Ngã Vi Ngư Nhục

Lý Phong hưng trí bừng bừng từ bên trong Tử Thần cung bước nhanh đi ra, nhìn thấy A Khung liền vui vẻ gọi một tiếng, tiến lên đỡ lấy nàng tỉ mỉ chăm chú ngắm nhìn:

"A bà, ngươi có biết ta nhớ ngươi biết bao nhiêu không? Thân thể vẫn khỏe chứ?"

"Tàm tạm tàm tạm. Mấy năm không gặp, bệ hạ dáng dấp đã cao như vậy rồi."

A Khung tách khỏi hai người đang dìu đỡ hai bên, cùng Lý Phong dắt tay nhau, dọc theo con đường mòn đầy đá vụn đi đến tiểu hoa viên ở phía trước Tử Thần cung.

Trong tiểu hoa viên có một cây đa cao lớn đơn độc tạo thành rừng, được gọi là "Long Tu Lâm". Từ thời kỳ Vũ Đế đã được trồng ở đây, đã có trăm năm lịch sử. Mặc dù sau khi hồ tặc đánh vào Cấm uyển cũng thập phần quý trọng đối với cây cổ thụ này, chỉ sợ chặt bỏ cây cổ thụ sẽ có chuyện chẳng lành phát sinh, vì thế Long Tu Lâm vẫn được lưu giữ cho đến bây giờ.

Lý Phong mang theo A Khung đi ở bên trong Long Tu Lâm, hỏi về tình trạng sức khỏe của nàng, hỏi nàng ở Túc Độ sống có tốt hay không. Lại nhớ đến chuyện cũ một đường sinh tử lúc hai người ở Yên Hàng. Biết được A Khung ở dị quốc yên tĩnh kiên trì uống thuốc, độc trên người đã được tiêu trừ không ít, hiện tại thời gian thanh tỉnh dài hơn thời gian vô tri vô giác, Lý Phong liền yên tâm.

Lý Phong nhìn A Khung một lúc lâu, bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác xoa xoa mắt.

"Bệ hạ đây là làm sao vậy?" A Khung hỏi hắn.

"Không có gì. . . . . . Chẳng qua là nhìn thấy a bà lại nghĩ tới thân sinh phụ mẫu của ta. Kể từ sau khi ta rời khỏi Yên Hàng đăng cơ, cũng chưa từng gặp lại bọn họ."

Hắn đã từng đối với A Khung không có bất cứ điều gì giấu diếm.

Hắn biết A Khung cũng là thật tâm đối đãi hắn, hai người cùng nhau vào sinh ra tử chính là giao tình bền chặt, trước khi A Khung đi Túc Độ Lý Phong cũng đã nhận nàng làm can tổ mẫu. Phụ mẫu không ở bên cạnh, A Khung nhận lầm hắn là hài tử của chính mình, liều mạng bảo hộ, phần ân tình này Lý Phong vẫn luôn ghi tạc trong lòng.

Ở Nhữ Trữ mấy năm nay, theo thời gian hắn càng ngày càng lớn lên, đối với thế giới này cùng người bên cạnh càng hiểu rõ, càng dè dặt cẩn thận ngụy trang ngày đêm không ngừng đề phòng thì lại càng mỏi mệt. Không có một người tri kỷ nào để tâm sự, hắn biết bất cứ một người nào bên cạnh mình đều có thể là mật thám của Vệ Đình Húc, tất cả mọi lời hắn nói tất cả mọi chuyện hắn làm đều sẽ truyền đến tai Vệ Đình Húc chỉ trong nháy mắt. Ngay cả Lưu Thiệu, hắn cũng chỉ là lợi dụng mà thôi.

