Nam Nhai dự yến (4)
Thật đúng là một mụ điên.
Chân Văn Quân bị quất đến cả hai mông vừa đau lại vừa ngứa, Vệ Đình Húc dùng lực vừa đúng, mộc côn dài mảnh gặp bắp thịt thì cong lại, từ một bên vung tới quất vào mặt sau mông, lưu lại một dấu vết hình cung giống như bị roi quất. Mỗi một cú quất cũng không đến mức rướm máu, ngược lại hiện lên một vệt sưng đỏ hẹp dài. Thủ pháp còn rất tà môn, tựa hồ đánh trúng một vài huyệt vị gân mạch, khiến hai chân của Chân Văn Quân mỏi nhừ không còn cảm giác, từng đợt mà trượt xuống. Nếu không phải hai tay nàng đang bị trói trên hình giá, thì e rằng lúc này nàng đã quỳ sụp trên mặt đất rồi.
Rõ ràng đã giúp nàng thu năm vạn xe lương thực nhưng rốt cuộc lại rơi vào tình cảnh thế này, vừa bị đánh mà vừa phải nói "Tỷ tỷ đánh rất đúng", giờ này khắc này Chân Văn Quân phi thường ghét bỏ chính mình, hoàn toàn là dáng vẻ tiện nô dưới tay Vệ Đình Húc. Bất quá nghĩ lại một chút, tin tức Trưởng Công chúa ở Nam Nhai đích thật là do nàng truyền ra, hiện giờ bị bắt trói ở chỗ này đánh cho một trận cũng là báo ứng. Lại nói tiếp, lúc còn rất nhỏ a mẫu cũng từng đánh mông nàng, hiện giờ nàng cũng đã mười lăm tuổi còn bị đối đãi như vậy, thật sự cảm thấy mất mặt.
Vệ Đình Húc đánh mệt mỏi, từ phía sau rút ra một thanh trường đao, chém đứt dây thừng đang trói Chân Văn Quân. Chân Văn Quân vội vàng đem y phục không chỉnh tề của mình quấn kỹ, một lần nữa buộc đai lưng lại, hai chân run rẩy tê dại dần dần tìm về được chút khí lực.
"Đau không?" Vệ Đình Húc hơi nghiêng đầu, nhìn nàng từ đầu tới chân, khi thốt ra câu hỏi này đôi mắt tựa như tỏa sáng. Đầu sỏ gây chuyện lại mang theo ý tứ đau lòng, Chân Văn Quân vốn cũng muốn kiên trì nói "Không đau không đau, tỷ tỷ đánh một chút cũng không đau", nhưng ngẫm nghĩ lại, sửa lời nói:
"Cho dù có đau thì cũng là hậu quả Văn Quân tự mình chuốc lấy, quá kỳ hạn chưa về còn làm phiền tỷ tỷ hao tổn khí lực giáo huấn, tay của tỷ tỷ đánh chắc cũng đau rồi, ta xoa nắn cho tỷ tỷ." Chân Văn Quân nắm lấy tay nàng, xoa nắn từ trên cổ tay đi xuống, "Ta có dùng sức hơi quá không? Nắn đau tỷ tỷ phải nói với ta."
Vệ Đình Húc được xoa nắn tương đối hưởng thụ, đợi sau khi Chân Văn Quân giúp nàng xoa xong Vệ Đình Húc liền giang mở hai tay hướng đến nàng, tỏ vẻ muốn ôm.
Chân Văn Quân thoáng ngẩn người rồi mới phản ứng lại, chống đỡ cơn đau ở hai bên mông đứng dậy bế Vệ Đình Húc lên ôm nàng vào lòng, nhìn một vòng xung quanh, không tìm thấy xe lăn.
"Xe lăn ở bên ngoài mật thất." Vệ Đình Húc nhắc nhở nàng đồng thời vòng hai tay ôm cổ nàng nhìn chằm chằm về hướng lối vào duy nhất của mật thất, ám chỉ nàng trực tiếp ôm mình ra bên ngoài là được rồi.
Chân Văn Quân không có quyền cự tuyệt, đành phải đem cái người mới vừa đánh nàng xong vững vững vàng vàng ôm vào trong ngực, đi hướng lên trên mặt đất.
Tiểu Hoa canh giữ ở lối vào, nhìn thấy Chân Văn Quân nguyên khuôn nguyên dạng trở về cũng không có cảm xúc gì, ngược lại là Linh Bích ở một bên thấy nàng đi ra, còn ôm Vệ Đình Húc cùng nhau xuất hiện, liền biết là không có việc gì, thở phào một hơi thật lớn.
"Muội muội." Vệ Đình Húc khẽ gọi một tiếng, Tiểu Hoa đẩy xe lăn lại đây, Chân Văn Quân ôm nàng an ổn đặt vào trên xe lăn, Vệ Đình Húc tiếp tục nói, "Ta nghĩ thông minh như ngươi hẳn là cũng phát hiện ra, người viết bài thơ Bạch mã thiên đã vô cùng cẩn thận, khi viết chính là dùng tay trái không thuận mà viết, cho nên nhìn không ra bút tích của người này, không thể đối chiếu xác định thân phận của hắn."
Chân Văn Quân gật gật đầu, đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng vẫn giữ kín miệng như bưng, nàng biết cho dù Vệ Đình Húc có chặn được tin tức cũng không thể xác định được thư này xuất phát từ tay người nào. Chân Văn Quân hiểu được, đối chiếu bút tích là phương pháp trọng yếu để vạch trần thân phận mật thám, nàng rất hiếm khi ở trước mặt Vệ Đình Húc và thuộc hạ của nàng ấy viết chữ, cho dù có viết cũng đều là tùy ý viết loạn, tuyệt không dùng sức ở đầu bút quá nhiều. Hôm đó lúc truyền tin cho Yến Nghiệp ngoại trừ che giấu nội dung thật sự nàng còn rất chú ý cẩn thận, dùng tay trái viết chữ, cố gắng viết ra nét khác đi một chút, thế nhưng vẫn là bị Vệ Đình Húc nhìn ra manh mối.
"Có điều mục tiêu của người này đúng là Trưởng Công chúa, trước khi thành sự hắn sẽ không rời khỏi Nam Nhai, thậm chí sẽ không rời khỏi bên người ta." Vệ Đình Húc nói đến tình tiết gay cấn nhưng lại không hề biến sắc, Chân Văn Quân phải cố gắng nghe thấu từng lời từng chữ nhập vào trong lòng mới có thể nhận thấy được trọng điểm của Vệ Đình Húc ở chỗ nào.
"Ý của tỷ tỷ là, người truyền tin tức là người trong chúng ta sao?" Lúc Chân Văn Quân nói ra lời này đương nhiên không nhìn Linh Bích và Tiểu Hoa, mà đem ánh mắt hướng về phía ám vệ xung quanh. Nhóm ám vệ cảm giác được ánh mắt của nàng, trong mắt mơ hồ lộ ra hung quang. Chân Văn Quân hoàn toàn không có chút sợ hãi, thản nhiên đáp lễ.
"Có khả năng." Vệ Đình Húc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời không có một tia tạp chất, trời xanh phản chiếu ở trong mắt nàng, "Mỗi một người đều có khả năng."
Những lời này của Vệ Đình Húc không thể nghi ngờ chính là đem cả Tiểu Hoa lẫn Linh Bích vốn đã đi theo nàng nhiều năm đều xếp vào bên trong hàng ngũ mật thám, Chân Văn Quân khó hiểu, nàng nói như vậy hẳn sẽ khiến cho người ta tâm lạnh? Trung thần đặc biệt trung thành và tận tâm sẽ càng dễ dàng tâm tàn ý lạnh. Nhưng hết sức kỳ quái chính là, Chân Văn Quân phát giác mặc dù Vệ Đình Húc nói ra những lời này, Linh Bích và Tiểu Hoa đều không có lộ ra bất cứ biểu cảm hờn giận hay thất vọng nào. Mi tâm của hai nàng khẽ giương lên, làm cho cả khuôn mặt nhìn qua có cảm xúc kỳ lạ. Chân Văn Quân cố gắng quan sát biểu tình của các nàng tìm kiếm xem đến tột cùng là ý tứ gì, cuối cùng nhận được một kết luận khiến nàng khó hiểu —— đau lòng.
Khi Vệ Đình Húc nói ra câu "Tất cả các ngươi mỗi một người đều có thể là mật thám", Linh Bích cùng Tiểu Hoa trước tiên chính là thông cảm cho nàng, thậm chí đau lòng vì nàng.
Nhớ tới vết cắn và vết phỏng trên lưng Vệ Đình Húc, những lời muốn nói lại thôi của Linh Bích khi đề cập đến chuyện Vệ Đình Húc thống hận nhất là phản bội, Chân Văn Quân đối với chuyện quá khứ của nàng càng thêm tò mò.
Vệ Đình Húc nhất định không phải từ nhỏ đã đa nghi và hung tàn như vậy, đến tột cùng là hoàn cảnh trưởng thành như thế nào mới làm cho nàng biến thành nàng của hiện tại?
Vệ Đình Húc bảo Chân Văn Quân trở về nghỉ ngơi một lát, đến bữa tối lại đến tìm nàng, sau đó cùng đám người Tiểu Hoa cùng nhau rời đi.
Chân Văn Quân cùng Linh Bích trở lại tiểu viện, mãi suy nghĩ đến chuyện của Vệ Đình Húc đến mức quên mất vết thương ở mông, đặt mông ngồi xuống thật mạnh trên mộc đài, suýt chút nữa nhảy dựng lên, kêu thảm muốn sờ mông mình lại không dám sờ, bộ dáng nhe răng nhếch miệng làm Linh Bích cười ngặt nghẽo.
"Không ngờ nữ lang lại đánh mông ngươi." Linh Bích thiếu chút nữa đem mấy chữ "Vui sướng khi người gặp họa" viết ở trên mặt, "Đáng tiếc lúc đó ta không có mặt, nếu không nhất định. . . . . ."
Chân Văn Quân: "Nhất định cứu ta?"
"Nhất định vỗ tay khen hay."
"Linh Bích tỷ tỷ, chẳng lẽ ngày thường ta đối với ngươi rất tốt ngươi đều quên rồi sao! Chuối của ngươi chân ếch của ngươi đều là ai mua cho ngươi ngươi đã quên rồi sao!"
"Ta chỉ nhớ là ai đã lừa bạc của ta trộm mất nồi canh gà của ta."
Chân Văn Quân đầu mông đồng thời đều đau, thật sự không có hơi sức dây dưa với nàng, đứng ở trên mộc đài hỏi: "Chúng ta còn thảo dược trị ngoại thương chứ?"
"Dược vật không phải đều ở chỗ ngươi sao?"
Mấy ngày qua bôn ba bận rộn, Chân Văn Quân cũng đã lâu chưa nhìn thấy bóng dáng thảo dược. Chạy đến trong phòng tìm nửa ngày cũng không tìm thấy, có lẽ là dùng hết rồi. Nếu không dùng thuốc thì sẽ rất chậm lành, thật sự ảnh hưởng đến hành động, Chân Văn Quân dự tính nhịn đau đi ra ngoài một chuyến mua dược liệu.
"Ngươi gọi ta một tiếng hảo tỷ tỷ ta liền giúp ngươi đi mua." Linh Bích nằm nghiêng trên mộc đài vừa uống trà lạnh vừa huýt sáo, thấy Chân Văn Quân bước đi khập khiễng, thừa cơ trêu chọc nàng.
"Lão yêu phụ!" Chân Văn Quân quay đầu lại đem ba chữ vốn là muốn dùng để mắng Vệ Đình Húc lại không có cơ hội mắng này ném lên đầu Linh Bích, Linh Bích trực tiếp cầm chén trà ném tới.
Chân Văn Quân mặc dù mông bị thương nhưng động tác vẫn rất linh hoạt, xoay người tránh được đòn công kích của Linh Bích. Một đòn đầy ắp lửa giận này cũng không có uổng phí, lại thật sự nện trúng cái trán của Trọng Kế vừa đúng lúc đi vào cửa.
Trọng Kế bị nện trúng, cả người lui về sau mấy bước "bịch" một tiếng ngã xuống đất, đầu nghiêng lệch máu chảy xuống, dọa Chân Văn Quân và Linh Bích hoảng hốt, vội vàng đỡ nàng đứng lên lau đi vết máu, lấy vải bố ép vào trên miệng vết thương, ấn huyệt nhân trung làm cho nàng khôi phục ý thức.
"Sao ngươi lại tới đây?" Chân Văn Quân và Linh Bích đều đã lâu không gặp Trọng Kế, không ngờ vừa thấy mặt lại ác liệt như vậy.
Trọng Kế thật vất vả mới tỉnh lại, sau khi nói mấy câu lên án hai nàng liền nói: "Ta vốn muốn đi tìm Vệ nữ lang lấy tiền thuốc. Lúc trước nàng cho ta một ít bạc rất nhanh đã dùng hết rồi, đã nhiều ngày ta muốn đến tìm nàng lấy thêm, nhưng mà Vệ nữ lang thật sự bận quá, ta không gặp được nàng, đành phải tới tìm các ngươi."
"Ngươi muốn đi mua dược liệu? Đúng lúc ta cũng muốn đi, chúng ta cùng đi là được rồi." Chân Văn Quân đối với y thuật của Trọng Kế vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú, nhưng vẫn chưa có cơ hội tận mắt lĩnh hội. Chỉ cần biết được nàng đi mua loại dược liệu nào, Chân Văn Quân liền có thể đoán được cách thức dùng thuốc của nàng.
Trọng Kế bị đập trúng đầu còn có chút choáng váng, Linh Bích mời nàng uống chén trà lạnh để cho nàng nghỉ ngơi hòa hoãn, sau thời gian hai nén nhang Trọng Kế không có gì trở ngại nữa, ba người cùng nhau xuất môn đi đến Vọng Kinh Nhai.
Vọng Kinh Nhai vào bất kỳ thời điểm nào cũng đều rất náo nhiệt, Chân Văn Quân còn nhớ ở Ngân thị có một con đường, hai bên tất cả đều là hiệu thuốc. Tìm được một cửa hiệu lớn đi vào mua thuốc, Trọng Kế không hề chớp mắt liên tục nói ra hơn mười loại dược liệu. Chủ cửa hiệu vội vàng bốc thuốc, Chân Văn Quân xem phương thuốc này thập phần phức tạp, còn có mấy loại thảo dược pha trộn với nhau uống vào không biết có độc tính hay không, liền dò hỏi Trọng Kế.
Trọng Kế nói: "Ngươi nói rất đúng, trong phương thuốc này đích xác có vài loại tương xung chí độc. Quỷ cưu chi độc cũng không phải dùng dược vật bình thường là có thể giải được, ta cũng chỉ có thể dùng phương pháp khác thường mạo hiểm một phen."
"Độc tố của Tiểu Hoa có phải đã giảm bớt rồi không?"
"Không." Trọng Kế thất vọng nói, "Ngươi cũng nhìn thấy nàng rồi đó. Độc tố của nàng quá nặng. Chu kỳ mười năm độc phát vừa tới, độc tố bắt đầu rục rịch, ta đã hạ dược rất mạnh nhưng vẫn không thể khống chế, ngược lại khiến cho tướng mạo càng ngày càng nghiêm trọng. Nếu trong thời gian ngắn ta vẫn tìm không được điểm đột phá, chỉ sợ tính mạng của Tiểu Hoa cô nương sẽ đứt đoạn tại đây."
Chân Văn Quân không nghĩ tới lại là kết quả như vậy, đành phải khích lệ nàng: "Vì tính mạng của chính ngươi cũng nên dốc toàn lực một lần."
Trọng Kế còn nhỏ tuổi mà mi tâm đã có một vết hằn nhàn nhạt, nàng cười khổ nói: "Mạng của ta ngược lại chẳng hề gì, chỉ là nếu như ta chết rồi, e rằng thế gian cũng sẽ không có người nào có thể cứu được Tiểu Hoa, cũng sẽ không có người nào có thể giải được quỷ cưu chi độc."
Trọng Kế có sự lão luyện vượt qua tuổi tác, Chân Văn Quân trông dáng vẻ nàng chỉ là một hài đồng, nhưng tâm tư lại sâu như vậy.
Từ nhỏ a mẫu nàng đã cố ý vô tình mà khen nàng thông minh hơn so với những hài tử khác, đến lớn đi qua nhiều địa phương gặp qua càng nhiều người hơn, Chân Văn Quân mới hiểu được kỳ thật "Thần đồng" có rất nhiều, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Cầm đống dược liệu vừa mới đi ra khỏi hiệu thuốc Chân Văn Quân đã bị một đám người xông tới đâm sầm vào thiếu chút nữa té đập mông xuống đất. May mà nàng ôm lấy cổ Linh Bích mới tránh khỏi té ngã, nếu không lần này hạ mông xuống phỏng chừng đau đến mất nửa cái mạng.
"Xảy ra chuyện gì? Các ngươi chạy trốn cái gì vậy!" Linh Bích giữ chặt một người trong đám người kinh hoảng tháo chạy đó hỏi, từ hướng Mã thị có một biển người hỗn loạn tranh nhau chạy vọt tới đây, Ngân thị nhất thời loạn thành một đoàn.
"Voi ở trong Mã thị không biết vì nguyên nhân gì mà nổi giận, đã húc bị thương vài người rồi! Voi giận dữ khiến cho tất cả các con ngựa nổi điên, ngăn cũng ngăn không được toàn bộ đều chạy tới đây rồi!" Nói được một nửa người nọ lại nhìn về phía Mã thị, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, sợ hãi chỉ về phía sau, "Ngươi xem! Đến rồi! Chạy mau đi!"
Đẩy Linh Bích ra người nọ lồm cồm bỏ chạy, chỉ thấy cách đó không xa nổi lên một mảnh đầu trần, mặt đất dưới chân bị giẫm đạp chấn động không thôi, tiếng gào thét âm vang khắp trời. Chân Văn Quân chỉ vừa hô một tiếng "Chạy mau", Trọng Kế đã bị đám đông vội vàng đâm ngã trên mặt đất. Trong lúc nàng đang muốn đứng lên thì trước mặt bay đến một đoàn bóng đen, một con hắc mã hùng tráng giơ cao chân trước ra vẻ sắp sửa đạp lên người nàng.
Linh Bích bị đám người dồn ép qua một bên, Chân Văn Quân muốn tiến lên che chở Trọng Kế nhưng hai mông đau nhức, nhất thời té ngã trên đất. Trọng Kế quá mức kinh hãi không thể đứng lên được.
Thời điểm chỉ mành treo chuông, một bóng người lao vọt ra một tay túm lấy thân hình nhỏ gầy của Trọng Kế, móng ngựa sắp sửa đạp lên lưng của người nọ, người nọ dễ dàng tung một trảo nắm lấy đương lô của con ngựa, gầm lên một tiếng, cuối cùng là đem con ngựa đang cáu giận mạnh mẽ ấn ngã xuống đất.
Bốn chân của con ngựa điên cuồng quẫy đạp nhưng lại không thể đứng lên, người nọ nhân cơ hội ôm Trọng Kế vọt vào trong một hiệu vải bên cạnh, hóa giải một màn nguy hiểm này.
Trọng Kế kinh hồn chưa định, run rẩy hướng đối phương nói lời cảm tạ.
"Không cần cảm tạ, ngươi không sao chứ?"
Trọng Kế lắc đầu.
Khi Chân Văn Quân cùng Linh Bích chạy tới thì thấy người mang nội lực đáng kinh ngạc một tay khống chế ngựa kia lại là một nữ tử. Nàng thân như ngọc thụ dung mạo mỹ lệ, mặc trường bào màu xanh thắt lưng đeo túi gấm, phía sau lưng là một thanh trường kiếm màu xanh ngọc bích, trông giống như là kiếm khách giang hồ lại vừa giống như võ tướng. Mái tóc của nữ tử này không có đan kết tạo kiểu phú quý phức tạp giống như nữ tử bình thường, mà chỉ đơn giản quấn lại thành một búi, dùng túi lưới bọc chặt lại. Người này tuyệt mỹ mà không yếu đuối, nước da màu lúa mạch khỏe đẹp, đây là kết quả do hàng năm bên ngoài phơi nắng. Nàng có ngũ quan tinh xảo vẻ mặt điềm tĩnh, tuấn mỹ tựa như là người bước ra từ trong bức họa.
Chân Văn Quân nhìn thấy bộ dáng của nàng có vài phần quen mắt, nhưng có thể chắc chắn, trước kia nhất định chưa bao giờ gặp qua người này.
Người nọ liếc mắt nhìn Chân Văn Quân và Linh Bích một cái, ôn nhu nói với Trọng Kế: "Chớ sợ, a mẫu và tỷ tỷ của ngươi đến rồi."
A mẫu?! Chân Văn Quân cùng Linh Bích há hốc mồm.
Chân Văn Quân nhìn thoáng qua Linh Bích trong khoảng thời gian gần đây ngày ngày phơi nắng hứng gió trở nên đen gầy giống như già đi vài tuổi, lập tức đem danh hiệu "A mẫu" cấp cho nàng: "A mẫu, còn không mau đi xem nữ nhi của ngươi có việc gì hay không kìa."
Linh Bích mặt không chút thay đổi nói: "Thật sự là đáng thương, tuổi còn trẻ mà mắt đã mù."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...