Ngã Vi Ngư Nhục

Tiểu Kiêu cắn một ngụm này dùng rất nhiều sức lực, mặc dù không thấy máu, nhưng trên bàn tay phía ngón út của Vệ Đình Húc lại không tránh khỏi có một vòng dấu răng màu xanh tím, nhìn qua rất đáng sợ.

Chân Văn Quân lấy dược phấn cẩn thận từng li từng tí rắc lên trên miệng vết thương của nàng, băng bó lại thật tốt.

"Ngày mai có thể vẫn còn hơi đau, qua một ngày nữa sẽ không sao."

Vệ Đình Húc không nói chuyện, nằm ở trên giường.

Chân Văn Quân leo lên theo, phát hiện mặt giường có chút lạnh.

Khí trời càng ngày càng lạnh, lẽ ra nên sớm thay đổi đệm giường dành cho mùa hạ trải lên lớp thảm lông ấm áp, Vệ Đình Húc vẫn luôn rất sợ lạnh, điểm ấy Chân Văn Quân cũng biết. Người bình thường cho dù tới mùa đông nhịn một chút cũng có thể vượt qua, nếu là bản thân Chân Văn Quân thì không cần phải thay thảm lông. Thế nhưng Vệ Đình Húc không chịu được, vào mùa hạ chỉ một ngày trở trời cũng dễ dàng khiến nàng nhiễm bệnh, huống chi đã là cuối mùa thu, nếu không giữ ấm thật tốt chỉ sợ sẽ sinh bệnh nặng.

Trước kia đều là Tiểu Hoa phụ trách việc này, mùa nào nên ăn cái gì dùng cái gì trước giờ đều không hề để cho Vệ Đình Húc phải lưu tâm. Không ngờ đến lượt nàng đây lại thường xuyên quên mất.

Đem tấm thảm ấm áp dễ chịu trải ra thật tốt, lại đốt lửa, Chân Văn Quân mỉm cười quay đầu lại: "Đến nghỉ ngơi nào Tử Trác."

Vệ Đình Húc ở một bên chờ không có bất kỳ biểu tình gì, đầu hơi cúi rũ, tựa hồ là mệt mỏi.

Ngồi ở trên giường, Chân Văn Quân ngồi xổm xuống giúp nàng cởi giày và tất.

"Mấy ngày nay eo chân còn nhức mỏi không?"

Vệ Đình Húc gật gật đầu.

"Hàn đoàn đã dùng hết rồi, ngày mai ta phải đến Vệ phủ tìm Trọng Kế lấy thêm một ít trở về tiếp tục giúp ngươi xoa bóp. Ngươi nói ta sao lại sơ ý như thế, chuyện trọng yếu như vậy cũng không nhớ rõ. Ngươi nên nhắc nhở ta mới phải. Còn có tấm thảm này, không nên để ở chỗ cao như vậy ai cũng không dễ lấy. Ngày mai ta sẽ đem toàn bộ đồ đạc trong phủ chỉnh lý sắp xếp lại."

"Tâm tư của Văn Quân đặt ở nơi khác, người khác nhắc nhở cũng phí công. Chuyện muốn ghi nhớ đều sẽ ghi nhớ." Thanh âm của Vệ Đình Húc rất nhỏ rất nhẹ, nếu như không chú ý lắng nghe nội dung trong câu nói này, còn tưởng là nàng đang nói lời âu yếm mềm mại gì đó.

Chân Văn Quân thả giày xuống dưới, ngồi vào bên cạnh Vệ Đình Húc.

Vệ Đình Húc đã nằm xuống quấn chặt chăn, cảm thụ khoảnh khắc ấm áp khiến nàng thư thái sau đó mới chậm rãi mở mắt ra nhìn chằm chằm vào Chân Văn Quân. Hai đồng tử của Chân Văn Quân nhìn ngược lại nàng bị ngọn đèn sa ánh thành màu hổ phách, nhớ tới câu nói "Ta sẽ không rời bỏ ngươi" của nàng lúc nãy, trong lòng giống như bị ai đó dùng sức cấu véo.

Chân Văn Quân muốn nói vài lời êm tai, nhưng thần kỳ chính là mấy ngày nay nàng đặc biệt ăn nói vụng về, những lời dí dỏm khôi hài hay những lời âu yếm trấn an lục lọi khắp trong bụng mãi một lúc lâu cũng tìm không thấy một chữ nào. Vệ Đình Húc đang nhìn nàng chờ đợi nàng mở miệng, mà nàng lại không biết nên nói cái gì.


Vệ Đình Húc đột nhiên "phốc" một tiếng nở nụ cười, nâng tay lên điểm nhẹ vào cằm nàng: "Lộ ra vẻ mặt này là sao? Biết ngươi vẫn luôn tập võ luyện quyền, công phu mà Tiểu Hoa dạy cho ngươi tất cả đều chưa từng sa sút. Sách ở trong thư phòng của ta chắc cũng đã xem không ít đi? Ngươi đem tâm tư đặt vào những việc đó ta tất nhiên không có gì để mà oán giận. Hoàng thượng muốn ngươi nhập sĩ, muốn bắt đầu sử dụng ngươi đến kiềm chế ta, ta có thể hiểu được. Văn Quân của chúng ta cũng là người cần kiến công lập nghiệp, không thể cả đời đều tránh ở trong nhà trồng hoa cắt cỏ, đó mới là làm mai một ngươi."

Chân Văn Quân trong lòng có suy nghĩ của chính mình, Vệ Đình Húc thẳng thắn nhắc tới việc này, nàng ngược lại rất muốn nghe thử xem Vệ Đình Húc đối với việc này như thế nào, liền tỏ vẻ nghi hoặc "Ân?" một tiếng.

"Hoàng thượng kiêng kỵ Vệ gia chúng ta, sợ Vệ gia chúng ta công cao cái chủ, cũng không thể trách. Phàm là công thần đều sẽ bị nghi kỵ, cũng trách ta nhất thời không ứng biến kịp, còn cho rằng nàng vẫn là Trưởng Công chúa, còn tưởng rằng nàng sẽ niệm tình Vệ gia chúng ta tận tụy vì nàng đánh hạ giang sơn mà đối với chúng ta có sự khác biệt. Phàm là quân vương đều mang trọng trách trên người, mỗi một bước đi đều cực kỳ quan trọng then chốt, cho nên sẽ đa nghi; làm thần tử cho dù có trung thành phò tá, nhưng không có cách nào xẻ phanh tấm lòng nhiệt thành ra cho quân vương nhìn thông thấu, cho nên mới phải hao phí tâm tư tiêu giảm sự ngờ vực của quân chủ, làm cho quân chủ an tâm. Hiện giờ là Vệ gia ta làm chưa đủ, Hoàng thượng là muốn thân cận ngươi đề bạt ngươi, tốt nhất là khiến ngươi có thể vì nàng phục vụ, một ngày nào đó ngươi và ta thành thân coi như là một trong những thủ đoạn để chế hành ta. Nếu như ta không nghĩ sai, Hoàng thượng hẳn là sẽ cho ngươi một chức vị ở bên trong Cấm uyển thậm chí là ngay bên cạnh Hoàng thượng."

"Dùng ta đến chế hành ngươi?"

"Ngày thường Văn Quân nhạy bén như vậy, sao lại không nghĩ tới điều này vậy chứ? Như thế này thật không giống ngươi. Đem ngươi đặt ở bên cạnh một là có thể nâng cao địa vị nữ quan củng cố nền móng của Hải Nạp biến pháp, đối với việc củng cố ngai vàng của nàng có lợi mà vô hại, đây là chuyện thứ nhất. Thứ hai, Hoàng thượng dĩ nhiên biết được ngươi ta tình cảm sâu đậm, nếu lấy ngươi làm uy hiếp ta chắc chắn không dám manh động, nếu như một ngày nào đó Vệ gia ta muốn làm chuyện gì bất lợi đối với Đại Duật, nàng cũng có thể lập tức nắm bắt ngươi, bức ta đi vào khuôn khổ."

