Khi Chân Văn Quân cùng Linh Bích đến được chỗ của A Liêu, sắc mặt của Vệ Đình Húc trước sau như một vẫn rất bình tĩnh, nhưng A Liêu thì có vẻ ngưng trọng không thể che giấu được, thậm chí nhìn thấy Chân Văn Quân cũng không cùng nàng ba hoa trêu đùa, chỉ khổ sở cười cười.
Có thể khiến cho A Liêu luôn luôn không đứng đắn cũng phải trở nên nghiêm túc, không biết đã xảy ra chuyện gì. Chân Văn Quân cùng Linh Bích đều bị loại áp lực vô hình này đè ép đến không thể tươi cười nổi, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
"Làm sao vậy? Thật sự là gặp phải phiền toái gì sao?" Chân Văn Quân vừa tò mò hỏi, vừa tiến lên thỉnh tội với Vệ Đình Húc, "Có phải là do ta dậy muộn làm chậm trễ chuyện quan trọng của tỷ tỷ không? Tỷ tỷ phạt ta đi."
Vệ Đình Húc nhéo nhéo mặt nàng, trên khuôn mặt hiện lên nét tươi cười quen thuộc: "Trưởng Công chúa hôm nay muốn phát lương thực cứu trợ thiên tai ở Cù huyện, chỉ định ta phải đi cùng nàng. Ngươi ngủ tới lúc này mới dậy, chẳng phải là bắt Trưởng Công chúa chờ chúng ta sao?"
Chân Văn Quân "Ai nha" một tiếng, ảo não nói: "Tỷ tỷ lần tới nếu gọi ta không dậy, thì để cho Linh Bích đạp ta dậy đi! Đừng vì ta mà làm hỏng chuyện." Chân Văn Quân thầm nghĩ, nếu sợ Lý Duyên Ý chờ chúng ta, ngươi cũng không ở chỗ này cùng A Liêu mưu đồ bí mật gì đó rồi, hoàn toàn không có sốt ruột nha.
Vệ Đình Húc nói: "Nhưng ta không nỡ."
Lúc ngươi quất mông ta ngược lại rất hả hê mà. Chân Văn Quân trên mặt cười hì hì, trong lòng lại mắng lung tung. Vệ Đình Húc đối với chuyện phiền toái gì đó một chữ cũng không đề cập tới, nàng cũng không dò hỏi nữa.
Đoàn người lên xe ngựa chuẩn bị đi đến hội hợp cùng Lý Duyên Ý, A Liêu đứng ở cửa cáo từ Vệ Đình Húc, Vệ Đình Húc gọi nàng lại.
"Không cần vì chuyện đó mà sầu lo, lại càng không nên biểu hiện ở trên mặt. Việc này cho dù đúng như chúng ta suy nghĩ, Lý Duyên Ý cũng sẽ không ở thời điểm mấu chốt này lôi ra để nói." Nàng vỗ vỗ bụng A Liêu, "Thao quang trục tẩu, hàm chương vị diệu*, đem tất cả tâm tư đều thu vào trong bụng đi. Thích cái gì ghét cái gì, muốn làm cái gì, cũng đừng để cho người ta nhìn thấu."
(*) Thao quang trục tẩu, hàm chương vị diệu (韬光逐薮, 含章未曜): có che đậy thì mới có thể tiêu diêu tự tại, có tư chất xinh đẹp mà không phô trương
"Nếu không phải ta xưa nay hành sự phóng túng cũng sẽ không bị người tìm được thời cơ lợi dụng. Đình Húc cũng đừng giận ta, ta sẽ cố gắng bù đắp." A Liêu khó chịu, cảm thấy chính mình đặc biệt vô dụng.
Vệ Đình Húc véo một phát vào eo nàng, không hề nhiều lời, bảo Chân Văn Quân đến đây ôm nàng lên xe ngựa.
Hôm qua Lý Duyên Ý châm biếm Hồ Huyện lệnh một phen, bảo hắn sáng sớm hôm nay đến gặp nàng, Hồ Huyện lệnh nghe lời dẫn theo hơn ba mươi thanh niên khỏe mạnh từ sáng sớm đã tới biệt quán, cùng Lý Duyên Ý đồng thời xuất phát.
"Phát lương thực?"
