Lý Cử đã hai đêm không chợp mắt, ngay cả Hoàng hậu cũng đã tới ngự thư phòng hai lần, đưa rất nhiều đồ bổ đến, khuyên Hoàng thượng bảo trọng long thể.
Nhưng hắn ngủ không được, cũng không dám ngủ.
Ngày hôm kia hắn chỉ chợp mắt nghỉ ngơi một chút vào giờ ngọ, thế nhưng lại mơ thấy biên phòng Đại Duật thất thủ, chiến mã hồ tộc dũng mãnh tiến quân thần tốc, không một võ tướng nào có thể ngăn cản. Nhữ Trữ thành rơi vào tay giặc, toàn bộ Cấm uyển biến thành một biển lửa, hắn cùng Hoàng hậu không có đường trốn, bị thiêu cháy thành tro bụi.
Sau khi tỉnh lại Lý Cử vạn phần tiều tụy, trong lòng có dự cảm bất hảo. Dù rằng trong thư của Tạ Phù Thần có nói việc âm thầm trưng binh tiến hành xem như thuận lợi, nhưng Lý Cử vẫn cảm thấy Lý Duyên Ý không có khả năng không có chút hành động nào. Nhưng tin tức mà Quốc trượng Phùng Khôn bên kia mang đến có nói Lý Duyên Ý ở Nam Nhai làm mưa làm gió mà lại toàn thân trở ra sau đó tiếp tục đi hướng đến Tuy Xuyên, suốt dọc đường đi ngựa không dừng vó cơ hồ ngay cả thời gian tu chỉnh nghỉ ngơi cũng không có, xem ra hướng đến Tuy Xuyên là tình thế bắt buộc.
Lúc trước Vệ Tử Quân muốn đi Tuy Xuyên cứu trợ thiên tai lập công, Tạ Phù Thần đưa ra một diệu kế kéo hắn trở về, chỉ thiếu chút nữa là có thể lấy được đầu hắn. Tuy rằng việc chém đầu hắn bất thành, nhưng hiện giờ chuyện Tuy Xuyên cuối cùng cũng đã rơi vào tay Lý Cử rồi. Hồng Ái, ngoại sanh* của Quốc trượng Phùng Khôn nhậm chức Tuy Xuyên Thứ sử, đã sớm đến Tuy Xuyên, đang tích cực trù liệu lương thực để cứu tế. Vị ngoại sanh này của hắn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, văn chương cẩm tú rất thạo binh pháp, được cho là kỳ tài văn võ song toàn. Phùng Khôn đối với hắn có kỳ vọng rất cao, thậm chí đã từng tiến cử hắn với Lý Cử. Lý Cử rất thích Hồng Ái thiếu niên lão thành làm việc ổn trọng, dự tính lấy chuyện cứu trợ thiên tai ở Tuy Xuyên làm bệ phóng để mạnh mẽ cất nhắc hắn. Hiện giờ thế lực của Vệ gia cùng Trưởng Tôn gia quá mạnh, chức vị Thượng thư lệnh bị bọn họ đoạt đi cho Tả Húc đảm trách, vốn đã khiến cho Lý Cử phi thường khó chịu, hành động này chính là hung hăng cắt một đao trên vây cánh vốn yếu ớt của Hoàng thượng. Tất cả những người cùng phe ở bên cạnh hắn đều là cựu thần đã qua tuổi sáu mươi, đại đa số đều mắc bệnh trầm kha khó chữa, có thể sống hết năm nay hay không cũng khó nói. Lý Cử phải nhanh chóng bồi dưỡng lực lượng trung kiên, thổi vào một luồng gió mới. Cuộc tranh đoạt Tuy Xuyên đang ở trước mắt, mà đội ngũ hòa thân đã sớm ra khỏi quan khẩu Bắc Hải, hòa thư gửi đến Trùng Tấn tựa hồ tới chậm một chút. Tất cả mọi chuyện đều đang treo lơ lửng, trái tim của Lý Cử cũng treo lơ lửng, ăn không ngon ngủ không yên, chỉ mong hết thảy đều thuận lợi.
