Lý Duyên Ý cũng không có ở bên trong Cấm uyển, mà ở tại phủ đệ của chính mình nơi phồn hoa nhất phía đông nam Nhữ Trữ. Chân Văn Quân dìu Lý Duyên Ý chậm rãi đi vào bên trong Hoài Sâm phủ, Hổ Bôn quân đi theo sau đồng loạt tiến vào, gia nô cảnh giác đưa mắt nhìn ra xung quanh bên ngoài một vòng, rồi đem đại môn khép lại.
Bên trong Hoài Sâm phủ xa hoa tráng lệ, mặc dù đang lúc đêm khuya, nhưng Lý Duyên Ý vừa vào phủ thì tất cả các nô bộc đều cầm đèn đứng ở hai bên cung nghênh Trưởng Công chúa hồi phủ.
Đại môn vừa đóng lại, Lý Duyên Ý liền nâng nâng tay ý bảo nàng có thể tự mình đi, Chân Văn Quân buông nàng ra.
"Chậc." Lý Duyên Ý thoáng thư giãn gân cốt một chút, vết thương ở bên hông khiến nàng sầu muộn, nàng quay đầu lại hỏi Chân Văn Quân, "Văn Quân muội muội, theo ngươi thấy thì vết thương này của ta phải mất bao lâu mới có thể tốt lên được, mới có thể không gây trở ngại ta hành động?"
"Bẩm điện hạ, chỉ cần điện hạ đúng hạn đổi dược, chuyên tâm điều trị nằm trên giường tĩnh dưỡng, không tới bảy ngày liền có thể hành động thoải mái."
"Bảy ngày? Phải mất đến bảy ngày? Lão sư của bổn cung cũng đã bị áp giải vào chiếu ngục rồi mà ngươi còn muốn bổn cung tĩnh dưỡng bảy ngày?"
Chân Văn Quân bị lời phản vấn hung hăng này của nàng làm cho oán giận, theo thói quen dùng phương thức đối phó Vệ Đình Húc mà lộ ra vẻ mặt ủy khuất. Lý Duyên Ý thấy nàng bộ dáng đáng thương cũng ý thức được đây là vấn đề của chính mình, ngược lại trách cứ Chân Văn Quân thì có chút không nên, lắc lắc đầu nói: "Bảy ngày thì bảy ngày vậy."
Chân Văn Quân trong lòng âm thầm cảm thấy chính mình có hơi quá mức, chiêu sách giả vờ ngoan ngoãn đáng thương hư tình giả ý đã được áp dụng nhiều lần đối với Vệ Đình Húc, thế nhưng lúc này lại bất tri bất giác mà thi triển với Lý Duyên Ý, cũng quá mức buồn cười. Càng khiến cho nàng dở khóc dở cười chính là vị Trưởng Công chúa này thật đúng là mềm lòng, có lẽ bởi vì nàng vốn cũng mang tâm tư của một nữ tử.
Lý Duyên Ý nói: "A Trúc."
Một tỳ nữ mặc tử sam cúi đầu tiến lên nói: "Có nô tỳ."
"Ngươi giúp Văn Quân muội muội sắp xếp phòng ở thật tốt, cứ ở bên cạnh chủ viện để thuận tiện chiếu cố ta."
"Dạ. Văn Quân cô nương mời đi theo ta."
Lý Duyên Ý gọi Lâm Quyền và Từ Hoài cùng đi đến tiền thính nghị sự, đi được nửa đường chợt nghĩ tới cái gì đó, quay đầu lại nói với Chân Văn Quân: "Ngươi cất xong hành lý sau đó cũng tới tìm ta."
"Dạ!" Chân Văn Quân học theo giọng điệu của A Trúc đáp lại.
Lý Duyên Ý nhìn nàng nở nụ cười nhàn nhạt, lập tức lại biến đổi trở về thần sắc ngưng trọng, gấp rút khó nhịn mà rời đi.
"Văn Quân cô nương, cùng lão nô đến đây đi."
Chân Văn Quân vừa đáp lời A Trúc vừa nhìn theo bóng dáng Lý Duyên Ý mà trong lòng khó hiểu, nàng không phải mới vừa thổ huyết sao? Khí huyết công tâm tổn thương phế phủ là phi thường thống khổ, nếu không tịnh dưỡng chỉ sợ sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, lại càng chưa nói đến nàng còn có vết thương đâm xuyên qua người, vậy mà còn có thể tiếp tục mưu sự? Nhưng nhìn bộ dáng tự nhiên của nàng không giống như là miễn cưỡng chống đỡ.
Nhớ lại chuyện vừa rồi Lý Duyên Ý ở cửa thành lớn tiếng mắng chửi Hoàng thượng, Chân Văn Quân ngửi ra được một ít khác thường.
