“Này, mỹ nữ!” Một bóng dáng cao ráo bước xuống từ trên xe, toàn thân thiếu niên mặc áo da, thân hình hoàn mỹ, khuôn mặt tuấn tú như được điêu khắc, bởi vì đeo kính râm nên không thấy rõ được cảm xúc trong mắt cậu ta như thế nào, nhưng nghe tới giọng điệu cậu ta chào hỏi Thích Nghi một cách thoải mái như vậy, hình như là tâm tình không tệ.
“Cậu. . . . . .” Nhìn thấy thiếu niên kia tháo kính râm xuống, dưới mái tóc vàng hơi dài là đôi con ngươi màu xanh trong suốt đến rực rỡ, Thích Nghi ngẩn người một chút, lập tức bước đến ra sức đá vào chiếc siêu xe Pagani của người thiếu niên.
Động tác này của cô, rước lấy cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người bên cạnh.
Người ra vào quán rượu này không phú thì quý, bọn họ đều có cặp mắt tinh tường, chỉ nhìn sơ qua chiếc siêu xe kia liền biết giá tiền của nó như thế nào, một cú đá kia của Thích Nghi, cho dù là người bình thường làm cả đời, có thể cũng sẽ không đủ để sửa nó!
“Ba. . . . .”
Một tiếng vang thật lớn, trên cửa xe đã in lại dấu giày của Thích Nghi.
Người thiếu niên đối với việc Thích Nghi làm như thế cũng không động đậy một cái, cậu ta nhún nhún vai, sau đó bước đến trước mặt cô, có chút bất đắc dĩ nói: “Em biết ngay, nhìn thấy em xuất hiện ở nơi này, chị nhất định sẽ tức giận.”
“Khốn khiếp!” Thích Nghi cắn răng nghiến lợi, “Không chịu ở lại New York đi học, chạy tới nơi này làm cái gì?”
“Chị. . . . . .”
“Câm miệng, ít làm nũng với tôi.”
“Em không làm nũng với chị nữa, chị, hiện tại chị muốn ra ngoài sao? Em đưa chị đi như thế nào?” Thiếu niên đưa kéo lấy cổ tay Thích Nghi, sau đó đẩy cô lên xe thể thao.
Thích Nghi vừa muốn mở miệng trách mắng, thiếu niên lại “Phanh” một tiếng đóng cửa xe lại.
Sau khi nhìn cậu ta vòng qua đầu xe, tự nhiên nhảy lên xe thể thao, Thích Nghi không nhịn được đưa tay nâng trán, cảm giác đầu đau như muốn nứt ra.
Thiếu niên này kêu là George, chỉ mới 17, 18 tuổi, mới đầu nhìn cứ nghĩ cậu không khác gì Phú Nhị Đại bình thường, giống như là đi xe thể thao, chơi đùa minh tinh, chỉ biết ăn chơi trác táng, kì thật không phải vậy.
Thân thế của cậu không phải tầm thường, còn có tài hoa làm người ta kinh ngạc.
Xuất thân của cậu là quý tộc Châu Âu, là con trai độc nhất của thân vương nước Bỉ, cũng là người được chọn thừa kế thứ hai của nước Bỉ. Mẹ của cậu là tai to mặt lớn phía sau giới tài chính, trác tuyệt mà thần bí, một mình nắm giữ mạnh máu kinh tế của Châu Âu. Từ lúc mười tuổi cậu đã bắt đầu làm đầu tư, cho đến tận bây giờ sản nghiệp của cậu đã khó mà thống kê hết được.
Hơn nữa, từ nhỏ tiểu quỷ này đã có thiên phú đối với ngôn ngữ, cho tới bây giờ, đã biết được tiếng Anh, Pháp, Trung, Nhật, Hàn, Nga, Arab, Hà Lan và cùng nhiều ngôn ngữ khác.
Thích Nghi biết cậu là do một việc ngoài ý muốn.
Suy nghĩ đang tung bay trở về khi ấy, câu hỏi của George lại quấy rầy cô: “Chị, chị không thoải mái sao?”
“Không có.”
“Nhìn bộ dáng của chị giống như là mệt muốn chết đi á!” Sau khi nổ máy xe, George nghiêng mắt liếc nhìn Thích Nghi.
“Không ai nói cho cậu biết khi lái xe là phải nhìn đường sao?” Cùi chỏ của Thích Nghi chống lên cửa xe, lạnh lùng nói.
George nhún nhún vai, nghe lời đem lực chú ý lên việc lái xe: “Chị, bây giờ chị muốn đi nơi nào?”
Sự xuất hiện của cậu làm Thích Nghi chỉ lo phải làm như thế nào mới có thể đưa cậu trở về New York, thiếu chút nữa thì quên mất mục đích mình ra ngoài, được cậu nhắc nhở, lúc này cô mới vô lực nói: “Đi bệnh viện thành phố!”
Bàn chân George dùng sức giẫm thắng xe, quay mặt qua nhìn cô: “Chị, quả nhiên chị sinh bệnh.”
“Cậu mới bệnh!” Thích Nghi đưa tay đánh vào đầu cậu ta một cái: “Lập tức lái xe cho tôi.”
“Đã biết.”
“Biết đường chứ?”
“Chị, chẳng lẽ chị không biết hiện giờ có phần mềm hệ thống hướng dẫn GPS?”
Thích Nghi nhịn xuống cơn tức giận muốn đánh vào đầu cậu lần thứ hai, cắn răng quát: “Lái xe!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...