(*) Ngoại sanh (洪瑷): cháu trai bên họ ngoại
Lý Cử trong lòng phiền muộn, cầm lấy chén trà trên bàn thì phát hiện trà đã sớm lạnh thấu, tầm mắt nhìn thoáng qua phát hiện tiểu Hoàng môn ở một bên hầu hạ thế nhưng lại lén lút ngáp ngủ. Hắn đang muốn nổi giận, đột nhiên một tiếng cấp báo truyền đến, tiểu Hoàng môn bừng tỉnh lại, vội vàng lau đi nước miếng ở bên miệng tiến ra mở cửa. Cửa phòng mới vừa hé ra một khe hở, tiểu Hoàng môn còn chưa kịp mở miệng đã bị Phùng Khôn đẩy ra, Phùng Khôn bước nhanh vào trong điện sắc mặt trắng dã, ngay cả hành lễ cũng bỏ qua mà nói thẳng: "Bệ hạ! Đã xảy ra chuyện!"
Lý Cử trong lòng trực giác không tốt, hỏi: "Chính là chuyện nghị hòa đã xảy ra vấn đề?"
Phùng Khôn bảo tiểu Hoàng môn nhanh chóng đi ra ngoài, chính mình khép cửa lại rồi nói: "Sáng nay cựu thần nhận được mật báo, nói đội ngũ hòa thân của Đức Mục Công chúa bị phục kích, người phục kích chính là Vương tử Đạm của Trùng Tấn!"
Lý Cử kinh ngạc đứng phắt dậy từ phía sau bàn: "Điều này sao có thể!"
"Chuyện chúng ta nghị hòa cùng Trùng Tấn mặc dù vẫn bí mật tiến hành, nhưng tuyệt đối không thể hoàn toàn tránh khỏi tai mắt của Thái hậu và Trưởng Công chúa. Cựu thần đoán rằng người phục kích không phải là Vương tử Đạm, Đạm không có lý do gì để giết chết Công chúa hòa thân, nhất định là bè đảng của Lý Duyên Ý chiếm được tin tức sau đó đã nhanh chóng xuất kích, không muốn để cho bệ hạ cùng Trùng Tấn liên minh. Nếu như liên minh thành công, bệ hạ cùng hồ tộc liên thủ vậy thì Lý Duyên Ý nhất định không có phần thắng, cho nên mới ra tay hạ sát."
Lý Cử ngẫm nghĩ rồi nói: "Công chúa hòa thân chẳng qua chỉ là ngụy trang, đối với Trùng Tấn Vương mà nói, hoàng kim cùng lương thực hàng năm tiến cống mới là thứ hắn muốn. Một Công chúa hòa thân mà thôi, chết rồi thì lại tiến cống một người khác là được."
Phùng Khôn ai thán một tiếng, vô cùng đau đớn nói: "Nếu chỉ là chết mất một Công chúa hòa thân thì cũng chẳng có gì to tát, nhưng bè đảng Lý Duyên Ý lại cực kỳ tàn nhẫn gian xảo, không chỉ giết chết Đức Mục Công chúa, mà còn giả trang thành đội ngũ hòa thân thừa cơ giết chết Vương tử Đạm. Tuy rằng đã đoạt lại ba quận trước đó bị Trùng Tấn chiếm lĩnh, nhưng hành động này đã chọc giận Thủ lĩnh Trùng Tấn, như vậy chẳng những nghị hòa vô vọng, mà còn đẩy cả Đại Duật vào trong vòng nguy nan! Tính mạng của hàng ngàn hàng vạn con dân Đại Duật thế mà không sánh bằng dã tâm của Lý Duyên Ý, bệ hạ!"
Lý Cử hận đến ánh mắt cơ hồ toát ra lửa: "Lý Duyên Ý quả thực đáng hận, một trận ác chiến giữa chúng ta cùng Trùng Tấn là khó có thể tránh khỏi, chẳng qua hiện giờ chính là mùa xuân để hồ tộc dưỡng mã, chắc hẳn bọn họ sẽ không tùy tiện tiến công. Chúng ta còn có bao nhiêu tiền và lương thực?"
