Thương Thanh Quân nguyên vốn tưởng rằng Trương Tử Tinh và Vu Phiết sẽ rất hợp, đối với vị bằng hữu của cha này tương lai có thể trở thành trợ lực cho hôn nhân của nàng và Trương Tử Tinh, không ngờ kết quả lại thế này. Trương Tử Tinh cũng không để ở trong lòng, chỉ dẫn hai nàng du ngoạn, đối với bênh tình của Đặng mẫu hắn tự có tính toán.
Thông qua một trận đánh ngày hôm qua tại Đông Thị, Đặng Thiền Ngọc đã biết thân phận tu chân của Trương Tử Tinh, cùng Trương Tử Tinh đàm luận chuyện tu luyện giới, lại phát hiện thì ra hắn chỉ bất quá là "tự học". Kỳ quái chính là, nha đầu kia thái độ khác hẵn bộ dạng ngang ngược thường ngày, kiên nhẫn giải thích cho hắn rất nhiều khái niệm cơ bản, Trương Tử Tinh hồi tưởng lý luận của Vân Trung Tử năm tại phủ Thọ vương, lúc này mới hoàn toàn hiểu được ý nghĩa chân chính của Kim đan, Hóa anh cảnh giới tu luyện, đồng thời cũng hiểu rõ cảnh giới trước mắt của mình. Từ miệng của Đặng Thiền Ngọc, hắn biết được một chuyện trọng yếu khác – thì ra giới tu luyện giới cũ giống như nhân gian, là nơi kẻ mạnh làm vua, thậm chí còn hơn cả nhân gian. Nhân gian ít nhất còn có luật pháp kềm chế, còn tu luyện giới thì người nào có pháp lực cao, người đó ở trên, chính là lão Đại, về phần giết người đoạt bảo, cũng là chuyện thường ngày, làm cho Trương Tử Tinh một trận cảm khái.
Sau khi đưa hai nàng hồi phủ, Trương Tử Tinh đang định về cung, đột nhiên cảm giác được có người theo dõi, nhưng lại không chỉ một người. Sau khi trải qua chuyện Thanh Giác, Trương Tử Tinh linh giác và cảnh giác đều đề cao không ít, đồng thời cũng sợ thân phận bị vạch trần, lập tức quay đầu đi về chõo có nhiều người, đổi hướng liên tục, cho đến khi hoàn toàn cắt đuôi. Vào lúc này, hắn đột nhiên cảm giác trong túi pháp bảo có loại rung động đặc dị, nhớ tới nguyên thần của Tuyết nhi nọ, bất chấp hồi cung, nhanh chóng tìm một chỗ yên tĩnh, trước tiên xuất ra siêu não, khải động Ma Khải, mới lấy ra túi pháp bảo.
Trương Tử Tinh từ nơi Đặng Thiền Ngọc biết được nguyên tắc của tu luyện giới, tự nghĩ mặc dù vô tình cứu Tuyết nhi này một mạng, nhưng đối phương nếu đã kết thành nguyên thần, tu vi ít nhất cũng là Luyện thần kỳ, thực lực tuyệt đối trên hắn, ai biết có thể lấy oán báo ưon hay không, cắn trả một cái? Hơn nữa hắn trong lòng đối với thân phận "Tiêu Dao tán nhân" này cũng đã có những sự bắt đầu, trước mắt cũng không muốn tùy ý hiển lộ ra thân phận thật.
Mới vừa mở ra túi pháp bảo, Hồng Vân song kiếm liền tự động bay ra, hạ xuống trên mặt đất, trên thân kiếm bay ra một đạo bạch quang, y tạo thành hình một người con gái, cô gái này hướng về phía Trương Tử Tinh hạ bái: "Tiện thiếp Tuyết nhi ra mắt ân công!"
Trương Tử Tinh gật đầu, hỏi: "Không cần đa lễ, nguyên thần của cô có khôi phục toàn bộ lại chưa?"