Lý Duyên Ý đích thực là vô pháp vô thiên, không chỉ gọi thẳng tục danh của Lý Cử lại còn có tư thái nắm chắc giang sơn, nhưng cho dù nàng có cuồng vọng đến thế nào thì cũng là bề ngoài mà thôi, hiện giờ ngay tại Nhữ Trữ ngay trước mắt Kim ngô vệ mà nàng cũng như thế?
Lý Duyên Ý ôm lấy bên hông bước vào tiền thính, đoàn người theo sau đi vào rồi đóng cửa phòng lại. Ánh nến sáng ngời chiếu lên song cửa sổ, vài bóng người lay động sau đó tách ra ngồi ở hai bên, thấp giọng nói khẽ nghe không rõ ràng, đứng xa xa nhìn tới có thể cảm giác được bầu không khí ngưng trọng bên trong phòng.
Đứng ở cửa thành mắng to rốt cuộc là thật sự bị tức giận đến hồ đồ hay là cố ý làm thế? Chân Văn Quân cảm thấy việc này nên lưu lại một điểm nghi vấn.
A Trúc gần năm mươi tuổi, chính là nhũ mẫu của Lý Duyên Ý, từ Cấm uyển liên tục đi theo cho tới Hoài Sâm phủ, Lý Duyên Ý vẫn đều là do nàng chiếu cố. A Trúc rũ mi mỉm cười, trời sinh một gương mặt hiền lành đôn hậu, dẫn Chân Văn Quân đi vào một gian phòng nhỏ dành cho nàng. Gian phòng không lớn lắm, sạch sẽ tĩnh nhã, giá nến hương huân đệm chăn dày đầy đủ mọi thứ, ở góc phòng còn có một bình hoa có hình dạng uốn cong, trong bình hoa có cắm một cây trúc xanh.
"Hành trang của tiểu cô nương để ở chỗ này đi, cứ giao cho lão nô sắp xếp, mau mau đến tiền thính tìm điện hạ đi, đừng chậm trễ chính sự."
Vốn tưởng rằng tới phủ đệ của Trưởng Công chúa sẽ có một đống quy củ, Lý Duyên Ý để A Trúc dẫn nàng đi là muốn nói cho nàng có những chỗ nào không thể đến, có những chuyện gì không thể làm. Không ngờ A Trúc cái gì cũng chưa nói, chỉ đưa cho nàng một chén trà sâm giúp nàng thông cổ bổ khí, rồi bảo nàng lập tức đi tìm Lý Duyên Ý.
Chân Văn Quân một hơi uống cạn chén trà, hướng A Trúc nói lời cảm tạ sau đó lập tức đi đến tiền thính.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của Hổ Bôn quân nàng đẩy cánh cửa tiền thính ra, một tiếng "kẽo kẹt" rất nhỏ lại dẫn tới ánh mắt của tất cả mọi người trong gian phòng lớn như vậy nhìn tới. Hai bên phòng mỗi bên đều được sắp xếp hai dãy bàn dài, tổng cộng có hơn trăm người đang quỳ ngồi ở bên trong, không chỉ có nam nhân mà còn có nữ nhân. Mỗi người bọn họ vẻ mặt nghiêm túc ánh mắt tựa chim ưng, không biết đang nghị luận chuyện gì mà tất cả mọi người đều đang trợn mắt nhìn nhau, đúng lúc này Chân Văn Quân tiến vào, đem ác ý dày đặc ở khắp phòng ôm hết vào người.
Có lẽ đây là số kiếp của một mật thám rồi. . . . . . Chân Văn Quân mang theo ý cười hàm hậu trên mặt, dự tính làm tan rã bầu không khí căng thẳng trước mắt.
Phụ tá của Lý Duyên Ý không ít, e rằng những người này còn chưa phải là tất cả mưu sĩ của nàng. Chân Văn Quân tạm thời ngồi vào trước một chiếc bàn gỗ nhỏ mới mang đến thêm ở trong góc phòng, nhìn rượu thịt hoa quả thịnh soạn ở trên bàn, từ sau buổi chiều đã không ăn thêm gì nàng cũng sớm đói bụng. Nhưng nhìn sang bàn rượu thịt của những người khác ở chung quanh hoàn toàn không hề có dấu vết nào là đã động qua, tất cả mọi người đang bày mưu tính kế không hề nhìn đến thức ăn, khiến cho Chân Văn Quân muốn ăn nhưng lại ngại ngùng xấu hổ, đành phải tập trung lắng nghe cuộc nói chuyện giữa các mưu sĩ, hòng phân tán lực chú ý.
Lý Duyên Ý ngồi ở vị trí trung tâm của tiền thính giống như đang lâm triều, vì chuyện của Tả Húc mà mọi người đang bàn luận xôn xao, Lý Duyên Ý lắng nghe bọn họ nói thỉnh thoảng lại ho khan một chút.