Phùng Khôn nói tiếp: "Bệ hạ, trong triều đã sớm không còn tiền không còn lương thực, trong quân hơn phân nửa đều là thương binh tàn tướng, nếu như phải tiếp tục đánh giặc, chỉ sợ là chúng ta không có binh để dùng không có lương thực để phát. Cựu thần càng lo lắng chính là, dựa theo tính tình của Lý Duyên Ý không hẳn chỉ dừng lại ở đó. Hơn nữa bên người nàng còn có yêu nữ Vệ gia âm hiểm xảo trá kia, kế sách châm ngòi ly gián này nhất định là do nàng lập ra."
Lý Cử "Nga" một tiếng nói: "Chính là Vệ Tử Trác vẫn luôn ẩn nấp ở phía sau kia? Cùng hảo tỷ tỷ của quả nhân thật sự là cá mè một lứa, trong mắt các nàng lại chỉ có lợi ích của chính mình hay sao? Hòa thân nếu thành chính là phúc của dân chúng Đại Duật, một nữ nhân có thể đổi lấy hòa bình mấy năm thậm chí hơn mười năm, có thể cứu vớt bao nhiêu mạng người! Việc sắp thành lại bị nàng quấy rối, còn muốn có bao nhiêu con dân Đại Duật phải chiến tử sa trường. . . . . . Ai."
Phùng Khôn khuyên hắn: "Bệ hạ, lúc này đúng là thời điểm cháy nhà ra mặt chuột, đối đầu không khoan nhượng sinh tử chỉ trong chớp mắt, không thể do dự thiếu quyết đoán. Địch nhân quan trọng nhất của chúng ta hiện tại không phải Trùng Tấn không phải tứ đại hồ tộc, mà là vây cánh của Lý Duyên Ý cùng Vệ thị. Tai họa hồ tặc chỉ là ở da thịt, mà tai họa Lý Duyên Ý lại gây nguy hiểm cho phế phủ. Muốn diệt ngoại trước tiên cần phải an nội, nếu không sớm ngày diệt trừ Lý Duyên Ý, chúng ta tiếp tục cùng Trùng Tấn chiến tranh chính là hỗ tước trụ giáp, đợi đến khi lưỡng bại câu thương thì chính là ngày nàng đoạt quyền. Bệ hạ, giải quyết tình thế cấp bách trước mắt, chúng ta cần phải lấy gậy ông đập lưng ông! Nếu như có thể làm cho Lý Duyên Ý cùng Vệ yêu nữ hai người ly tâm, thì sẽ có thể đập tan từng người, tất cả khó khăn đều sẽ được giải quyết dễ dàng."
Lý Cử mi tâm không hề giãn ra: "Nhưng Lý Duyên Ý đối với Vệ Tử Trác kia tin tưởng không chút nghi ngờ, làm thế nào để ly gián?"
Phùng Khôn mỉm cười, tựa hồ đã sớm có chủ ý: "Phàm là con người thì đều có nhược điểm. Bệ hạ chẳng lẽ đã quên, nữ nhi của Tạ Trung thừa Tạ thị A Hâm chính là khuê mật của Lý Duyên Ý. Nếu như lợi dụng nàng đến ly gián thì đại sự có thể thành công."
Lý Cử nhìn Phùng Khôn, phân vân nói: "Nhưng mà, như vậy đối với Tạ Trung thừa mà nói chẳng phải. . . . . ."
Phùng Khôn chắp tay nói: "Bệ hạ, chớ nhân từ mềm lòng a!"
"Ngươi đi ra ngoài trước đi, để cho ta suy nghĩ."
Phùng Khôn đi rồi, Lý Cử một mình ở bên trong ngự thư phòng ngồi thật lâu, sau đó đột nhiên gọi người.
"Người đâu!"
Tiểu Hoàng môn vội vã từ bên ngoài điện tiến vào: "Bệ hạ, có gì phân phó?"
"Truyền Yến Nghiệp của Tạ gia tới gặp ta."
"Dạ!"