"Nhờ có ân công đưa vào Hồng Vân song kiếm, Tuyết nhi nương theo thân kiếm linh khí đã thành công củng cố thành nguyên thần, đã có thể dẫn thần ngự kiếm, phá không mà bay, ân cứu mạng, trọn đời không quên".
Trương Tử Tinh đem các chiến lợi phẩm lấy từ chỗ của Thanh Giác tất cả đều đổ ra, nói: "Song kiếm này vốn là của cô, ta cũng không xuất lực gì. Pháp bảo này cũng là ta từ chỗ của Thanh Giác đoạt được, cô và ta gặp nhau cũng là duyên phận, hôm nay sắp chia tay, cô xem cái gì cần thiết thì cứ lấy đi".
Cái này một là ra ân, hai là ra vẻ thần bí, tỏ vẻ đồ vật này hắn cũng không để vào trong mắt. : TruyệnFULL.vn
"Ân công có ân cứu mạng, Tuyết nhi còn chưa báo đáp, đã có Hồng Vân song kiếm hộ thân, nào dám có lòng tham?" Tuyết nhi nghe vậy cảm động, ánh mắt rơi vào lá cờ nhỏ đã làm cho mình chịu hại, nói: "Cửu cung ma phiến là bảo vật ma đạo, không giống các bảo vật bình thường, nếu tu vi không đủ, người sử dụng dễ bị tâm ma cắn trả, khó giữ được tính mạng, ngày đó Thanh Giác rất kiêng kỵ, chỉ dám phát huy một thành uy lực… Xin thứ cho tiện thiếp nói thẳng, mặc dù ân công trước mắt kỳ công có thể ẩn giấu khí tức, nhưng với Tuyết nhi ngày đó thấy được, ân công tu vi mới đạt tới Hóa anh kỳ, nguyên anh còn chưa cố định, không đủ để giá ngự vật ấy, xin ngàn vạn lần thận trọng!"
Trương Tử Tinh không ngờ tu vi ngày đó của mình đã rơi vào trong mắt Tuyết nhi, âm thầm nhụt chí, tâm niệm xoay chuyển, lại hỏi: "Đa tạ nhắc nhở, cũng là đồng đạo, tiểu thư cũng không nên gọi là ân công, chúng ta cứ gọi là đạo hữu đi".
"Nếu ân công không chê tiện thiếp yêu thân, Tuyết nhi cung kính không bằng tòng mệnh".
"Đều là người tu luyện, tại sao lại phân người, yêu?" Trương Tử Tinh khách sáo vài câu, ngữ khí trở nên thành khẩn: "Bần đạo lịch duyệt còn thấp, pháp bảo này rất nhiều thứ cũng không hiểu được, xin Tuyết nhi đạo hữu chỉ điểm".
Tuyết nhi đối với hắn cảm thấy hết sức cao hứng: "Nhận ơn Tiêu Dao đạo hữu cứu giúp, Tuyết nhi cũng sắp rời đi, đang lo không biết báo đáp ra sao, nếu biết điều gì nhất định sẽ nói rõ".
Dưới sự trợ giúp của Tuyết nhi, Trương Tử Tinh rất nhanh hiểu rõ tên của pháp bảo và công dụng của nó.
Cửu cung ma phiên: ma đạo tà vật, cửu tọa kỳ môn công thủ như ý, lợi dung tâm lý của người bị vây vào trận mà tạo ra huyễn cảnh, còn bao hàm rất nhiều diệu dụng chưa biết, đáng tiếc là lực cắn trả quá mức đáng sợ, trước mắt không cách nào sử dụng.
Hồng Vân song kiếm: hàm chứa lực của lửa trên hai ngọn kiếm tiên, thân kiếm hẹp dài, động như tia chớp, có thể cách không lấy thủ cấp của địch, trước mắt nguyên thần của Tuyết nhi tạm ẩn trong đó.
Cự kiếm xích hồn: thân dài bốn thước hai, tay cầm dài tám tấc, bề ngang sáu tấc, cực nặng, kiếm khí kinh người.
Sưu hồn hồ lô: có thể thu hút nguyên thần,[hồn phách, khắc tinh của linh thể.
Truy hồn kim toa: có mười bảy cái, sau khi bỏ cấm chế sẽ sinh ra linh khí lực nổ cực mạnh, thể tích tuy nhỏ, uy lực cũng rất đáng sợ, cùng loại với lựu đạn đời sau, thuộc về loại vũ khí tiêu hao.
Tử la mê chướng: loại hộ thân pháp bảo ẩn dấu, có thể đem hình ảnh và tiếng động của người thi thuật trong vòng ba trượng hoàn toàn giấu đi, năng lực phòng ngự trực tiếp bình thường, nhưng có thể huyễn hóa ra các loại cảnh vật mê hoặc kẻ địch.
Chu tước huyền đâu: hộ thân pháp y, binh khí chống nước lửa, nhưng tạo hình tựa hồ có chút giống với cái yếm của phụ nữ…
Thần bí quy giáp: trên có khắc hai cổ tự "Thiên Long", công dụng không rõ.
Ngoài ra, còn có một số bình đan dược khác, vật liệu luyện chế, trong đó một số loại rất là khó kiếm. Pháp bảo này đều là vật có chủ, cũng như Kim mâu "Phệ phách" có thể lấy máu nhận chủ, phần lớn là không thể trực tiếp vận dụng, cần phải dùng pháp lực xóa đi ấn ký của nguyên chủ nhân của nó trên đó, rồi sau khi tế luyện tại thì mới có thể sử dụng được.
Trương Tử Tinh nghe cũng ngạc nhiên, có nhiều bảo bối tốt như vậy, trên cơ bản đều không phải là do Thanh Giác tự mình luyện chế, cái này mười phấn là hết tám chín là đi cướp giật của người khác về, bất quá nhìn theo góc độ khác, cái này cũng là một chiến lược thành công. Tại thế giới con người, quân vương là người đứng trên đỉnh, thân phận chí tôn, chúa tể nhân gian; song lực lượng tối cao kia, trong tu luyện giới kẻ mạnh là vua, chỉ với thực lực Hóa anh kỳ như hắn, chỉ có thể xem như một con kiến hôi, cho dù là vua, thủy chung cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi. Nếu không chuẩn bị thực lực, thì cũng giống như là kiến mà chống với voi, tuyệt đối chỉ có đường chết, bất quá một khi xảy ra va chạm, âm mưu quỷ kế cxung là một cách.
Tuyết nhi tựa hồ là một người tu luyện kinh nghiệm phong phú, sau đó lại truyền thụ cho hắn một số phương pháp tu luyện tâm đắc cùng cách tế luyện pháp bảo, làm cho Trương Tử Tinh chưa bao giờ có sư trưởng chỉ điểm thu hoạch lợi ích không ít. Từ đó, Trương Tử Tinh mới tính là chính thức có năng lực giữ lấy tài sản của Thanh Giác.
"Tiêu Dao đạo hữu, ơn cứu giúp, ngày sau tất báo, Tuyết nhi xin phép cáo từ đi trước, ngày khác có duyên sẽ gặp lại!"
Tuyết nhi hướng tới Trương Tử Tinh cáo từ, nguyên thần trở về trong Hồng Vân song kiếm, song kiếm nọ phóng lên khỏi mặt đất, hóa thành một đạo hồng quang, hướng về phía chân trời mà bay đi, đảo mắt đã biến mất về phía những ráng mây đỏ của buổi chiều hoàng hôn. Trương Tử Tinh sau khi thu hoạch nóng lòng tiêu hóa những tâm đắc tu luyện vừa rồi, Lập tức trở lại cấm địa trong cung tiềm tu.
Sau khi hắn chấm dứt hành công, đã là buổi sáng ngày thứ hai, cảm giác bản thân đối với sự khống chế lực lượng một cách tinh vi lại có sự lĩnh ngộ mới, nhất là có thể tự động tu luyện Chân vũ linh quyết, hiệu suất tựa hồ nâng cao không ít.
Trương Tử Tinh cân nhắc hồi lâu, cuối cùng trong số bảo vật của Thanh Giác lựa chọn công cụ có công dụng bảo vệ và ẩn thân Tử la mê chướng tiến hành tế luyện. Thanh Giác đã chết, thần niệm tồn tại trong Tử la mê chướng đã hết sức yếu, cho dù là như thế, cũng khiến cho hắn cũng phải tốn nhiều khí lực mới diệt trừ được, Trương Tử Tinh thất kinh đối với sự chênh lệch giữa thực lực của mình và Thanh Giác, hiểu được đêm đó có thể giết chết đối phương cũng là tương đối may mắn, lập tức vận dụng phương pháp học từ Tuyết nhi, cho đến tối mịt mới tế luyện xong toàn bộ Tử la mê chướng.
Trương Tử Tinh từ cấm địa đi ra, đi tới trong cung, vừa lúc gặp Tử Hồng, Tử Giao theo mẫu thân Khương Văn Sắc tới thỉnh an. Ba người đang vừa cười vừa nói. Trước mặt hai con, Khương Văn Sắc vẫn ẩn chứa dáng vẻ của một ngời mẹ mà sự ôn nhu xinh đẹp vẫn hiển lộ không thiếu, làm cho Trương Tử Tinh cũng không khỏi thấy ngẩn ngơ, cung nữ bên cạnh gọi là Tôn Du. Đúng là năm đó Trương Tử Tinh còn là Thọ vương lúc thị tập cứu tiểu cô nương kia, đã giao cho người anh là Tôn Ngao trách nhiệm phụ trách cơ cấu tình báo "Thiên Ảnh". Năm năm trôi qua, tiểu cô nương lúc đầu hôm nay đã trở thành một cô gái xinh đẹp, ánh mắt đặc biệt tràn ngập linh tính, làm người ta yêu thích, Trương Tử Tinh chú ý thấy, Tử Giao tựa hồ đối với Tôn Du đặc biệt chú ý.
Tử Giao năm nay mười hai tuổi, tính cách trầm ổn, lớn hơn so với tuổi, Tử Hồng so với Tử Giao thua hai tuổi, so với ca ca thông minh hơn nhiều, học được rất nhiều tri thức, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, làm người cũng rất nông nổi. Thành thật mà nói, hai người con trai này tư chất cũng cũng không tệ lắm, đối với mẫu thân rất hiếu thuận, Trương Tử Tinh mặc dù mặt ngoài vẫn duy trì hình tượng người cha nghiêm khắc, nhưng trong lòng ấn tượng đối với bọn họ cũng đã khả quan hơn rất nhiều.
Nhưng có một vấn đề thủy chung vẫn không thể giải quyết, đó chính là hai người vốn đều là người trên bảng Phong Thần, một là Trị niên thái tuế, một là Ngũ cốc thần. Mặc dù khi hắn sống lại thì "tình tiết" đã có thay đổi lớn, nhưng đến lúc đó có thể phát sinh chuyện như vậy hay không, vẫn rất khó nói. Trừ phi có siêu cấp ngoại giao như Thân Công Báo, nếu không, hai người trong tương lai đều có thể trở thành đệ tử của Xiển giáo nhị tiên mà thành kẻ địch của hắn.
Ngoài ý muốn của Trương Tử Tinh chính là, hai hoàng tử báo cáo ngày hôm qua phát sinh một chuyện lạ, có liên quan đến vấn đề kiêng kỵ trong lòng hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...