"Quả nhiên quân tâm khó dò. Nếu đã như vậy ta đây phải cố gắng tìm cớ thoái thác nói không đi." Chân Văn Quân nói, "Tư Mã Ý giả bệnh lẩn tránh Tào Tháo chiêu mộ, ta cũng có thể nghĩ ra một chứng bệnh để không phải nhập sĩ."

"Đứa ngốc, Hoàng thượng cũng đã chính miệng nói với ngươi rồi, mặc dù không thật sự truyền xuống một đạo thánh chỉ đúng quy chuẩn nhưng cũng là mệnh lệnh của Hoàng thượng. Hoàng thượng nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi dám chống lại đó chính là tử tội. Hiện giờ trong lòng Hoàng thượng nghĩ như thế nào Vệ gia chúng ta ai cũng không biết được, nếu như mượn cớ ngươi chống lại thánh mệnh trực tiếp hạ thủ đối với Vệ gia cũng không phải là không có khả năng. Ngươi giả bệnh gì, Thái y người ta đến đây xem mạch chẩn bệnh cho ngươi là biết ngay."

"Vậy. . . . . ."

"Văn Quân chớ sợ, những điều ta nói chẳng qua chỉ là đế vương thuật của Hoàng thượng mà thôi, Vệ gia chúng ta toàn tâm toàn ý vì Đại Duật, làm sao có thể có ý định mưu phản? Nếu Hoàng thượng muốn có một viên Định Tâm Hoàn, vậy thì đành phải ủy khuất ngươi đi bình ổn Đại Duật vô biên rồi. Chỉ cần Vệ gia chúng ta một lòng hộ chủ Hoàng thượng cũng sẽ không làm khó dễ ngươi." Vệ Đình Húc vuốt ve gương mặt của Chân Văn Quân nói, "Ngươi và ta luôn luôn tâm linh tương thông, Văn Quân ngươi từ sớm cũng đã nhìn ra tâm tư của Hoàng thượng, cũng biết ta sẽ làm như thế nào, hẳn là cho rằng ta sẽ lại đẩy ngươi ra bên ngoài, để cho ngươi vùi thân trong nguy hiểm, cho nên mới giận dỗi với ta đi."

Chân Văn Quân không ngờ được Vệ Đình Húc chính là nghĩ như vậy.

"Mấy ngày nay ngươi luôn né tránh ta, ta nhìn thấy khó chịu nhưng cũng không biết phải làm sao. Hoàng thượng nhìn thấy rõ mồn một tâm tư của chúng ta, biết Văn Quân ngươi chính là sự uy hiếp lớn nhất của ta, cho rằng nắm giữ được ngươi thì sẽ có thể áp chế cả Vệ gia, cho nên ta. . . . . ."

"Không cần phải nói nữa Tử Trác." Chân Văn Quân ngắt lời nàng, "Ta hiểu được tầm quan trọng của việc này. Hơn nữa ta cũng không phải là không muốn nhập sĩ. Có thể tiến vào trung tâm triều đình mở ra khát vọng, phụ tá triều đình điều hòa âm dương, chính là một chuyện vô cùng tốt, cũng là trách nhiệm của một thần tử. Hiện giờ bất luận là tại triều đình hay biên thùy võ tướng vẫn còn cực kỳ khuyết thiếu. Huống chi có thể cùng Tử Trác chung sức phụ tá Hoàng thượng kiến lập thịnh thế, thật sự là cầu còn không được."

Chân Văn Quân giờ khắc này là nguyện ý tin tưởng Vệ Đình Húc.

