Ngã Vi Ngư Nhục

"Nhiều năm không gặp, ngươi trở về lúc nào? Cũng không đến quý phủ thông báo một tiếng." Vệ Đình Húc cùng Bộ Giai ở một bên tán gẫu, ngữ tốc không nhanh không chậm, lúng ta lúng túng, ngược lại là Bộ Giai bị hỏi chính diện, đơn giản cười nói:

"Trong nhà ở Nam Nhai xảy ra chút vấn đề, chỉ có thể trở về trông nom. Hiện giờ đã xử lý tốt, tất nhiên phải trở lại chờ đợi Chân nữ lang phân phó."

"Văn Thăng kiến thức uyên bác bày mưu lập kế, có thể có được một mưu sĩ như Văn Thăng đây chính là phúc khí của Văn Quân a."

Chân Văn Quân đứng đến thẳng tắp, vẫn như trước không hề quay đầu lại.

Bộ Giai vốn định nói vài câu tán gẫu cho xong, Vệ Đình Húc cũng không buông tha cho hắn, tán gẫu không ngừng nghỉ. Chân Văn Quân vốn định trực tiếp rời đi, không nghĩ tới Tả Khôn Đạt chờ đợi hồi lâu lại chạy tới ân cần thăm hỏi, nói lâu như vậy cũng không nhìn thấy Vệ Đình Húc, không biết nàng đã đi đâu.

"Ta vẫn luôn ở Vệ phủ, chẳng qua bị thương một chút không có xuất môn mà thôi."

Lúc Vệ Đình Húc nói ra những lời này hết sức thản nhiên, Chân Văn Quân cảm giác được sau gáy có phần nóng lên, tựa hồ có ánh mắt của ai đó đang dừng ở sau gáy nàng, cũng có thể là ảo giác.

"Bị thương? Chẳng lẽ là do tai nạn bất ngờ xảy ra vào ngày đại hôn kia sao?" Tả Khôn Đạt nhỏ giọng nói, "Ngày ấy ta vốn là muốn đi chúc mừng nhị vị nữ lang tân hôn đại hỷ, nhưng lại có quân tình phải làm không có biện pháp thoát thân, chỉ tặng lễ vật đến. Sau đó nghe nói ngày đại hôn hôm đó có tặc nhân xông vào Vệ phủ, còn bị Chân nữ lang đánh chết. Chẳng lẽ là bị thương vào lúc đó?"

Ánh mắt khinh bỉ của Chân Văn Quân cũng sắp xoay ngược ra sau gáy luôn rồi, tên Tả Khôn Đạt này. . . . . . Lúc thăm dò địch tình thì linh hoạt thông minh biết bao nhiêu, đặt vào trong ngày thường lại chính là một tên ngốc tử! Vốn định đề bạt hắn để ủy thác trọng trách, hiện tại có chút dao động rồi.

Vệ Đình Húc cười nói: "Đúng vậy, chính là bị thương vào ngày ấy. May mắn Văn Quân kịp thời xuất hiện giết chết kẻ xấu, nếu không tính mạng này của ta đã giữ không được rồi. Đúng rồi Quý Vĩnh, mấy ngày trước ta có đến quý phủ của A Liêu tụ hội, A Hỷ cô nương còn nhắc tới ngươi đấy."

"Hả? A Hỷ cô nương?" Tả Khôn Đạt tim đập thình thịch, "Nàng nói cái gì?"

"A Hỷ cô nương muốn may y phục mùa xuân cho các tỷ muội trong Thanh Viên, số vải mua về quá cứng màu sắc lại có phần thích hợp cho nam tử mặc hơn, nàng nghĩ cứ may một bộ xuân sam dành cho nam tử là được. A Liêu thường ngày thích màu sắc tươi đẹp hơn một chút, A Hỷ liền nghĩ tới ngươi. Ngày ấy ta thấy A Hỷ đã may xong y phục rồi, muốn đưa đến cho ngươi, lại sợ ngươi đa tâm thì không hay cho lắm."

Tả Khôn Đạt đỏ ửng từ vành tai cho đến cổ, những lời này của Vệ Đình Húc giống như là nước sôi, nung nóng hắn đến chín nhừ.


"A Hỷ, A Hỷ cô nương đã cự tuyệt ta rồi, ta lại còn có mặt mũi nào mà nghĩ ngợi lung tung? Hiếm có được cô nương ấy còn có thể nhớ đến một người như ta, ta. . . . . . Nếu như có thể, ta tự mình đến lấy là được! Có thể bảo A Hỷ cô nương yên tâm, nàng đối với ta vô tâm ta tất nhiên sẽ không miễn cưỡng, lại càng sẽ không càn quấy, chỉ hi vọng tại nơi trần thế vô tình này có thêm một người tri kỷ có thể bộc bạch nỗi lòng."