Lưu Thiệu ở bên ngoài mượn danh Hoàng thượng bóc lột bách tính như thế nào xây dựng rầm rộ ra sao, hắn đều biết tất cả. Cho đến tận bây giờ hắn cũng chưa từng nói với Lưu Thiệu bất cứ một lời chỉ trích nào, bởi vì Lưu Thiệu là cột trụ duy nhất để hắn có chỗ dựa tại triều đình này. Cho dù người này có tệ hại có tham lam như thế nào, hắn cũng phải giữ lại người này. Đợi sau khi diệt trừ được Vệ thị cùng Trưởng Tôn thị, lại trừ bỏ hoạn quan cũng không muộn.

Những năm gần đây hắn vẫn một mực sắm vai một gã hôn quân, cả ngày đắm chìm trong rượu thịt, còn phải thỉnh thoảng sinh bệnh say rượu phát cuồng, chính là để khiến Tham sự viện đám tặc nhân kia cho rằng hắn ham mê hưởng lạc ngu ngốc vô đạo, đối với hắn thả lỏng đề phòng, như vậy hắn mới có thể có cơ hội phản kích. Đã lâu như vậy rồi, Lý Phong vẫn luôn làm rất tốt, kế hoạch chèn ép nữ quan lần này cũng phi thường thuận lợi, mới vừa có chút vui sướng hãnh diện, thì quân cờ trọng yếu lại bị giết mất rồi.

Diêu Mậu Lâm thân ở thiên lao, Vệ thị cùng Trưởng Tôn thị lại có thể lớn mật như vậy, lại dám ở bên trong thiên lao giết người, quả thật khiến cho Lý Phong nghẹn tức một hơi trong ngực, khó chịu dị thường.

Ngay tại thời điểm mấu chốt này A Khung lại xuất hiện, hắn đương nhiên biết điều này có ý nghĩa gì.

Có lẽ ngay cả một người cuối cùng để hắn có thể nói ra lời thật lòng cũng phải mất đi rồi.

A Khung đang an ủi hắn con người đến cuối cùng cũng phải chết, nhưng điều mà Lý Phong đang nghĩ đến lại là mảnh trời cao đất rộng tuyết trắng đầy trời hắn đã nhìn thấy vào ngày trước khi ngồi ở trên xe ngựa Thanh Viên.


Hắn khi đó còn chưa có quay về Nhữ Trữ, đối với ngôi vị đế vương tràn đầy mong chờ. Hắn muốn dốc sức vì quốc gia, làm cho Trung Nguyên đầy rẫy tang thương này khôi phục sinh cơ, làm cho bách tính trôi giạt khắp nơi quay về gia viên.

Hắn khi đó tràn đầy khát vọng, nhưng hiện thực so với suy nghĩ của hắn là hoàn toàn bất đồng.

Hắn mặc dù được gọi là "Hoàng thượng", nhưng lại không có bất cứ quyền lực gì của Hoàng thượng.

Hắn rốt cuộc cũng hoàn toàn hiểu được bốn chữ "Cô gia quả nhân" này chứa đựng bao nhiêu tịch mịch cùng u sầu của bậc quân vương.

"A bà." Lý Phong cắt ngang lời nói của A Khung, "Nói cho ta biết Túc Độ là cái dạng gì đi. So với Nhữ Trữ có gì khác biệt. Người ở nơi đó nói cái gì làm cái gì, mặc y phục kiểu gì. Ta muốn biết."

Khi Lâm Mộc trở lại Tướng quân phủ, Chân Văn Quân chờ đợi đã lâu.

Trước khi vào phủ nàng đã cởi bỏ y phục dạ hành, thay vào y phục ngày thường, từ cửa sau tiến vào.

Chân Văn Quân không có dọn đến Tướng quân phủ, nơi này chẳng qua là được đơn giản tu kiến quét dọn một chút. Thỉnh thoảng cùng đám người Lâm Mộc Hoàng Bộ thảo luận quân tình chuyện quan trọng không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của Trác Quân phủ thì sẽ đến đây, còn có một loại tình huống khác cũng sẽ đến đây.

Lâm Mộc sau khi vào phủ cầm chén rượu đặt ở giữa bàn dài của Chân Văn Quân lên ngửa đầu uống cạn, Chân Văn Quân liền biết Diêu Mậu Lâm đã chết.

"Vất vả rồi, Lâm Tướng quân." Chân Văn Quân nhìn chén rượu dường như có chút đăm chiêu.

Lâm Mộc luôn luôn nhanh gọn không nhiều lời, lúc này nàng uống xong rượu cũng chưa đi, đứng tại chỗ tựa hồ có lời muốn nói.

Chân Văn Quân nói: "Lâm Tướng quân có điều gì muốn nói thì nói đi."

"Lúc ta ở thiên lao nhìn thấy Trứ tác lang, nàng đã tưởng ta là Tướng quân, tưởng Tướng quân tới cứu nàng."

Chân Văn Quân "Ân" một tiếng, tự rót rượu cho chính mình: "Còn có cái gì sao?"

"Không có."

"Vậy Lâm Tướng quân sớm trở về nghỉ ngơi đi."

Lâm Mộc trước khi đi nói: "Sau khi từ bắc cương trở về Tướng quân tựa hồ có tâm sự. Thân ở Nhữ Trữ dường như cũng không khiến cho Tướng quân vui vẻ hơn so với ở bắc cương giết địch."


Chân Văn Quân hỏi lại: "Phải không?" Một câu hời hợt bâng quơ như vậy, nghe không ra ngữ khí của nàng.

Lâm Mộc chắp tay cười nói: "Có thể chỉ là cảm giác của bản thân mạt tướng đi."

Lâm Mộc đi rồi, bên trong gió thu lạnh lẽo cả Tướng quân phủ chỉ còn lại một mình Chân Văn Quân.

Tối nay rượu này thật sự uống ngon, Chân Văn Quân một chén lại tiếp một chén, không dừng được.

Gió thu xào xạc, A Trúc vừa mới dùng cây sào dài châm lửa cho đèn lồng trong tiền viện, một trận gió thổi qua ngọn đèn lắc lư nhấp nháy, lại bị dập tắt.

A Trúc chống đỡ thắt lưng cứng ngắc, có chút tức giận. Các gia nô bên cạnh lập tức tiến lên hỗ trợ.

"Không cần, vẫn là để ta tự mình làm đi. Các ngươi cả một đám chân tay vụng về, vạn nhất đốt đèn làm cho nữ lang giật mình hoảng sợ thì nên làm thế nào cho phải?"

Thấy A Trúc cô cô tựa hồ có chút tà hỏa, bọn gia nô cũng không dám chọc đến nàng nữa, lại càng không dám đi, chỉ sợ cô cô trong lúc không có người ngã sấp xuống thì nguy mất, tất cả đều đứng vây ở một bên, nhìn A Trúc trong tay cầm cây sào dài với tới đèn lồng kia, tiến lên cũng không được mà không tiến lên cũng không được.

A Trúc đã già, thân thể ngày càng suy yếu chính nàng cũng biết, nhưng nàng không dừng lại được. A mẫu nàng chính là quản sự của Vệ gia, là nhũ mẫu của Vệ Luân. Sống cả đời vì Vệ gia thân thể đều rất khỏe mạnh, về sau không cẩn thận ngã nhào một cái, kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn, Vệ gia chiếu cố nàng lại cho nàng một mảnh đất để nàng đến đó hưởng phúc. Không có việc gì làm, a mẫu rất nhanh đã qua đời. Mãi cho đến hôm nay A Trúc vẫn còn nhớ rõ những lời a mẫu đã nói với nàng trước khi chết:

"Người như chúng ta cả đời lao lực, không có việc gì làm tựa như bị rút hết linh hồn, tay cũng run chân cũng tê, sống không được bao lâu."

Lời nói của a mẫu giống như một câu ma chú, vẫn luôn quanh quẩn ở trong lòng A Trúc.

Đèn lồng ở ngay trước mắt, đây là chuyện mà thường ngày nàng có thể làm được dễ dàng, vì sao hôm nay lại không thể?

A Trúc càng đấu tranh với chính mình thì lại càng đốt không được đèn, trong lòng nghẹn nín một hơi, sốt ruột vạn phần.

Bỗng nhiên có người từ phía sau nàng vươn tay ra, vững vàng nắm lấy cây sào dài đang đung đưa. Dưới sự trợ giúp của người nọ mồi lửa trên đầu cây sào rất nhanh liền chạm đến bấc đèn của đèn lồng, "phụt" một tiếng, thềm đá ở tiền viện được ánh đèn chiếu sáng.

"Trưởng Tôn Đô úy đến rồi."

Trong nháy mắt đèn lồng được đốt lên, tâm tình bực dọc của A Trúc cũng tốt lên một chút.

A Liêu đối với A Trúc ôn nhu cười: "A Trúc cô cô vẫn là tập thói quen gọi ta A Liêu đi. Đình Húc đâu? Đã ngủ chưa?"


"Nữ lang đang ở trong chủ viện, lúc chúng ta đi ra ngoài thì thấy đèn trong phòng vẫn còn sáng, chắc là chưa ngủ." A Trúc nói, "Chân Tướng quân còn chưa trở về, nàng chắc là sẽ không ngủ."

A Liêu đi về hướng chủ viện, A Trúc lúc này mới phát hiện đi theo phía sau nàng còn có một người, không phải A Thấm thì là ai.

Vệ Đình Húc nghe thấy bên ngoài phòng có tiếng bước chân, tưởng Chân Văn Quân đã trở về, mới vừa đứng lên chợt nghe ra thanh âm có chút không đúng, không phải Chân Văn Quân.

"Làm sao vậy, không muốn gặp ta sao?" Lúc A Liêu bước vào phòng thấy được toàn bộ quá trình thay đổi biểu tình của Vệ Đình Húc, nhịn không được trêu chọc một phen.

"Chỉ là không nghĩ tới ngươi lại đến muộn như vậy." Vệ Đình Húc cũng chú ý đến A Thấm ở phía sau nàng, hướng đến A Thấm lễ phép cười một tiếng, ngồi trở lại trên ghế, đem tiểu hương lô làm ấm tay một lần nữa ôm vào lòng.

"Muộn như vậy rồi ngươi còn chưa ngủ, vẫn đang chờ Văn Quân muội muội." A Liêu giống như trở về nhà mình tự nhiên rót nước uống, bảo A Thấm ngồi xuống đối diện nàng.

A Thấm mới vừa ngồi xuống, Vệ Đình Húc liền nói: "A Thấm trước đây đã tới vài lần, đều ở bên ngoài chờ, đây hẳn là lần đầu tiên vào nhà đi."

A Thấm gật đầu cười.

"Không biết các ngươi đã dùng bữa tối chưa, trong phòng bếp có chút rượu hồ tiêu mà A Liêu thích uống, ta đi đứng không tiện, phiền A Thấm cô nương đi lấy một chuyến vậy."

A Liêu vội vàng cướp lời "Để ta để ta", bị ánh mắt trìu mến của Vệ Đình Húc đóng dính trở lại trên ghế. A Thấm thức thời đứng dậy hỏi phòng bếp nên đi hướng nào, Vệ Đình Húc chỉ đến một phòng bếp xa nhất, quanh co lòng vòng nói hết một mạch, A Thấm cũng không hỏi lại lần thứ hai, trực tiếp đứng dậy đi.

"Ta để cho Văn Quân đi giết Diêu Mậu Lâm."

A Thấm vừa mới rời đi, Vệ Đình Húc liền thu lại vẻ tươi cười, ném ra một câu như vậy.

A Liêu một ngụm trà còn chưa kịp đưa tới bên miệng đã bị nàng làm cả kinh suýt nữa đổ đầy lên người mình.

"Cái gì? Trứ tác lang kia không phải vẫn luôn dành cho Văn Quân muội muội một mối tình thâm sao?" A Liêu tuy rằng một lòng hướng về A Thấm hướng về Thanh Viên của nàng, nhìn như tâm không tạp niệm một lòng luyến ái, nhưng chuyện lớn nhỏ gì phát sinh trong triều nàng vẫn là cất chứa vào trong đầu, "Ngươi có thể trực tiếp giết Trứ tác lang, cần gì phải để cho Văn Quân muội muội làm loại chuyện này? Diêu thị là tử địch của ngươi, nhưng không phải tử địch của Văn Quân muội muội. Ngươi làm như vậy. . . . . ."

"Ngươi có biết lúc trước ta vì sao lại không giết chết Văn Quân không?"

A Liêu trong lúc nhất thời không thể đuổi kịp tốc độ não bộ của Vệ Đình Húc: "Lúc trước? Lúc trước nào?"

"Lúc ta phát hiện ta rốt cục lại thích quân cờ do chính mình một tay tạo ra."

A Liêu: "Chẳng lẽ không phải là bởi vì thích sao?"

"Không chỉ là thích. So với một 'người' mà mình thích, ta lại càng không thích chính mình có nhược điểm. Một khi ta thật lòng yêu thích một người, người này sẽ trở thành sự uy hiếp trí mạng của ta. Ngoại trừ uy hiếp chính mình, tâm tình của ta cũng sẽ bởi vì người này phập phồng lên xuống bất định, trong tính cách cũng có một phần không gian có thể bị người khác lợi dụng —— ta sở dĩ lựa chọn phụ tá Lý Duyên Ý, xem Lý Duyên Ý như là cửa vào để diệt trừ Duật thất, chính là bởi vì ta đã sớm phát hiện được vài điểm trong tính cách của nàng đủ để khiến nàng mất mạng. Tiểu Hoa đã từng không chỉ một lần cảnh báo ta, không nên vì Văn Quân mà dừng lại bước tiến, không nên vì nàng mà thất bại trong gang tấc. Sau lưng ta không chỉ là mấy ngàn sinh mệnh của Vệ thị, còn có tính mạng toàn tộc của Trưởng Tôn thị các ngươi. Bởi vì có lời nhắc nhở của nàng, ta mới có thể trong lúc hoang mang bối rối kịp thời điều chỉnh phương hướng, mới có cục diện hiện nay."

A Liêu nhìn nàng: "Hóa ra ngươi cũng có thời điểm hoang mang bối rối."


Vệ Đình Húc khẽ nhếch mày: "Tất nhiên, ta cũng là con người."

"Như vậy hiện tại thì sao? Không có Tiểu Hoa lấy cái chết "can gián", ngươi lại có nghi hoặc sao? Ăn giấm chua của Trứ tác lang kia? Nói thế này, Văn Quân muội muội và chúng ta không quá giống nhau, nàng từ nhỏ sống ở Kỳ huyện, là nữ nhi của người làm vườn, đã trải qua bao nhiêu tháng ngày gian khổ nên lại càng có thể lĩnh hội được nỗi khổ của người khác. Nàng là một người ôn nhu, không thể phủ nhận, ngươi sẽ bị nàng như vậy hấp dẫn, người khác cũng sẽ như thế. Hơn nữa nàng văn võ song toàn lại mang trên người đại danh anh hùng dân tộc Trấn Quốc Tướng quân như vậy, các tiểu cô nương thích nàng là chuyện quá đỗi bình thường. Nếu như mỗi một người thích nàng ngươi đều bảo nàng tự tay giết chết, nàng không phải sẽ rất bận rộn sao?"

"A Liêu." Vệ Đình Húc nói, "Điều ngươi nói ta hiểu được, nhưng ta hiện tại đúng là cảm thấy, để cho nàng giết hết toàn bộ cũng là chuyện đương nhiên."

Biểu tình của A Liêu thoáng ngưng đọng một chút.

"Bất cứ một người nào mơ ước nàng đều không thể sống trên thế gian này." Khi Vệ Đình Húc nói ra câu này hai mắt cũng không hề chớp, ánh nến chiếu vào bên trong hai tròng mắt của nàng, giống như hai mũi châm nhọn sắc bén. A Liêu biết nàng là nghiêm túc.

"Cũng giống vậy, bất cứ kẻ nào muốn gây chia rẽ quan hệ giữa ta và nàng, cũng đều phải chết."

"Đình Húc." A Liêu cầm tay nàng, "Ngươi có phải đã điều tra được chuyện gì rồi không? Châm ngòi ly gián mấy loại nhàn ngôn toái ngữ này ngươi không phải đã sớm nghe phát chán rồi sao, như thế nào lại để tâm chuyện như vậy? Hay là nói, lúc này người gây chia rẽ cũng đủ khiến ngươi kiêng kỵ?"

"Bộ Giai."

A Liêu rùng mình: "Bộ Giai? Chính là vị mưu sĩ đã đi theo Văn Quân muội muội nhiều năm kia?"

"Đúng là hắn. Người mà nhiều năm trước lẽ ra phải chết, đã từ trong tay ta trốn thoát."

"Hắn. . . . . . Ngươi, ngươi lại là như thế nào biết hắn đang châm ngòi ly gián?"

Vệ Đình Húc không nói lời nào, nhìn ánh nến không chút dao động.

"Chẳng lẽ ngươi cài mật thám ở bên người Văn Quân muội muội?" Trong phòng không có ai, nhưng thanh âm của A Liêu vẫn hạ xuống rất thấp, cuối cùng một câu này cơ hồ chỉ còn lại hơi thở.

"Đúng vậy." Vệ Đình Húc thẳng thắn thừa nhận.

"Giữa các ngươi cho đến bây giờ vẫn không thể tín nhiệm lẫn nhau sao?"

"Ta hỏi ngươi, ngươi cùng A Thấm thì sao?"

Nhắc tới A Thấm, sắc mặt của A Liêu cũng thay đổi.

"Ngươi đương nhiên yêu A Thấm, cũng tin tưởng nàng không phải là người hại A Tự, nhưng ngươi kiêng kỵ nàng, nếu như có một ngày mọi hành động của nàng không còn tiến hành dựa theo suy nghĩ của ngươi nữa cũng không kỳ quái, bởi vì nàng đang ở bên ngoài tầm khống chế của ngươi. Ta cũng là như vậy. Ta cho người bí mật ẩn nấp ở bên cạnh Văn Quân, cũng không phải là không tin tưởng nàng, mà là hoài nghi đối với chính bản thân ta. Ban đầu khi ta phát hiện Văn Quân trở thành nhược điểm của ta, ta đã có một loại xung động đặc biệt muốn diệt trừ nàng. Nhưng cuối cùng ta không có làm như vậy, là bởi vì ta nghĩ, nếu cứ như vậy giết nàng cứ như vậy xóa sạch nhược điểm thì thật sự thái bình nhạt nhẽo rất không thú vị. Ta phải giữ nàng lại, chậm rãi vượt qua chậm rãi chinh phục."

A Liêu: "Nhưng mà bây giờ ngươi phát hiện, nàng không có bị ngươi chinh phục, ngươi cũng không có vượt qua, nhược điểm này ngược lại càng lúc càng lớn mạnh. Cho nên ngươi có chút sợ hãi. Ngươi không thích nhất chính là mất khống chế. Ngươi vì sao lại yêu thích nàng như vậy, chính bởi vì nàng là người duy nhất mà ngươi không thể chân chính nắm giữ được."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui