi riêng, sao có thể mang đổ một bát lớn thịt sườn kho như thế? Hơn nữa, camera ở chỗ chợ bán thịt heo lại hư rất trùng hợp, Lý Thục Phương còn ngầm nhắc để cảnh sát điều tra Tần Mẫn.
Nhưng hôm sau lại xảy ra một chuyện, một người khác cũng đi mua thịt ở quầy đó bị trúng độc chết, cháu bà ấy súc ruột kịp thời mới lụm lại được cái mạng, chứng tỏ thuốc diệt chuột do người bỏ vào thức ăn ở chợ.
Trên đường về, Tần Mẫn bị camera quay lại, thấy rõ bà ta đi thẳng một đường về nhà họ Cố, cho dù đèn đỏ cũng không hề dừng lại.
Do công việc đặc thù của tổ tiên, camera được lắp ẩn rất nhiều ở nhà chính, có thể quay được nhất cử nhất động Tàn Mẫn. Cuối cùng Lý Thục Phương chỉ có thể tin rằng Tần Mẫn đã thực sự cứu mình một mạng.
Viên cảnh sát ngồi trước mặt Tần Mẫn nói: "Bà khai thật đi, chồng bà đã khai hết rồi."
"Thuốc là ông ta bỏ, không liên quan gì đến tôi mà cảnh sát," Tần Mẫn cuống quýt vỗ bàn.
"Đập bàn cái gì?" Cảnh sát nhíu mày nói, "Nhưng y bỏ thuốc bà biết đúng không?"
Tần Mẫn: "Tôi không biết!"
"Còn xạo sự?" Cảnh sát quát, "Y sợ bà quỵt tiền, đã ghi âm lại rất nhiều lần tìm bà lấy tiền! Thành thật đi, thẳng thắn được khoan hồng, hiện tại bà đang bị nghi ngờ có hành vi bao che cho thủ phạm, là tòng phạm, biết tính nghiêm trọng chưa?"
Tần Mẫn bị dọa, ấp úng một lúc: "...Tôi, tôi có biết, nhưng tôi có cách nào đâu? Tôi mà nói chuyện này ra ông ta đánh tôi chết thì sao?"
"Bà không chỉ không nói, lần y phạm tội thứ hai, lúc đó bà còn cung cấp điều kiện cho ông ta gây án, có hay không?"
"Không có, không có, tôi nào có tạo điều kiện cho ông ta? "Tần Mẫn sốt ruột xua tay, "Tôi chỉ cho tiền ông ta thôi, là tống tiền đó! Hơn nữa tôi từng cứu một người mà, chứ không bà ấy cũng bị ngộ độc chết rồi, không thể khoan hồng cho tôi ư?"
"Tiền không phải điều kiện phạm tội? Nếu bà nói sớm đã có thể cứu được rất nhiều mạng người!" Cảnh sát xua tay, ý bảo cảnh sát mang Tần Mẫn đi, "Tạm giam trước."
Tần Mẫn muốn nói thêm gì đó nhưng nhìn mặt nghiêm nghị của cảnh sát đành lùi lại, chuẩn bị theo cảnh sát ra ngoài.
Nhìn thấy Lý Thục Phương đứng ở cửa, bà ta ngây ngẩn cả người.
Cảnh sát Hoàng: "Vị này là nạn nhân trong vụ án đầu, để bà ấy nói vài câu với Tần Mẫn."
Cảnh sát bên cạnh Tần Mẫn gật đầu, dừng bước.
Lý Thục Phương nhìn Tần Mẫn ước chừng hơn một phút.
Tần Mẫn cúi đầu, không dám nói lời nào.
Lý Thục Phương: "Tôi không có lời gì để nói với bà ta, mấy anh cứ dẫn bà ta đi đi."
Cảnh sát đẩy tay Tần Mẫn, ý bảo bà ta đi lên.
Tần Mẫn đi được vài bước bỗng dừng lại, vội vàng quay người.
"Bà Cố, dù nói thế nào đi nữa tôi cũng đã cứu bà một mạng đúng không?" Tần Mẫn sợ hãi nói, "Tiểu Thanh... Tiểu Thanh thật sự không biết gì cả, bà có thể không..."
Lý Thục Phương có vẻ mệt mỏi, thở dài thật mạnh.
Sau đó không quay đầu, rời khỏi cục cảnh sát.
Ngồi trên xe, cảm giác đi một vòng quỷ môn quan kia lại lần nữa được cảm thụ.
Lý Thục Phương không nghĩ tới có người lại xấu xa như vậy, muốn cướp đi mạng người khác không cần lý do, tòng phạm còn yên tâm hưởng thụ sự chu cấp của người bị hại.
Bà lấy di động, thấy tay mình run rẩy không ngừng, qua một lúc bà đặt điện thoại một bên, nói: "Đến công ty."
Lúc này, Cố Quốc Trung vừa mới dạy con trai "Lời dạy của tổ tiên" vẫn không biết, đợt vả mặt lại đến nhanh như vậy.
-
Trên xe taxi, Lục Yến lướt Weibo xem qua.
Chỉ trong mấy giờ, Weibo tràn ngập "bằng chứng" về việc hắn "bắt nạt người mới".
Đầu tiên là một video, bối cảnh ở phim trường, Lục Yến đứng lên mắng Lâm Thanh: "Cảnh khóc cũng không diễn được, không ấy cậu đi học lại đi???"
Nếu không nhìn vào nguyên nhân thì đó là cảnh thường thấy khi ông chủ đến giám sát hiện trường.
Sau đó là buổi quảng bá phim: "Tin nội bộ, bởi vì thị đế nào đó không hài lòng về một cậu trai trẻ người mới nọ nên cắt bớt cảnh tuyên truyền của diễn viên trẻ này. Đây là sự thật. Điều tra sẽ thấy ngay, đám fans mù quáng tỉnh lại đi."
Về sự việc đăng bài của Lâm Thanh trước đó: "Vị thị đế nào đó rất mưu mô, cố ý tung ra một loạt tin tức muốn khen ngợi, nâng đỡ cho diễn viên trẻ, rồi lại để fans mình đi mắng chửi, thật đáng sợ."
Cuối cùng, về show thực tế: "Trong chương trình có xảy ra một việc, hai cậu người mới đánh nhau, cậu người mới nọ sợ thế lực sau lưng người kia, bị đánh còn phải đi xin lỗi."
Trên ảnh chụp, Lâm Thanh cúi người 90 độ với Lục Yến, và cảnh Lục Yến ăn sáng với Vân An Thanh – bức ảnh bị làm mờ rất không có tâm.
"Còn có, CP đang được đẩy nhiệt tình ở chương trình nọ, hoàn toàn là đội ngũ của vị thị đế kia tác động, vị sếp lớn thật ra thân thiết với một người khách mời khác của chương trình. Bám đến làm người ta chán ghét." Ảnh minh họa là cảnh Lâm Thanh đứng trước cửa Cố Tư.
Quan trọng nhất, Weibo Cố Quốc Trung còn chia sẻ lại cái bài viết này.
Lục Yên gầm gừ, mở app nghe nhạc, tìm và chia sẻ.
[Lục Yến V: Đúng là diễn đến nghiện.
Chia sẻ bài hát: Diễn viên - Tiết Chi Khiêm]
Vừa đăng lên, load lại tin tức, phát hiện bài ở Weibo Cố Quốc Trung đã biến mất.
Hết chương 50.
|||
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...