Ngài Chủ Tịch Ác Liệt

Thời tiết giữa hè ở Đài Loan thật bức người, làn khí nóng đang bốc hơi từ đầu phố.

Từ Đông Thanh chống chọi với cơ thể đầm đìa mồ hôi, đi vào phòng nhân sự
trường trung học Đế thánh, hoàn tất thủ tục báo danh của giáo viên mới.

Cô giáo trẻ Từ Đông Thanh ôm một túi lớn tài liệu học sinh, bên trong còn
có giấy chứng nhận giáo viên được nhận từ tuần trước, cô còn rất hứng
thú với danh hiệu mới này.

Sau khi tốt nghiệp trung học, cô cũng
không ngoại lệ cố chen chân vào cánh cổng trường đại học. Từ bảng thành
tích vô cùng thê thảm mới phát hiện, hóa ra trường Quý tộc Đế thánh là
cái nôi đào tạo các loài hoa cỏ mềm yếu, căn bản chịu không được các
cuộc thi thực tế tàn khốc. Bất kể là hoa hay cỏ, tất cả đều chết rất
thảm.

Ba năm cấp ba, nửa chỉ vàng cũng không có, ước chừng mặt mẹ cô sẽ vô cùng đen. Nhưng trình độ học vấn chính là đối tượng đảm bảo
tương lai, mẹ cô cũng gắng gượng kiếm tiền cho cô học đại học bình dân ở Nam Dương. Không thể từ bỏ việc học, cô đành miễn cưỡng bắt đầu cuộc
sống xa mẹ, bước vào căn nhà thứ hai của mình.

Bốn năm đại học
mặc người khác chơi bời, Từ Đông Thanh vì chén cơm manh áo, cô suy nghĩ
phải thay đổi thái độ học tập bị động, ở đại học bắt đầu phân chia thời
gian học tập.

Bởi vì phân chia thời gian ngủ và học tập cũng khá
nhiều nên bốn năm đại học, Từ Đông Thanh như cũ không câu được một con
rùa vàng nào như ý mẹ mong muốn.

Ngoài một nửa số tiền học mẹ
thanh toán cho cô, tấm bằng đại học và tờ giấy thông báo giáo viên thực
tập, cô cái gì cũng không cầm đi. Đối với hôn nhân mà mẹ giao phó, cô
không thể làm gì khác hơn là sờ sờ mũi trốn vào trường học.

Một
năm sau, cô hoàn thành công việc của một giáo viên thực tập, trở thành
giáo viên chính thức, lại phát hiện làm giáo dục không dễ như trong
tưởng tượng.

Tình hình giáo dục hiện nay đang trong tình huống
“mật ít ruồi nhiều”, mọi người đều đang cố giành lấy một vị trí trong cơ chế trường công lập. Bởi áp lực ở trường học tư nhân rất lớn, trách
nhiệm cao, thiếu người thăm hỏi. Từ Đông Thanh cũng chỉ vì nghĩ tới
miếng cơm manh áo mới phải cúi đầu khom lưng. Cô chỉ có thể tính đến
trường học tư nhân, mấy lần phỏng vấn, thử dạy học ở một số trường,
nhưng chỉ có một trường chịu nhận cô, đó là trường trung học đầu tiên:
trung học Đế thánh.

Không ai hiểu được đạo lý không có nhiều lựa
chọn càng tốt này hơn Từ Đông Thanh. Ngày hôm sau nhận được thư mời, cô
đã vội vội vàng vàng hoàn tất thủ tục báo danh, cùng lúc tìm được một
căn phòng nhỏ gần trường, đem toàn bộ gia sản chuyển đến như sợ người
khác cướp đi chén cơm của mình.

Thành tích đột phá, cô có thể
miễn cưỡng trở thành giáo viên trong trường học tư nhân cũng đã vô cùng
may mắn lắm rồi. Vậy mà ngược lại cô bị mẹ chọc tức chỉ vì chuyện muốn
cô tìm một con rùa vàng gả đi. Nhìn cô lau mồ hôi đóng gói quần áo trong phòng, mẹ cô chỉ hừ lạnh mấy tiếng, lười phải đôi co với cô con gái ngu ngốc.

“Mẹ. Bắt đầu từ ngày mai con sẽ chuyển đến gần trường học, chủ nhật mới về nhà. Mẹ phải giữ gìn sức khỏe đấy.”

Từ Đông Thanh hai mươi bốn tuổi, đã từ một thiếu nữ nghịch ngợm trở thành
người lớn hiểu chuyện. Cuối cùng ngay cả với người mẹ ham hư vinh dù có
nhiều bất mãn, vẫn còn tình mẹ con.

Thật ra, suy nghĩ một chút,
cũng không thể hoàn toàn trách người mẹ ham hư vinh này của cô được. Cha cô qua đời sớm, nhờ có gia đình cậu giúp đỡ mẹ cô mới mở được một gian
hàng nhỏ nuôi sống hai mẹ con. Mẹ cô khó tránh khỏi cảm giác không an
toàn, liều chết muốn cô câu con rùa vàng để cuộc đời hai mẹ con sau này
còn có chỗ dựa dẫm.

“Ừ.” Mẹ lạnh nhạt, không thèm liếc cô một cái, mắt nhìn chằm chằm vào thông tin thị trường chứng khoán.

Mấy năm gần đây, có lẽ bà Giang đã nhận ra không thể nhờ vả được con gái, bắt đầu lao vào thị trường chứng khoán kiếm tiền.

Theo tình hình hiện nay mà nói, đầu tư cổ phiếu còn lời hơn việc cực khổ
nuôi nấng con gái hai mươi mấy năm khiến mẹ cô rất hối hận. Nếu sớm biết một chút về thị trường chứng khoán, bà đã không lãng phí mấy triệu cho
con gái vào trường học Quý tộc và đại học rồi.

Bây giờ còn muốn
làm giáo viên. Nó không biết giáo viên đều là những kẻ nghèo đói, chẳng

những phải vất vả dạy học, còn phải ứng phó với một đám học sinh phách
lối, gia trưởng. Trên thế giới này còn công việc nào thê thảm hơn công
việc này cơ chứ?!

Con gái bà đi học tuy không lanh lợi nhưng cũng không tính là ngu ngốc, thế mà lại làm những chuyện ngu ngốc mà người
khác không nghĩ ra. Phải cải tạo nó, sớm nghĩ cách tìm một con rùa vàng
gả đi, lập tức có thể trở thành thiếu phu nhân rồi.

“Mẹ--“

“Đi nhanh đi, đừng làm phiền mẹ xem thị trường chứng khoán.” Bà Giang không nhịn được, phất tay một cái, thị trường chứng khoán đối với bà giờ còn
quan trọng hơn con gái.

Hờ hững nhún vai, dù sao Từ Đông Thanh
cũng đã quen, một ngày nào đó tự dưng mẹ cô trở mặt dạy dỗ, cô còn không biết bà bị làm sao ấy chứ!

Xách đống hành lý ra ngoài cửa chờ tắc-xi, cô yên lặng đóng cửa, ngăn cách với tiếng TV bên kia cánh cửa.

Ngày đầu tiên tựu trường.

Từ Đông Thanh đứng trên bục giảng của căn phòng quen thuộc, tư thế hoàn toàn khác. Địa vị của cô giờ là giáo viên.

Một năm thực tập ở trung học Đế thánh, cô đã chứng kiến những quy củ lễ
nghi tầm thường của đám trẻ con. Rốt cuộc cũng biết lí do tại sao với
bảng thành tích thê thảm, Đế thánh còn muốn tuyển cô.

“Cô giáo,
bộ trang phục trên người cô là hàng vỉa hè năm trăm tệ sao? Một chút
phong cách thời trang cũng không có, quả thực kém chết đi được!”

“Chung quy so với đồng phục bắt buộc cũng là tốt rồi” – ánh mắt cô nhìn về phía một nữ sinh dáng vẻ kiêu ngạo xinh đẹp.

“Đúng vậy, em ăn mặc gọn gàng sạch sẽ so với cô còn tốt hơn…”

Con bé không mời chuyên gia thời trang đến dạy học cũng còn may mắn lắm!

“Cô giáo, cô đọc số đo ba vòng của cô đi!”

Đầu cô bắt đầu bốc lửa, hướng mắt về phía đám nam sinh ồn ào.

Số đo ba vòng của mình mắc mớ gì bọn chúng? Muốn nhìn số đo ba vòng chẳng nhẽ mình phải về nhà cởi đồ soi gương?

“Cô giáo có bạn trai chưa vậy? Lần đầu tiên là khi nào ạ?”

Cô đầu cần bọn chúng hỏi thăm, bọn chúng quản được cô sao?

Còn nữa, cô lấy đâu ra lần đầu tiên; cho dù có, cũng chưa tới lượt mấy thằng nhóc này hỏi.

Từ Đông Thanh nhìn chằm chằm bọn không biết trái phải này, trong lòng thầm mắng, hận không thể bắt toàn bộ những nữ sinh kiêu ngạo, nam sinh hư
hỏng để đánh đòn.

Đúng là hiện tại, cô đang mặc áo T-shirt quần
jean mộc mạc, quả thật rất chướng mắt. Nhưng cô là giáo viên, cũng không phải đi làm xiếc, trang điểm xinh đẹp cho ai ngắm cơ chứ?

“Bình tĩnh, bình tĩnh!”

Từ Đông Thanh cầm sách giáo khoa lên, để có quyền uy, cố ý nghiêm túc, khuôn mặt lão luyện giả vờ tỉ mỉ.

Căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, mấy tên học sinh cấp ba này luôn bày
ra những chiêu quái ác để ức hiếp giáo viên mới trẻ tuổi. Chúng cho rằng cô trẻ tuổi, không có kinh nghiệm thì sẽ dễ bị bắt nạt.

Hừ hừ,
chỉ với những điều nhỏ nhặt này, chúng đừng mơ tưởng cưỡi được lên đầu
cô. Dù thế nào thì trước đây cô cũng là người mạnh mẽ khó bị bắt nạt.
Địa vị thay đổi, cô có cách khác để trị bọn chúng.

Cô chợt nghĩ
đến năm đó, Đồ Phu là kẻ mà chỉ cần nghe thấy tên thôi mặt cũng đã biến
sắc, không phải cũng chịu thua trong tay cô sao. Hắn bị cô cạo râu, trở
thành trò cười trong toàn trường – vừa nghĩ tới việc vĩ đại trước đây,
toàn bộ tâm tình của cô cũng bình ổn trở lại.

Cô là giáo viên,
phải duy trì một chút hình tượng và phong độ. Tức giận đến nỗi đỏ mặt
tía tai với bọn nhóc này cơ bản chỉ bôi nhọ danh dự bản thân. Cô phải
bình tĩnh.

“Từ hôm nay trở đi, cô sẽ đảm nhiệm vai trò giáo viên dạy Anh văn, cô tên là Từ Đông Thanh, tốt nghiệp đại học C…”

Một đám học sinh không ai hứng thú với bài giới thiệu của cô, ở dưới chụm

đầu ghé tai, chải đầu trang điểm, thậm chí có người còn lôi đồ ăn vặt
ra.

Thịt ở hai gò má mơ hồ co rúm, Từ Đông Thanh thật vất vả đè nén cơn giận lại lần nữa nổi dậy.

Hiện tại cô đã biết lí do tại sao trung học Đế thánh không tìm được giáo
viên. Những đứa trẻ này tuy mang dáng vẻ học sinh, thực ra chính là ác
ma!

Được thôi. Học sinh có phương pháp trị học sinh, ác ma có
phương pháp trị ác ma, việc cấp bách trước mắt chính là cần có một chính sách “Lay động giáo dục”!

“Gần đây Bộ Giáo Dục có một báo cáo điều tra……..” Cô bất chợt đổi đề tài.

Quả nhiên lôi kéo được sự chú ý của mấy học sinh đang ăn vặt và nói chuyện riêng.

“Bây giờ học sinh cấp ba không được vận động đầy đủ, tình trạng cơ thể yếu
kém. Khó trách các em không cảm thấy hứng thú học tập, còn phải ăn vặt
để bổ sung năng lượng và thể chất.” Cô nở nụ cười thân thiện vẻ thông
cảm.

“Cô giáo, ở trên Bộ nói như vậy sao?” một nam sinh bắt chéo
hai chân tỏ vẻ khiêu khích, hất cằm theo kiểu lưu manh nhìn Từ Đông
Thanh.

Cô vẫn như cũ nở nụ cười rạng rỡ - chờ chút nữa bà cô đây sẽ khiến nhóc thấy. Cô nói: “Ở trên nó vậy đấy!”

“Dĩ nhiên, những giáo viên như cô vẫn luôn coi học sinh là những người bạn
tốt nhất.” Cô dùng giọng nói dịu dàng thân thiện. “Các bạn trẻ, mời đứng lên!”

Mọi người tròn mắt nhin nhau, buồn bực không biết cô muốn làm gì, nhưng do hiếu kỳ, từng người ngoan ngoãn đứng dậy.

“Chúng ta đi thôi!” Cô đặt quyển sách xuống, uyển chuyển quay người.

“Phải đi đâu ạ?” một đám học sinh liên tục hỏi cô.

“Bí mật! Lát nữa các em sẽ biết!”

Mang theo nụ cười thần bí mờ ám, Từ Đông Thanh dẫn đầu bọn trẻ đi ra ngoài.

Năm phút sau, trên đường chạy điền kinh rộng rãi xa hoa, dưới ánh nắng mặt
trời chói chang một đám học sinh thở không ra hơi chạy bộ xung quanh. Từ Đông Thanh lạnh lùng che dù đứng cạnh, cười mê hoặc nói: “Cố gắng lên,
chỉ còn mười vòng thôi!”

Đám học sinh ai oán kêu trời kêu đất,
nhưng Từ Đông Thanh lấy thành tích học tập ra uy hiếp khiến bọn chúng
giận mà không dám nói gì, chỉ có thể vừa mắng vừa cắn răng hoàn thành 15 vòng vô nhân đạo.

Nhìn từng học sinh thở hổn hển, mồ hôi đầm
đìa, không còn dáng vẻ cao ngạo phách lối, Từ Đông Thanh càng thêm bội
phục bản thân. Quả nhiên mình sinh ra đã là giáo viên.

Biết sự lợi hại của cô chưa! Cô cười rạng rỡ nhìn đám học sinh thị uy.

“Cô thấy mười lăm vòng này vừa vặn cũng tăng phần nào thể trạng của mọi
người. Thế nên ngày mai đi học, các em không cần nói chuyện phiếm và ăn
cái gì đâu?!”

Cô mỉm cười nhìn ba mươi mấy học sinh xung quanh,
công khai cảnh báo trước nếu còn không nghe lời, ngày mai có thể sẽ phải chạy mười lăm vòng sân.

Toàn bộ bãi tập đều im ắng, không ai dám lên tiếng.

Mới được một tuần lễ, cô lập tức nhận được danh hiệu “Giáo viên không được hoan nghênh nhất”.

Lý do là, cô vừa không có phong cách thời trang, vừa không biết kể chuyện
cười; bài tập bình thường quá nhiều, nhất thời vui vẻ có thể gọi học
sinh đến bãi tập rèn luyện thân thể.

Nhìn tờ giấy to bằng cái
phễu dính ở ngoài phòng học, Từ Đông Thanh giận đến cắn răng nghiến lợi, thiếu chút nữa chảy máu não, không thể ngay lập tức gọi bọn chúng ra
bãi tập để chạy.

Hiện tại cô đang dạy chín lớp giống nhau, tư
cách kém, dáng vẻ kiêu ngạo, đạo đức hỏng bét. Trong đó lớp mười hai ban A là hư hỏng nhất.


Những oắt con này nghĩ rằng cô chỉ biết đọc sách, chưa từng làm học sinh xấu sao? Cũng quá coi thường cô rồi!

Từ Đông Thanh không phải là kiểu giáo viên dễ dàng bị học sinh ức hiếp, có câu nói rất hay rằng: lấy việc công trả thù riêng. Cô còn có nhiều thời gian dùng các biện pháp để trị những tên nhóc không biết điều này!

Cô cầm lấy tờ bình xét, xé nhỏ nó, nhếch mép cười mỉa, từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười lúm đồng tiền tươi như hoa.

“Cám ơn các em đáp ứng yêu cầu của cô. Cô là giáo viên mới, còn nhiều chỗ
không hiểu. Cảm ơn các em đã có lòng đặc biệt lập nên danh sách này để
nhắc nhở cô.”

Phía dưới truyền đến một loạt âm thanh cười trộm tự cho là giỏi còn không biết đại họa giáng xuống.

“Được rồi, về bài tập Anh văn tuần trước, cô phát hiện các em làm bài không
được tốt cho lắm. Nhân cơ hội này cô nên cho các em một cơ hội luyện
tập. Vì vậy, hôm nay cô muốn ra thêm một ít đề cho các em phát huy….”

Lời chưa nói hết, phía dưới đã phát ra mấy tiếng kêu trời, lén mắng cô tàn bạo độc ác.

“Cô là giáo viên mới, đối với lượng bài tập còn phải suy nghĩ tính toán,
các em làm ơn thông cảm bỏ qua!” Từ Đông Thanh vẻ mặt vô tội nói.

Hiện tại, bọn họ cuối cùng cũng biết chọc ai thì chọc, ngàn vạn lần cũng
không thể chọc tới Từ Đông Thanh, kiểu giáo viên tàn bạo hãm hại học
sinh không chớp mắt.

Tiếng chuông tan học vang lên, mấy chục cặp
mắt oán hận nhìn cô chằm chằm. Cô ung dung dọn dẹp sách vở và ly trà
trên bục giảng, hài lòng mình đã được rèn luyện trong không khí hại
người này, luyện cho cơ thể trăm độc không trúng.

“Cô Từ.” một trợ lí giáo viên đột nhiên xuất hiện ngoài phòng học.

“Trợ lí Lâm.” Cô tâm tình vui vẻ mỉm cười đáp trả.

“Buổi trưa hiệu trưởng tổ chức cuộc họp khẩn cấp, mời cô lập tức đến phòng họp ngay.”

“Thế còn bữa trưa…” Muốn cô mang cái bụng đói đi nghe hiệu trưởng bàn luận lí tưởng giáo dục viễn vông, cô sẽ trở mặt.

“Trong phòng họp đã chuẩn bị trước—“

Lời còn chưa nói xong, Từ Đông Thanh vốn đang tao nhã đứng trên bục giảng
đã sớm không thấy bóng dáng, vội vàng đến phòng hội nghị giành phần
trước.

Mười phút sau, các giáo viên khác vẫn còn chưa tới, Từ Đông Thanh đã ngồi trong phòng họp gặm từng cái đùi gà.

Một buổi sáng dạy liên tục bốn lớp, vì phải đối phó với đám tiểu quỷ phiền
phức kia, bụng cô đã kêu ừng ực, đói đến mức còn gấp mấy lần số lần
trong hai mươi mấy năm qua.

Không để ý đến hình tượng, cô há to miệng và cơm vào miệng, còn chưa kịp nuốt xuống gặm thêm một miếng thịt gà lớn.

“Cô giáo Từ, chủ tịch Đồ đã tới.”

Chủ tịch Đồ? Đó là con cháu tên kia sao?

Chú thích: lúc đầu đọc tên truyện, mình phân vân giữa chủ tịch và tổng giám đốc. edit đến đoạn này, mình thấy dùng chủ tịch thì phù hợp hơn. Bởi
trong trường học người ta thường gọi là chủ tịch hơn, còn tổng giám đốc
thường dùng trong kinh doanh. 

Từ Đông Thanh nghi hoặc ngẩng đầu, miếng thịt gà lớn vừa mới gặm còn vương trên khóe miệng.

“Đã lâu không gặp!”

Giống nụ cười ác ma, cô từ từ mở to mắt, lần nữa mở to mắt.

Gương mặt đó, nụ cười đó, cô vĩnh viễn không quên!

“Đồ Phu?” cô sợ hãi kêu lên, miếng thịt từ trong miệng rớt ra.

“Cô Từ à, vị này là tân chủ tịch, cô phải gọi là chủ tịch Đồ.” Hiệu trưởng
một bên lau mồ hôi lạnh, khẩn trương tiến đến tai cô nhỏ giọng nhắc nhở.

Chủ tịch Đồ? Ba chữ này thốt ra khiến Từ Đông Thanh vô cùng khiếp sợ, hoảng hốt không rõ.

Nếu không có người giúp cũng sẽ mốc meo trong nhà, làm sao có thể xuất hiện ở chỗ người tài tụ tập được.

Từ Đông Thanh trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, ước chừng ba phút không nói nên lời.

Điều này làm sao có thể? Cô vĩnh viễn nhớ rõ ràng tiếng xấu của Đồ Tỉ Phu ở
trường trung học, trốn học, thành tích hạng bét, thậm chí cô còn đoán
trong tương lai sẽ nhìn thấy tên hắn dẫn đầu trong nhóm các phần tử xấu.

“Cô thật không thay đổi chút nào!” Hắn đánh giá cô từ trên xuống, khóe miệng thoáng cười, vẻ giễu cợt rõ ràng.

Từ Đông Thanh đỏ mặt, vội vàng nuốt hết thức ăn trong miệng vào bụng, chưa từng nghĩ đến sẽ gặp lại kẻ thù của mình, hơn nữa còn dưới tình huống
như thế này.

Cô còn nhớ, năm đó, hắn học lớp mười hai. Ước chừng
một tháng có hai mươi tám ngày là dính lấy cô như hình với bóng, so với
đỉa hút máu còn đáng ghét hơn, làm hại cô vốn đơn độc lại càng không có
ai dám đến gần.


Cho đến một ngày, hắn đột nhiên biến mất. Hát
khúc cáo biệt đưa tiễn hắn, ác mộng trong một đêm biến mất, cô rốt cuộc
cũng lấy lại được tự do.

Sau này nghe người ta đồn đại ầm ĩ rằng, Đồ Phu dựa vào tiền bạc mới có thể tốt nghiệp lại có thể thi đỗ đại học với thành tích cao nhất. Loại tin đồn hoang đường như thế cô tuyệt đối
không tin.

Nhưng giờ phút này, cô bắt đầu có chút tin tưởng rằng tin đồn này cũng có chút tin cậy.

“Thế nào? Bị mèo tha mất lưỡi rồi à? Tôi nhớ cô lúc nào cũng mồm miệng lanh
lợi lắm mà.” Hắn ngoài cười trong âm trầm, mắt nhìn Từ Đông Thanh giống
như cái mặt nạ quỷ vậy.

Đổi lại nếu đây là quá khứ, Từ Đông Thanh cô tuyệt đối không yếu thế. Nhưng giờ này thì cô thật sự giật mình đến
nỗi không thể khống chế được bản thân, dáng vẻ kinh ngạc một cách ngu
ngốc.

Cô nhìn trái nhìn phải lần nữa, khẳng định mình thật đang ngồi ở trường mà không phải là ở nhà tù.

Người đàn ông cao lớn trước mắt thật sự là hắn sao? Cô hỗn loạn suy nghĩ.

Người đàn ông này so với người trong trí nhớ cô, khí thế còn đáng sợ hơn,
thực sự khiến cô thấy khó thở. Khuôn mặt anh tuấn mang khí thế hại người vừa có sức hút vừa nguy hiểm, trên môi vừa thấp thoáng vẻ giễu cợt vừa
có vẻ đẹp lôi cuốn. Sau tám năm năm tháng, trên người hắn lại tăng thêm vẻ hấp dẫn và trí thức.

Trí thức? Cô đoán chừng mình nhất định
bị hù dọa đến điên rồi. Trên người hắn làm sao có thể xuất hiện vẻ trí
thức được? Điều này thể hiện rõ ràng giữa hai hàng lông mày hắn.

Mặc dù dáng vẻ hắn vẫn vô cùng kiêu ngạo, nhưng không còn bóng dáng của tên ngỗ nghịch năm nào, thay vào đó là thần thái hiên ngang lẫm liệt. Bộ
tây trang thủ công khoác ngoài cơ thể hoàn mĩ càng tôn lên khí chất cao
quý của hắn, nghiễm nhiên trở thành một white-colar kiểu mẫu.

Tại thời khắc sinh tồn này, Từ Đông Thanh không nhịn được tự bội phục mình. Đầu óc trống rỗng còn có thể nghĩ ra được từ tiếng Anh thuộc “thành
phần trí thức” này.

“Anh – làm sao có thể là chủ tịch được?!” Cô
thực không thể tin những gì mình đang nhìn thấy, tình nguyện cho là mình đột nhiên viễn thị.

“Gặp được nhau thật là kì diệu, không phải
sao?” Hắn mỉm cười hơn nữa, nếp nhăn ở khóe miệng khi cười càng khiến
hắn thêm hấp dẫn. “Thật ra, tôi nên cám ơn cô thì đúng.”

Hắn bỏ một tay vào túi quần Tây, cô đồng thời phát hiện – đôi chân hắn quả nhiên vẫn thon dài khỏe mạnh như trước.

Cô cứng rắn đưa mắt rời khỏi đùi hắn, bắt gặp ánh mắt không tốt mấy của hắn, giống như kiểu để mắt tới con mồi vậy.

“Cám ơn vì cái gì?” Cô cảnh giác đề phòng hắn bất ngờ đột kích.

“Cô cạo râu mép của tôi, cũng là giúp tôi mở ra một con đường lớn đầy ánh sáng.”

Giọng nói trầm thấp đậm đà dễ nghe lay động lòng người, nhưng Từ Đông Thanh
hiện tại cảm thấy giống như lời báo thù được cảnh báo trước của quỷ
Satan, nhắc nhở cô, người đàn ông trước mắt này không phải là cậu thiếu
niên mười tám tuổi ngỗ nghịch năm đó, mà là một tân chủ tịch thành công
có sức ảnh hưởng lớn – tuyệt đối có khả năng điều khiển sự sinh tồn của
cô.

Từ Đông Thanh biết, cô vì 50000 NDT cạo đi râu mép của hắn.
Dựa vào bụng dạ hẹp hòi tiểu nhân của Đồ Phu, nhất định sẽ nghĩ ra mọi
phương pháp để báo thù.

“Chuyện đã qua cũng đừng nhắc lại nữa,
trẻ con vốn không hiểu chuyện phạm sai lầm thì cho qua đi!” Biết thời
thế là anh hùng hào kiệt, cô nịnh bợ hắn.

“Cái đó là đương nhiên, tương lai chúng ta còn hợp tác với nhau lâu dài. Chúng ta nên chung sống hòa thuận.

Hắn đột nhiên tràn đầy thiện ý cầm tay cô lên. Bàn tay hắn nóng bỏng bao
bọc lấy tay cô, mà cô tựa như con mồi đói bụng mắc vào lưới nhện.

Bàn tay nhỏ nhắn nóng bỏng tan ra, đột nhiên cô cảm thấy một luồng khí lạnh từ chân vọt lên, khiến da thịt trắng nõn của Từ Đông Thanh sớm nổi da
gà, báo hiệu tai họa giáng đầu.

“Xem ra chủ tịch Đồ và cô giáo Từ quen biết nhau từ trước.”

Hiệu trưởng một bên mồ hôi lạnh hết nhìn người này rồi nhìn người kia, giữa
hai người tràn ngập mùi thuốc súng khiến ông vô cùng mệt mỏi.

“Đúng vậy, quan hệ của chúng tôi quả thật không tầm thường chút nào. Qua nhiều năm như vậy cũng khiến tôi nhớ mãi không quên.”

Hắn âm thầm nở nụ cười dữ như ác ma, con ngươi lạnh lùng đen như mực không
biên giới, giống như thế lực đen tối của quỷ Satan bao phủ lấy ngôi
trường.

Hai chân Từ Đông Thanh run lên, nhất thời không đứng vững, cả người ngồi ở trên ghế.

Đời người thật khó lường trước, trải qua nhiều năm như vậy, tờ thông cáo
năm đó đã biến hắn thành chủ tịch của một trường học, mà cô lại trở
thành giáo viên ở trường học tràn ngập mùi tiền đó.

Tất cả chỉ có thể nói – Đây là ý trời!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui