Ngã Vi Ngư Nhục

Chân Văn Quân đích thực đi sớm về sớm, nhưng lại mang về một người.

Vệ Đình Húc đang ở bên trong tiểu viện tự xoa bóp hai chân chính mình, cánh cửa "kẽo kẹt" một tiếng bị đẩy ra, Chân Văn Quân dẫn đầu tiến vào, đi theo phía sau là một vị cô nương trẻ tuổi y phục đơn bạc, bị đông lạnh đến run cầm cập.

Vệ Đình Húc nhìn nhìn cô nương kia, rồi lại nhìn nhìn Chân Văn Quân, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, giống như đang đợi nàng giải thích.

Chân Văn Quân nói: "Nàng tên là A Lĩnh, là người Phong huyện bản địa."

"Không phải nên để cho nàng đi đến quân doanh sao?"

"Quân doanh? A không, những người nên đi toàn bộ đều đi cả rồi, nàng không phải loại kia, ân. . . . . . Ngươi biết đấy." Chân Văn Quân ngại nói thẳng A Lĩnh không phải là quân kỹ, chỉ là một nông phụ bình thường mà thôi.

"Ta không biết." Vệ Đình Húc đối với người này có chút cảnh giác. Nàng luôn luôn đề phòng, không thích nhất là người xa lạ tiếp cận nàng, không thể chịu được người xa lạ tiến vào bên trong phạm vi có thể ám sát nàng. Đối với việc Chân Văn Quân chẳng hiểu vì sao lại mang một người trở về biểu hiện ra địch ý cùng bất mãn cực lớn, toàn bộ đều gom tụ vào trong ba chữ này.

A Lĩnh bị khí tức đáng sợ từ khắp người nàng tỏa ra dọa sợ tới mức lui về sau hai bước, trốn ra phía sau Chân Văn Quân. Chân Văn Quân kéo nàng bước ra, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, nàng tuy trông có vẻ rất dữ, nhưng không phải là kẻ lạm sát người vô tội."

A Lĩnh ngọt ngào "Ân" một tiếng, ánh mắt dính vào trên người Chân Văn Quân, một khắc cũng không muốn rời đi.

Hai người đối thoại thanh âm cực nhỏ, nhưng mức độ yên tĩnh ở trong viện đủ để cho Vệ Đình Húc ngồi trên xe lăn nghe rõ từng chữ.

"Ta chính là như vậy." Vệ Đình Húc đẩy xe lăn tiến đến bên cạnh các nàng, nhìn thẳng vào Chân Văn Quân, "Ai làm chướng mắt ta, ta liền giết người đó."

A Lĩnh không dám nhìn vào mắt nàng.

"Cho dù ngươi lại đại phát thiện tâm cứu giúp một nữ tử câu lan, nhưng cũng không cần đưa đến trong viện của ta. Ngươi có rất nhiều chỗ có thể bố trí ổn thỏa cho nàng."

Nghe được bốn chữ "nữ tử câu lan", A Lĩnh biến sắc, vội vàng phủ nhận: "Ta không phải!"

Chân Văn Quân thở dài một tiếng, bảo A Lĩnh ngồi xuống, xoay người nói với Vệ Đình Húc: "Nàng thực sự không phải, ngươi hiểu lầm rồi. Nàng là ân nhân cứu mạng của ta."

"Ân nhân cứu mạng?" Ngữ khí của Vệ Đình Húc không có nhấp nhô lên xuống quá lớn, nhưng từng chữ lại cực kỳ gay gắt, "Ngươi Chân đại tướng quân anh minh thần võ, lại còn cần một tiểu cô nương như vậy cứu mạng? Không sợ vừa mới nhặt về được một mạng, lại bị mật thám cố ý tìm tới cửa đoạt lại hay sao?"


A Lĩnh cúi đầu không nói lời nào, lặng lẽ dùng tay áo lau nước mắt, vạn phần ủy khuất. Nhưng nếu nhìn thật kỹ, chỉ sợ trên cổ tay áo của nàng còn tìm không thấy được giọt nước mắt nào.

Vệ Đình Húc quả thực nói đúng, người hiện tại gọi là A Lĩnh này, tên của nàng mấy ngày trước đây chính là A Hương, là thứ nữ của Diêu thị, muội muội của Diêu Chiếu Nghi.

Mấy ngày trước nàng giả trang thành nông phụ đi giao rau quả, cố ý tìm đến hai gã binh lính dày dạn, ở trước mặt bọn họ khom lưng nhặt đồ, dáng người thướt tha cùng bộ ngực tuyết trắng lộ ra khi y phục mỏng manh rũ xuống, làm cho hai gã binh lính kia trong lòng chộn rộn, thành công dẫn dắt Chân Văn Quân tới giải vây, xem như để lại ấn tượng cho nàng. Mấy ngày nay A Hương vẫn luôn âm thầm đi theo Chân Văn Quân, tìm kiếm cơ hội thích hợp để một lần nữa tiếp cận nàng.

Cơ hội thích hợp rất nhanh lại tới.

Chân Văn Quân đang tường tận kể lại cho Vệ Đình Húc nghe A Lĩnh là như thế nào cứu nàng.

"Thì ra trong quân của chúng ta lại có mật thám của Lưu thị." Chân Văn Quân nói, "Mật thám này từ rất sớm trước kia đã để mắt tới chúng ta, đi theo đại quân đến Phong huyện, người này mật báo với Lưu thị, báo cho biết lộ tuyến xuất hành của ta hôm nay, một đám thích khách ập vào kỹ viện đánh lén. Hôm nay đi kỹ viện không thích hợp quá khoa trương, cho nên ta chỉ dẫn theo bốn thân binh tới đó. Không ngờ ở bên trong kỹ viện đã mai phục hơn ba mươi tên thích khách, chúng ta nhận thấy người ít không đánh lại kẻ đông nên cũng không hiếu chiến, nhanh chóng rút lui. Thích khách bức chúng ta đến bên trong phố phường, lợi dụng địa thế phố phường chằng chịt phức tạp muốn vây kín chúng ta ở bên trong, may mắn A Lĩnh cô nương đi ngang qua không sợ nguy hiểm dẫn chúng ta từ cửa ngầm rời đi. Nếu không thì cho dù có thể nhặt về được một mạng ít nhiều cũng sẽ lại bị thương."

Chân Văn Quân nói rất chân thành, Vệ Đình Húc lại nói: "Chân Tướng quân ở trên chiến trường dũng mãnh phi thường biết bao nhiêu, lấy một địch mười cũng không phải chưa từng có, như thế nào vừa có một tiểu cô nương dung mạo xinh đẹp xuất hiện ngươi lại không có biện pháp đối phó với thích khách của Lưu gia rồi?"

A Hương che mặt cười thầm một tiếng, nhìn về phía Chân Văn Quân.

Thực rõ ràng Chân Văn Quân có chút bực dọc, nhưng nàng rất cố gắng áp chế sự bực dọc này xuống, vẫn như trước ôn hòa chỉ chỉ vào sau gáy: "Nếu như là bình thường ba mươi mấy tên thích khách này ta còn thực sự không để vào trong mắt, nhưng sau lần trước ở Yên Hàng bị Diêu thị kia bắn một mũi tên, miệng vết thương này vẫn chưa thể lành lại, thường xuyên phát tác lúc lạnh lúc nóng, quấy nhiễu rất lớn đối với ta, cho nên mới có thời điểm sơ suất. Kỳ thật ta cùng A Lĩnh đích xác có chút duyên phận, Tử Trác ngươi còn nhớ không? Hai ngày trước ta đã nói với ngươi có một cô nương đi giao rau quả bị binh lính trêu chọc, chính là nàng."

"Thì ra là thế." Vệ Đình Húc đang nói chuyện cùng Chân Văn Quân, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía A Hương, "Nói như vậy nhị vị thật sự là duyên phận kiếp trước. Trước đó là A Lĩnh gặp nạn, Tướng quân đúng lúc xuất hiện giải vây. Hiện giờ là Tướng quân vừa vặn gặp nạn, A Lĩnh cô nương xuất hiện cứu mạng. Nếu không phải ta cùng Tướng quân hiểu nhau, e rằng cũng sẽ không tin tưởng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã có nhiều sự trùng hợp thế này. Nói trở lại, A Lĩnh cô nương cũng thật sự là lá gan rất lớn. Không phải có lão mẫu thân bệnh nặng cần chiếu cố sao? Lại dám trêu chọc đến mấy kẻ lưu vong kia, không sợ bị tìm tới cửa trả thù, lão mẫu thân đầu lìa khỏi cổ hay sao?"

Chân Văn Quân khẽ hắng giọng, nghiêm mặt nói: "Tử Trác, ta biết ngươi luôn luôn cẩn thận, không thích người ngoài quấy rầy. Nhưng hôm nay bên trong Phong huyện thành chỉ có nơi này của ngươi là an toàn ấm áp nhất, A Lĩnh bởi vì cứu ta bị thương ở chân nhất thiết phải trị liệu, an trí đến bất cứ chỗ nào khác đều toàn là binh lính, thật sự bất tiện. Trong viện có ba gian phòng, dành ra một gian cho A Lĩnh cô nương ít nhất có một chỗ để ngủ và trị thương là được, ngươi và nàng không cần thiết mặt đối mặt, ta cũng sẽ phái người tăng cường bảo vệ sự an toàn của ngươi."

"Không cần." Vệ Đình Húc không tiếp tục nói nữa, tỏ vẻ rất mệt mỏi, "Tuy rằng người ngoài nhìn không thấy, nhưng ở đây khắp nơi đều là ám vệ của Vệ gia ta, kẻ nào muốn giở chút trò xảo quyệt ta nhất định sẽ không khách khí. A Lĩnh cô nương." Nàng mỉm cười nói, "Phong huyện xa xôi, không biết ngươi có từng nghe nói đến kẻ gian ngoan nịnh thần đã mưu sát Tiên đế không?"

A Hương nói: "Nữ lang nói chính là người được truyền xướng trong bài ca dao kia. . . . . . Vệ. . . . . ."

"Vệ Đình Húc, chính là tại hạ."

A Hương đột nhiên biến sắc, theo bản năng nắm chặt tay Chân Văn Quân.


Không cần phải nói thêm gì nữa, chỉ cần bày ra thân phận, Chân Văn Quân cho dù có tận tình khuyên bảo, ai cũng không có đủ can đảm để tiếp tục ở lại.

A Hương dùng đủ mọi cách van nài, Chân Văn Quân không có biện pháp, đành phải mang theo nàng rời đi.

Lúc rời đi Chân Văn Quân quay đầu lại nhìn thoáng qua Vệ Đình Húc, thất vọng lại mất mát.

Vệ Đình Húc nghênh đón ánh mắt của nàng, không chút nào sợ hãi cũng không có bất kỳ áy náy gì.

"Đành phải ủy khuất ngươi tạm thời thu xếp đến bên trong lều trại của ta vậy." Ra khỏi cửa viện, Chân Văn Quân thở dài một tiếng, nói với A Lĩnh.

"Tướng quân để cho thiếp ở tại nơi nào thiếp sẽ ở tại nơi đó. Chẳng qua. . . . . ." A Hương hai mắt long lanh nước, cầm tay Chân Văn Quân nói, "Tuy rằng thiếp gặp may cứu giúp Tướng quân, nhưng suy cho cùng vẫn là Tướng quân đối với thiếp tình thâm nghĩa trọng. Thiếp từ nhỏ đã mất đi phụ thân, một mình chiếu cố lão mẫu thân bại liệt, chưa từng có người nào đối đãi thiếp tốt như vậy, Tướng quân là người đầu tiên. . . . . ."

Chân Văn Quân cười thu tay trở về: "A Lĩnh cô nương và ta giống nhau, từ nhỏ đã không có phụ thân, mà ta cũng có một vị mẫu thân hai chân tàn tật."

"Thật vậy sao?" A Hương "hì hì" cười một tiếng, lúc này lại thực sự có nước mắt, "Hóa ra Vệ nữ lang kia nói đúng, thiếp cùng Tướng quân chính là duyên phận có từ kiếp trước."

"Đừng tự xưng cái gì 'thiếp' nữa, ta gọi ngươi là A Lĩnh, ngươi cũng xưng hô chính mình như vậy đi."

"Tướng quân đối với chuyện tên tự này rất lưu tâm?"

"Ta tên thật là A Lai, thực ra đây cũng không tính là tên gì, là do năm đó trong nhà nhằm thuận tiện kêu gọi ta đi làm việc mới đặt cho, kỳ thật ta cũng không thích, nhưng nó đích thực đã đại diện cho ta rất nhiều năm."

"Thì ra Tướng quân tên thật là A Lai, vậy tên hiện tại của Tướng quân là gì?"

"Tất cả mọi người đều gọi ta là Chân Văn Quân."

"Chân Văn Quân. . . . . . Thật sự là một cái tên rất hay xứng với Tướng quân!"


Hai người vừa đi vừa tán gẫu, lúc vào tới lều trại của Chân Văn Quân ngồi xuống, A Hương "A" một tiếng, lúc này mới ôm lấy cái chân bị thương, nhẹ nhàng xoa nắn.

"Ta có hiểu biết chút y thuật, cởi giày ra để ta nhìn xem nào."

A Hương ngại ngùng hồi lâu vẫn không chịu cởi, đợi đến khi Chân Văn Quân mang theo hòm thuốc trở lại thấy nàng vẫn là bộ dáng vừa rồi.

"Làm sao vậy?" Chân Văn Quân khó hiểu.

"Chân của ta. . . . . . không tốt lắm. . . . . ."

"Chính là bị thương mới phải trị liệu." Chân Văn Quân mặc kệ sự ngại ngùng của nàng, vẫn cứ đem giày của nàng cởi ra, một đôi bàn chân khó coi với móng chân khô nứt dính đầy bùn đen hiện ra ở trước mắt nàng.

Cảm nhận được ánh mắt của Chân Văn Quân, A Hương vô cùng xấu hổ rụt hai vai lại: "Chân của ta, rất xấu đi."

Chân Văn Quân căn bản không hề để ý, giúp nàng xoay chuyển mắt cá chân một chút, hỏi nàng có đau hay không, rồi lấy đến một tấm ván gỗ cố định nó lại. Các vết thương nhỏ khác tất cả đều được bôi dược cao, dùng vải sạch băng bó kỹ lưỡng.

"Được rồi, ngươi thử xem có thể đi được không, hẳn là không ảnh hưởng đến hành động của ngươi."

A Hương đi vài bước, chỉ có chút cảm giác đau nhẹ mà thôi, bàn chân trước đó vừa động liền đau hiện giờ đã được cố định vững vàng.

"Tướng quân ngươi thật lợi hại! Cái gì cũng biết!"

Chân Văn Quân mỉm cười, bắt đầu thu thập hòm thuốc.

"Kỳ thật Tử Trác nói đúng, a mẫu ngươi vẫn là không nên tiếp tục ở lại Phong huyện, ta sẽ cho người đưa nàng đến cư trú tại một nơi an toàn ở hậu phương, chờ cho thương thế của ngươi tốt lên rồi sẽ đến cùng nàng hội hợp."

A Hương ngồi xuống đối diện nàng, cảm tạ một phen sau đó hỏi: "Vị nữ lang vừa rồi gặp là Vệ Đình Húc, nghe nói nàng cùng một nữ Tướng quân đã thành thân, chẳng lẽ ngươi chính là vị Tướng quân đó?"

"Ân, là ta." Chân Văn Quân cũng không lảng tránh.

"Hai người các ngươi mặc dù đã thành thân, nhưng lại vô cùng không giống nhau. Tướng quân ôn nhu như vậy, so với tặc nhân kia hoàn toàn bất đồng."

A Hương vừa nói ra lời này, biểu tình của Chân Văn Quân lập tức thay đổi: "Ngươi không hiểu rõ nàng, không cần nóng vội đánh giá nàng."

"Nhưng mà ca dao đều là xướng như vậy, nói nàng hành thích Hoàng thượng là gian. . . . . ."


A Hương còn chưa nói hết Chân Văn Quân đã đứng lên, không muốn cùng nàng tán gẫu nữa. A Hương xoay chuyển tròng mắt, lập tức bước tới nhận lỗi cùng nàng:

"Ta tưởng rằng Tướng quân cùng yêu. . . . . . cùng Vệ nữ lang kia chỉ là gặp dịp mua vui mà thôi, suy cho cùng hai người các ngươi một chính một tà, làm sao có thể đi cùng nhau? Không ngờ các ngươi đúng là tình cảm vững chắc như vàng, là ta lỡ lời rồi. A Lĩnh xin nhận lỗi với Tướng quân, Tướng quân đừng tức giận nữa."

"Ta không có tức giận, chẳng qua chuyện giữa ta cùng Tử Trác. . . . . ." Chân Văn Quân tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, khe khẽ thở dài, "Cũng không phải chỉ vài ba câu là có thể nói rõ."

A Hương vốn muốn nói "Nguyện nghe tường tận", nhưng ngẫm nghĩ lại, các nàng mặc dù từng cùng trải qua sinh tử, nhưng dù sao thời gian quen biết nhau quá ngắn, hiện giờ không thích hợp để tiếp tục truy vấn. Đợi cho hai người bọn họ quen thuộc hơn một chút rồi lại tiếp tục tra xét cũng không muộn.

Chân Văn Quân mang theo A Hương trở lại doanh địa lều trại, gọi vài nữ binh tới chiếu cố nàng. Lúc đang muốn đi A Hương chợt hỏi nàng:

"Tướng quân đem lều trại của chính mình đưa cho ta, vậy Tướng quân làm sao bây giờ?"

"Không có việc gì, ta có chỗ để đi, tùy tiện trú trong lều trại của người nào cũng được."

"Vậy. . . . . . Đa tạ Tướng quân."

Chân Văn Quân mỗi ngày sớm đi tối về, cùng Bộ Giai và các mưu sĩ khác nghiên cứu lộ tuyến tấn công Cự Lộc, mỗi lần ngồi xuống trước Thiên Binh Thần Hạp chính là cả một ngày, vết thương sau cổ nhiều lần phát tác, thường xuyên làm cho cổ nàng cương cứng, rất không thoải mái, cứ hơn nửa canh giờ là phải thả lỏng xoa bóp một phen, khiến nàng rất khó chịu đựng.

A Hương biết được chuyện này, liền đi học thủ pháp xoa bóp, đợi đến buổi tối Chân Văn Quân quay về lều trại liền muốn tới xoa bóp giúp nàng thuyên giảm một phen.

"Không cần đâu, A Lĩnh cô nương sớm đi nghỉ ngơi đi." Ngay từ đầu Chân Văn Quân có chút ngại ngùng liền cự tuyệt nàng, A Hương vẫn kiên trì, nói nàng đã cố ý đi học thủ pháp xoa bóp, chẳng lẽ lại muốn cô phụ tâm ý của nàng? Nói xong hai mắt liền trở nên đẫm lệ —— mấy ngày nay A Hương ngoại trừ học tập thủ pháp xoa bóp, còn dày công tôi luyện kỹ năng nói khóc liền khóc đến mức thuần thục. Tỷ tỷ từng nói, Chân Văn Quân này đối với nữ nhân rất dễ mềm lòng, thông thường người như vậy dùng nước mắt là có thể hạ gục.

Quả nhiên, nàng vừa khóc Chân Văn Quân liền không biết phải làm sao, không tiếp tục cự tuyệt nữa, tùy ý để nàng xoa ấn.

A Hương dùng dư quang chú ý thấy được ở cửa lều hơi xéo phía sau có một thân ảnh, thân ảnh kia lặng yên không một tiếng động đứng ở đó, không có tiến vào.

A Hương khóe miệng mang ý cười, hạ thấp thân mình xuống một chút, ngực dán vào sau gáy của Chân Văn Quân, nũng nịu hỏi: "Tướng quân, chỗ này thoải mái chứ?"

Chân Văn Quân đắm chìm bên trong thủ pháp xoa ấn chuẩn xác của A Hương, đưa lưng về phía cửa cũng không nhìn thấy có người ở đó, nàng từ từ nhắm hai mắt "Ân" một tiếng nói: "Thoải mái. . . . . ."

Vệt thân ảnh ở cửa kia rất nhanh liền biến mất.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui