Editor: Nguyetmai
Trung tá Thượng dè dặt quan sát Hoắc Vi Vũ kĩ lưỡng qua gương chiếu hậu. Cô tựa vào ghế, ngước nhìn khoảng không, sóng mắt dập dờn nhưng lại yên tĩnh đến lạ.
Thật ra, Cố Hạo Đình cũng chẳng làm gì sai. Trong lòng ai cũng có một người quan trọng. Vì người này, họ có thể xem nhẹ tình cảm của người khác, không quan tâm đến tổn thương mà người khác phải gánh chịu. Chỉ cần người mà hắn quan tâm cảm nhận được tình yêu vô bờ của hắn là hắn đã thấy đủ rồi.
Còn cô, cô đã sai vì không nhận thức được tình hình. Bản thân cứ nhiệt tình, cháy hết mình, nhưng thứ chờ đón cô lại là băng giá, khiến cô từ hy vọng trở thành thất vọng và tuyệt vọng. Biến lòng khát khao mà chẳng thể thỏa mãn thành mũi dao đâm vào tim người mong cầu.
Đây chính là vì yêu mới hận sao? Cô không muốn trở thành loại người đó. Cho dù chỉ là người dưng ngược lối trong đời hắn thì cô cũng phải trở thành người dưng dứt khoát nhất, khác biệt nhất.
"Trung tá Thượng, anh có thuốc lá không?" Hoắc Vi Vũ bình tĩnh hỏi.
"À, tôi có." Trung tá Thượng mở hộc để đồ trên xe, đưa thuốc lá và bật lửa cho cô.
Hoắc Vi Vũ bật lửa, rít một hơi rồi phả ra làn khói dày đặc. Khói bốc lên, quẩn quanh đôi mắt cô.
Đầu thuốc lá lập lòe ánh lửa rọi lên khuôn mặt xinh đẹp, lạnh lùng của cô. Mặc dù trông bạc tình nhưng lại khiến Trung tá Thượng có cảm giác đau lòng.
Anh ta bỗng phát hiện ra, ngay cả động tác hút thuốc của cô gái mà Tư lệnh thích cũng đẹp đến thế.
"À, cuộc điện thoại cô gọi cho tôi lúc trước là gọi nhầm số sao?" Trung tá Thượng dò xét.
Hoắc Vi Vũ nhoẻn miệng cười, phả ra làn khói đặc, cười ma mị mà xinh đẹp: "Tối nay tôi đưa hai tấm vé nghe nhạc cho anh, anh đem đến cho Cố Hạo Đình nhé."
"Nếu như cô không đi thì Tư lệnh cũng sẽ không đi đâu."
Hoắc Vi Vũ mở cửa sổ, gió đêm ùa vào làm làn tóc rối bay.
Cô gõ nhẹ điếu thuốc để tàn tro rớt xuống, lạnh lùng nhìn về phía trước: "Cũng giống như việc Cố Hạo Đình đưa điện thoại cho tôi nhưng anh ta không cần biết liệu tôi sẽ làm gì với cái điện thoại này vậy. Tôi đưa vé cho anh ta cũng không cần quan tâm anh ta sẽ xử lý tấm vé như thế nào."
"Không cần phải cạn tình vậy đâu. Thật ra người mà Tư lệnh thích là cô đó." Trung tá Thượng nói đỡ cho Cố Hạo Đình.
Hoắc Vi Vũ liếc Trung tá Thượng: "Xưa nay bao người trút lòng son, bao người đổi lại hận muôn sầu."
Trung tá Thượng nheo mắt lại, không hiểu ý cô lắm: "Tôi ít đọc sách, cô có thể giảng giải rõ ra không?"
"À." Hoắc Vi Vũ bật cười, búng đầu lọc ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa sổ lại.
Cô nghĩ kĩ rồi. Có những người nên quên thì hãy quên họ đi. Trong mắt mình là thích nhưng đối phương lại thấy phiền toái, mà với người khác lại là hèn mọn.
"Anh lo lái xe đi, tôi hơi đau đầu, ngủ chút đã, đến nơi thì gọi tôi dậy nhé." Hoắc Vi Vũ nói rồi nhắm mắt. Trung tá Thượng càng nghĩ càng thấy là lạ.
"Có phải cô hiểu lầm Tư lệnh rồi không? Lúc cô gọi điện tới, đúng là có cô gái khác ở đó. Cô gái đó biết được một tin đặc biệt nên làm loạn. Đầu tiên là khóc lóc, Tư lệnh không để ý tới cô ta, cô ta liền đi nhảy sông, Tư lệnh bó tay, đành vớt cô ta lên. Nào ngờ cô ta lại đòi treo cổ tự sát, phiền đến nỗi Tư lệnh còn chưa ăn cơm luôn, nghe tin cô đến liền lập tức chạy về ngay." Trung tá Thượng giải thích.
Anh ta thấy Hoắc Vi Vũ không phản ứng gì nên quay đầu lại nhìn, thấy cô đang yên lặng nhắm mắt.
Cô đang thức hay ngủ vậy?
Trung tá Thượng tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Dù sao, cô cũng đừng hiểu lầm Tư lệnh. Tư lệnh quan tâm cô ta như vậy là vì cha cô ta từng cùng Tư lệnh xâm nhập vào trận địch, vì bảo vệ Tư lệnh mà hy sinh. Tư lệnh đã từng hứa với ông ấy nên mới đích thân chăm sóc cô ta."
Hoắc Vi Vũ mở mắt, ánh mắt long lanh: "Là tin đặc biệt gì vậy?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...