Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!


"Theo điều tra gần đây của tôi, những người năm đó liên quan đến chuyện thành phố Hồi Ức, trong đó có một số ẩn núp trong Phổ Lai Tự.

Bất Hối đại sư là một, cô cũng rõ ràng rồi.

Nếu vậy kẻ xuống tay với Bất Hối đại sư, thực ra mới là một trong những kẻ quan trọng nhất.

Có điều hiện tại chúng ta không có nhiều thời gian và sức lực để dụ hắn lộ diện, tôi rời khỏi Phổ Lai Tự lúc này là để hắn nới lỏng cảnh giác, sau đó lại tìm cơ hội ép hắn xuất hiện." Ánh mắt Đông Phương Tín mờ nhạt nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp của Thích Nghi, anh nghiêm túc nói: "Hi vọng cô sẽ phối hợp với tôi."
Nghe Đông Phương Tín nói, Thích Nghi khẽ nhíu mày, không rõ hỏi: "Phối hợp thế nào?"
Đông Phương Tín không đáp ngay mà chỉ yên lặng nhìn cô một lúc lâu, khi thấy trong mắt cô có vẻ không kiên nhẫn, anh mới từ tốn nói: "Nói những chuyện đã xảy ra ở Phổ Lai Tự cho ông cô - Trần Phi."
Nghe thấy lời nói không mặn không nhạt của anh, chân mày Thích Nghi như xoắn lại: "Ý anh là chuyện này có liên quan đến ông tôi ư?"
"Cô cũng nghi ngờ mà đúng không?" Đông Phương Tín cong môi, như cười như không nói: "Nếu không thì khi ấy cô đã không đồng ý hợp tác với tôi rồi."

"Đúng là tôi có chút nghi ngờ, nhưng biểu hiện của anh giống như khẳng định vậy." Thích Nghi đáp: "Đông Phương Tín, có phải anh biết gì rồi không?"
Đông Phương Tín không phủ nhận, anh mím môi, trong mắt toả ra ánh sáng nóng như lửa, nói một câu kinh điển: "Mọi việc sẽ có ngày lộ ra ánh sáng."
Thích Nghi biết, chuyện anh không muốn nói thì cô có hỏi cũng bằng không.

Cô cau chặt mày, trong lòng đột nhiên thấy lạnh lẽo.
Có một suy nghĩ đáng sợ lướt qua trong đầu.

Mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng lại giống như xuyên thấu tâm can, khiến cô suýt chút không thở nổi.
*
Trời vào khuya, bờ biển lặng ngắt như tờ.
Có lẽ bởi vì bên cạnh có vài người đàn ông, hơn nữa đều là những người gan dạ sáng suốt, nên cho dù ở nơi vắng vẻ không người thế này, d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n
Thích Nghi và Thiên Nhiên cũng không cảm thấy sợ hãi.

Mọi người đốt một đống lửa bên bờ biển, vây lại sưởi ấm.
Bữa tối làm từ cá do mấy người đàn ông bắt được, uống thêm ít nước sạch từ con suối nhỏ bên kia coi như xong xuôi.

Bởi vì mọi người vừa thoát khỏi hiểm cảnh nên giờ cũng xem như được đoàn tụ.

Trên người họ không có bất cứ thứ gì để kiếm sống hay nhu phẩm thiết yếu, trong lúc nhất thời không tìm được đường ra nên đành tạm thời ở lại đây.
Đương nhiên, lời nói của Long Vu Hành cũng là một nguyên nhân trong đó.
Anh ta nói trước khi về Ôn Thành đã liên lạc với Sở Hoài, nếu máy bay của họ xảy ra chuyện, Sở Hoài chắc chắn sẽ biết, hơn nữa trong thời gian ngắn nhất sẽ có cách tìm được chúng ta.

Vì vậy, chỉ cần bọn họ yên lặng ở đây đợi tin tức thì không quá hai ngày sẽ được cứu.
Tiếng gió biển đập vào con sóng như một khúc nhạc vui tai, lúc có lúc không vang vọng bên tai khiến tâm trạng vốn đang chán nản của Thích Nghi từ từ bình ổn.

Từ lúc chiều nói chuyện với
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui