Chuyện thủy yêu không chỉ làm cho Nhữ Trữ náo nhiệt mấy ngày mà thậm chí cả Đại Duật lại một lần nữa rơi vào hoang mang, lời đồn "Hoàng thượng vô đức áp chế không được yêu thú" âm thầm lan truyền trong khắp các phố phường. Lý Cử sau khi nghe được thì giận dữ, ra lệnh cho Kim ngô vệ tuần tra ở trong thành, ai dám nói những lời đại bất kính này liền bắt lại hết, toàn bộ di tộc.
Muốn lấp kín miệng của số đông dân chúng cũng không phải là một chuyện dễ dàng, lại thêm Nam Nhai mưa to không ngừng, đã gây ra lũ lụt dữ dội, nước sông trong kênh đào dọc từ nam chí bắc đang ồ ạt chảy về phương bắc. Mặc dù Tạ Phù Thần đã khẩn cấp điều phối nhân thủ chạy tới các quận huyện gặp thiên tai, nhưng vẫn không thể ngăn chặn được lời đồn đại nổi lên bốn phía. Ai cũng nói cưỡng chế phá núi đào kênh đã chọc giận đến sơn thần, những người bề trên làm việc bất chấp hậu quả, sơn thần trong cơn giận dữ đã giáng sự trừng phạt xuống đầu bách tính vô tội.
Cho dù dân chúng bị uy quyền bức bách đe dọa bịt miệng không thể nói rõ, nhưng cũng có nhiều từ ngữ khác có thể thay thế mà ám dụ. Cho dù ngay cả ám dụ cũng không thể nói, nhưng kỳ thật trong lòng mọi người đều hiểu. Sự tức giận không thể át của Lý Cử lại càng xác minh tính chân thật của lời đồn. Tạ Phù Thần kiến nghị Lý Cử lúc này không thể cưỡng chế dân chúng, nếu làm vậy sẽ là trúng kế của Lý Duyên Ý.
"Nhưng nếu không mạnh mẽ trấn áp, chẳng lẽ cứ để tùy ý bọn họ tung tin đồn nhảm? Vất vả lắm mới tranh thủ chiếm được dân tâm lại cứ như vậy mà bị ly gián?" Vệ Luân bị áp giải vào chiếu ngục, Lâm Quyền và Tả Húc trước sau bị giết, trông có vẻ như quyền chủ động đã về tay Lý Cử, nhưng Lý Cử cũng không có cảm giác vui vẻ gì. Đôi mắt vốn trầm lặng của Canh Thái hậu luôn khiến hắn cảm giác như có mũi nhọn ở sau lưng kia rốt cục đã mở ra, nàng từ phía sau lớp màn che mỏng manh kia bước ra, dung túng Lý Duyên Ý tự tiện xông vào triều đường, thậm chí đứng trên triều đường mà chỉ vẽ giang sơn của hắn, sai khiến thần tử của hắn! Lý Cử không thể thoải mái, hắn không biết chính mình còn có thể bị Canh Thái hậu áp chế tới khi nào. Canh Thái hậu là một thanh kiếm chĩa vào trong ngực, là một cây châm ở dưới chân bất cứ lúc nào cũng có thể giẫm phải, là cơn ác mộng mà Tạ Phù Thần cũng không thể diệt trừ. Mà Lý Duyên Ý chính là phần nối tiếp của cơn ác mộng này.
Đã giao thủ cùng Lý Duyên Ý lâu như vậy, mấy lần chiếm thế thượng phong lại còn đẩy được nàng đến bên bờ vực thẳm, chỉ cần đạp thêm một cước nữa là có thể đẩy nàng rơi xuống vực sâu vạn kiếp bất phục, nhưng mỗi lần tới thời khắc mấu chốt Canh Thái hậu đều sẽ xuất hiện ra tay cản trở, Lý Duyên Ý lại luôn có thể lôi kéo được một vài kẻ tam giáo cửu lưu bày mưu tính kế giúp nàng, tìm được đường sống trong chỗ chết.
"Tạ Trung thừa! Rốt cuộc thì khi nào mới có thể diệt trừ Lý Duyên Ý! Lúc này Tả Húc bọn họ đều đã chết, đúng là thời cơ tốt nhất! Chớ lại bỏ lỡ nữa!" Lý Cử nóng vội không thôi.
"Bệ hạ nhất định không thể xúc động. Hiện giờ quan trọng nhất chính là xác định người được chọn làm Thượng thư lệnh, loại trừ Vệ Luân đem Vệ gia nhổ tận gốc, đem yêu nữ Vệ thị kia đồng loạt trị tội. Một khi Vệ gia bị diệt, Lý Duyên Ý hoàn toàn không còn ai khả dụng. Đến lúc đó cựu thần có mười phần chắc chắn sẽ khiến cho Lý Duyên Ý rơi đài. Lý Duyên Ý rơi đài chính là lúc giang sơn được nắm gọn chặt chẽ trở về trong tay bệ hạ, khi đó dân tâm bất quá chỉ là một thứ đồ chơi, mặc cho bệ hạ chèn ép. Có điều. . . . . ."
"Tạ Trung thừa có gì băn khoăn?"
"Có điều bên người Lý Duyên Ý tựa hồ có thêm một vị mưu sĩ hành sự cổ quái. Tin đồn thủy yêu lần này chính là do người này đang âm thầm giở trò. Vả lại theo thích khách của cựu thần hồi báo, Lý Duyên Ý không biết từ chỗ nào bắt về đây một đám trùng dưỡng ở trong phủ, một khi dụng độc sẽ phát ra lam quang, khiến hắn không thể xuống tay. Người này thủ pháp có chút xa lạ, không phải là chiêu sách trước giờ của Lý Duyên Ý."
"Kẻ đó là ai!"
"Cựu thần còn đang điều tra."
"Lý Duyên Ý vận số đã hết, vậy mà lại còn có người nhảy vào bên trong hố lửa, đều là loại ngu xuẩn gì đây! Tạ Trung thừa. . . . . . Không, Tạ Tư mã, ngươi cho rằng ai có thể đảm nhiệm được chức vị Thượng thư lệnh?"
"Cựu thần cho rằng Lại bộ Thượng thư Nghiêm Chấn có thể đảm nhiệm chức vị này."
"Được, vậy thì Nghiêm Chấn! Việc này không thể để lộ ra, quả nhân sẽ đem chiếu thư bổ nhiệm đưa đến Nghiêm phủ, đợi đến buổi tảo triều kế tiếp quả nhân sẽ đem việc bổ nhiệm chức vị Đại Tư mã và Thượng thư lệnh đồng thời tuyên cáo. Ân. . . . . . Tạ Tư mã, nghe nói Nghiêm lệnh quân có ngự nữ thuật, tổng cộng sinh mười sáu nhi tử, có việc này không?"
Tạ Phù Thần nói: "Hồi bẩm bệ hạ, Nghiêm lệnh quân quả thực có mười sáu nhi tử, trong đó nhi tử của chính thất có bốn người, của các thứ thiếp là mười hai."
"Hắn lại không hề sinh hạ nữ nhi?" Lý Cử có chút hứng thú dò hỏi, "Hắn, có phương pháp gì đặc biệt sao?"
Tạ Phù Thần không có lập tức trả lời, khiến Lý Cử có chút xấu hổ.
Lý Cử khi còn là Xa Hoàn Vương thì đã cùng Phùng Tỷ Kỳ quen biết yêu nhau, hai người đã cùng trải qua rất nhiều gian khó cùng nhau đi tới hiện tại, vất vả lắm mới hoài thai Hoàng tử, hi vọng có thể trong lúc chính cuộc hỗn loạn sinh hạ được một Thái tử để củng cố giang sơn, không ngờ vị Hoàng tử được kỳ vọng rất lớn đó vừa mới ra đời liền chết yểu, lại còn là một nữ nhi. . . . . . Việc này làm cho Lý Cử nhớ lại trong dòng họ của Phùng Tỷ Kỳ sinh nữ nhi rất nhiều. Hiện nay Phùng Tỷ Kỳ đang trong thời kỳ hậu sản thân thể vẫn không tốt lắm, Lý Cử ghi nhớ lời khuyên của Tạ Phù Thần ra lệnh cho các tân nhiệm Ngự y dốc toàn lực giúp nàng điều dưỡng thân mình, ba ngày trước đã có thể hạnh phòng. Nhưng cho dù có tân tân khổ khổ hoài thai một lần nữa thì chỉ sợ vẫn là một Công chúa, đến lúc đó Canh Thái hậu sẽ lại có thể có rất nhiều lời để nói, chắc chắn sẽ khiến cho Lý Cử phiền không chịu nổi. Hắn phải nhanh chóng sinh được nhi tử để phong làm Thái tử, có Thái tử ở trong tay chính là có thêm một kiếp mã để giành thắng lợi. Còn Lý Duyên Ý thì sao? Bản thân nàng nếu lên làm Hoàng đế đã là danh bất chính ngôn bất thuận; đừng nói là dưới gối vô tử, Lý Duyên Ý cho đến nay cũng còn chưa xuất giá, cho dù nàng đoạt được giang sơn thì tương lai sẽ truyền cho ai?
Nghĩ đến việc này Lý Cử lại càng thêm sốt ruột, có người đề nghị hắn sủng tín một phi tần khác trong hậu cung, thế nhưng vẫn còn có Phùng Khôn, hơn một nửa nam đinh của Phùng gia đều đang nắm giữ những chức vị quan trọng trong triều, hoặc là ở chiến tuyến phương bắc lập được nhiều chiến công, thế lực của Phùng gia vẫn còn rất lớn, nếu như hắn đi tìm phi tần khác sinh hạ được một nhi tử, chỉ sợ sẽ mất đi sự ủng hộ của Phùng gia. Mà trọng yếu hơn là, hắn cùng với tử đồng của hắn thật lòng yêu nhau, hắn không giống như những đế vương khác hậu cung ba nghìn, hắn chỉ cần một mình tử đồng của hắn mà thôi.
Đã sớm nghe nói Nghiêm gia nắm trong tay bí thuật tổ truyền, đặc biệt chỉ sinh nhi tử, Lý Cử thân là Hoàng đế, hướng đến thần tử thỉnh giáo việc này thì có hơi khó mở miệng.
Tạ Phù Thần nghe hắn nói vậy liền hiểu được, không cười cũng không có biểu lộ gì khác, ngữ khí nhẹ nhàng cũng không cố ý đè thấp, nghe giống như là đang nói đến một việc rất thường tình của con người: "Bệ hạ gần đây vất vả, trong lúc đôn luân* có phải là khí lực không đạt hay không?"
(*) Đôn luân (敦伦): ý chỉ chuyện phòng the, sinh hoạt vợ chồng
Tạ Phù Thần hỏi thẳng thừng như vậy, Lý Cử ho khan một tiếng, thở dài: "Đúng vậy, mỗi lần Hoàng hậu còn chưa tận hứng quả nhân đã. . . . . ."
"Bệ hạ thường xuyên vất vả xử lý chính vụ tinh lực thiếu hụt, đổi lại là bất cứ người nào khác cũng có lúc tinh lực không tốt. Nhưng mà bí phương của Nghiêm Chấn có lẽ không phù hợp với Hoàng thượng."
"Nga?"
"Nghiêm Chấn vẫn luôn hút phù dung tán, chính là nhờ vào hiệu lực của phù dung tán mà tráng dương tăng tinh, cho dù chiến đấu cả đêm cũng không biết mệt mỏi."
"Phù dung tán?" Lý Cử nghe được ba chữ này liền khẽ nhíu mày. Hắn đương nhiên biết hút phù dung tán thì sẽ có hậu quả gì, dược tính gây nghiện sẽ làm cho người ta phải liên tục sử dụng, một khi đã nghiện quá sâu, thì cả đời này đều không thể dứt bỏ. Hiện nay các quý tộc sĩ phu trong khắp Đại Duật đều đang hút phù dung tán, Lý Cử cũng từng bị hấp dẫn muốn hút thử, cuối cùng vẫn là ngăn được sự cám dỗ đó. Hiện giờ Tạ Phù Thần nhắc đến như vậy làm cho hắn tâm động vô cùng, "Tạ Tư mã, đây là thật sao? Phù dung tán thực sự thần hiệu như thế?"
"Cựu thần cũng chỉ là nghe Nghiêm Chấn nói đến, vẫn chưa tự mình nếm thử."
Biểu tình của Tạ Phù Thần có chút cứng ngắc, Lý Cử bỗng nhiên nhớ tới chuyện trước đây Phùng Khôn bắt cóc A Hâm ép buộc nàng sử dụng phù dung tán muốn ly gián Lý Duyên Ý và Vệ Đình Húc, Tạ Phù Thần tuy rằng không hề nói tới nhưng chắc chắn là đã biết, nhất thời không tiện tiếp tục đề tài này nữa, liền nói với Tạ Phù Thần: "Ngày mai truyền Nghiêm Chấn tới gặp quả nhân, quả nhân muốn đích thân cùng hắn tâm sự."
"Dạ"
"Còn có Đình úy thự, quả nhân đã sớm muốn loại bỏ nó, đợi cho Nghiêm Chấn nhậm chức sau đó ngươi liền cùng hắn kết hợp buộc tội Quan Huấn. Quả nhân không tin một Đình úy thự nho nhỏ này còn có thể tiếp tục làm mưa làm gió nữa."
"Tuân chỉ."
Tạ Phù Thần ngồi trên xe ngựa ra khỏi Cấm uyển trở lại Tạ phủ, trong lúc đi ở bên trong hoa viên tiện tay vuốt ve một gốc cây anh đào giống như đang nói chuyện một mình: "Nàng đã đến bên cạnh Lý Duyên Ý, bất ngờ như thế. Vốn chỉ là muốn lưu một quân cờ ở bên cạnh Vệ Đình Húc để thám thính tình báo, không ngờ hiện giờ quân cờ này đã đi đến bước có thể 'chiếu tướng' rồi."
Từ phía sau hòn non bộ có một nam nhân mặc y phục trắng bước ra, người này mặc dù từ phía sau hòn non bộ di chuyển ra đều vô thanh vô tức, cơ hồ nghe không được tiếng bước chân, giống như quỷ hồn. Người này chính là Yến Nghiệp, một loại ám khí nhạy bén mà Tạ Phù Thần luôn giấu ở bên trong tay áo. Yến Nghiệp nói: "Mấy ngày nay lời đồn thủy yêu bắt đầu từ chỗ nàng truyền ra ngoài, bởi vì giả thần giả quỷ thập phần thành công, nên đã trở thành tâm phúc bên cạnh Lý Duyên Ý."
"Nga? Ta còn tưởng là ai đã đưa ra một chủ ý như vậy, thì ra là nàng." Tạ Phù Thần cười cười, hai ngón tay dùng sức, đem một nhánh cây anh đào tươi non bẻ gãy tại chỗ.
Hai hàng lông mi dài đậm của Tạ Phù Thần buông rũ xuống, thương hại mà nhìn đóa hoa tươi đẹp đang nở rộ này, ngửi hương thơm của nó: "Đã đến lúc nên làm cho nàng phát huy tác dụng thực sự rồi. Đi thôi." Tạ Phù Thần nắm chặt bàn tay, bóp nát bông hoa mềm mại.
Chân Văn Quân đích thực đã trở thành mưu sĩ được sủng ái nhất bên người Lý Duyên Ý, ngoại trừ Lâm Duyệt còn có thêm một đám thiếu gia công tử suốt ngày đi theo phía sau nàng đưa khăn tay tặng châu báu. Chân Văn Quân biết các nam tử trẻ tuổi ở Đại Duật có thói quen tặng khăn tay cho người trong lòng, thường xuyên viết văn thơ lên bề mặt khăn tay, nhằm biểu thị gia cơ phong phú. Lại càng không cần phải nói đến những loại bảo thạch rực rỡ sáng lóa mỹ lệ, một viên đáng giá ngàn vàng kia.
Thế nhưng Chân Văn Quân không thích những thứ đó, rất kỳ quái, nàng đang ở trong giai đoạn thiếu nữ rung động đầu đời vậy mà đối với đám công tử quý tộc này lại không có hứng thú. Nếu như đổi lại là một cô nương có xuất thân thấp hèn khác, một ngày nọ bỗng nhiên nhận được thật nhiều sự theo đuổi yêu thích của các thế gia tử đệ ở Nhữ Trữ, chỉ sợ phải vui mừng đến trên mặt nở hoa, ở tận sâu trong đáy lòng Chân Văn Quân cũng có loại cảm giác thỏa mãn hư vinh quấy phá, thế nhưng vì sao nàng lại nhấc lên không nổi hứng thú?
"Ngươi hình như không được vui mấy."
Chân Văn Quân xuất môn không thích ngồi xe ngựa cho lắm, nàng đã quen tự mình cưỡi Vân Trung Phi Tuyết nắm giữ con đường tiến về phía trước. Lâm Duyệt một kẻ thư sinh không biết cưỡi ngựa, liền vội vàng đánh xe ngựa đi theo bên cạnh nàng, trong xe chứa đầy đồ ăn thức uống, một khi Chân Văn Quân khát nước đói bụng có thể trước tiên cho nàng ăn no. Lâm Duyệt nhìn ra được nàng không thích mấy loại thư tình ướt át buồn nôn kia, ngược lại có hứng thú đối với rượu thịt, Lâm Duyệt cảm thán nàng quả nhiên là một nữ tử phi phàm tính tình chân thật, liền thay đổi phương thức theo đuổi nàng. Nhưng gần đây người theo đuổi rất đông, nàng còn lập công ở chỗ Trưởng Công chúa, nhưng lại có loại ý vị vui cười miễn cưỡng. Cho dù người khác nhìn không ra, Lâm Duyệt cũng cho rằng chính mình có thể đọc ra được vẻ u sầu của Chân Văn Quân mỗi khi đơn độc một mình.
Sau khi Lâm Duyệt ném ra những lời này Chân Văn Quân cũng không phản ứng hắn, vẫn như trước lắc lư ở trên lưng ngựa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Duyệt kể vài câu chuyện cười cổ xưa muốn chọc cho nàng cười, Chân Văn Quân nghe vào tai trái lọt ra tai phải, đi tới trước cửa một ngôi miếu đổ nát ở bên ngoài thành thì ngừng lại, nhìn nhìn chung quanh, không có ai, liền bảo Lâm Duyệt ở chỗ này chờ nàng.
"Ta và ngươi cùng vào đi thôi." Lâm Duyệt nói, "Kẻ thù của Trưởng Công chúa rất đông, ngươi hiện giờ đã trở thành người tâm phúc chạm tay có thể phỏng, bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm ngươi đấy, ngươi một mình tiến vào chỉ sợ sẽ có nguy hiểm."
"Đừng, ta tự mình đi vào là được rồi." Chân Văn Quân miễn cưỡng cười cười, "Nếu đúng như lời ngươi nói thì càng đừng đi theo ta, vạn nhất thật sự gặp nguy hiểm ta còn phải phân tâm cứu ngươi."
Lâm Duyệt: ". . . . . ."
"Về nhà cùng a mẫu ngươi dùng bữa tối đi."
Chân Văn Quân cột khóa Vân Trung Phi Tuyết ở cửa miếu rồi một mình đi vào, Lâm Duyệt sợ nàng tức giận nên cũng không đi theo vào, ngồi chờ trên xe ngựa.
Bên trong miếu có năm tiểu hài tử mặc bố y màu nâu đã chờ nàng rất lâu, Chân Văn Quân cầm túi đựng ngân lượng đi tới hỏi bọn chúng: "Bài ca dao lần trước dạy cho các ngươi đều đã biết hát rồi chứ?"
Năm tiểu hài tử đồng thời kêu lên: "Biết!"
"Tốt! Hát một lần cho ta nghe."
"Mưa to tới con đê hủy, sơn thần nộ bách tính nguy. . . . . ." Năm tiểu hài tử gật gù đắc ý cùng hát lên bài ca dao thiếu nhi, sau khi hát xong Chân Văn Quân thực hài lòng chia cho bọn chúng ít tiền, ngồi xổm xuống nói với bọn chúng, "Bài ca này trước hết đi vào trong thị tập mà hát, ba ngày sau cũng vào canh giờ này trở lại đây, ta có bài ca mới dạy cho các ngươi. Các ngươi chăm chỉ học chăm chỉ hát, bạc sẽ không thiếu."
Đám tiểu hài tử này là thành viên "Cái Bang" nổi tiếng ở Nhữ Trữ, ở bên trong Nhữ Trữ thành chỗ nào cũng có, trải rộng khắp nơi. Chỉ cần có tiền thì bọn chúng chuyện gì cũng chịu làm, mà quan phủ muốn lùng bắt bọn chúng cũng vô cùng khó khăn, lời đồn về thủy yêu và sơn thần chính là lợi dụng bọn chúng lan truyền ra ngoài.
Đám tiểu hài tử chạy đi rồi, lúc Chân Văn Quân phủi phủi tay chuẩn bị rời đi thì chợt cảm giác được một trận kình phong cùng sát ý ở sau gáy.
Nàng xoay người nhanh như tia chớp, không hề nghĩ ngợi cánh tay đột ngột nâng lên, chỉ nghe hai tiếng "vù vù" đồng thời vang lên, một đôi hắc thích* đâm vào cánh tay nàng. Đôi hắc thích này thế tới cực mạnh lại không có dấu hiệu báo trước, Chân Văn Quân lúc bước vào ngôi miếu đổ nát này cũng không phải là không lưu ý tình hình xung quanh, trong miếu chỉ có đám hài đồng, cây cỏ gãy vụn vải bố rách nát chất đống ở chung quanh cùng một pho tượng đá rớt mất đầu, ngoài ra cũng không có khí tức của người khác. Chân Văn Quân luyện võ từ nhỏ, vẫn chưa từng sơ suất, trừ phi hoàn toàn nín thở nếu không nàng nhất định có thể phát hiện. Người này có thể hành động như một cái bóng hoàn toàn bài trừ hơi thở, đồng thời trong nháy mắt tung lực đoạt lấy mạng người, thật sự lợi hại.
(*) Thích, hoặc Thứ (刺): một loại vũ khí có đầu nhọn
Chân Văn Quân bị đâm trúng cánh tay, mất thăng bằng ngã về sau lộn liên tục hai vòng mới quỳ một gối xuống một lần nữa ổn định thăng bằng, dưới cơn đau nhức tưởng rằng cánh tay đã bị đâm xuyên qua, nâng lên nhìn thấy, tay áo bị đâm thủng hai lỗ, lộ ra bao cổ tay sắt. Bao cổ tay này chính là vật phòng thân mà Linh Bích đã tặng cho nàng, chỉ cần xuất môn thì nàng nhất định sẽ đeo vào, nàng biết chung quy sẽ có một ngày nó phát huy công dụng, quả nhiên hôm nay đã cứu nàng một mạng.
Giương mắt muốn nhìn thích khách, lại chỉ thấy một vệt bóng đen chui vào bên trong đống cây cỏ nát vụn. Chân Văn Quân biết mình cũng không phải là đối thủ của vị cao nhân này, nhấc chân muốn chạy đi, ai ngờ đống cây cỏ kia đột nhiên nổ tung, vô số mảnh cây cỏ nát vụn bắn vào trong mắt nàng, trong thoáng chốc khiến nàng không thể mở mắt ra được. Chân Văn Quân thấy không rõ sự vật, biến thành một con chim trong lồng đang đợi làm thịt, dưới cơn kinh hoảng đem kim thiền đao kẹp chặt giữa những kẽ ngón tay liều mạng vung mạnh về bốn phía.
Kim thiền đao không cắt trúng người nào hết, nàng bị một cước nặng nề đá vào giữa lưng, cả người ngã sấp về phía trước. Chân Văn Quân cực kỳ nhanh nhẹn chống một tay xuống đất, nương theo lực đạo của một cước này lăn về phía trước cách đó một trượng, hai mắt ứa đầy nước mắt cuối cùng đã có thể thấy rõ mọi vật, phát hiện chính mình đang đối diện cửa miếu, liền hô lớn: "Có thích khách! Chạy mau!"
Chân Văn Quân tự biết mình võ nghệ chưa tinh, nàng vừa trở thành cái gai trong mắt mọi người khi xuất môn nhất định sẽ có nguy hiểm, Lý Duyên Ý phân công bốn ám vệ đi theo bảo hộ nàng chu toàn. Vốn dĩ phát ra động tĩnh lớn như vậy ám vệ hẳn là đã sớm lao tới, nhưng nàng cũng sắp bị thích khách thanh toán xong rồi ám vệ cũng chưa hành động, chứng tỏ ám vệ có thể đã sớm bị xử lý. Cho dù có bao cổ tay sắt và kim thiền đao thì hôm nay nàng cũng khó có thể tránh khỏi một kiếp, nếu phải chết ở chỗ này thì cũng không nên liên lụy những người vô tội khác, nàng hô lên một tiếng này chính là muốn Lâm Duyệt đang ngẩn ngơ chờ ở ngoài miếu nhanh chóng chạy đi.
Lâm Duyệt nghe được tiếng hô của nàng bỗng dưng dựng thẳng thắt lưng, sau khi hiểu ra nàng đang hô cái gì thì lập tức từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Văn Quân muội muội gặp nạn!
Lâm Duyệt hướng vào bên trong xe ngựa sờ soạng một vòng không tìm được vũ khí nào vừa tay, đành phải vất vả xách một cái chân lợn sấy khô to đùng còn chưa được cắt ra, lại cầm theo một tảng đá, hô to một tiếng tự cấp thêm can đảm cho chính mình, chạy vọt vào trong miếu.
Chân Văn Quân bị túm áo kéo trở lại, thích khách một tay đè chặt đầu nàng xuống định dùng hắc thích đâm thủng cổ nàng, Lâm Duyệt chạy vọt vào trong miếu đúng lúc nhìn thấy một màn này, "A nha nha" kêu gào thảm thiết thu hút sự chú ý của đối phương, cầm cái chân lợn vung lên ném vào mặt đối phương. Thích khách này thân hình cao lớn mặc một thân hắc y chỉ lộ ra hai mắt, phỏng chừng hắn hành tẩu giang hồ lâu như vậy cũng chưa từng thấy ai dùng chân lợn làm vũ khí, hắc thích phóng tới hất bay cái chân lợn lên đến mái nhà, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất đoạt lấy tính mạng Chân Văn Quân. Lâm Duyệt không đầu không đuôi mà xông lên muốn giữ chặt cánh tay đang cầm vũ khí của hắn, hô to:
"Muội muội chạy mau!"
Lâm Duyệt còn chưa kịp tới gần đã bị thích khách tung một cước đá văng ra, Chân Văn Quân xoay trở bàn tay cắt vào trên đùi thích khách, thích khách thẹn quá hóa giận hai tay giơ hắc thích lên định đâm xuống đỉnh đầu nàng. Nàng trong lòng chợt lạnh, cảm thấy lúc này mình sắp phải bỏ mạng một cách không minh bạch ở nơi này rồi. Bỗng nhiên thích khách kia kêu lên một tiếng đau đớn bị đánh văng ra ngoài, hắc thích đâm vào mặt đất tạo ra một dấu vết thật sâu, đến khi hắn dừng lại thì một búng máu từ phía sau lớp mặt nạ liền trào ra.
Chân Văn Quân vô cùng kinh ngạc, nhìn thấy người đứng phía sau là một nữ tử cao lớn tay không tấc sắt, vừa rồi người ra tay đúng là nàng. Chỉ một quyền mà đã khiến cho cao thủ nôn ra máu, quả là lợi hại. Người này có khuôn mặt thanh tú mày đậm mắt to, xinh đẹp mỹ lệ, trông tướng mạo giống như là người hồ.
Thích khách nhận thấy đối phương có công phu quyền cước rất cao, có lẽ không phải là đối thủ của nàng, lập tức đào tẩu nhanh như một cơn gió.
"Đa tạ nữ hiệp. . . . . ." Chân Văn Quân nhặt về được một mạng trong lòng vẫn còn sợ hãi, thanh âm phát ra có chút run rẩy hướng đối phương nói lời cảm tạ. Nàng đại khái có thể đoán được kẻ muốn giết nàng là do ai phái tới, nhưng lại không biết vị ân nhân cứu mạng này là ai.
Ân nhân thản nhiên nhìn nàng một cái, không nói chuyện, im lặng bỏ đi.
Chân Văn Quân hướng về phía bóng dáng của nàng hô: "Nữ hiệp có thể lưu lại danh tính hay không, ngày khác ta sẽ báo đáp ân cứu mạng của nữ hiệp!"
Người nọ vẫn không hề dừng bước, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của nàng.
Chân Văn Quân đem Lâm Duyệt bị trúng một cước quỳ rạp trên mặt đất đau đến hai mắt biến thành màu đen vất vả mà kéo lên: "Ngươi thế nào, còn đi được không? Sao lại ngu ngốc như vậy, không chạy đi, còn quay lại tự tìm cái chết."
Lâm Duyệt nhếch miệng cười, trên hàm răng tất cả đều là máu, suy yếu nói: "Chỉ cần muội muội không có việc gì là tốt rồi. . . . . . Tại hạ, tại hạ không ngại."
"Đừng cậy mạnh, nhìn bộ dáng này của ngươi chỉ còn lại nửa cái mạng. Lần sau nhớ rõ đừng đi theo ta nữa, rất nguy hiểm."
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
"Cõng ngươi trở về a, ngươi căn bản không đứng lên nổi mà."
"Nhưng ta đường đường là nam nhi há có thể để cho một tiểu cô nương như ngươi cõng!"
Chân Văn Quân liếc mắt xem thường, cũng không quản hắn nói cái gì nữa, mạnh mẽ cõng hắn lên xe ngựa, chống đỡ tinh thần mang hắn đưa về Hoài Sâm phủ sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Sau khi tỉnh lại thấy A Trúc cô cô bưng chén thuốc ngồi chờ ở bên giường, thấy nàng tỉnh lại gương mặt lộ vẻ vui mừng: "Chân cô nương cuối cùng cũng tỉnh rồi, làm sao lại bị thương nặng như vậy, thật là làm cho điện hạ lo lắng gần chết. Đến, uống hết chén thuốc này đi, ta đi báo tin cho điện hạ."
Chân Văn Quân ngoan ngoãn uống thuốc, một chén thuốc này đắng đến mức ngũ quan trên mặt nàng đều nhăn nhúm lại, vừa mới uống xong thì Lý Duyên Ý đã vội vã đẩy cửa tiến vào, cầm tay nàng lo lắng nói:
"Muội muội bất ngờ bị mai phục thật sự quá nguy hiểm. Lý Cử quả thật điên rồi! Muội muội trong khoảng thời gian này tạm thời đừng xuất môn, đề phòng bất trắc."
Nhưng trong lòng Chân Văn Quân lại đang nói thầm, kẻ ám sát nàng thực sự là người của Lý Cử và Tạ Phù Thần sao? Tạ Phù Thần an bài nàng ở bên cạnh Vệ Đình Húc cùng Lý Duyên Ý đã lâu, lại vào thời điểm chưa chân chính tận dụng hết mọi khả năng của nàng mà muốn giết nàng? Cũng không khỏi quá mức mâu thuẫn. Mà thích khách đến ám sát nàng kia tuy rằng công phu rất cao, nhưng cũng không tính là nhất đẳng tuyệt thế cao thủ, không giống như là vị sát thủ thần bí mà Tạ Phù Thần đã mang về từ bắc cương làm cho cả triều đình run sợ kia. Nếu như là người đó, chỉ sợ vừa ra tay đã có thể chặt đứt đầu nàng rồi, không thể nào để cho nàng thậm chí là Lâm Duyệt có cơ hội phản kích.
Vậy thì đó là ai? Là bộ hạ khác của Tạ Phù Thần sao? Cũng sẽ không mâu thuẫn như vậy.
Ngay trong lúc Chân Văn Quân đang dưỡng thương ở bên trong Hoài Sâm phủ, bỗng nhiên nhận được mật thư đến từ Tạ gia.
Bức mật thư này khiến cho Chân Văn Quân không rét mà run.
Hôm đó có một tỳ nữ đưa tới một hộp son, lúc nàng mở hộp son ra thì phát hiện bên trong có một miếng chu sa thạch, giấu bên dưới chu sa thạch là một đoạn trầm hương, nàng không hiểu gì cả, cầm đoạn trầm hương lên, dưới đáy hộp rõ ràng có một mảnh móng tay người.
Chân Văn Quân hết sức mẫn cảm nhận thấy được đây là ám hiệu mà Tạ gia đưa cho nàng!
Chân Văn Quân lập tức tông cửa xông ra gọi tỳ nữ kia lại: "Hộp son là ai đưa cho ta!"
Tỳ nữ kia là người quen thuộc ở Hoài Sâm phủ, nàng bị Chân Văn Quân đột ngột quát hỏi hoảng sợ không nhẹ: "Hồi bẩm cô nương, hộp son này là sáng sớm A Trúc cô cô nhờ ta đưa cho ngươi, nói là của một vị tỷ tỷ tên là Tử Trác gửi tới. . . . . . Cô nương, làm sao vậy? Có gì không ổn sao?"
Bộ dáng hoảng sợ của tỳ nữ này không giống như là nói dối, huống hồ còn dám nhắc tới A Trúc cô cô thì lại càng không có khả năng bịa đặt, nếu không nàng đi hỏi sẽ biết ngay. Đồ vật mượn danh của Vệ Đình Húc chính là để có thể thuận lợi gửi vào bên trong Hoài Sâm phủ đưa đến tay nàng.
Đúng vậy, Chân Văn Quân có thể thập phần khẳng định hộp son này không phải đến từ Vệ Đình Húc, mà là đến từ Tạ gia! Tạ Phù Thần!
Chu sa trầm hương, ý tứ chính là "Tru Sâm", Tạ Phù Thần cuối cùng cũng muốn nàng động thủ giết chết Lý Duyên Ý.
Đây mới là chỉ thị đến từ Tạ Phù Thần, đây mới là tầm quan trọng của nàng một quân cờ mà Tạ Phù Thần đã mai phục vào. Vào thời khắc đối kháng kịch liệt nhất tung ra một chiêu mạo hiểm nhất, một chiêu cắt đứt yết hầu. Hiện giờ nàng giúp Lý Duyên Ý bày mưu tính kế, Lý Duyên Ý đối với nàng đã tràn đầy tín nhiệm, muốn giết Lý Duyên Ý cũng không phải việc khó.
Thế nhưng Chân Văn Quân không thể giết Lý Duyên Ý, rồi lại không thể không giết. Tạ Phù Thần đưa tới mảnh móng tay này chính là đang uy hiếp nàng, nếu như không giết, a mẫu nàng sẽ chìm vào tai ương ngập đầu!
Như vậy càng thêm xác thực suy đoán của nàng lúc trước —— sát thủ ở trong ngôi miếu đổ nát muốn lấy mạng nàng không phải là do Tạ Phù Thần phái tới.
Chân Văn Quân nắm chặt mảnh móng tay đó trong lòng bàn tay.
Kỳ thật nàng đã sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy.
Trước đây nàng từng có một ý nghĩ, nếu như Tạ gia muốn nàng giết Vệ Đình Húc có lẽ nàng sẽ không thể xuống tay, nhưng nếu là giết Lý Duyên Ý nàng lại không có chướng ngại tâm lý lớn như vậy. Một ý nghĩ nho nhỏ của ngày đó hiện giờ đã trở thành sự thật.
Giết hay là không giết?
Tất nhiên là không giết.
Nàng phải bắt cóc Lý Duyên Ý đến đổi lấy a mẫu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...