Ba quận bị đoạt quyền nhất định phải đoạt trở lại, mọi người đang bàn tính xem phải làm thế nào để buộc tội Lãnh binh Thứ sử Quách Nhu, trị tội hắn. Theo lời bọn họ nói, Quách Nhu này chính là đệ tử của Tạ Phù Thần, cũng là thế gia chi tử thông gia của Tạ Phù Thần. Hiện giờ hành tung hoạt động của Tạ Phù Thần ở phương bắc vẫn là một ẩn số, không biết là muốn đi nước cờ gì, rất có thể sẽ liên minh với tứ đại hồ tộc cùng nhau đối phó Trưởng Công chúa. Quách Nhu thì nhất định phải bắt, cũng giống như cách Lý Cử đối phó với Tả Húc, quan sát chi tiết, từ trong tất cả những hành động nhỏ nhất của Quách Nhu mà tìm ra một tội danh có thể tống hắn vào ngục.
Chân Văn Quân xem như là đã đến đúng chỗ rồi, nàng phát hiện những vị đại nho gia đọc đủ loại kinh thư tài trí hơn người này đây muốn làm chuyện xấu quả thực khiến cho người ta mở rộng tầm mắt. Ngồi quỳ ở chỗ này chân còn chưa kịp tê, những người ở trong phòng đã tỉ mỉ liệt kê ra ba mươi lăm tội trạng dành cho Quách Nhu rồi. Mười năm trước giết chết mười tám tên tù binh là tội bất nhân, đoạt thê tử của nghĩa huynh là tội bất nghĩa, tết Nguyên Tiêu không đi thăm hỏi thân mẫu mà lại cùng cơ thiếp tận hưởng khoái lạc là tội bất hiếu, đi tiểu tiện bên cạnh cây cổ thụ linh thiêng ngàn năm ở cố hương của hoàng tộc là bất trung. . . . . . Hơn mười tội trạng này từng cái từng cái được liệt kê ra tất cả đều là mấy lời đồn đại bát quái, nhưng tập hợp lại cũng đủ để buộc tội Quách Nhu, nhẹ thì bãi quan về nhà, nặng thì chém đầu toàn tộc.
Lý Cử gán tội phỉ báng quân vương cho Tả Húc, chính là bởi vì hai mươi năm trước ở Bình Thương hắn còn trẻ hết sức lông bông hơn nữa lúc đó lại có uống chút rượu, viết một bài thơ không đứng đắn, trong bài thơ có chút hàm ý chế nhạo tài hoa của Tiên đế. Chuyện này năm đó Tiên đế cũng biết, chẳng qua Tả Húc chính là thư đồng từ nhỏ của hắn, hai người quan hệ thân thiết, căn bản không để ở trong lòng, ai ngờ hai mươi năm sau lại bị Lý Cử lật lại nợ cũ. E rằng Quan Huấn có đem bài thơ ngày xưa đặt ở trước mặt Tả Húc, Tả Húc cũng chưa chắc có thể nhận ra bài thơ này là xuất phát từ chính tay mình. Cũng là tội "bất trung", nhưng Quách Nhu kia phóng nước tiểu chính là vũ nhục toàn bộ Lý gia. Nếu như Quách Nhu cũng có thể không bị trị tội, như vậy tội phỉ báng quân vương của Tả Húc lại càng không thể nào nói đến, để xem Lý Cử sẽ ứng đối như thế nào.
Lý Duyên Ý bảo một vị nho sinh ngồi ở bên trái nàng chấp bút, nói hắn có tài văn chương tốt nhất, để hắn đến chấp bút viết tấu chương buộc tội, nhất định phải viết cho thật sắc bén thông thấu đâu ra đó, làm cho người ta không thể nào phản bác được. Nho sinh kia nhấc bút lên viết liền mạch lưu loát, những mưu sĩ khác còn chưa nói hết thì hắn đã viết xong, trình cho Lý Duyên Ý nhìn xem, Lý Duyên Ý phi thường hài lòng, truyền cho mọi người cùng thưởng thức.
Khi đưa đến tay Chân Văn Quân, nàng vội vàng buông xuống nửa miếng dưa hồng chẳng biết đã ăn từ lúc nào, lau tay sạch sẽ sau đó cầm lấy cuộn thẻ tre, phát hiện bên trong có rất nhiều từ ngữ trau chuốt câu cú hoa mỹ mà nàng chưa từng đọc qua, hành văn cẩm tú vần chân tuyệt diệu mà không mất đi sự sắc bén, trong sự sắc bén còn mang theo dí dỏm, sau khi đọc xong vừa tức giận vừa buồn cười, quả thực đặc sắc vô cùng.
Mãi cho đến khi phía chân trời tỏa sáng Lý Duyên Ý mới để cho mọi người thối lui, Chân Văn Quân cho rằng nàng muốn nghỉ ngơi, ai ngờ nàng cũng không có ý định này, ngược lại bảo Chân Văn Quân chuẩn bị xe ngựa cho nàng, nàng muốn vào cung một chuyến.
Chân Văn Quân một bên đoán là nàng muốn đi gặp Thái hậu, một bên thuận miệng khuyên nhủ: "Điện hạ bị thương nặng, nếu như lại tiếp tục bôn ba chỉ sợ sẽ không thể khỏi hẳn được."
Lý Duyên Ý lắc đầu: "Không có biện pháp, hiện giờ Lý Cử đang truy đuổi chặt chẽ ở phía sau ta, ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi có thể sẽ có càng nhiều người phải mất mạng. Văn Quân muội muội, thương thế của ta liền giao cho ngươi. Giúp ta điều chế mấy vị thuốc cầm máu giảm đau, chỉ cần có thể giúp ta chống đỡ qua khoảng thời gian này là tốt rồi."
Chân Văn Quân đành phải đáp ứng.
Lý Duyên Ý căn dặn nhất định phải khống chế để máu ngừng chảy, nàng phải đi gặp Thái hậu, không muốn làm cho lão thái thái lo lắng.
Quả nhiên là gặp Thái hậu, xem ra nàng đi chuyến này hẳn là không về sớm được, vừa lúc thuận tiện cho Chân Văn Quân ra ngoài truyền tin cho Tạ gia.
Chân Văn Quân dùng dược liệu có sẵn ở trong phủ giúp nàng cầm máu, mảnh vải quấn một tầng lại một tầng, như vậy máu hẳn là sẽ không chảy nữa. Sau khi băng bó xong Lý Duyên Ý quay đầu bước đi, nàng đã một ngày một đêm không chợp mắt, nhưng vẫn không hề dừng lại cước bộ.
Chân Văn Quân xa xa nhìn thoáng qua xe ngựa của Lý Duyên Ý, kim thú treo trên bốn góc xe ngựa kia chính là khổng tước, đây là xe của đại quan nhị phẩm đương triều, cũng không phải xe của Lý Duyên Ý. Kết hợp với các loại nghi vấn trước đó, Chân Văn Quân đại khái hiểu được ý đồ của Trưởng Công chúa. Chẳng qua nàng còn đang trong thời kỳ phát dục một khi khuyết thiếu giấc ngủ thì đầu óc sẽ trở nên vô cùng trì độn, mạch suy nghĩ giống như lá cây rậm rạp giữa mùa hè, giữa quầng sáng mờ mờ ảo ảo nàng tựa hồ nhìn thấy một nhánh cây nổi bật nào đó, nhưng duỗi tay ra lại không thấy nữa.
Chân Văn Quân thật sự chống chọi không nổi cơn buồn ngủ, ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau bị cơn đau nhức do chân rút gân làm tỉnh dậy, sau khi đứng lên vươn duỗi tay chân nhớ lại a mẫu từng nói tiểu hài nhi chân rút gân là chuyện tốt, chứng tỏ đang cao lên. Chân Văn Quân nhìn chính mình bên trong gương đồng, không biết lần sau gặp lại Vệ Đình Húc có phải mình sẽ lại cao hơn rất nhiều rồi không.
Thấy Lý Duyên Ý quả nhiên không hồi phủ, Chân Văn Quân qua loa ăn thêm mấy tô mì thịt sau đó đi đến chỗ A Trúc thông báo một tiếng, nói muốn đi đến thị tập mua dược liệu cấp cho Trưởng Công chúa.
A Trúc nói: "Quý phủ có loại dược liệu nào không có, còn vất vả cô nương phải đi một chuyến?"
Chân Văn Quân nói: "Dược là rất nhiều, bất quá điện hạ không chịu tĩnh dưỡng, ta cần dùng loại có dược lực mạnh hơn mới có thể ổn định được thương thế, cần dùng đến một vị thạch liên. Thạch liên là loại dược liệu thông thường chỉ có gia đình nghèo khó mới dùng, cho nên trong phủ cũng không có."
A Trúc nói: "Ôi thì ra là thế, Văn Quân cô nương mới đến Nhữ Trữ chắc chắn là không quen thuộc đường đi, lão nô nên đi cùng ngươi mới phải."
Chân Văn Quân há có thể để cho nàng cùng đi, A Trúc này nói là nhũ mẫu của Lý Duyên Ý, nhưng nhìn bộ dáng nhạy bén sắc sảo lòng dạ thâm sâu, ai biết được có phải cũng giống như Linh Bích hay không, nói là tới chiếu cố nàng nhưng kỳ thực là giám sát từng hành động của nàng? Nếu như đi cùng nàng vậy thì phong thư này nhất định không thể truyền đi được. Trong lúc đang muốn cự tuyệt, A Trúc lại nói tiếp:
"Đáng tiếc điện hạ vừa mới hồi phủ, có cả đống chuyện phải cần đến lão nô lo liệu, thật sự đi không được. Lão nô để cho tiểu tử trong phủ dẫn đường cho ngươi vậy."
"Không không không." Chân Văn Quân vội nói, "Ta đây rất lười biếng, một khi có người dẫn đường ta sẽ không nhớ đường, đi mấy trăm lần cũng vẫn sẽ lạc đường, phải tự mình đi mới được. Ta mang theo cái miệng đi ra ngoài có lạc đường thì sẽ hỏi, A Trúc cô cô không cần lo lắng. Cô cô có cái gì cần Văn Quân mua về không?"
A Trúc nói: "Không cần không cần, cô nương đi sớm về sớm đi."
Chân Văn Quân nhanh chóng xuất môn, nàng không chỉ có thể nhớ thạo mặt người và thư tịch, đường xá cũng phân biệt được rất nhanh. Chỉ cần là chỗ nàng đi qua thì có thể ghi nhớ, sau khi liên tiếp rẽ trái rẽ phải thì có thể tự vẽ ra toàn bộ bản đồ ở trong đầu, nàng đối với bản thân rất tự tin, tuyệt đối sẽ không lạc đường.
Nhữ Trữ đích thực phồn hoa, ít nhất so với Phượng Khê ở Nam Nhai phải lớn hơn gấp mười lần. Chân Văn Quân một kẻ quê mùa xem như đã chân chính tiến vào thành thị rồi, trên đại lộ ở kinh thành đi đến mỏi cả chân mà còn chưa tới được thị tập. Dọc đường đi hỏi người qua đường hiệu thuốc ở nơi nào, người qua đường hỏi lại nàng là muốn đến hiệu thuốc nào.
"Chẳng lẽ có rất nhiều hiệu thuốc sao?"
Người qua đường cảm thấy nàng đang nói đùa: "Đương nhiên a tiểu cô nương, ngươi là lần đầu tiên đến Nhữ Trữ sao? Không nói đến tứ đại dược hiệu của quan gia, chỉ nói tới mấy hiệu thuốc nhỏ của thương nhân dân gian thôi cũng có tới mười sáu tiệm, nằm rải rác ở khắp nơi trong thành, dược liệu bán trong mỗi cửa hiệu cũng không giống nhau, phải xem là ngươi muốn mua cái gì."
"Vậy, xin hỏi cửa hiệu gần nhất cách nơi này bao xa?"
"Dọc theo đường này đi thẳng, đến giao lộ kế tiếp theo hướng nam đi tiếp qua hai giao lộ lớn nữa sau đó theo hướng tây đi qua ba giao lộ nhỏ rồi lại theo hướng đông đi vào đại lộ đi tiếp một dặm nữa thì. . . . . ."
Trong lúc người qua đường nói đến nước bọt văng tung tóe Chân Văn Quân đều rất nghiêm túc ghi nhớ thật kỹ, người qua đường sau khi nói xong hỏi nàng có nhớ hay không.
"Nhớ rồi, đa tạ." Chân Văn Quân nói lời cảm tạ sau đó vội vàng rời đi, người qua đường nghi hoặc:
"Thật hay giả, như vậy cũng nhớ được?"
Địa thế phức tạp cùng đoàn người đông đúc trên phố đối với Chân Văn Quân mà nói là cực kỳ có lợi. Khi mới tới Hoài Sâm phủ nàng không biết Lý Duyên Ý có thời gian để mà đề phòng nàng hay không, những người ở phía sau đích xác là không có liên tục đi theo nàng, nếu như có thì sẽ đặc biệt dễ nhận thấy, nhưng ở những chỗ mà nàng nhìn không thấy được thì cũng không thể bảo đảm. Nàng cần phải đi quanh co ngoằn ngoèo, cho dù có người đang âm thầm theo dõi nàng thì cũng có thể cắt đuôi hắn.
Trên đường đi đến hiệu thuốc đúng lúc nhìn thấy bưu dịch, bưu dịch ở nơi này là một gian rất lớn, cờ phướn được dựng thẳng ở trước cửa đón gió bay phấp phới từ xa đã có thể nhìn thấy. Chân Văn Quân đi mấy vòng loanh quanh bưu dịch, cuối cùng đi vào một hiệu vải, mua một bộ xiêm y mới mặc vào, từ cửa hông đi ra, luồn lách vào bên trong bưu dịch. Để phòng ngừa vạn nhất nàng trước tiên gửi tin báo đã đến Nhữ Trữ cho Linh Bích cùng Vệ Đình Húc sau đó lại truyền tin tức cho "Cư An tiên sinh", vừa buộc thẻ bài vừa quan sát bốn phía, xác định không có ai chú ý nàng liền dùng chút bạc vụn trao đổi áo khoác ngoài với một nữ tử khác cũng đi gửi thư sau đó mới bước ra khỏi bưu dịch.
Ở bên cạnh Vệ Đình Húc trong thời gian dài Chân Văn Quân đã luyện thành thói quen cho dù không có ai chú ý cũng tuyệt đối không lưu lại dấu vết, cẩn thận chính là điều căn bản để bảo toàn tính mạng.
Cuối cùng cũng có thể gửi thư ra ngoài, nói với Tạ gia nàng đang ở bên cạnh Lý Duyên Ý rồi. Đây chính là bước đầu tiên. Tuy rằng đêm qua nàng đã nghe được kế hoạch tiếp theo của Lý Duyên Ý là muốn buộc tội Quách Nhu, nhưng cũng không thể quá khinh suất mà trực tiếp truyền tin này cho Tạ gia. Nếu là nàng trước kia thì nói không chừng sẽ vì nhanh chóng gia tăng địa vị ở Tạ gia mà lập tức báo cho hắn biết kế hoạch buộc tội Quách Nhu, nhưng không báo cho biết tình hình cụ thể tường tận, nàng mới có thể thừa cơ uy hiếp Tạ gia để cho nàng gặp a mẫu. Thế nhưng hiện tại nàng cũng không nóng lòng làm như vậy. Nàng mới tới bên cạnh Lý Duyên Ý, Lý Duyên Ý để cho nàng gia nhập hội đàm đêm khuya, để cho nàng biết được hết thảy chi tiết, cho dù nàng là thân tín của Vệ Đình Húc cũng không thể tránh khỏi bị nàng ta bố trí phòng vệ, nói không chừng là Lý Duyên Ý đang thăm dò nàng. Nàng nếu như trực tiếp truyền tin ra ngoài e rằng sẽ lọt vào bẫy.
Không vội, con đường phía trước còn dài.
Ra khỏi bưu dịch tìm đến hiệu thuốc, mua xong những dược liệu cần thiết sau đó đi trở về, có một chiếc xe ngựa đang lao nhanh ở trên đường, từ phía sau nàng chạy tới. Rất nhiều người nghe tiếng vội vàng tránh đường, nhưng bất chợt có một hài đồng cầm trong tay một xâu kẹo hồ lô nhốn nháo chạy vọt ra đường, muốn đến phố đối diện đi tìm a mẫu nàng.
"Tránh ra tránh ra!" Mắt thấy xe ngựa sắp đụng vào hài đồng, mọi người đều kinh hãi, a mẫu của hài đồng đó quay người lại nhìn thấy cảnh này muốn cứu đứa nhỏ nhưng đã không kịp. Xa phu dùng sức lôi kéo dây cương vó ngựa giương cao, một chân của con ngựa sắp sửa giẫm lên trên người tiểu hài tử giống như một khối bông vải, Chân Văn Quân một tay ôm lấy tiểu hài tử, nhảy vọt sang một bên.
"Hài tử nhà ai không trông chừng! Muốn chết sao!" Bàn tay của xa phu bị dây cương siết chặt thành một vệt máu, căm tức mắng to.
Hài đồng ở trong ngực khóc lớn, a mẫu nàng lập tức chạy tới cảm tạ Chân Văn Quân. Chân Văn Quân vuốt đầu đứa nhỏ an ủi nàng, quay đầu lại nhìn xa phu kia ăn mặc đẹp đẽ sang trọng, treo trên bốn góc xe ngựa chính là tượng đầu thú bằng vàng, người trong xe nhất định là quý nhân, nàng vốn định mở miệng trách mắng nhưng lời nói đã vọt tới cổ họng lại phải nuốt trở vào. Nơi đây là Nhữ Trữ, tùy tiện ném một viên gạch ra ngoài cũng có thể đập vỡ đầu ba vị quý nhân, nàng mới tới nơi này thân phận lại đặc thù, thật sự không muốn gây chuyện, đành phải gắng gượng mà nuốt trở vào. A mẫu của hài đồng kia cũng là có mắt nhìn người, ôm đứa nhỏ liên tục xin lỗi.
Xa phu không rảnh dây dưa, muốn lập tức xuất phát. Chân Văn Quân nhớ tới ngự mã thuật mà Bộ Giai đã từng dạy nàng, xoay người lại trộm thổi ra một tiếng huýt sáo. Con ngựa kia chấn kinh dừng lại đột nhiên lắc lư, thân mình của xa phu đã nghiêng về phía trước trọng tâm không vững, bị một trận lắc lư này trực tiếp ném xuống đất.
"Sao lại thế này. . . . . . Ôi uy!" Xa phu ngã đau cả mông, đỡ thắt lưng hồi lâu mới đứng lên được. Chân Văn Quân cùng tiểu hài tử nhìn thấy bộ dáng chật vật của xa phu mà âm thầm cười trộm, người vây xem chung quanh cũng đều nín cười đến mức khó chịu.
"A Tứ." Từ bên trong xe ngựa có hai ngón tay vén bức màn che lên, lộ ra một nửa khuôn mặt âm trầm. Nam nhân ngồi trong xe gần sáu mươi tuổi, hai bên tóc mai và chòm râu đã điểm bạc, nhưng ánh mắt tựa như hồ sâu không lường được của hắn lại không có chút nào giống như của một lão thái. Cực kỳ phù hợp với giọng nói trầm thấp của hắn chính là trên khuôn mặt mang theo một loại nghiêm minh không giận tự uy bất khả xâm phạm. Sau khi hắn vén màn che lên ánh mắt cực có mục tiêu mà nhìn về hướng Chân Văn Quân, tựa hồ đang muốn dựa theo tiếng huýt sáo vừa rồi mà tìm ra người đã trêu đùa xa phu của hắn. Chân Văn Quân chưa kịp thu hồi ánh mắt, vừa vặn bị nhìn chằm chằm.
Người này khẽ nheo mắt lại, Chân Văn Quân bắt đầu khẩn trương, đối phương giống như đã đoán ra được nàng, biết là ai ở sau lưng giở trò đùa dai.
"A Tứ." Ngay trong lúc Chân Văn Quân đang hoang mang định đưa tay đến bên hông rút ra kim thiền đao thì nam nhân kia có chút sốt ruột thu hồi ánh mắt, "Đứng lên, chớ làm lỡ việc. Ta còn phải đi đưa lễ vật."
"Dạ! Dạ!" Xa phu cũng cố kìm nén đau đớn, lập tức lên ngựa đánh xe rời đi.
Chân Văn Quân nhìn chiếc xe ngựa đi xa, thở phào nhẹ nhõm một hơi, thả hài đồng ở trong lòng ra, hài đồng liền khóc lên: "Kẹo của ta, kẹo của ta bị ngươi đạp nát rồi!"
Chân Văn Quân nâng chân lên thì thấy, dưới đế giày dính kẹo đã bị nghiền nát, thảo nào vừa rồi đứng dậy liền cảm thấy có cái gì đó cấn bàn chân.
A mẫu nàng đang định mang đứa nhỏ gây rắc rối này đi, Chân Văn Quân chạy đi mua một xâu kẹo rồi đuổi theo đưa cho nàng. Tiểu hài tử nín khóc mỉm cười, Chân Văn Quân dặn: "Đừng ăn hết một mạch, sẽ bị hư răng đó."
"Cảm ơn tỷ tỷ!"
"Đi thôi." Chân Văn Quân xoa xoa cái đầu tròn vo của nàng.
Cầm dược liệu đi trở về hướng Hoài Sâm phủ, hai bên đường có không ít sự vật mới lạ, Chân Văn Quân lưu luyến hồi lâu mua không ít món đồ thú vị, muốn mua cho Vệ Đình Húc và Linh Bích các nàng, lần sau khi gặp mặt làm lễ vật tặng cho các nàng.
Khi chỉ còn rẽ qua hai con phố nữa là sẽ hồi phủ, nàng thả chậm cước bộ, hơi nghiêng đầu cẩn thận nhìn về phía sau.
Bắt đầu từ một giao lộ trước đó đã có người đi theo nàng, nghe động tĩnh này thì người theo dõi lại còn ngồi trên xe ngựa, chẳng lẽ là. . . . . .
Chân Văn Quân dùng dư quang nhìn thấy được thú sức bằng vàng kim kia, quả nhiên là cặp chủ tớ vừa mới ở trên xe ngựa kia!
Chẳng lẽ là tới trả thù? Chỉ vì chút chuyện nhỏ như vậy?
Chân Văn Quân không khỏi gia tăng nhịp bước.
. . . . . .
Lưu Phụng canh chừng ở bên ngoài viện nơi ở của Tạ Phù Thần gần một tháng, Tạ Phù Thần vẫn không hề đi ra ngoài.
Mỗi ngày chỉ có tiểu tốt đưa thuốc tới lui, hôm nay tiểu tốt kia lại mang theo túi lớn túi nhỏ trở về, nán lại ở bên trong chốc lát sau đó bước nhanh đi ra, đánh xe rời đi, tựa hồ lại đi mua thuốc.
Lưu Phụng mai phục trong bụi cỏ ở bên ngoài viện cách đó năm mươi bước, lúc nhìn thấy tiểu tốt kéo thấp vành mũ rời đi thì không khỏi nghĩ ngợi, Tạ Phù Thần bí mật tới đây không thể có khả năng chỉ đóng cửa không đi đâu cũng không làm gì, cho dù có vì chuyện của A Hâm mà sầu não khó giải cũng không đến mức bị tức giận đến nghiêm trọng như thế.
Hay là hắn đã phát hiện có người theo dõi cho nên mới tránh ở trong phòng không ra ngoài?
Hay là nói, hắn đã đi ra rồi?
Lưu Phụng trong đầu chợt lóe lên tia sáng, hắn nhiều lần nhìn thấy tiểu tốt kia lui tới mãi cũng đã thành quen, khi lại nhìn thấy thì tự nhiên sẽ thả lỏng cảnh giác. Vừa rồi tiểu tốt kia kéo thấp vành mũ đánh xe đi không phải hướng về phía tây để đến hiệu thuốc ở trong thị tập, mà là cửa thành ở phía đông!
Người đó chính là Tạ Phù Thần giả trang, hắn muốn ra khỏi thành!
Lưu Phụng lập tức nhảy dựng lên, lao nhanh đến bên trong rừng cây tìm được con ngựa của hắn, nhảy lên ngựa sau đó hét một tiếng chói tai, cấp tốc đuổi theo. Ngựa vừa chạy đi không đến ba mươi bước, Lưu Phụng trong lòng hỗn loạn, bỗng nhiên từ trên ngựa ngã xuống. Con ngựa vẫn bất chấp mà chạy, Lưu Phụng lăn một vòng trên mặt đất sau đó quỳ gối ngồi dậy, thanh đao đã cầm ở trong tay. Nương theo ánh mặt trời mỏng manh khó có được ở phương bắc, thấy rõ giữa hai cái cây mà vừa rồi hắn sắp chạy xuyên qua có một sợi dây thép cực mảnh rất khó phát hiện, nếu như hắn không chú ý mà chạy băng qua thì e rằng cái đầu của hắn đã rơi xuống đất rồi. Nhìn kỹ mới phát hiện, bên trong mảnh rừng này khắp nơi đều là những sợi dây thép như vậy, rõ ràng là có người đã sớm mai phục tại đây.
Lưu Phụng rút kiếm ra, hắn cảm nhận được sát ý, nhưng lại không biết người muốn giết hắn đang ở nơi nào.
Là một lão tướng đã từng trải qua rất nhiều chiến dịch lớn nhỏ, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải mối nguy cơ không thể xác định được.
. . . . . .
Chân Văn Quân sắp đến Hoài Sâm phủ rồi, mà chiếc xe ngựa kia vẫn đang theo sát không tha.
Nàng cố khắc chế sự kích động muốn chạy chậm lại, không ngừng nhìn về phía sau, muốn dùng ánh mắt dọa cho đối phương chạy đi. Xa phu vẫn không có chút nào bị ảnh hưởng, đánh xe ngựa vững vàng tiến tới, dường như hoàn toàn không thèm để ý đến nàng.
Nhìn người này ở giữa phố xá đông đúc đấu đá lung tung lại còn có bộ dáng hung thần ác sát thì biết ngay là không phải người tốt, cho dù có ngồi trên xe ngựa của quan lớn thì cũng là một gian thần! Chân Văn Quân không tin chức quan của hắn còn có thể lớn hơn cả Trưởng Công chúa, phủ đệ của Trưởng Công chúa đang ở ngay trước mắt, bây giờ nàng đi vào, xe ngựa còn có thể đi theo vào được sao?
Không nghĩ tới thật đúng là tiến vào theo.
Chân Văn Quân kinh ngạc vạn phần, sao lại có người lòng dạ hẹp hòi mang thù như thế? Không phải chỉ là hù dọa con ngựa của hắn thôi sao, lại còn có thể một mạch xông vào địa bàn của Trưởng Công chúa? Người ở Nhữ Trữ nào có ai không biết người cư ngụ ở bên trong Hoài Sâm phủ là ai?
Dù sao cũng đã hồi phủ rồi, Chân Văn Quân lá gan lớn thêm không ít, trong lúc đang muốn tiến lên chất vấn thì lão nhân ở bên trong xe ngựa lại bước xuống trước. Chân Văn Quân sắp sửa mở miệng hướng đến hắn, nhưng vẫn chậm nửa khắc.
Hoàn hảo là chậm nửa khắc.
Gia nô của Hoài Sâm phủ ở phía sau đồng loạt tiến lên hành lễ, cất cao giọng nói:
"Vệ Tư đồ!"
Chân Văn Quân đứng cứng đờ tại chỗ.
Hai chữ "Tư đồ" này nàng không quá quen thuộc, nhưng mà hợp cùng một chữ "Vệ" lại làm cho nàng há hốc mồm.
Nàng nhìn thấy lão nhân đối diện đi tới, thắt lưng thẳng tắp mắt sắc mũi cao, khuôn mặt này càng nhìn càng thấy quen mắt.
Nói là gian thần, thật đúng là gian thần!
"Vệ Tư đồ, ngươi rốt cuộc cũng đến." Lý Duyên Ý cũng đã hồi phủ, từ phía sau Chân Văn Quân tiến lên, vỗ vai Chân Văn Quân nói, "Ngươi đã gặp qua phụ thân của Tử Trác?"
Há chỉ là gặp qua.
Chân Văn Quân trong đầu xoay mòng mòng hai chân mềm nhũn rốt cuộc quỳ xuống, run run nói: "Tham, tham kiến Vệ minh công!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...