Chuyện ở Nam Nhai đoạn thời gian trước nháo lớn như vậy, Hồ Huyện lệnh tất nhiên cũng có nghe qua vài lời đồn, chỉ là không nghĩ tới chân trước Trưởng Công chúa mới vừa thu lương thực chân sau liền đến Tuy Xuyên phát lương thực. . . . . . Xem ra nàng là thật sự đang ngắm đến Tuy Xuyên. Cú ngắm này của nàng cũng không quan trọng, tiếp theo sau Hoàng thượng khẳng định cũng sẽ có hành động. Hồ Huyện lệnh chẳng qua chỉ cảm thấy bản thân mình xui xẻo, Tuy Xuyên nhiều huyện như vậy không chọn, cố tình lại muốn chọn nơi này của hắn, còn ngại hắn bị tai họa lưu dân hại chưa đủ thảm sao.
Hồ Huyện lệnh kiên trì đi theo phía sau Lý Duyên Ý phát lương thực. Địa điểm phát lương thực được chọn ở trên con đường chính yếu phía trước khu vực lều trại dùng để an trí nạn dân tại Cù huyện.
Nơi này phần lớn là dân chúng Đại Duật ở những huyện thành khác của Tuy Xuyên chịu tai họa lưu dân Cập Tích mà chạy tới, nghe nói có người muốn tới phát lương thực nên sáng sớm đã tập trung rất đông người lấp kín cả con đường. Xe ngựa vận chuyển lương thực từng chiếc từng chiếc xếp hàng chỉnh tề, canh giữ chung quanh chính là Hổ Bôn quân mặc giáp cầm đao rắn rỏi uy vũ. Các nạn dân vây quanh ở một bên không dám tiến tới gần, nhưng đều mỏi mắt mong chờ mà nhìn xe lương thực, tiếng nói chuyện khe khẽ vang lên không ngừng.
"Nghe nói Trưởng Công chúa đích thân đến phát lương thực, còn muốn thăm hỏi tiểu thường dân chúng ta. Kia chính là Công chúa cao cao tại thượng, là người chỉ có quan to quý nhân trong kinh thành mới có thể gặp, chúng ta thật sự có thể nhìn thấy mặt sao?"
"Không biết, có lẽ chính là đứng ở xa xa, căn bản chắc là thấy không rõ. Bất quá nhìn xem thần thái uy vũ của các tướng sĩ này đi, binh lính trong huyện chúng ta ngay cả một ngón tay của người ta so ra đều thua kém."
"Nếu quân đội phòng thủ của Tuy Xuyên có thể có được khí phách này, chúng ta sao có thể bị đám hồ tặc kia ức hiếp dẫn đến xa xứ, đáng thương ta cả một nhà già trẻ đều đã chạy hết chỉ còn lại một mình ta!"
"Đây chính là Hổ Bôn quân, nghe nói là cận vệ của Hoàng thượng, chỉ có Hoàng thượng mới có thể sử dụng. Trưởng Công chúa làm thế này có phải là có chút trái phép tắc hay không?"
"Hừ! Chúng ta cùng hồ tộc đánh nhau đã bao nhiêu năm, nhận hết uất khí! Nếu không nhờ có Trưởng Công chúa, thì ba quận ở phương bắc kia làm sao có thể thu hồi trở về được? Nghe nói còn chém giết hết mấy tên tướng lĩnh hồ tộc, thật sự là hả giận mà! Theo ta thấy, Trưởng Công chúa mới xứng với Hổ Bôn quân uy danh lẫy lừng!"
"Suỵt! Ngươi không muốn sống nữa hả?!"
"Ta sợ cái gì! Nhi tử của ta bỏ mạng tại chiến tuyến phương bắc, đã sớm không còn trông chờ gì nữa rồi. Trưởng Công chúa xem như thay ta báo thù, ta có chết cũng nhắm mắt!"
Xe ngựa của Lý Duyên Ý chậm rãi tiến tới, đi thẳng đến con đường lớn phía trước. Các nạn dân đồng thời quỳ xuống đất, nàng từ trong xe bước ra, chỉ thấy một mảnh đông nghịt những cái gáy bao phủ toàn bộ đường phố. Hồ Huyện lệnh tiến lên muốn đỡ Lý Duyên Ý xuống xe, tay mới vừa nâng lên Lý Duyên Ý đã tự mình từ trên xe ngựa nhảy xuống đất, lập tức đi về phía đám đông nạn dân. Hồ Huyện lệnh vội nói: "Điện hạ, không thể a! Đều là dân đen dơ bẩn, không biết trên người có dính phải tật bệnh gì hay không, nếu như không biết nặng nhẹ làm tổn thương điện hạ hoặc là truyền bệnh cấp tính gì đó cho điện hạ thì nguy mất, dù chỉ là làm bẩn một thân xiêm y này của điện hạ bọn họ cũng đều là tử tội a!"
Nạn dân bốn phía vừa nghe nói thế, cũng vội vàng liên tục vừa quỳ vừa lui về phía sau, sợ làm bẩn y bào giày tất của Trưởng Công chúa.
Lý Duyên Ý xoay sang Hồ Huyện lệnh cao giọng tức giận mắng: "Hỗn trướng! Đây là những lời mà người đứng đầu một huyện như ngươi nên nói sao? Đây là con dân Đại Duật ta! Không phải là dân đen dơ bẩn gì đó! Nếu không có tai họa do tiền nhiệm Thái thú gây ra thì bọn họ sao lại thê ly tử tán có nhà mà không thể về? Chỉ hận rằng ta chỉ có một đôi tay, một đôi mắt, không thể bảo hộ tất cả dân chúng Đại Duật ta! Nhưng Lý Duyên Ý ta hôm nay ở đây, ở trước mặt con dân ta tuyên thệ! Ta nhất định sẽ dốc hết khả năng, vì Đại Duật vì dân chúng Đại Duật mưu cầu phúc lợi, diệt sạch hồ tặc, làm cho mọi người có áo để mặc! Có cơm để ăn! Có ruộng để cày!"
Lý Duyên Ý vừa dứt lời, Tả Húc lập tức hô lớn: "Trưởng Công chúa thánh đức! Trưởng Công chúa thiên thu!"
Các nạn dân cũng bị một tràng phát biểu của Lý Duyên Ý cuốn hút, đồng thanh hô lên: "Trưởng Công chúa thánh đức! Trưởng Công chúa thiên thu!" Âm thanh này rất lớn, vang tận mây xanh.
Lý Duyên Ý tự mình đứng ở phía trước những bao gạo cầm bầu gáo chờ nạn dân từng người tiến đến nhận lương thực. Ban đầu tình hình có chút hỗn loạn, có mấy người vì nóng nảy, đồng loạt nhào lên cào túm bị thương mu bàn tay của Lý Duyên Ý. Lý Duyên Ý vẫn tươi cười không giảm, tùy ý xử lý miệng vết thương một chút sau đó tiếp tục phát lương thực.
"Mọi người đừng nóng vội, lương thực ta mang theo rất nhiều, mỗi người đều có! Chậm một chút, đừng nóng vội bị thương lão nhân hài tử." Lý Duyên Ý kiên nhẫn khuyên bảo, một chút xíu dáng vẻ tự cao tự đại của Công chúa đều không có. Có một hài tử bị chen chúc té ngã nàng liền ôm hắn lên, hống hắn, dùng chiếc khăn tay tinh xảo của chính mình lau khô nước mũi trên gương mặt dơ bẩn của hài đồng.
Thời điểm đoàn người Vệ Đình Húc đến nơi, vừa lúc nghe thấy tiếng hô hào phát ra từ phế phủ của các nạn dân đối với Trưởng Công chúa. Chân Văn Quân xuống xe khiêng chiếc xe lăn xuống dưới, bế Vệ Đình Húc ngồi vào trên xe lăn, một đường đi tới nhìn thấy các nạn dân càng không ngừng hướng đến Trưởng Công chúa dập đầu bái lạy, nhịn không được nói: "Trưởng Công chúa thật sự đã đi sâu vào lòng dân a."
Vệ Đình Húc nói: "Đối với đại đa số người mà nói, Hoàng thượng là ai không quan trọng, giang sơn này ở trong tay họ Vương hay họ Lý đều như nhau cả, thứ mà lê dân bách tính muốn chẳng qua chính là cơm no áo ấm mà thôi."
Lương thực phát suốt hơn một nửa canh giờ mới phát xong toàn bộ, rất nhiều nạn dân ở Lâm huyện nghe tin đều chạy tới, số lượng nạn dân càng ngày càng nhiều. Người nhận được lương thực thì cẩn thận ôm chặt vào trong ngực, nhưng vẫn không đi, đứng ở cách đó không xa nhìn ngóng chờ mong xem Lý Duyên Ý còn có thể lại phát thêm cái gì khác nữa. Thấy xe ngựa mới tới đều là trống rỗng, liền ầm ĩ đòi lương thực.
Lý Duyên Ý trấn an mọi người: "Có, đều có cả." Nàng chỉ vào Hồ Huyện lệnh nói, "Huyện lệnh nói, trong kho lương cá nhân của nhà hắn còn có chút lương thực, nguyện ý cống hiến toàn bộ cho mọi người."
Hồ Huyện lệnh sửng sốt, mồm há mở, không dám thật sự lên tiếng phủ nhận.
"Đi, chúng ta hiện tại đi lấy lương thực!" Lý Duyên Ý hô lên một tiếng, toàn bộ mọi người liền đi theo, một mảnh đông nghịt cùng kéo đi về hướng quý phủ của Hồ Huyện lệnh.
Lý Duyên Ý không ngồi xe ngựa, mà đi cùng với các nạn dân. Nạn dân trái hỏi một câu phải hỏi một câu, nhao nhao ồn ào, Lý Duyên Ý biết đều đáp lại, hòa mình vào dân chúng.
Vệ Đình Húc còn chưa kịp nói gì với nàng, đành theo nàng cùng đi về phía trước.
Lý Duyên Ý ngày hôm qua trước khi tới thăm đã cho người điều tra, Hồ Huyện lệnh này lén ẩn giấu rất nhiều lương thực, tất cả đều cất ở trong kho riêng, bất luận trong thành có bao nhiêu dân chúng đói chết hắn cũng không phát ra một miếng lương thực nào. Lý Duyên Ý biết đám tiểu quan địa phương này luôn nghĩ rằng trời thì cao hoàng đế thì xa, lại gặp phải loạn thế, có thể tham thì cứ tham. Trị tham quan phương pháp tốt nhất chính là giao hắn cho dân chúng.
"Mở kho!" Lý Duyên Ý ra lệnh một tiếng, kho lương được mở ra. Các nạn dân bụng đói kêu vang ào tới phá vỡ hàng ngũ binh lính của Hồ Huyện lệnh, giành nhau tiến vào kho lương điên cuồng cướp đoạt.
Hồ Huyện lệnh trơ mắt nhìn số lương thực vất vả nhiều năm mới tích trữ được bị cướp đoạt không còn lại gì, Trưởng Công chúa đang ở đây hắn cũng không dám nói một lời nào, tức giận đến nước mắt chảy ròng.
Lý Duyên Ý liếc xéo hắn: "Như thế nào, Hồ Huyện lệnh đây là đau lòng sao?"
"Không không không, điện hạ, hạ quan đây là cảm động a. Cho tới nay ta đều luôn tận tâm vì dân chúng Cù huyện mà thu hoạch, tích trữ lương thực, vốn dự tính trong hai ngày này sẽ đem tất cả lương thực phát ra ngoài. Không nghĩ tới ngày phát lương thực còn được điện hạ đích thân chứng kiến, hạ quan đây là cảm động a, cảm động. . . . . ." Hồ Huyện lệnh lau nước mắt, khóc đến suýt tắt thở.
Gấu quần dơ bẩn, trên giày tất cả đều là bùn đất. Lý Duyên Ý từ trong đám người đi ra, mang theo một mùi hôi thối từ trên người nạn dân.
"Tử Trác, đến đây lúc nào, sao không nói một tiếng với ta." Lý Duyên Ý đi đến trước mặt Vệ Đình Húc, vẫn trước sau như một ân cần thân thiết.
"Tử Trác một đường đuổi theo điện hạ, chỉ là thấy điện hạ nóng lòng cứu dân nên không tiện quấy rầy, điều động toàn bộ thuộc hạ đi hỗ trợ. Chỉ hận ta đi đứng không tiện, nếu không nhất định phải cùng điện hạ thực hiện việc tốt đẹp này cứu tế dân chúng. A, điện hạ bị thương rồi." Vệ Đình Húc thấy mảnh vải băng bó tùy ý trên mu bàn tay Lý Duyên Ý bị tróc ra, đau lòng kéo bàn tay nàng lại đây, từ trong tay áo lấy ra chiếc khăn của chính mình, giúp nàng cẩn thận băng bó lại.
