Trống trận, gào thét, tiếng vó ngựa cùng binh khí tương giao vang vọng khắp bờ sông Quỷ Thủy. Khắp trên mặt đất thi thể trăm vạn máu chảy ngàn dặm, Vệ Đình Húc đứng ở bên trong Hướng Nguyệt Thăng, từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy nước sông Quỷ Thủy vẩn đục dần dần bị nhuộm thành màu máu.
"Tư đồ, hiện tại động thủ chứ?" Binh lính Vệ gia ở phía sau hỏi.
Vệ Đình Húc không lên tiếng.
Đại quân đã vượt qua Quỷ Thủy, song phương ở bờ sông đại chiến, vốn dĩ là thế lực ngang nhau, mưu lược của Cát Thăng cũng thật là tinh diệu, nhưng luận về bày binh bố trận, Chân Văn Quân từ nhỏ đã ở trong quân đội, mấy trận đại chiến trọng yếu của Đại Duật nàng đều tham gia, thậm chí còn là chủ tướng. Xét về tuổi tác thì không có ưu thế gì, nhưng nếu so với kinh nghiệm tác chiến của nàng ở bắc cương thì bất cứ một người nào của Diêu gia đều thua kém hơn.
Vệ Cảnh An từ chính diện hấp dẫn sự chú ý của quân địch, Tiểu Kiêu cùng Trưởng Tôn Ngộ từ hai cánh bọc đánh, chiến lược này phi thường hiệu quả, rất nhanh đã làm rối loạn trận hình của Diêu gia. Cánh trái yếu ớt trước tiên bị đánh bại, Diêu Nhĩ Văn nhận thấy tình hình này tự mình ra trận cứu viện, cùng Tiểu Kiêu ngay mặt đối chiến.
Tiểu Kiêu có kỹ năng cưỡi ngựa cao siêu, với tư cách là hậu duệ của Cốt Luân thảo nguyên nàng đối với ngựa có một loại ăn ý và cảm tình trời sinh. Diêu Nhĩ Văn cũng được xem như là cao thủ mã chiến, nhưng đến khi song phương giao chiến cũng chỉ có thể vung hai tay ra chém giết nhất thời. Tiểu Kiêu chẳng những toàn bộ quá trình chỉ dựa vào sức lực ở hai chân cùng thắt lưng là có thể vững vàng ngồi trên yên ngựa, mà còn có thể khom lưng, xoay tròn, linh hoạt lợi hại giống như ở trên đất bằng, sau mấy hiệp trên người Diêu Nhĩ Văn đã bị mở ra mấy lỗ thủng đầy máu, ở trên ngựa lung lay sắp đổ.
Tiểu Kiêu quay đầu ngựa lại, làn gió mang theo hơi nước trên mặt sông thổi tung ngọn tóc của nàng, trong đôi mắt nhìn về phía Diêu Nhĩ Văn rõ ràng mang theo ý khinh miệt:
"Hừ, kẻ vô sỉ ngay cả thân muội muội cũng có thể ra tay hạ sát, xem ra ngươi cũng giống như vị đại ca kia của ngươi đã chết ở trong tay ta, chẳng có bản lĩnh gì. Này!" Tiểu Kiêu dùng mã đao chỉ về phía thành lâu, hướng đến Diêu Lâm kêu gọi đầu hàng, "Diêu gia các ngươi cũng chỉ có mấy kẻ vặt vãnh như vậy thôi sao?!"
Hai nhi tử còn lại của Diêu gia nghe được lời này liền giận dữ, cầm lấy vũ khí của mình muốn cho người mở cửa thành, ra ngoài nghênh chiến.
"Tam công tử tứ công tử đừng nóng vội!" Cát Thăng ngay cả quạt lông cũng đã vứt trên mặt đất, một tay túm lấy một người giữ bọn họ lại, "Bây giờ còn chưa phải là thời điểm quyết chiến sau cùng!"
"Nhưng mà!"
"Nhị vị công tử! Nhịn một chút!"
Hai người hận đến nghiến răng nhưng không có cách nào hành động, Tiểu Kiêu cười nhạo bọn họ nhát như chuột, cũng không tiếp tục thủ hạ lưu tình nữa, hai mã đao hợp lại đâm xuyên qua bụng, hất Diêu Nhĩ Văn rơi xuống ngựa, vó ngựa đạp lên ngực chạy qua, giẫm hắn chết tươi tại chỗ.
Diêu Lâm huyết lệ giàn giụa, hướng vào trong thành hét lớn: "Rốt cuộc còn phải chờ bao lâu!"
Cát Thăng nhìn về phía chân trời, vô cùng đau đớn nói: "Gió đông chưa nổi, còn chưa phải lúc!"
Diêu gia tam công tử Diêu Nhĩ Duệ đánh một quyền vào tường thành, đem toàn bộ ấm ức trong lòng phát tiết ra ngoài, ngược lại trở nên bình tĩnh không ít. Đến khi một lần nữa nhìn ra bên ngoài, lại nhìn thấy xe công thành đang ầm ầm tiến về phía cửa thành.
Có thi đạo* đệm ở giữa sông, đi qua đi lại hai bên bờ sông càng thêm thuận tiện, Chân Văn Quân liền thừa dịp song phương đại chiến tổ chức binh lính nhanh chóng dựng nên cầu gỗ thô sơ. Bộ Giai là tay lão luyện bắc cầu, chỉ cần không có quấy nhiễu, cầu gỗ cho phép xe công thành đi qua có thể chỉ trong vòng thời gian hai nén nhang là dựng xong. Chân Văn Quân cùng Bộ Giai ẩn nấp ở phía sau chiến trường một mực yên lặng không tiếng động, lại có thể đem xe công thành đưa đến dưới chân tường thành Đạt huyện!
(*) Thi đạo (尸道): con đường đắp bằng xác chết
"A phụ! Cát công!" Diêu Nhĩ Duệ trông thấy tình cảnh này liền kêu to, tất cả mọi người ở trên tường thành đều nhìn thấy Tiểu Kiêu đứng trên xe công thành, càng tới gần tường thành thì thang mây* được nâng lên càng nhanh, Tiểu Kiêu đã giết chết hai nhi tử của Diêu thị đang vận sức chờ phát động, chờ đợi thời cơ một bước leo lên tường thành!
(*) Thang mây (云梯): thang dài bằng gỗ hoặc bằng sắt dùng để công thành hoặc chữa cháy
Diêu gia tứ công tử Diêu Nhĩ Đình nói với Cát Thăng: "Cát công! Hiện tại phải làm thế nào đây!"
Cát Thăng cắn răng nói: "Chỉ có thể tử thủ!"
Thang mây vừa nâng, sĩ khí càng tăng lên.
Toàn bộ Đạt huyện bị tiếng hò hét rung trời của quân địch bao vây.
Những nơi trong phạm vi tầm nhìn có thể thấy được tất cả đều là thi thể của Diêu gia quân, đồng thời khi thang mây được nâng lên thì xe công thành cũng bắn ra những hòn đá bay về phía đầu tường, lỗ châu mai trên tường thành bị đập nát, vô số hòn đá lọt vào bên trong Đạt huyện thành, giống như sao băng từ trên trời giáng xuống không có chỗ nào để trốn, quân đội còn đang vội vàng điều động bị trận tập kích bất thình lình này giáng xuống khiến cho binh lính tan rã.
Lúc này đã là bốn bề thọ địch, Diêu Nhĩ Duệ cùng Diêu Nhĩ Đình toàn thân đầy mồ hôi trong ánh mắt có thể phun ra lửa, gắt gao nhìn chằm chằm Cát Thăng.
Hai chân của Diêu Lâm cũng mềm nhũn, đại thế đã mất!
Cát Thăng vẫn như trước đứng sừng sững giữa bão táp, nguy nga bất động.
Ngoại trừ nhìn về phía chân trời, không nhìn đến bất cứ kẻ nào, dường như cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh lo lắng sốt ruột nào.
Rốt cục, hai mắt hắn sáng lên.
"Tới rồi." Chiếc quạt lông đã một lần nữa trở lại trong tay chợt ngừng lay động, lơ lửng ở trước ngực.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mây đen che lấp mặt trời, khắp mặt đất tối sầm đi.
"Tới rồi ——!"
Chòm râu dài của Cát Thăng bay lượn trong gió đông đang dần dần nổi lên, hắn hưng phấn kêu to.
Diêu Lâm cười ha ha: "Trời cũng giúp ta! Cát công thần cơ diệu toán!"
Cát Thăng và Thiên phu trưởng cùng nhau chạy thật nhanh hướng đến tường thành phía nam, trong tiếng hô hào của bọn họ, từng nhóm binh lính cánh dơi đông nghìn nghịt phóng vọt lên trời, chi chít dày đặc cơ hồ che phủ cả một nửa bầu trời. Bọn họ mặc trang phục cánh dơi màu xám, mượn sức gió bay lên, tốc độ cực nhanh khiến cho quân địch không kịp phản ứng. Né tránh được đợt tấn công bằng đá, cánh dơi quân điên cuồng bắn cung, từ xe công thành một đường càn quét đến mặt đất, Chân Văn Quân trơ mắt nhìn thấy hàng loạt binh lính của mình đều bị đóng dính trên mặt đất.
Mà giờ khắc này mây đen giăng đầy bầu trời tối đen, trang phục cánh dơi mà đám cánh dơi binh này đang mặc cùng với chân trời màu xám cực kỳ tương tự, hòa thành một mảnh khó có thể phân biệt. Vả lại gió lớn đột nhiên nổi lên tốc độ phi hành của cánh dơi binh cực nhanh, không dễ ngắm trúng. Tiểu Kiêu ra lệnh cho cung tiễn thủ bắn chết cánh dơi binh, tấn công điên cuồng mấy đợt hiệu quả quá nhỏ, ngược lại bị cánh dơi binh bắn chết hơn phân nửa.
Bả vai của Tiểu Kiêu trúng một mũi tên, nàng trốn vào dưới đáy xe công thành, tức giận đến mức lồng ngực không ngừng phập phồng.
A mẫu từng nói với nàng, Diêu Chiếu Nghi cũng coi như là một người thông minh, có thể bắt chước trang phục cánh dơi và Hướng Nguyệt Thăng của A Liêu, phóng tầm mắt nhìn khắp Đại Duật có lẽ chỉ có một người như vậy là nàng. Hiển nhiên trang phục cánh dơi đại sát tứ phương của Diêu gia quân lúc này chính là xuất phát từ tay Diêu Chiếu Nghi.
Diêu Chiếu Nghi một người lãnh đạm như thế trước khi chết trong ánh mắt rõ ràng cũng có vẻ không cam lòng, Tiểu Kiêu không cách nào quên được dáng vẻ của nàng lúc đó, hiện giờ nhìn thấy Diêu gia sử dụng trang phục cánh dơi kia giống như là chuyện đương nhiên, càng thêm bi thương phẫn nộ không thôi. Nàng mạo hiểm giữa làn mưa tên một lần nữa leo lên trên xe công thành, đem thi thể bị vướng bên bánh xe đẩy ra, tập hợp các binh lính cùng nhau tiếp tục đẩy xe công thành.
Nàng phải leo lên trên thành lâu, làm cho Diêu gia nghiệt súc máu tươi ba thước!
Sự xuất hiện của cánh dơi binh trong nháy mắt đã xoay chuyển chiến cuộc, Diêu Nhĩ Duệ cùng Diêu Nhĩ Đình rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa, mở rộng cửa thành suất lĩnh số tinh binh còn lại dùng khí thế nuốt trọn núi sông đánh tới, chỉ nhìn khí thế kia Chân Văn Quân cũng biết trận ác chiến kể từ bây giờ mới vừa bắt đầu.
Tưởng chừng đã sắp sửa phá thành, lại bị một trận gió đông thổi quét đến rối loạn trận tuyến.
Chân Văn Quân nhìn lên phía trên tường thành, thấy Cát Thăng mặt mày hớn hở tựa hồ đã nắm chắc phần thắng. Cát Thăng cũng phát hiện ra ánh mắt của Chân Văn Quân.
Ánh mắt của nàng rất bình tĩnh, không có bất kỳ dấu hiệu gì khi bị đảo ngược tình thế, thậm chí cả một tia hoang mang cùng sửng sốt đều không có.
Nụ cười dần dần từ trên khuôn mặt Cát Thăng biến mất.
Vệ Đình Húc đâu?
Vệ Đình Húc đang ở chỗ nào?
Cát Thăng lúc này mới ý thức được, từ đầu tới cuối đều chưa từng nhìn thấy thân ảnh của Vệ Đình Húc.
Tuy rằng Vệ Đình Húc từ trước đến nay không phải là tướng lĩnh hành quân tác chiến, nhưng nữ tử này mấy năm nay ở trên chiến trường cũng đặc biệt hoạt động mạnh. Hôm nay Đạt huyện đại chiến nàng không có khả năng tránh ở hậu phương không xuất hiện.
Chân Văn Quân chẳng những không hề hoang mang kích động, mà sau khi chém giết mấy người ở bên cạnh, máu tươi đầy mặt, còn chậm rãi lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Hướng Nguyệt Thăng mà Vệ Đình Húc đang ngồi được giấu ở phía sau cây đại thụ bên bờ sông, chờ đợi đã lâu.
Hướng Nguyệt Thăng này đã trải qua sự cải tạo của A Liêu, số người có thể ngồi trên đó so với trước kia tăng gấp đôi. Ngoại trừ Vệ Đình Húc còn có hai trăm thần tiễn thủ tinh nhuệ, tất cả bọn họ đều im hơi lặng tiếng chờ đợi, chờ đợi giờ khắc Vệ Tư đồ phát hiệu lệnh.
Trước lúc xuất chinh Vệ Đình Húc đã dặn dò, bảo bọn họ cần phải chuyên tâm tĩnh khí, nhất định phải thật bình tĩnh nhẫn nhịn, vô luận nhìn thấy bất kỳ tình huống gì cũng không được tự tiện hành động.
Nhóm thần tiễn thủ cho rằng mình nhất định là vương bài sau cùng, vào thời khắc cuối cùng sẽ bước ra vũ đài. Nhưng nhìn thấy đại quân đã vượt qua Quỷ Thủy thắng lợi ngay trong tầm tay, lại bị cánh dơi quân đột nhiên quét tới đánh tan tác, mắt thấy chiến cuộc sắp bị nghịch chuyển, mồ hôi chậm rãi từ trên trán chảy xuống.
Tất cả mọi người ở bên trong Hướng Nguyệt Thăng đều đang chờ đợi Vệ Đình Húc phát lệnh, Vệ Đình Húc cũng đang quan sát hướng gió.
"Tối nay vầng trăng sáng rõ thiên môn sao thưa thớt, ngày mai nhất định sẽ nổi gió đông."
Trước lúc khởi hành, nàng và Chân Văn Quân cùng nhau quan sát tinh tượng.
"Nổi gió đông, phương vị của Đạt huyện chính là vị trí thuận gió." Vệ Đình Húc nói, "Còn nhớ cánh dơi binh của Diêu gia không? Ta cảm thấy bọn họ rất có khả năng lại sử dụng cánh dơi binh. Một khi cánh dơi binh mượn sức gió đông, uy lực gia tăng mãnh liệt, rất có thể sẽ tạo thành trùng kích đối với chúng ta."
"Ta cũng nghĩ tới chuyện này." Chân Văn Quân nói, "Cát Thăng nhất định cũng có bản lĩnh quan trắc thiên tượng, hắn sẽ không bỏ qua trận gió đông cực kỳ có lợi này."
"Văn Quân, ngươi có phương pháp phá giải không?"
Chân Văn Quân không trả lời ngay, nàng cũng đang suy tư.
Hai người ở trên sườn núi ngồi rất lâu, mãi cho đến khi thiên tượng lại một lần nữa xảy ra biến hóa.
Chân Văn Quân nhìn chằm chằm mây mù đang bay lên từ sơn cốc ở phía xa, nét tươi cười từng chút một chiếm cứ gương mặt nàng.
"Là cuồng phong."
Vệ Đình Húc cũng đứng lên theo nàng.
"Gió đông ngày mai nổi lên nhất định là cuồng phong, sau khi cuồng phong qua đi rất có khả năng sẽ là mưa to!"
Vệ Đình Húc nghe được lời nói của nàng cũng trở nên hưng phấn: "Một khi trời mưa, hai cánh của đám cánh dơi binh kia sẽ bị ướt, muốn khống chế phương hướng sẽ rất khó."
"Đúng vậy! Chỉ cần ẩn giấu một đội cung tiễn binh, không cần quá nhiều người, hai trăm là đủ. Kẻ nào còn ở trên không trung toàn bộ đều bắn chết!"
Hướng Nguyệt Thăng và tiếng sấm gầm vang cùng nhau xuất hiện, một tia chớp cắt ngang bầu trời xuất hiện ở phía chân trời đang càng lúc càng âm trầm, cùng lúc đó một giọt nước mưa lạnh băng rơi xuống trên chóp mũi của Cát Thăng.
"Sắp, sắp mưa rồi." Diêu Lâm bám đỡ tường thành, trong lòng có chút hoảng sợ. Hắn biết trời mưa tựa hồ không phải là dấu hiệu tốt, thậm chí từ trong vẻ mặt càng lúc càng ngưng trọng của Cát Thăng có thể đọc ra vài phần nguy cơ. Nhưng hắn không thể nghĩ ra được điểm lợi hại chân chính là cái gì, trong dáng vẻ khẩn trương mang theo chút nghi hoặc, nhìn Cát Thăng.
Từng giọt mưa lớn như hạt đậu nện vào trên mặt trên trường bào của Cát Thăng, cũng nện vào trên hai cánh của đám cánh dơi binh. Mưa to kéo đến nhanh mạnh ngoài ý liệu, chẳng mấy chốc trời đã mưa như trút nước, mang theo rất nhiều cánh dơi binh trên không trung tưới giội xuống mặt đất.
Rơi xuống mặt đất làm sao còn có cơ hội sống sót? Chân Văn Quân cùng Vệ Cảnh An nhắm thật chuẩn xác, một chiêu một người, có một số người còn đang trong quá trình rơi xuống cũng đã bị các nàng đâm chết. Còn lại mấy trăm cánh dơi binh đang vùng vẫy giữa không trung, Vệ Đình Húc lập tức phát lệnh, "vù" một tiếng, vô số những mũi tên từ Hướng Nguyệt Thăng phóng ra, xóa sạch từng con dơi trên không trung.
Trưởng Tôn Ngộ cạy mở cửa thành phía tây của Đạt huyện, trống trận mãnh liệt vang lên, Chân Văn Quân xung trận lên trước chạy vọt vào trong thành, vô số kỵ binh cùng bộ binh theo sát phía sau, giống như nước thủy triều tràn vào trong thành. Diêu gia quân muốn đem cánh cửa khép lại, bị thiết kỵ đang lao tới đánh bay.
Diêu Nhĩ Duệ nhanh chóng mang binh trở lại ngăn chặn, bị Vệ Cảnh An từ phía sau đánh tới một đao chém đứt nửa bên đầu. Phía bên kia Tiểu Kiêu lại một lần nữa ra lệnh cho xe công thành bắn đá, dưới sự yểm trợ của xe bắn đá cùng cung tiễn thủ Tiểu Kiêu theo thang mây leo lên tường thành, song đao cuồng vũ gặp người liền giết. Rất nhanh, đại quân dọc theo thang mây ồ ạt đổ bộ lên trên tường thành, Cát Thăng nhìn thấy thế cục đã không thể vãn hồi, lập tức bảo Diêu Lâm rút quân.
Diêu Lâm thấy tiểu nhi tử duy nhất còn sống là Diêu Nhĩ Đình vẫn còn đang chống chọi sự công kích của Chân Văn Quân, bị đánh lui liên tục nhưng vẫn quyết chống.
Diêu Lâm được bọn lính nâng đi rút lui về hướng cửa ngầm, hai chân cơ hồ tách khỏi mặt đất, hướng về phía Diêu Nhĩ Đình hét lớn, bảo hắn cùng đi.
Diêu Nhĩ Đình bị tiếng hét của a phụ làm cho phân tâm, chiêu thức tấn công của Chân Văn Quân vừa kỳ quái vừa ngang tàng, khiến hắn khó lòng phòng bị, tai trái bị cắt đứt, máu tươi chảy ròng.
Tiếng quát tháo ngay trên đỉnh đầu hắn, Diêu Lâm bảo hắn đi mau. Trên khuôn mặt trẻ tuổi của Diêu Nhĩ Đình tràn đầy nước mưa cùng máu loãng, một bước cũng không nhường, trong cơn mưa to gào thét: "Chết có cái gì phải sợ? Người sống cả đời chỉ cầu trên không phụ thiên địa dưới không phụ chính mình! Nam tử hán đại trượng phu sao có thể làm đào binh! A phụ! Ngày này năm sau hãy tới nơi này vì con tế mộ!"
Diêu Nhĩ Đình vung trường đao lên, lại một lần nữa đánh tới.
. . . . . .
Tia chớp giống như một con bạch long xé rách đường chân trời, sấm chớp mãnh liệt giáng xuống, A Liêu bị tiếng sấm đánh thức.
Nàng vừa tỉnh dậy A Thấm ở bên cạnh cũng tỉnh, ngồi dậy sờ trán nàng, một tầng mồ hôi.
"Làm sao vậy, gặp ác mộng?" A Thấm xuống giường, lấy đến một mảnh khăn lụa, giúp nàng lau mồ hôi.
A Liêu đi đến bên cửa sổ đem song cửa chống mở ra, mưa như trút nước sấm chớp cuồn cuộn, trong viện ban đêm lần lượt bị nhuộm thành ban ngày.
"A Tự đâu?" A Liêu hỏi.
"Lúc ta quay về phòng thì A Tự tỷ tỷ cùng Tinh nhi đã ngủ rồi."
"Tiếng sấm vang lớn như vậy Tinh nhi sợ là cũng bị đánh thức, A Tự nhất định sẽ không đủ nhẫn nại hống hắn ngủ tiếp. Ta đi nhìn xem."
Dứt lời A Liêu liền phủ thêm y phục chuẩn bị ra ngoài, A Thấm cũng nhanh chóng đi theo ra ngoài.
Từ sau khi Hồng Liên Giáo khởi nghĩa khắp nơi ở quốc nội, A Liêu đã mang toàn bộ gia quyến trở về quê nhà Động Xuân an trí, vừa lúc A Tự đủ tháng sắp lâm bồn, A Liêu đi theo làm tùy tùng chiếu cố nàng, hoàn toàn không có một tia ác cảm nào.
A Tự sinh hạ hài tử, A Liêu yêu thích ôm mãi không rời tay, nhìn cặp mắt hắn cực kỳ xinh xắn, trong đôi mắt to tròn ngập nước giống như chứa đầy tinh tú, liền đặt tên cho hắn là "Tinh nhi".
A Liêu vẫn như trước rất yêu thương A Tự, dung túng nàng, hài tử này rốt cuộc là như thế nào mà có, A Tự muốn nói thì nói, không muốn nói cũng tuyệt đối không miễn cưỡng. Nàng vẫn sẽ trước sau như một đối xử tử tế với hai mẹ con A Tự.
A Liêu cùng A Thấm mới vừa đi ra khỏi phòng, liền thấy hai gã tư binh của Trưởng Tôn gia chạy tới, ở bên tai A Liêu nói một chút. A Thấm thấy nàng thần sắc đại biến, quay ngược lại không đi về hướng cửa phòng của A Tự nữa, mà lại chạy vọt vào trong mưa cùng với tư binh cưỡi ngựa xuất hành, chạy về phía cửa thành!
A Thấm kêu thêm mấy tiếng cũng không có tác dụng, đành phải tìm đến một chiếc xe ngựa, đuổi sát ở phía sau A Liêu.
Chưa tới thời gian một nén nhang A Liêu đã chạy đến trên tường thành, giẫm nước mưa leo lên vọng tháp, theo chỉ dẫn của tư binh nhìn về phía màn đêm đen kịt.
Chỉ vừa nhìn toàn thân liền phát lạnh.
Ở bên ngoài thành tối om, một mảng lớn bóng đen ngo ngoe rục rịch giống như quỷ mị, đang nhanh chóng tiếp cận thành trì.
A Liêu nhìn thoáng qua, ít nhất có mười lăm vạn đại quân.
"Gõ chuông. . . . . ." A Liêu hô to, "Gõ chuông! Bố trí phòng thủ!"
Tiếng chuông hùng hồn mang theo sự bí hiểm độc hữu của đêm mưa, làm bừng tỉnh cả tòa thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...