. . . . . .
Rốt cuộc đã về tới Tuy Xuyên, tuy rằng Vệ Đình Húc mang theo các nàng dừng chân tại Cù huyện trọng trấn ở vùng tây nam Tuy Xuyên không có đến Kỳ huyện, nhưng ở Nam Nhai cũng có thể gặp được cả nhà Tạ Thái Hành, trở lại Tuy Xuyên khó đảm bảo sẽ không chạm mặt vài cố nhân có quan hệ họ hàng với Tạ Thái Hành. Chân Văn Quân nghĩ dù sao trước đó đi bán lương thực cải trang thành hồ thương, nguyên bộ y phục vẫn còn giữ, chiếc mũ da to rộng đội ở trên đầu cơ hồ nuốt chửng cả hai mắt, Tuy Xuyên gió lớn, vừa vặn cũng có cớ dùng mạn che mặt, chắn gió chắn cát, chắn luôn người quen.
Kỳ thật dựa theo lời của Tạ Tùy Sơn, năm đó Tạ Thái Hành bắt mẹ con các nàng đi sau đó viện cớ là dư đảng của Tôn Minh Nghĩa trả thù, tạo hiện trường giả cho thấy mẹ con các nàng đã tử vong, nói vậy cho dù người quen cũ ở Kỳ huyện trong lúc vô tình gặp lại cũng chưa chắc có thể nhận ra nàng chính là nữ nhi của người làm vườn năm đó.
Bất luận như thế nào, cũng hi vọng là không gặp phải người quen, bớt chút phiền toái.
Cù huyện không có phố phường sầm uất cũng không có đèn hoa rực rỡ như ở Phượng Khê, thậm chí một dạng giống như chợ phiên cũng không có, bắt đầu từ lúc vào thành chỉ tùy ý là có thể thấy được nạn dân áo quần rách rưới ngồi xổm ở hai bên đường, những người này tất cả đều là dân chúng Cù huyện. Chân Văn Quân thấy có một phụ nhân mang thai đang ôm cái bụng to của mình nằm ở ven đường, không biết sống chết, nàng thật sự hoảng sợ, từ trên lưng Vân Trung Phi Tuyết xoay người leo xuống. Phụ nhân kia trên người chỉ có mấy mảnh vải rách nát, máu giữa hai chân đã đông cứng lại. Khuôn mặt bụi đất điềm tĩnh của nàng vẫn không nhúc nhích tựa như một thi thể, Chân Văn Quân cởi áo khoác của mình ra định phủ lên người nàng thì đã có người sớm hơn nàng một bước đem một chiếc áo khoác thêu hình bách điểu đủ mọi màu sắc phủ lên trên thân thể của phụ nhân kia, che lại toàn bộ những chỗ bất nhã.
Màu sắc xanh đỏ lòe loẹt bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt, Chân Văn Quân vốn đã nhìn quá nhiều màu sắc xám xịt của sự đói kém đột nhiên bị kích thích đến hoa cả mắt.
Thị hiếu đáng sợ phối màu khác người như thế, sao lại trông quen mắt vậy chứ.
"Ồ! Văn Quân muội muội! Là ngươi! Thật khéo a!"
Chân Văn Quân liếc mắt nhìn, phía dưới chiếc mũ tử kim là khuôn mặt xinh đẹp có phần trung tính, không phải Trưởng Tôn A Liêu thì là ai.
"Liêu công tử." Chân Văn Quân mặt không chút thay đổi hành lễ với A Liêu vẫn như trước đang mặc nam trang, "Không khéo, Liêu công tử là có ước hẹn cùng tỷ tỷ mới đến đấy chứ."
"Phải, bất quá ngươi ta đồng thời xuống ngựa cũng là mười phần duyên phận rồi! Lâu ngày không gặp muội muội có phải là lại cao lên không vậy? Bộ dáng càng thêm tuấn tú nha." A Liêu nói xong liền chìa tay ra sờ mặt nàng, Chân Văn Quân hận không thể lộn nhào ba vòng nhảy đến một chỗ mà A Liêu với không tới, miễn cho vừa thấy mặt lại bị nàng vấy bẩn.
Chân Văn Quân hạ thấp người tránh đi mà nhìn phụ nhân mang thai kia, động tác liền mạch lưu loát, ngoại trừ bàn tay của A Liêu còn cứng đờ giữa không trung thì hoàn toàn nhìn không ra Chân Văn Quân đang tận lực tránh né.
Phụ nhân này còn chưa có tắt thở mà chỉ là đang hôn mê, trên gáy có một vết thương rất sâu, Chân Văn Quân đem mái tóc tán loạn của nàng ta vén lên nắm ở trong tay, cẩn thận kiểm tra.
Chân Văn Quân thương tiếc nói: "Hẳn là do phủ chùy đánh trúng mà tạo thành, trên người nàng không có vật tùy thân nào khác, có thể là gặp phải kẻ cướp, bị đánh ngất sau đó cướp đi hết đồ đạc, ngay cả y phục cũng không cánh mà bay. Kẻ làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này có lẽ không phải là người Cập Tích tộc, mà là đồng bào Đại Duật."
A Liêu: "A? Đúng là một mỹ nhân! Ngươi nhìn xem diện mạo xinh đẹp như thế này thật khiến người yêu thích! Xem ra hôm nay xuất môn lại nhặt được bảo vật rồi."
Chân Văn Quân: ". . . . . ."
Thanh âm của Vệ Đình Húc từ bên trong xe ngựa truyền đến: "Là A Liêu đến sao?"
Lực chú ý của Chân Văn Quân mới vừa bị thanh âm của Vệ Đình Húc hấp dẫn qua, A Liêu liền nhân cơ hội bắt lấy tay nàng, ẩn ý đưa tình nói: "Văn Quân muội muội, vị cô nương xinh đẹp này thuộc về ta, đừng có đoạt của ta đấy."
"Ta không có sở thích này. . . . . ."
A Liêu đối với câu trả lời của nàng tựa hồ không quá tin tưởng, híp mắt để lại một biểu tình ý vị sâu xa, sau đó cũng không sợ bẩn, ngồi xổm xuống bế phụ nhân kia lên.
A Liêu khí lực cũng không lớn, bế phụ nhân kia lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Chân Văn Quân nhanh chóng tiếp được, cùng nàng mang phụ nhân kia lên trên xe ngựa của A Liêu.
Thùng xe ngựa của A Liêu chính là một hình cầu thật lớn, bức màn màu thủy lam rộng lớn đặc biệt phù hợp với phong cách của nàng che phủ rất nghiêm kín, còn cách hơn mười bước đã ngửi thấy mùi son phấn ở bên trong. A Liêu cảm tạ Chân Văn Quân đã hỗ trợ, vén màn lên, kỳ hương bên trong xộc thẳng vào mũi, thiếu chút nữa đem Chân Văn Quân huân đến ngất xỉu. Sau khi nàng trấn tĩnh lại nhìn vào bên trong xe, lại càng cả kinh nói không nên lời. Bên trong thùng xe giá nến nhuyễn tháp ấm áp như xuân, liếc mắt nhìn lại thì thấy tất cả đều là tay chân mảnh khảnh. Chân Văn Quân tưởng rằng mình bị hoa mắt, ngẩn người nhìn lần nữa, cả một xe đầy mỹ nhân diện mạo tinh xảo lười biếng nửa ngồi nửa nằm, chải tóc cho nhau. Trên bàn dài bày ra rau quả tươi mới cùng đủ loại trâm cài trang sức lóe sáng lấp lánh, khoảnh khắc Chân Văn Quân xốc màn che lên tất cả mọi người đều nhìn lại đây, nhìn đến mức Chân Văn Quân choáng đầu hoa mắt.
Đây đúng là xe ngựa? Chân Văn Quân giống như vừa mở ra một thế giới khác.
"Các muội muội, các ngươi trông nom nàng cho thật tốt nhé, ta phải đi gặp Đình Húc." A Liêu dưới sự trợ giúp của Chân Văn Quân đưa phụ nhân mang thai kia lên xe ngựa, có một cô nương mặc váy dài màu vàng nhạt tiến lên đỡ phụ nhân kia đến trên nhuyễn tháp, nhỏ giọng dịu dàng nói với A Liêu:
"Cứ giao nàng cho ta, ngươi đi làm chính sự quan trọng hơn."
Vị cô nương này thật sự rất đẹp, nhìn bộ dáng bất quá chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, cử chỉ tự nhiên trang nhã, so với tác phong lỗ mãng của A Liêu hoàn toàn bất đồng, Chân Văn Quân cũng nhịn không được mà nhìn nàng lâu hơn một chút.
A Liêu thập phần vui mừng: "Vẫn là A Tranh chu đáo, người này liền giao cho ngươi." Nói xong liền nhảy xuống xe ngựa, nhanh chóng đi tìm Vệ Đình Húc, "Đình Húc a Đình Húc, ngươi lần này thật đúng là hãm hại chết ta rồi."
Chân Văn Quân biết A Liêu cổ quái, cũng biết khi nàng xuất hành đều phải mang theo đám đông các nữ quyến đồng hành, nhưng nghe nói so với sự chấn động khi tận mắt chứng kiến vẫn là bất đồng.
Chân Văn Quân đang muốn đi lên xe ngựa của Vệ Đình Húc, bỗng nhiên có người níu giữ nàng, nàng nhìn lại, một nam nhân quần áo tả tơi mặt đầy cáu bẩn đang níu lấy quần của nàng nói:
"Tiểu cô nương xin thương xót, cấp cho miếng ăn đi."
Chân Văn Quân đang định mở miệng, nhưng trong thoáng chốc lại cảm giác bất thường, nam nhân này ánh mắt không có chút đờ đẫn nào của người bị nạn đói tra tấn, ngược lại có một loại ánh sáng kiên định. Chân Văn Quân trong lòng sinh nghi lại chăm chú nhìn thật kỹ, người này, là Yến Nghiệp!
"Ngươi!" Chân Văn Quân không dự đoán được hắn lại lớn gan như vậy. Vệ Đình Húc thường xuyên nhắc đến Tạ Phù Thần, hắn là mưu sĩ của Tạ Phù Thần, có lẽ Vệ Đình Húc đã sớm đối với khuôn mặt này của hắn rõ như lòng bàn tay. Lần trước hắn là dịch dung hiện thân, hiện giờ chỉ là tô quét chút vết bẩn lên trên mặt, cực kỳ dễ dàng bại lộ.
Thấy có hai gã hộ vệ đã nhìn về hướng nàng, Chân Văn Quân nhanh chóng đề cao thanh âm nói: "Cái gì? Trong nhà ngươi còn có hài nhi mới sinh? Được rồi, ngươi cũng là vận khí tốt, nữ lang nhà chúng ta tâm địa thiện lương, thật đúng là có mang theo chút gạo. Ngươi theo ta đến đây."
Xe ngựa chở lương thực ở trong đoàn xe phía sau, chỉ có hai gã hộ vệ đang thẳng tắp đứng ở đó.
Chân Văn Quân dẫn Yến Nghiệp đi về phía sau, lên xe lấy một túi gạo đưa cho hắn.
"Tạ ơn, tạ ơn cô nương hảo tâm. Ngài cùng song thân của ngài nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi." Yến Nghiệp trong lúc nhận lấy túi gạo kia thì đưa một mảnh vật nhỏ đến trong tay Chân Văn Quân.
Chân Văn Quân nắm chặt lấy nó, cong miệng khó chịu nói: "Ngươi cố mà sống thêm một năm nữa đi!"
Yến Nghiệp "Hì hì" nở nụ cười, bỏ đi.
Chân Văn Quân ở bên trong xe ngựa vừa lúc có thể che giấu, nàng cầm vật đó trong tay chà xát phát hiện chính là phiến lá cây, trên lá cây có viết bốn chữ "Bút tích yêu phụ".
Bọn họ muốn có bút tích của Vệ Đình Húc? Đây là muốn làm cái gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...