Một mặt nàng quả quyết muốn vạch trần toàn bộ mọi nghi hoặc, muốn trả lại sự trong sạch cho Vệ Đình Húc; mặt khác nàng cũng chuẩn bị sẵn tâm lý, chuẩn bị đối mặt với chân tướng tàn nhẫn nhất —— đó là Vệ Đình Húc quả thực đã tính kế nàng, quả thực đã lợi dụng nàng để trả thù Tạ Phù Thần.

Trước khi tra được chân tướng thì bất cứ phiền não gì cũng là lo sợ không đâu.

Nàng cần chứng cứ, cần chứng cứ có thể giải thích được rõ ràng rành mạch toàn bộ mọi nghi hoặc.

Vệ Đình Húc nói cực kỳ hợp lý, Chân Văn Quân đáp ứng nhập sĩ đích thực cũng là muốn ổn định sự ngờ vực của Lý Duyên Ý đối với Vệ gia. Mà ở sâu bên trong nội tâm nàng còn có một loại lo lắng khác.


Trên pháo đài kiên cố mà nàng cùng Vệ Đình Húc từng chung sống bỗng nhiên xuất hiện một khe nứt, tà phong cứ liên tục từ giữa khe nứt đó thổi vào bên trong, khiến cho Chân Văn Quân bất an đó là cái khe nứt không ai chú ý này chính là mầm mống của sự nghi ngờ. Một ngày nào đó nó có lẽ sẽ đột nhiên trở nên rộng lớn hơn không thể ngăn cản được, đến lúc khe nứt bò lan ra khắp pháo đài nếu nàng không có khả năng kịp thời chạy trốn thì chắc chắn sẽ chết ở bên trong đống phế tích đổ sụp này.

Cho nên nàng cần một cỗ xe bảo mệnh.

Một khi có nguy hiểm đến tính mạng, ít nhất nàng cũng có thể vung roi lên thoát khỏi nơi này, tự cứu lấy chính mình.

Lý Duyên Ý đang ban cho nàng sợi roi đó, Chân Văn Quân giờ khắc này trong lòng nghiêng về phía sợi roi đó cơ hồ là xuất phát từ bản năng.

Theo lý trí mà nói Chân Văn Quân biết làm như vậy là tuyệt đối chính xác, nhưng khi nhìn thấy Vệ Đình Húc an tĩnh tiến vào giấc ngủ mà vẫn còn nắm tay nàng, nàng lại cảm thấy vạn phần khổ sở đối với chuyện hai người đột nhiên có sự nghi ngờ lẫn nhau.

Trước kia nàng đã hao tổn bao nhiêu tâm tư vất vả lắm mới đến được bên cạnh Vệ Đình Húc đi vào trong lòng Vệ Đình Húc, nàng không muốn từ bên trong niềm hạnh phúc này rời đi, nàng chỉ hi vọng hết thảy những thứ này đều là do chính mình nghĩ ngợi lung tung, Vệ Đình Húc vẫn là ái nhân cùng nàng đồng lòng nhất trí.

Sau khi trải thảm xong Chân Văn Quân nóng đến mức ngủ không được, xốc một góc chăn lên thở hổn hển, tay quệt qua sau gáy, đều đã đổ mồ hôi.

Chân Văn Quân sắp hai mươi tuổi, chính là độ tuổi đẹp nhất, tinh thần và sinh lực luôn ở mức đỉnh cao, còn là một người tập võ lại thường xuyên uống rượu, không cần nhờ cậy phù dung tán, vào mùa đông giá rét cũng có thể chỉ mặc một lớp y phục mỏng manh ở bên trong trời băng đất tuyết mà vượt nóc băng tường, hoàn toàn sẽ không cảm thấy lạnh. Nàng cường tráng, chịu không nổi một giường đệm chăn vừa dày vừa nặng này của Vệ Đình Húc, nàng nhẹ nhàng leo xuống giường, sợ đánh thức Vệ Đình Húc.

Vì không để cho Vệ Đình Húc có nguy cơ bị nhiễm phong hàn, cửa sổ trong phòng đều được đóng chặt, một ngọn gió cũng không lọt vào được. Chân Văn Quân cảm thấy vừa nóng vừa bí hơi, rót một chén nước đi ra khỏi cửa, dù sao cũng ngủ không được, đi ra ngoài hít thở chút không khí.

Đi tới trên hành lang nhìn thấy phòng của Tiểu Kiêu cách đó không xa còn đang sáng đèn, lẽ nào nàng còn chưa ngủ?

Chân Văn Quân bỗng nhớ lại mấy ngày trước Tiểu Kiêu nói với nàng Đại Duật nơi này so với thảo nguyên đáng sợ hơn, thảo nguyên đều là một mảnh trống trải không bị che khuất không bị cản trở, có bất kỳ thứ gì đều có thể liếc mắt một cái là thấy được ngay. Nhưng Đại Duật thì khác, đi hai bước là hoa là cây là hòn non bộ, đi tiếp hai bước nữa lại là cột nhà là bình phong là bức tường. Mỗi khi màn đêm buông xuống Tiểu Kiêu đều cảm thấy đám cô hồn dã quỷ đến từ âm phủ muốn lấy mạng người đều đang ẩn nấp ở phía sau những vật đó, thừa dịp người ta chưa chuẩn bị sẽ xông tới cắn người. Nếu như ở thảo nguyên nàng sẽ có thể nhìn thấy được, có thể ngay lập tức chạy trốn, nhưng ở Đại Duật thì không được, còn chưa kịp phát hiện đã bị ăn mất.

"Ngươi đừng suy nghĩ nhiều như vậy được không? Trên đời này làm gì có mấy thứ mà ngươi nói. Không có gì phải sợ." Chân Văn Quân sau khi nghe xong một tràng thao thao bất tuyệt của nàng chỉ thuận miệng nói cho qua, sau đó Tiểu Kiêu cũng không nói nữa.

Chân Văn Quân đã trưởng thành đương nhiên không sợ, nhưng đột nhiên nhớ lại, thời điểm nàng còn ít tuổi giống Tiểu Kiêu thế này a mẫu không trở về nàng cũng không dám tắt đèn, nhất định phải sờ vuốt vành tai của a mẫu mới có thể ngủ được.

Nàng lúc mười tuổi cũng giống như Tiểu Kiêu là một đứa nhỏ thích dính người.

Mang theo tấm thảm cùng Bao la vạn tượng đi hướng đến phòng của Tiểu Kiêu, đứng ở trước cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.

Không ai trả lời.


"Đã ngủ chưa?" Chân Văn Quân hỏi.

Vẫn không ai đáp lại.

"Ta đây trực tiếp vào đấy."

Chân Văn Quân đẩy cửa bước vào phòng, thấy ngọn đèn sắp cạn dầu, ánh lửa nhấp nháy lập lòe, giống như một căn phòng ma. Tiểu Kiêu đưa lưng về phía nàng ôm chặt tấm chăn, nàng ngồi vào bên giường vỗ vỗ vai Tiểu Kiêu, Tiểu Kiêu vẫn không nhúc nhích.

Chân Văn Quân nhô người tới trước để nhìn cho rõ, mím môi nói: "Có phải sau gáy bị siết đau hay không? Tới đây cho ta nhìn xem. Nếu nghiêm trọng ta đi lấy thuốc cho ngươi."

Tiểu Kiêu vẫn không hề hé răng, Chân Văn Quân đành phải nắm cổ áo nàng lật ngược ra, muốn xem xét một phen.

"Đừng chạm vào ta." Tiểu Kiêu duỗi tay về phía sau đẩy nàng ra, dưới ánh đèn có thể thấy được nàng nước mắt đầy mặt cùng ánh mắt không cam lòng.

"Ngươi bị thương, cần trị liệu."

"Ta không đau."

"Không đau cũng phải trị liệu, bằng không sẽ không dễ lành. Ngươi lại đây."

Tiểu Kiêu lắc đầu.

"Không nghe lời của ta sao?" Chân Văn Quân học theo bộ dáng của a mẫu lạnh mặt xuống, giả vờ tức giận.

Tiểu Kiêu quả nhiên bị dọa sợ, nàng nhìn Chân Văn Quân một lúc rồi nói: "Ngươi thật sự sẽ nghe lời nữ nhân xấu xa kia, đuổi ta về Cốt Luân thảo nguyên sao?"

"Ngươi không được nói Tử Trác như vậy." Chân Văn Quân lúc này là thật sự tức giận, "Nàng là người trọng yếu nhất của ta, ngươi nếu còn như vậy, e rằng ta cũng sẽ không để ý tới ngươi nữa."

Tiểu Kiêu không dám nói nữa, đành phải nén nhịn nước mắt nhận sai.

Chân Văn Quân vốn trong lòng đang nổi giận, tiểu mao hài nhi ăn nói không suy nghĩ này là nên lạnh nhạt nàng một chút nàng mới có thể biết được cái gì nên nói cái gì không nên nói.

Thế nhưng nhìn thấy bộ dáng nàng nhanh chóng xin lỗi nhận sai Chân Văn Quân lại không thể gắt gỏng với nàng được. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, một cô nhi như Tiểu Kiêu thế này tất nhiên sẽ có chút bướng bỉnh muốn giành lấy sự chú ý, năm đó nàng cũng chỉ mới mười hai tuổi đã bị buộc phải tách khỏi a mẫu, cửu tử nhất sinh. Đối với tiểu hài tử cũng từng trải qua những chuyện giống mình, Chân Văn Quân không có cách nào thật sự nhẫn tâm.

Tức giận cũng đủ rồi, Chân Văn Quân vẫn là dự tính nghiêm túc cùng nàng tâm sự. Chân Văn Quân cũng không muốn xem Tiểu Kiêu thành một hài đồng vô tri bình thường hoặc mắng hoặc hống, nàng muốn giảng đạo lý cùng Tiểu Kiêu.

Chân Văn Quân hỏi Tiểu Kiêu vì sao lại đối với Vệ Đình Húc vô lễ như vậy, Vệ Đình Húc không chỉ là trưởng bối mà còn là chủ nhân của ngôi nhà này, nếu không có Vệ Đình Húc, chỉ sợ hiện tại hai người các nàng ở Nhữ Trữ ngay cả chỗ an thân cũng không có.

"Ta không thích nàng." Tiểu Kiêu nói, "Nàng cũng không thích ta."


"Ngươi làm sao biết nàng không thích ngươi?"

"Ta nhìn thấy được."

Tuổi còn nhỏ cũng không có nghĩa là nàng cái gì cũng không biết, các nàng có thể không rành thế sự, nhưng trực giác vẫn là rất nhạy bén.

Chân Văn Quân trấn an nàng nói: "Tử Trác di di của ngươi cũng không phải là chán ghét ngươi, chẳng qua nàng không thích cười, nhìn có vẻ nghiêm khắc một chút. Tiểu Kiêu, ngươi vốn là cô nhi thân thế cũng gần giống như ta, ta hiểu được trong lòng ngươi lo lắng và sợ hãi. Tuy rằng ta chỉ lớn hơn ngươi mười tuổi thôi, nhưng ngươi nếu muốn gọi ta một tiếng "a mẫu" cũng không có gì không thể, ta cũng sẽ xem ngươi thành nữ nhi mà bồi dưỡng, chiếu cố ngươi dạy dỗ ngươi thật tốt. Nhưng chỉ có duy nhất một điều, ngươi nhất định phải tôn trọng Tử Trác."

Tiểu Kiêu cúi đầu cạy móc khe hở trên thanh gỗ bên giường.

Chân Văn Quân vuốt đầu nàng nói: "Ngươi là người trọng yếu của ta, mà trên đời này còn có một người trọng yếu khác chính là Tử Trác. Nàng tuy rằng nghiêm khắc nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ chán ghét ngươi. Ngươi trách lầm nàng lại mạo phạm nàng, lẽ ra nên hướng nàng xin lỗi."

Tiểu Kiêu trong lòng có chút khó chịu, dùng mu bàn tay chà xát đôi mắt sưng đỏ, bị Chân Văn Quân ngăn cản. Chân Văn Quân dùng một túi giấy dầu đi hứng đầy nước giếng lạnh trở về giúp nàng chườm lạnh, chườm đắp trong chốc lát chỗ sưng phù đã tiêu đi một ít.

Trong lúc Chân Văn Quân đang giúp nàng xem xét vết thương ở sau gáy, Tiểu Kiêu đột nhiên nói: "A mẫu, sáng sớm ngày mai, ta đi xin lỗi."

Chân Văn Quân vui vẻ ra mặt: "Tốt, ngươi là một hài tử ngoan lòng dạ rộng rãi. Trước tiên ngủ đi, sáng mai ta đến gọi ngươi rời giường. Bao la vạn tượng này đặt ở trong phòng ngươi, nó rất đẹp, khi nào sợ hãi thì mở nó ra, yêu ma quỷ quái gì cũng không dám đến gần ngươi."

Tiểu Kiêu gật gật đầu.

Ngày hôm sau bữa sáng còn chưa ăn Tiểu Kiêu đã bưng chén trà quỳ gối ở trước mặt Vệ Đình Húc nhận sai, nói nàng lỗ mãng liều lĩnh không nên xúc động như vậy, hi vọng Vệ Đình Húc tha lỗi cho nàng lần này, cam đoan về sau sẽ không bao giờ tái phạm.

Vệ Đình Húc cũng rất độ lượng tiến lên tiếp nhận chén trà đồng thời nâng nàng đứng dậy: "Ngươi gọi Văn Quân là a mẫu thì cũng chính là hài tử của ta. Về sau chúng ta một nhà ba người đồng tâm hiệp lực cùng tiến cùng lui, không ngăn cách nữa."

Chân Văn Quân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này A Trúc đến tìm nàng, nói trong viện có hai chậu cây bị ngã, hỏi nàng nên xử lý như thế nào.

Chân Văn Quân cùng A Trúc rời đi, chân trước mới vừa đi, sau lưng Tiểu Kiêu liền lập tức kéo dài khoảng cách cùng Vệ Đình Húc.

Tiểu Kiêu nói tiếng Đại Duật vẫn không tính là quá tốt, nhưng ý tứ muốn biểu đạt thì lại cực kỳ rõ ràng:

"Ta làm vậy đều là vì a mẫu. Đừng tưởng là ta không biết, ngươi cũng không phải là thật lòng thật dạ đối với a mẫu, tất cả ta đều thấy được."

Vẻ tươi cười của Vệ Đình Húc cũng đồng thời biến mất, nàng thong dong ngồi trở lại, ngồi tại vị trí chủ nhân ở bên trong chính đường tiếp tục uống trà.

"Ngươi đối đãi với ta thế nào cũng được, chỉ cần hống tốt a mẫu ngươi, đừng làm cho nàng khó xử, ta có thể phối hợp với ngươi diễn thật tốt màn kịch này. Nhưng nếu ngươi vong ân phụ nghĩa khiến cho nàng thương tâm." Vệ Đình Húc buông chén trà, ánh mắt lưu chuyển, giữa khóe mắt cuồn cuộn tỏa ra sát khí rõ rệt, "Ta chắc chắn sẽ khiến ngươi biến thành một đóa hoa dập nát ở trong viện này."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui