Ở bên ngoài bước đi theo phương thức mặt đối mặt không thuận tiện cho lắm, Chân Văn Quân đi ở phía trước, để cho Vệ Đình Húc ở phía sau vịn vai nàng, hai người chậm rãi bước đi, đi hồi lâu mới xuyên qua hành lang tới được hoa viên.
Vệ Đình Húc có chút mệt mỏi, thở ra vài luồng khói trắng. Chân Văn Quân để cho nàng ngồi ở trên ghế đá nghỉ ngơi một lát.
"Ta có hơi xuất mồ hôi." Vệ Đình Húc đem làn tóc dài vén lên một chút, làm cho nhiệt độ ở sau gáy tỏa ra bên ngoài, hạ thấp một phần nhiệt độ.
"Mùa này càng xuất mồ hôi thì càng không thể cởi bớt y phục, thân thể ngươi vốn suy nhược, càng không thể khinh suất."
"Ta đâu có định cởi." Vệ Đình Húc chỉ là đem làn tóc dài toàn bộ vòng lên trên đỉnh đầu, sau khi nhiệt khí mỏng manh tán đi rồi thả xuống trở lại, một lần nữa che phủ vùng gáy non mịn.
Trong hoa viên đích thực có thêm một mảnh vườn hoa, hai người ngồi trên ghế đá vừa vặn bị một vòng hoa hồng đỏ vây quanh ở trong đó. Hoa hồng đỏ trong đêm bị bóng tối nhuộm lên một tầng màu đen, dưới sự chiếu rọi của ánh trăng lại tỏa ra một loại ánh sáng màu xanh xám, giống như muốn phá tan sự giam cầm của đêm tối, nở rộ ánh sáng rực rỡ.
Cực kỳ giống Vệ Đình Húc.
Chân Văn Quân phát hiện dạo gần đây điều mà nàng nghĩ đến nhiều nhất, ngoại trừ việc tấn công Yên Hàng cùng Vạn Hướng Chi Lộ thì chính là Vệ Đình Húc.
Vạn vật đều giống nàng, vạn vật lại không sánh bằng nàng.
"Nếu lúc ấy ngươi ở Yên Hàng, ngươi sẽ làm như thế nào?" Vệ Đình Húc không biết có phải là đang ngắm nhìn hoa hồng hay không, hai hàng mi dày đậm hơi vểnh lên, trong đôi mắt phản chiếu ra những đốm lửa ở cách đó không xa, giống như là dải ngân hà trút xuống chảy vào trong ánh mắt nàng. Ngày lành cảnh đẹp cùng Tử Trác ở trước mắt, nhưng suy nghĩ của Tử Trác lại là về chuyện khác.
Chân Văn Quân biết nàng đây là đang hỏi cái gì, nàng có lẽ cũng không phải đang diễn trò, nàng thực sự không thể buông bỏ trận vây khốn ở Yên Hàng, không thể buông bỏ cái chết của Tiểu Hoa.
"Dẫn xà xuất động."
Bốn chữ ngắn ngủi, khiến cho Vệ Đình Húc thần sắc chợt ngưng đọng, lập tức cười khổ nói:
"Là ta quá mù quáng tự tin, là ta hại Tiểu Hoa."
Vệ Đình Húc nói: "Nếu đặt mình ở bên ngoài sự việc mà tán gẫu, thì ai cũng có thể bày mưu tính kế miệng lưỡi lưu loát. Nhưng đến khi hãm sâu ở trong đó mới hiểu được trên chiến trường thiên biến vạn hóa, những quyết định chính xác nhìn như đơn giản đều là nhờ tích lũy rất nhiều kinh nghiệm, sau khi sự việc xảy ra mới đến hóa giải đều là chẳng giúp ích được gì."
Chân Văn Quân nắm tay nàng, "Người hại chết Tiểu Hoa không phải ngươi, là người của Diêu gia."
"Đáng tiếc Diêu gia không để lại bất kỳ chứng cứ nào có thể nắm bắt, nếu không lần này nhất định có thể chụp lên đầu Diêu gia tội danh mưu phản."
"Hiện giờ thế cục phức tạp, cho dù có lập tức hạ chỉ thảo phạt Diêu gia tội danh mưu phản cũng chỉ sẽ tiêu hao thực lực của bản thân chúng ta. Ngoại trừ Diêu gia còn có Hòa Điền quận Bàng thị, Tĩnh Tập quận Diêm thị, cùng với Lâm An Vương rất nhiều thế lực khác. Trước mắt không nên vội vã diệt trừ Diêu thị, nếu không thì rất có khả năng sẽ lưỡng bại câu thương, để cho kẻ khác đắc lợi."
Vệ Đình Húc giống như có chút đăm chiêu mà gật đầu, tiếp đó lại thỉnh giáo Chân Văn Quân một số thường thức về bày binh bố trận và công thành thủ thành trên chiến trường, Chân Văn Quân nhất nhất đều giải đáp cho nàng.
"Ngươi gần đây đều là đang đọc binh pháp?" Chân Văn Quân nhớ tới chi tiết này, bừng tỉnh đại ngộ.
"Phải." Vệ Đình Húc nói, "Kỳ thực ta đã từng đọc qua rất nhiều binh pháp, tất cả danh quyển cô bản ta đều đã đọc qua hết lại còn ghi khắc trong đầu, nhưng trận chiến Yên Hàng lần này mới khiến ta phát giác lý luận suông vĩnh viễn đều thua kém so với việc chân chân thật thật đánh một trận."
Nói đến chỗ này Chân Văn Quân liền có dự cảm bất hảo, quả nhiên Vệ Đình Húc nói tiếp: "Ngày mai tấn công Yên Hàng, có thể mang ta theo không?"
"Không được nói mấy lời mê sảng này, trên chiến trường không phải là chuyện đùa." Chân Văn Quân lập tức cự tuyệt.
Vệ Đình Húc đã sớm biết sẽ bị cự tuyệt, cũng không tiếp tục thỉnh cầu nữa.
Chân Văn Quân nhìn thấy bộ dáng này của nàng trong lòng lại càng không dễ chịu, hai hàng lông mày khẽ nhíu đôi môi phấn hồng mím chặt bộ dáng này của nàng rõ ràng chính là làm cho người ta áy náy, Chân Văn Quân hận không thể ngay lập tức đáp ứng, cuối cùng vẫn là lý trí nắm quyền kiểm soát, không có thật sự hồ đồ:
"Ngươi nếu như muốn biết, đợi ta trở về sẽ đem toàn bộ từng chi tiết nói hết với ngươi."
Vệ Đình Húc chợt xoay chuyển cổ tay, cầm ngược lại bàn tay của Chân Văn Quân, nghiêm nghị nói: "Yên Hàng trọng yếu như thế, Diêu gia biết chúng ta sẽ lại một lần nữa tấn công, nhất định thiết đặt cạm bẫy chờ chúng ta tới, Văn Quân, lần này công thành ngươi nhất định phải cẩn thận."
Chân Văn Quân nói: "Ta vẫn luôn bố trí trinh sát ở chung quanh Yên Hàng quan sát hướng đi của Diêu gia, đại quân Diêu gia từ mười ngày trước đã rút đi rồi. Chúng ta biết được ý tưởng của Diêu gia, Diêu gia cũng biết được suy nghĩ của chúng ta, chuyện rút quân phỏng chừng có hai loại khả năng. Một là biết chúng ta chắc chắn sẽ chuẩn bị chu đáo để lại tiến đánh Yên Hàng, nếu như chính diện xung đột thì Diêu gia quân cho dù có thắng cũng phải trả giá đắt, Nam Nhai bên kia Quan Huấn cùng Khương Vọng cũng đã bắt đầu phản kích, đám người Tào Phỉ có lẽ là không nghĩ tới Hoài Dương phòng tuyến kiên cố chi viện tiến đến nhanh như thế, không chỉ ngăn chặn được trận tập kích của bọn họ mà còn có dư lực để phản kích, Diêu gia có khả năng rất lớn sẽ rút binh quay về phòng ngự, trước bảo trụ Nam Nhai rồi tính sau."
"Còn khả năng thứ hai?"
"Nếu ta là Tào Phỉ, ta sẽ đi con đường thứ hai. Để cho một bộ phận viện binh đến trợ giúp Nam Nhai tranh giành sự ủng hộ ở phương nam, tốt nhất là để cho quân địch có thể biết được quân ta đã rút lui, nếu như quân địch ngu dốt không nghe ngóng được tin tức thì ta cũng sẽ cố ý thả tin tức ra, dụ đối phương thừa cơ tấn công Yên Hàng, gậy ông đập lưng ông một lưới bắt hết."
"Ta cảm thấy Tào Phỉ cũng là nghĩ như vậy, vậy lần này tấn công Yên Hàng các ngươi phải làm thế nào mới tốt?"
"Nhị công tử đã thả ra tin tức, nói rằng sáng sớm ngày mai hai mươi vạn đại quân sẽ công thành, bảo Tào Phỉ rửa sạch cổ mà nhận lấy cái chết. Còn ta thì sẽ lãnh binh mai phục ở vùng ngoại thành Yên Hàng, nhằm quan sát chiến cục. Nếu như Tào Phỉ tái lập cạm bẫy, ta sẽ từ phía sau đánh cho hắn trở tay không kịp!"
Nghe được lời nói của Chân Văn Quân, Vệ Đình Húc tựa hồ đang tự mình đi tới chiến trường nguy cơ tứ phía, có thể ngửi được mùi máu tươi cùng khói pháo.
Loại mùi này cũng không khiến cho nàng phản cảm, thậm chí gợi lên sự chộn rộn ở tận sâu bên trong linh hồn nàng.
Nàng cũng muốn hoành đao lập mã túy ngọa sa trường, muốn giết tặc muốn chinh phục.
"Văn Quân, nếu như có một ngày ta có thể làm cho hai chân khang phục, ta muốn tận mắt chứng kiến chiến trường thực thụ."
"Trận chiến Yên Hàng đã là chiến trường thực thụ rồi."
"Không đủ, xa xa không đủ. Ta muốn tận mắt nhìn xem hai đội quân đối đầu, nhìn xem điều binh khiển tướng, nhìn xem tất cả những trận giao phong ngươi tới ta đi quyền cước chạm trán là được tiến hành như thế nào."
"Việc này rất nguy hiểm."
"Càng là nguy hiểm thì càng có thu hoạch. Ta không sợ bất cứ nguy hiểm nào."
Những năm gần đây Chân Văn Quân gặp qua không ít người, có vài người tài năng ngút trời, có vài người kiên nghị quả cảm, có vài người lòng mang thiên hạ, có vài người có phương pháp trị quốc bỏ cũ tạo mới. Mà người có thể đem những tài năng đó tập hợp vào trên thân mình đã ít lại càng ít, thậm chí không thể có.
Trong lịch sử những người đạt tới trình độ cao như thế, không có ai mà không tạo lập một phen đại nghiệp, danh lưu sử sách.
Chân Văn Quân biết, Vệ Đình Húc nhất định sẽ là một trong số đó.
"Còn có một chuyện ta rất lưu tâm." Chân Văn Quân chỉ chỉ vào vết thương trên cổ nàng, "Người đã tặng ta một tiễn này đến tột cùng là ai. Người giấu mặt ở phía sau màn này tiễn pháp cao siêu, một tiễn kia bắn ta rõ ràng là muốn lấy mạng ta, nếu không phải né tránh kịp thời thì đã sớm quy thiên rồi. Ở bên trong loạn chiến có thể ngắm đúng mục tiêu một tiễn trúng đích, người này tương đối đáng sợ. Càng đáng sợ hơn chính là theo ta lúc ấy quan sát được, người bắn tên nhất định là ở trên cây cách xa trăm bước."
"Trăm bước?"
Chân Văn Quân nói: "Đúng vậy, thậm chí còn có thể xa hơn. Ta đã nhờ Quan Huấn từ Hoài Dương phái người điều tra Diêu gia, hiện giờ Diêu gia đương gia vẫn là Diêu Duy, phía dưới đích trưởng tử Diêu Lâm còn có ba đệ đệ hai muội muội, con của tiểu thiếp tổng cộng mười lăm người, xuống tiếp nữa chính thất của Diêu Lâm có bốn nhi tử hai nhi nữ, con của tiểu thiếp rất đông. Diêu thị ở Nam Nhai vốn là đệ nhất đại sĩ tộc, hiện giờ nhân khẩu lại càng thịnh vượng không ai có thể sánh kịp."
Vệ Đình Húc cười nói: "Nhưng ngươi vẫn tra ra được thân phận thực sự của người bắn tên?"
"Đúng vậy." Chân Văn Quân nói, "Người này chính là đích trưởng nữ của Diêu Lâm, Diêu Chiếu Nghi. Lại nói tiếp, lúc nhỏ ta còn nghe nói qua chuyện của người này."
"Nghe nói qua?" Vệ Đình Húc suy nghĩ một chút sau đó gật gật đầu, "Cũng phải, Kỳ huyện Tạ Tùy Sơn và nữ nhi của Diêu thị từng là phu thê."
"Ân, Diêu Chiếu Nghi này từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh, a mẫu nàng nghe nói Kỳ huyện có thần y, còn đặc biệt ngàn dặm xa xôi từ Nam Nhai chạy tới thỉnh thần y chữa bệnh cho nữ nhi của nàng, đúng vào dịp cuối năm, bọn gia nô của Tạ gia ai nấy đều bận bịu đến rối tinh rối mù, vẫn là a mẫu ta mang nàng tìm đến thần y. Ta nghe nói chính là chuyện này. Hiện tại xem ra vị thần y kia quả thật lợi hại, Diêu Chiếu Nghi không chỉ sống sót mà còn trở thành cao thủ bắn cung. Có điều Diêu Chiếu Nghi không có bất kỳ kinh nghiệm đại chiến nào, chẳng qua là lấy tư cách tư binh đi theo ca ca nàng tham gia vài trận tiểu chiến bình ổn nội loạn mà thôi. Nói vậy lần này ở Yên Hàng trung tâm chỉ huy bố trí hết thảy chắc hẳn vẫn là Tào Phỉ. Ngoại trừ Diêu Chiếu Nghi, bốn vị ca ca của nàng ai nấy đều có kinh nghiệm tư binh phong phú."
Vệ Đình Húc "Hừ" một tiếng nói: "Triều đình ám nhược phiên trấn hỗn loạn, tư binh chính là kết quả trực tiếp của hoàng quyền nhược bại. Lý Duyên Ý cho dù có tu sửa bao nhiêu con đường phát triển bao nhiêu chính sách mới phát động bao nhiêu công trình thủy lợi cũng yếu kém hơn rất nhiều so với thế lực của sĩ tộc. Nhưng mà cho dù nàng muốn đoạt cũng không thể đoạt, cứ nhìn Canh thị thì biết, một khi muốn động đến lợi ích của sĩ tộc, cuối cùng chỉ chuốc lấy thêm nhiều phiền toái. Lý Duyên Ý đoạt cũng là sai lầm, không đoạt cũng là sai lầm. Duật thất cho tới ngày hôm nay, đã là đầy rẫy sai lầm."
Một đêm này hai người ở trong hoa viên trò chuyện thỏa thích, từ bố cục chiến sự cho tới binh pháp, từ binh pháp cho tới võ tướng, rồi lại từ võ tướng cho tới mấy vị mưu sĩ cực kỳ nổi danh đương thời đang phân bố ở thế gia nào, các thế gia đó có ưu thế gì liệt thế gì, liên tục cho tới khi trời tờ mờ sáng còn chưa nói hết chuyện mới đành phải chấm dứt.
"Ta phải đi rồi." Chân Văn Quân đứng lên lắc lư vận động gân cốt đau nhức, rất nhanh tinh thần liền phấn chấn, "Chờ ta thắng lợi khải hoàn. Đến lúc đó chúng ta sẽ nâng chén ngôn hoan!"
"Được." Vệ Đình Húc nhắc nhở nàng, "Nhất định phải chú ý, đặc biệt phải cẩn thận Diêu Chiếu Nghi lại bắn tên lén."
"Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để cho người này lại chiếm được tiện nghi." Chân Văn Quân nâng Vệ Đình Húc đứng dậy, phát hiện tay nàng rất lạnh, "Lạnh lắm sao? Lẽ ra nên sớm trở về phòng."
"Không lạnh, nghe ngươi nói những chuyện này chỉ cảm thấy nhiệt huyết cuồng sôi, rất nóng." Bởi vì chiều cao chênh lệch Vệ Đình Húc hơi ngửa đầu nhìn nàng, bộ dáng này lại khiến nàng nghĩ tới hai chữ "nhu thuận", sợ là phát điên mất rồi.
"Mau mau trở về nghỉ ngơi đi." Khi Chân Văn Quân đem hai bàn tay của Vệ Đình Húc nắm vào trong tay mình, trong lòng nảy đập "thình thịch". Phần rung động này giống như là trở về thuở ban đầu tâm động khi vừa mới tiếp cận, sự mỹ diệu khi hai người vẫn còn quanh co mập mờ.
"Ta tiễn ngươi đi rồi nghỉ ngơi cũng không muộn."
Hai người chăm chú nhìn nhau hồi lâu, ai cũng không nỡ chuyển dời ánh mắt trước, vẫn là Vệ Đình Húc trước tiên mở miệng: "Cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, ta sợ nhất thời luyến tiếc sẽ không muốn cho ngươi đi."
Vệ Đình Húc ở bên trong những tia nắng sớm nói ra những lời này chính là tình thoại êm tai nhất mà Chân Văn Quân từng được nghe, Chân Văn Quân thậm chí còn không muốn mở miệng làm cho khung cảnh tươi đẹp này có thêm bất cứ tạp âm nào.
Bàn tay của Vệ Đình Húc từ trong lòng bàn tay Chân Văn Quân rút ra, Chân Văn Quân chợt có chút mất mát, những đầu ngón tay mảnh khảnh lại xuôi theo trước ngực nàng chậm rãi bám lên trên đầu vai, tiếp đó vòng qua cổ nàng.
Đôi môi càng lúc càng gần khiến cho Chân Văn Quân không tự chủ được mà nhắm mắt lại.
Tâm động sau một lúc lâu, đôi môi mềm ngọt trong tưởng tượng lại chậm chạp không tiến tới.
Chân Văn Quân nghi hoặc mở mắt ra, thấy Vệ Đình Húc ôm vòng qua cổ nàng chăm chú nhìn nàng, khóe miệng có ý cười rõ rệt, tựa hồ đang thưởng thức bộ dáng nhắm mắt động tình của nàng.
"Ngươi. . . . . ."
Vệ Đình Húc ôm nàng càng chặt hơn nữa: "Chờ ngươi chiến thắng trở về, không chỉ có hôn."
. . . . . .
Ở trong hoa viên ngồi quá lâu, cho dù mặc y phục dày đến đâu cũng khó tránh có chút lạnh cứng, Vệ Đình Húc không có khí lực đi trở về phòng, Chân Văn Quân liền ôm nàng trở về.
Vững vàng rơi vào trong ngực Chân Văn Quân, Vệ Đình Húc dùng đầu ngón tay quấn lấy ngọn tóc của Chân Văn Quân, cảm giác buồn ngủ cùng ấm áp khiến nàng thực thả lỏng thực hài lòng, thậm chí biết rõ còn cố hỏi: "Ngươi có phải vẫn còn giận ta?"
Chân Văn Quân ôm nàng đi băng qua hành lang, hạ ánh mắt xuống nhìn nàng: "Đã sớm giận đủ rồi, lại còn giận nữa chỉ sợ làm chính mình tức chết, đành phải quên đi."
Vệ Đình Húc cười "hì hì", đem gương mặt mình vùi sâu hơn nữa.
Chân Văn Quân đưa nàng trở về phòng ngủ, bảo nàng chờ một lát.
Vệ Đình Húc thật đúng là đoán không được nàng đi làm cái gì, thời gian hai nén nhang qua đi, nàng lại bưng hai khay thức ăn trông có vẻ rất ngon quay trở lại, đặt lên trên bàn dài, bày chén đũa ra.
"Thức ăn A Trúc cô cô đưa tới ngươi cũng chưa ăn, biết ngươi luôn kén chọn, hai khay thức ăn này của ta cũng chưa chắc hợp khẩu vị của ngươi, chỉ là tận lực bắt chước thủ pháp của Tiểu Hoa, chắc chắn là không ngon như nàng làm. Đừng miễn cưỡng, có thể cho vào miệng thì ăn, nếu cảm thấy khó ăn thì cứ bỏ qua."
Vệ Đình Húc cầm đũa nếm thử một miếng, Chân Văn Quân chờ đợi phản hồi của nàng.
"Ân. . . . . ." Vệ Đình Húc ý vị thâm trường mà thở dài, "Đích thật là hương vị mà ta thích nhất. Khiến ngươi lo lắng rồi, Văn Quân."
Chân Văn Quân chưa bao giờ mang trong lòng ý chí lớn như vậy, lấy khí thế nuốt trọn núi sông đánh về phía Yên Hàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...