"Không có việc gì." Lý Duyên Ý nói xong, cũng chưa muốn rút tay về, để cho nàng băng bó.
Vệ Đình Húc băng bó thật cẩn thận, Chân Văn Quân cùng Linh Bích kiểm kê ba kho lúa trống rỗng xong cùng nhau trở lại, đúng lúc nhìn thấy một màn này. Chân Văn Quân nhìn cảnh tượng này có chút ngẩn người, Vệ Đình Húc sao lại cùng Trưởng Công chúa ngọt ngào như thế? Dưỡng một đống tỳ nữ ở bên người hầu hạ không nói, hồng nhan tri kỷ cũng là một người tiếp một người không ngừng, tỉ mỉ tính toán thì có thể sánh ngang với A Liêu. Chân Văn Quân trong lòng "Ai?" một tiếng, nhớ tới một chuyện.
Lý Cử sử dụng kế ly gián này có phải là có chút kỳ quái hay không? Cho dù Lý Duyên Ý thích nữ nhân nhưng Vệ Đình Húc cũng không thích a, cho dù A Hâm xuất hiện ở trên giường Vệ Đình Húc thì kế sách gây chia rẽ này cũng sẽ không thành. Chẳng lẽ là. . . . . . Vệ Đình Húc cũng có chút sở thích đặc biệt lưu truyền ra bên ngoài? Có người biết được chút thông tin tư mật nào đó của Vệ Đình Húc, biết nàng thích nữ nhân, đúng không? Như vậy nói trở lại, trước khi nàng bại lộ thân phận thật sự vẫn đều lấy thân phận "Vệ Tử Trác" yêu nhi của Vệ gia mà sinh hoạt . . . . . .
Chân Văn Quân nhớ lại đêm đó trước khi đến Nam Nhai thu lương, lúc các nàng đồng giường cộng chẩm Vệ Đình Húc từng có ý câu dẫn, bị Chân Văn Quân cự tuyệt. Chân Văn Quân đã từng ôm lấy nàng nhưng Vệ Đình Húc vẫn chưa hề động dung. Khi đó tưởng là chưa đạt được sự tín nhiệm mới dẫn đến thất bại, cũng có thể là tính hướng của Vệ Đình Húc cũng giống như những người bình thường, nàng căn bản là đã tìm sai đường dùng sai phương pháp. Nhưng đêm hôm đó Vệ Đình Húc chủ động khiến cho Chân Văn Quân mừng rỡ —— nàng không nghĩ sai, thậm chí phương hướng mà hai người các nàng nghĩ đến đều hoàn toàn giống nhau, đều đang chờ đối phương mê đắm trước, khuất phục trước, người đầu tiên quỳ gối sẽ bị khống chế toàn diện.
Sự lạnh lùng và phong tình khó hiểu của đêm đó chính là Chân Văn Quân cố ý, cũng giống như bao nhiêu lần lạnh lùng và cự tuyệt của Vệ Đình Húc, các nàng đều thận trọng cân nhắc, đều đang xoay chuyển sợi dây thừng ở trong tay, chờ đợi khoảnh khắc con mồi buông lỏng, một kích trúng đích.
Có một số việc lúc ấy nghĩ mãi không hiểu, khi quay đầu lại mới có thể sáng tỏ thông suốt.
Chân Văn Quân nhìn về phía đôi mắt của Vệ Đình Húc che phủ một tầng hồng sắc xinh đẹp ám muội.
"Đa tạ Tử Trác."
"Điện hạ, Tử Trác muốn hướng điện hạ xin một người."
"Ai?"
"Hổ Bôn Trung lang tướng Lưu Phụng."
"Nga? Ngươi muốn hắn?" Lý Duyên Ý mặt không đổi sắc hỏi, "Ngươi muốn hắn làm cái gì?"
Vệ Đình Húc thế nhưng lại không nói rõ: "Ta cần Trung lang tướng đi làm một việc, việc này nguy nan chỉ có lão tướng cơ trí quả cảm mới có thể hoàn thành. Bên người ta không có nhân tài như vậy, càng nghĩ chỉ có Trung lang tướng mới có thể đảm trách, cho nên mới cả gan mở miệng hướng điện hạ xin hắn. Việc này Tử Trác đã tính toán rất lâu, chỉ vì để có thể kịp ngày sinh thần của điện hạ xem như là lễ vật tặng cho điện hạ."
"Tử Trác lại còn thừa nước đục thả câu." Nét tươi cười trên khóe miệng của Lý Duyên Ý mang theo một tia do dự nhàn nhạt, Vệ Đình Húc nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng, tựa hồ đang tìm kiếm chút dấu vết nào đó để xác minh suy đoán trong lòng.
Lý Duyên Ý vẫn chưa do dự bao lâu, rất nhanh liền sảng khoái đáp ứng: "Người của ta chính là người của Tử Trác, đừng nói là một Trung lang tướng, cho dù là giang sơn này, ta cũng nguyện cùng Tử Trác chia sẻ hưởng thụ."
"Điện hạ nói quá lời." Vệ Đình Húc nói, "Ta chỉ nguyện phụ tá điện hạ bước lên đế vị, hoàn thành trách nhiệm của tôi thần. Huống chi hai chân này của ta y dược vô hiệu, chẳng qua chỉ là một cái xác biết hít thở mà thôi. Tử Trác không có thỉnh cầu gì, chỉ hi vọng lúc sinh thời có thể được nhìn thấy điện hạ quân lâm thiên hạ, thiên hạ thái bình, khuếch trương thịnh thế bất diệt."
Lý Duyên Ý ngồi xổm ở trước mặt Vệ Đình Húc, cầm chặt tay nàng, trong mắt rưng rưng lệ ngăn cản nàng nói tiếp: "Tử Trác chớ nói những lời này, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi có chuyện. Tử Trác chính là uy phượng tường lân, nhân tài ngàn năm có một, Lý Duyên Ý ta kiếp này có thể được Tử Trác phụ tá quả thật là vô cùng may mắn. Xà Cốt Thảo trước đó ta đưa có hữu hiệu không? Chân cảm giác như thế nào?"
"Đa tạ điện hạ quan tâm, Xà Cốt Thảo cực kỳ trân quý, đích thật là bảo vật hiếm có. Đáng tiếc dùng ở trên người ta chính là lãng phí." Vệ Đình Húc nhìn đôi chân tàn phế của mình teo gầy đến không còn hình người nữa, nhất thời xúc động. Đang độ tuổi trẻ còn là kỳ tài có một không hai lại bị một đôi chân tàn phế cản trở, Lý Duyên Ý hiểu được nỗi thống khổ của nàng.
Vệ Đình Húc nói xong có chút kích động, đột nhiên ho khan, trong lúc ho khan dữ dội sắc mặt cũng trắng bệch.
Linh Bích muốn tiến lên, bị Chân Văn Quân ngăn cản lại, lắc đầu ý bảo nàng đừng đi đến quấy rầy.
Lý Duyên Ý bắt đầu vuốt lưng giúp Vệ Đình Húc, vuốt đến khi Vệ Đình Húc rốt cục không còn ho nữa, Lý Duyên Ý cởi áo choàng của chính mình ra khoác lên trên người nàng. Bộ dáng hai người tựa sát vào nhau thật thân mật biết bao.
Các nàng cùng nhau nói chuyện hồi lâu, Chân Văn Quân và Linh Bích cũng không hề tiến tới, chỉ ở xa xa đứng nhìn.
Hai người này thường xuyên tán gẫu đến ăn ý, hết sức thân thiết. Nhưng Chân Văn Quân dù sao vẫn cảm thấy bầu không khí hôm nay giữa hai người có một loại cổ quái nói không nên lời.
Cổ quái ở chỗ nào? Chân Văn Quân cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng cũng chiếm được đáp án.
Vệ Đình Húc và Lý Duyên Ý hôm nay đều có chút nhiệt tình quá mức, nhiệt tình đến nỗi làm cho người ta cảm thấy có chút giả tạo.
Dường như có một số việc đã âm thầm nảy sinh.
Mà bút tích của Vệ Đình Húc nàng còn chưa lấy được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...