Trước kia chưa từng phát hiện Tả Khôn Đạt da mặt mỏng, lại còn đa sầu đa cảm như vậy, bị người ta tóm một phát là trúng.

Ở Sơn Hải ty, Chân Văn Quân từ đầu tới cuối không hề cùng Vệ Đình Húc nói một câu nào cũng không nhìn lấy một lần, Vệ Đình Húc cũng không có chủ động bắt chuyện với nàng nữa, chỉ cùng những người chung quanh tán gẫu. Từ trong thanh âm của nàng có thể nghe ra được nàng khôi phục không tệ, trung khí đầy đủ; từ trong dáng vẻ cũng có thể nhận thấy được nàng giơ tay nhấc chân đều rất linh hoạt, không lưu lại bất kỳ bệnh căn gì.

Một kiếm kia không phải muốn lấy mạng nàng, nhưng cũng không dễ dàng buông tha nàng, đủ khiến cho nàng đau đớn hơn một tháng.

Một kiếm lúc đó mang theo cơn tức giận do bị lừa dối, hạ thủ quả thực có hơi tàn nhẫn, hiện tại nhớ lại thật có chút nực cười.

Lúc Chân Văn Quân rời khỏi Sơn Hải ty đã là gần giờ Dậu, sắp sửa lui ban, nhưng vẫn có không ít quan viên chạy đến Sơn Hải ty để được một lần nhìn thấy phong thái của Thiên Binh Thần Hạp.

"Thần Hạp kia quả thật là rất thần kỳ." Đến bữa tối, Bộ Giai và Tả Khôn Đạt đi vào Tích Học phủ cùng nhau dùng bữa, Bộ Giai bưng chén cơm vẫn như trước đối với Thần Hạp kia khen không dứt lời. Mấy lần gắp thịt đến bên miệng đều quên đưa vào trong miệng.

Từ khi Lý Duyên Ý đăng cơ đã bắt đầu khởi xướng tiêu trừ nam nữ đại phòng, tới năm Chiếu Vũ thứ tư các nơi như Nhữ Trữ, Bình Thương, Động Xuân đã lần lượt hình thành tập tục nam nữ ngồi cùng bàn ăn. Hiện tại Bộ Giai cùng Tả Khôn Đạt ngồi ở bên bàn, Chân Văn Quân Tiểu Kiêu cùng A Khung cũng không kiêng dè mà cùng nhau bưng chén cầm đũa. Tay nghề của phòng bếp rất tuyệt diệu, làm ra một bàn lớn toàn cao lương mỹ vị, ngay cả A Hy đau đớn rên rỉ cả ngày cũng bị mùi thơm của thức ăn kéo tới.

Thời tiết dần dần ấm áp, địa điểm dùng bữa cũng từ bên trong chuyển dời đến bên ngoài thoáng đãng hơn, ở Tích Học phủ đa phần là ghế cao bàn cao mà người hồ sử dụng, lúc ăn cơm từ quỳ đổi thành ngồi, hai chân được giãn ra, thoải mái hơn rất nhiều.

A Hy cầm đến tấm đệm mềm lót ở trên ghế, cẩn thận dè dặt lại hết sức gian nan mà ngồi lên ghế. Mông vừa khẽ dán vào trên tấm đệm mềm, đau đến khiến nàng nhe răng trợn mắt, mất rất nhiều thời gian mới thích ứng với đau đớn, nhanh chóng cầm lấy cái chén hăng hái xới cho chính mình một chén cơm đầy ắp, ánh mắt tập trung vào đĩa thịt hầm đậu giác ở trước mặt, đôi đũa vung múa tạo ra tiếng gió vù vù.

Chân Văn Quân ngồi đối diện nàng, thật sự nhìn không nổi bộ dáng của nàng giống như ba đời chưa từng được ăn uống: "A Hy, ngươi ăn chậm một chút, không ai giành với ngươi đâu."

A Hy ào ào quét sạch hai chén sau khi ăn xong trong bụng cuối cùng cũng có chút cảm giác no, lại xới thêm chén thứ ba, thả chậm tốc độ ăn cơm lại, hỏi Bộ Giai:

"Ngươi vừa rồi nói cái gì? Cái gì mà Thần Hạp rất thần kỳ?"


Bộ Giai liền đem mọi chuyện hôm nay chứng kiến và nghe thấy ở Sơn Hải ty nói cho A Hy biết, A Hy sau khi nghe xong suýt chút nữa đánh rơi cả chén đũa:

"Cái gì? Một khối cầu gỗ kích thước bằng một bàn tay ném trên mặt đất có thể biến ra tòa thành trì lập thể dài rộng hai bước? Còn không chỉ là một thành trì, tất cả trọng trấn trong lãnh thổ Đại Duật đều có thể dùng một khối cầu phơi bày ra hết?"

"Đúng vậy. Ngoại trừ thành trì, những nơi quân sự yếu đạo cùng núi non đều có thể hiện ra."

"Đợi đã. . . . . . Ta không hiểu cho lắm, chỉ một khối cầu gỗ, nó làm sao có thể biến ra đủ kiểu như vậy."

"Có sáu cái chốt kích cỡ bằng hạt đậu xanh, ấn chốt theo những tổ hợp khác nhau sẽ biến ra những mô hình khác nhau." Tả Khôn Đạt nói, "Biến hóa ngay trên khối cầu đó."

"Một khối cầu gỗ, có thể chứa nhiều thứ như vậy?"

"Đúng vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy ta thực không thể tin được." Bộ Giai nói, "Từng mảnh gỗ nhấp nhô lên xuống biến hóa, tạo ra những diện mạo hoàn toàn bất đồng. Sơn Hải Đô úy nói, Sơn Hải ty đã chiêu mộ được một nhóm trinh sát tinh anh, chỉ cần đi thăm dò thu thập những chi tiết địa mạo trở về, nàng liền có thể đem toàn bộ địa thế của cả Đại Duật thậm chí các hồ tộc xung quanh sắp xếp vào bên trong Thiên Binh Thần Hạp. Về sau hành quân tác chiến chỉ cần mang theo một khối cầu đó là được, so với việc phải vác một đống cuộn vải hoặc da trâu thì sẽ ít tốn sức hơn."

"Thì ra Sơn Hải Đô úy đã có người đảm đương phụ trách rồi, lại còn là người thần kỳ như vậy?" A Hy cũng không tức giận, ngược lại còn đặc biệt hâm mộ.

Cả đám người tán gẫu đến hăng say, nhất thời không rời được món đồ chơi mới của A Liêu.

Chân Văn Quân: "Các ngươi nếu không ăn thì ta ăn hết a."

Bất luận có bị thương nặng đến đâu khẩu vị của A Hy cũng chỉ có hai mức độ khác biệt là tốt và rất tốt, Tiểu Kiêu đang ở độ tuổi cao lớn, sức ăn cũng đặc biệt kinh người, hai người các nàng chia nhau cả một con lợn sữa quay. Mãi cho đến đêm khuya cả đám người mới ăn uống no đủ, giải tán đi ngủ.

Chân Văn Quân hỏi Bộ Giai về tình hình của Chu Mao Tam, Bộ Giai nói Chu Mao Tam là một người niệm ân, hắn vẫn luôn muốn quay về Nhữ Trữ, chẳng qua là không có cơ hội. Năm ngoái còn viết thư đến nhà ta ở Nam Nhai nhờ thê tử ta chuyển giao cho ta, hỏi tình hình của ngươi ở kinh thành, có lẽ là vẫn không buông bỏ được.


Chân Văn Quân gật gật đầu, nhờ Bộ Giai hỗ trợ đi đến Yên Hàng huyện tìm một người, ghé vào bên tai hắn nói khẽ một phen, Bộ Giai lộ ra ý cười thần bí:

"Ta tối nay liền xuất phát!"

Ngày hôm sau chính là yến hội khánh công được tổ chức vì Chân Văn Quân diệt trừ Tru Tà Giáo, yến hội diễn ra tại hoa viên của hoàng thất Dịch Tĩnh viên.

Lúc này đúng là thời điểm trăm hoa nở rộ ở trong Dịch Tĩnh viên, Chân Văn Quân vừa mới tiến vào bên trong hoa viên đã ngửi được hương hoa tràn đầy trong mũi, hạnh vũ lê vân*, phảng phất như tiên cảnh nhân gian. Trong hoa viên đã có không ít người, bọn họ tụm năm tụm ba vây quanh cùng nhau trò chuyện, thấy Chân Văn Quân đến đây đều tiến lên chúc mừng, chúc mừng Chân Văn Quân vinh quang thăng chức tứ phẩm Đãng Khấu Tướng quân.

(*) Hạnh vũ lê vân (杏雨梨云): hoa hạnh như mưa, hoa lê như mây, ý chỉ cảnh xuân tươi đẹp

Chân Văn Quân biết "Đãng Khấu Tướng quân" này là một cấp tướng không chính hiệu, tuy mang danh Tướng quân nhưng lại không có thực quyền của Tướng quân, Lý Duyên Ý mặc dù muốn dùng nàng nhưng cũng phải đề phòng nàng, không có khả năng lập tức đề bạt nàng. Điều trọng yếu nhất mà trận chiến này gầy dựng được không chỉ là gia tăng sức nặng của nàng ở trong triều đình và trong quân đội, trọng yếu nhất vẫn là danh vọng trong dân gian.

Chân Văn Quân không chút nóng vội.

Hoàng thượng giá lâm, bầu không khí thoải mái bên trong Dịch Tĩnh viên nhất thời trở nên trang nghiêm. Quần thần quỳ ở tại chỗ ngồi thuộc về chính mình, chia làm hai hàng, cúi đầu hành lễ. Lý Duyên Ý mặc một thân trường bào có chút nhẹ nhàng linh hoạt từ giữa đi tới, Truy Nguyệt quân lạnh lùng đi theo phía sau, bước đi vẫn là chớp nhoáng.

Vệ Đình Húc theo sát sau đó, Lý Duyên Ý vừa đến nơi, Vệ Đình Húc liền từ phía bên kia nhập tiệc.

Ánh mắt của ba người giao hội giữa không trung, Vệ Đình Húc là người đầu tiên lộ ra ý cười, hướng Lý Duyên Ý cúi đầu. Lý Duyên Ý khóe miệng khẽ co giật, ngồi trên vị trí chính đông. Ngự sử Trung thừa kiêm Tư không Trưởng Tôn Diệu cùng Thượng thư lệnh Tả Uân ngồi ở phía còn lại, buổi tiệc rượu ở giữa biển hoa từ từ được bắt đầu.

Chân Văn Quân thuận theo ngồi vào vị trí ở bên cạnh Lý Duyên Ý, nàng vừa mới ngồi xuống Vệ Đình Húc liền đi theo tới đây, cùng nàng vai kề vai ngồi vào chỗ.

Chân Văn Quân muốn đứng dậy rời đi, Vệ Đình Húc chợt cầm tay nàng.

"Ta biết ngươi không muốn phản ứng ta, có điều hôm nay là trường hợp đặc biệt, ủy khuất ngươi rồi." Vệ Đình Húc ánh mắt hàm chứa cảnh xuân nhìn Chân Văn Quân, giả vờ như đang nói lời tâm tình chỉ có hai người các nàng nghe được, "Hôm nay không chỉ là tiệc rượu khánh công dành cho Văn Quân đơn giản như vậy, chắc hẳn bệ hạ cũng nói với ngươi rồi, nàng đã chiêu mộ được một nhóm thế gia nữ tử đầu tiên tiến vào Thái Học viện để học tập, người hôm nay đến tham dự buổi tiệc này xem như là đại biểu. Nhạ, chính là vị kia ngồi ở bàn lệch phía đối diện búi tóc phi thiên* môi đỏ giống như vừa mới ăn thịt người, đang nhoẻn miệng cười với ngươi đấy."

(*) Búi tóc phi thiên hay phi thiên kế (飞天髻): là một trong những kiểu tóc của nữ tử cổ đại (chi tiết xin tham khảo hình ảnh trên google)


Vệ Đình Húc miêu tả cực kỳ tinh chuẩn, Chân Văn Quân liếc mắt một cái liền nhận ra vị cô nương mà nàng nói. Cô nương kia hiển nhiên là rất ít khi xuất hiện ở những nơi đông người như vậy, huống chi còn có nhiều nam tử xa lạ như vậy, tỏ ra có chút khẩn trương và sợ hãi, hai tay siết chặt vào nhau, cổ vươn lên thẳng tắp, giống như dây cung được kéo đến cực hạn, chỉ cần dùng lực thêm một tí nữa sẽ kéo đứt.

Từ khuê phòng tiến ra thế giới bên ngoài cần rất nhiều dũng khí, Chân Văn Quân có thể tưởng tượng được, quả thực không thể ở tại thời khắc mấu chốt như thế này khiến cho nàng chán nản. Mà trọng yếu hơn là, Vệ Đình Húc cùng Lý Duyên Ý đều lưu tâm đến vấn đề đẩy mạnh địa vị nữ tử vốn có quan hệ mật thiết với chính mình, Chân Văn Quân nàng lại càng không thể tự phá hủy bức tường thành này.

Nàng không đi, ngồi ổn định.

Quảng Thiếu Lăng cầm chiếu thư đọc rõ ràng từng chữ ca tụng công trạng của Chân Văn Quân, sau khi đọc xong một mảnh âm thanh tán dương vang lên. Lý Duyên Ý ra sức khen ngợi Chân Văn Quân thiếu niên anh dũng thâm tư kỳ lược, chí dũng siêu quần công tham đỉnh nghiệp, ban cho nàng hoàng kim vạn lượng tơ lụa hai nghìn, gia nô một trăm bảo mã một đôi.

Hoàng thượng vừa ra tay như thế này là biết ngay Duật thất hiện tại nghèo túng đến nhường nào, Chân Văn Quân cũng không so đo tặng phẩm nhiều ít, trước cảm tạ long ân.

Lý Duyên Ý mượn chuyện nàng giết tặc lại bắt đầu tán dương nữ quan có bao nhiêu tài giỏi, nhân cơ hội này đem chuyện Thái Học viện tuyển nhận nhóm nữ đệ tử đầu tiên mang lên bàn tiệc mà nói.

Tuy rằng từ sau sự kiện hành thích lần trước Canh gia đã đi vào nề nếp không ít, nhưng các dòng họ thị tộc khác đều đang nhìn chằm chằm vào Hải Nạp biến pháp. Nữ đệ tử tiến vào Thái Học viện có ý nghĩa gì, bọn họ hết sức rõ ràng. Bao nhiêu người đều đang quan sát các nàng, đặc biệt là sau khi Vệ Đình Húc cùng Chân Văn Quân đại hôn, hai người liền trở thành cặp đôi được chú ý nhất trong triều đình Đại Duật. Chân Văn Quân ở bên ngoài giết tặc còn chưa có cảm giác gì quá nhiều, nhưng mà Vệ Đình Húc đi đến nơi nào cũng bị vô số ánh mắt nhìn chòng chọc, muốn từ trên người nàng tìm được một tia dấu vết dùng để chèn ép nữ quan, phản đối nữ đế thi hành tất cả những chuyện xâm phạm hoặc có khả năng xâm phạm đến lợi ích của chính mình.

Lý Duyên Ý lúc này đang chậm rãi cất tiếng tràn đầy sức mạnh, đem những cống hiến của Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc đối với Đại Duật kể ra từng chút một, cuối cùng khi nói đến các nàng thê thê ân ái, cử án tề mi*, Vệ Đình Húc được một tấc lại muốn tiến một thước liền cầm tay Chân Văn Quân.

(*) Cử án tề mi (举案齐眉): vợ chồng tôn trọng lẫn nhau

Chân Văn Quân: ". . . . . ."

"Đa tạ bệ hạ trước đó đã chỉ hôn, có thể để cho ta có được một vị hiền thê như thế này. Mặc dù hai người chúng ta sau khi thành hôn chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, nhưng dù sao quốc sự nặng như núi, ta tất nhiên là phải ủng hộ." Vệ Đình Húc bắt đầu vuốt tới vuốt lui ở trên mu bàn tay của Chân Văn Quân, dõng dạc nói sau khi thành hôn hai người có bao nhiêu ân ái, trong lúc phu nhân chinh chiến sa trường có bao nhiêu tưởng niệm. Nói bao lâu nàng liền sờ soạng bấy lâu, bộ dáng hưng trí dạt dào nắm chắc thắng lợi.

Ngay khi nàng vừa nói xong, tất cả mọi người đều đem lực chú ý từ trên người nàng chuyển dời đến trên người Chân Văn Quân, cùng chờ đợi nhân vật chính còn lại trong sự kiện đồng tính thành hôn này phải chăng còn có thể nói ra những lời đường đường chính chính hơn thế, Chân Văn Quân rất nhanh nhấc lên vẻ tươi cười, xoay chuyển nắm chặt bàn tay người kia dùng sức sờ nắn. Vệ Đình Húc đã nhận ra nguy hiểm, muốn rút tay về mà không kịp, bị Chân Văn Quân chặt chẽ nắm lấy, còn ra sức lôi kéo về phía mình.

Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc hai gương mặt kề sát vào nhau, trong tay cố gắng dùng sức xoa nắn, "Phu nhân đoan trang nhã nhặn hiền lành lương thiện, bệ hạ ban cho ta một vị phu nhân tốt như vậy, thật sự là nằm mơ cũng cười ra thành tiếng."

Vệ Đình Húc bị xoa nắn đến phát đau, nước mắt đều sắp rơi xuống, lau khóe mắt vui mừng không thôi: "Đúng vậy, thật sự là một vị phu nhân tốt."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui