Chân Văn Quân là một người trọng tình nghĩa, Vệ Đình Húc từ rất sớm rất sớm trước kia đã biết.
Cho nên Chân Văn Quân sẽ cùng Linh Bích cũng tràn đầy tình cảm như thế trở thành chí hữu, rồi sau khi chân chính yêu một người cũng sẽ dồn hết tất cả tình cảm vào đó.
Vệ Đình Húc đương nhiên hiểu được cái gì gọi là "yêu một người", nàng đã đọc qua rất nhiều điển tịch cũng xem qua rất nhiều thơ tình tự cổ chí kim, ái tình cũng là một phần của tình cảm con người, thậm chí còn là phần trọng yếu nhất. Đã có bao nhiêu anh hùng trùng quan giận dữ vì hồng nhan*, bao nhiêu hồng nhan tư quân mong quân** tóc đen thành tuyết, ái tình có thể khiến người ta dũng cảm cũng có thể khiến người ta hèn nhát, thậm chí có thể khiến người ta trở thành con rối gỗ trên những đầu ngón tay. Vệ Đình Húc đối với tất cả mọi thứ có sức mạnh trên đời này đều cảm thấy hứng thú, ái tình tất nhiên cũng là thứ mà nàng muốn thấu triệt giác ngộ.
(*) Trùng quan giận dữ vì hồng nhan (冲冠一怒为红颜): là một câu trong bài thơ "Viên Viên khúc" của Ngô Vỹ Nghiệp vào thời Minh mạt Thanh sơ. Viên Viên ở đây là chỉ Trần Viên Viên, vốn là một ca kỹ nổi danh, sau trở thành hồng nhan của Ngô Tam Quế. Giai đoạn nhà Minh suy tàn cũng là thời buổi chiến loạn do các nhóm khởi nghĩa chống Minh liên tục nổi lên, cùng với sự xâm lược của dân tộc Mãn Thanh. Khi Lý Tự Thành – thủ lĩnh lực lượng chống Minh mạnh nhất – đánh chiếm Bắc Kinh, Ngô Tam Quế vốn đang chỉ huy 10 vạn quân canh phòng sự xâm nhập của quân Mãn Thanh hay tin, đã dẫn quân về cứu viện kinh thành. Sau đó biết kinh đô đã thất thủ Ngô Tam Quế dự tính đầu hàng Lý Tự Thành, nhưng lại biết gia quyến của mình bị Lý Tự Thành bắt giữ, Trần Viên Viên bị chiếm đoạt nên đã nổi cơn thịnh nộ quay sang đầu hàng quân Thanh, giúp Mãn Thanh chiếm được Trung Nguyên vốn do người Hán làm chủ. Câu này có ý chế giễu Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà dâng tặng giang sơn của người Hán cho Mãn Thanh
(**) Tư quân mong quân (思君盼君): tưởng niệm người mong nhớ người
Người xinh đẹp biết chính mình xinh đẹp, người thông minh lại càng biết chính mình thông minh. Vệ Đình Húc biết năng lực lĩnh ngộ của chính mình mạnh hơn so với người bình thường, cho nên nàng vẫn luôn cảm thấy ái tình đối với mình cũng là một chuyện cực kỳ đơn giản, có thể nắm giữ theo ý muốn.
Cho đến khi chính bản thân nàng sa vào trong đó mới chân chính hiểu được "ái tình" vì sao được gọi là ái tình, vì sao có thể chém vào đến tận nơi sâu kín của vô số hào kiệt.
Thần kinh buộc chặt lâu ngày rốt cục cũng được thả lỏng khi xác định Vệ Đình Húc không có nguy hiểm, vết thương trên cánh tay Chân Văn Quân so với vết thương ở khóe miệng Vệ Đình Húc do bản thân cố ý gây ra còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, vậy mà nàng lại hồn nhiên không thèm để ý, trước lúc đi ngủ vẫn còn vuốt ve khóe miệng của Vệ Đình Húc, trong miệng cứ lầm bầm lải nhải mà nhắc lại:
"Ngươi sao lại nhẫn tâm. . . . . ."
Chẳng qua chỉ là một vết thương nho nhỏ mà thôi, nàng lại coi trọng như vậy.
Bọn buôn người đương nhiên sẽ không để cho "món hàng" trọng yếu có bất kỳ tì vết nào, thứ mà bọn họ bán chính là túi da tốt đẹp, có một chút tì vết nào đều có thể khiến cho khách hàng có cơ hội mặc cả. Cho nên dọc theo đường đi Lan Tâm đều khá chú trọng đến Vệ Đình Húc, căn dặn người chăm sóc nàng thật tốt nhất định không được làm nàng bị thương. Vết thương này là do chính nàng cắn rách, mục đích chỉ là lưu lại một ký hiệu để Mộc Ca nhận ra nàng mà thôi.
Vì cái gì không đành lòng, có cái gì không đành lòng? Đây là chuyện trọng yếu đáng để nghĩ đến sao?
Chân Văn Quân ngủ rồi, Vệ Đình Húc phủ thêm đệm chăn cho nàng, dập tắt ngọn đèn, đi ra khỏi cửa phòng.
Tiểu Hoa canh giữ ở cửa, thấy nàng đi ra liền hỏi: "Nữ lang có muốn ăn chút thức ăn?"
Vệ Đình Húc lắc đầu.
"Nữ lang có muốn liên hệ với A Liêu các nàng không?"
"Không cần. A Tranh đã quay trở lại cứu nàng rồi, ngày mai các nàng sẽ tới đây cùng ta hội hợp."
"Vậy nữ lang cần gì?"
Tiểu Hoa biết Vệ Đình Húc sẽ không tùy ý tản bộ lung tung, nàng nhất cử nhất động đều có mục đích.
"Ta cần cái gì." Vệ Đình Húc trầm tư trong chốc lát cái gì cũng chưa nói, nàng cũng không biết giờ này khắc này chính mình cần cái gì.
Nàng chỉ muốn ngửa mặt nhìn trăng sáng, nhìn vầng trăng sáng mà nàng vĩnh viễn cũng không thể có được kia.
Cổ Tê quốc dựa theo Thiên Nguyên, Địa Thừa và Hải Chân chia làm ba khu vực, giữa các khu vực không có liên thông nhau, phù bài vào thành cũng không giống nhau, muốn tiến vào khu vực trực thuộc của đối phương cần phải có phù bài tương ứng.
Có thể nói Cổ Tê quốc đã sớm phân liệt, phân liệt thành ba tiểu quốc do từng quý tộc thống lĩnh. Chẳng qua Cổ Tê quốc nằm ở nơi hoang dã, sau khi Vạn Hướng Chi Lộ bị phong bế bọn họ liền ngăn cách với ngoại giới, lại thêm phương diện đối ngoại rất có địch ý cũng không nghĩ tới việc rời khỏi lãnh thổ quốc gia này đi tìm một lãnh thổ khác. Bất luận là Thiên Nguyên Địa Thừa hay là Hải Chân, mưu đồ của những quý tộc này đều là thôn tính hai tộc còn lại, diệt trừ dị kỷ thống nhất Cổ Tê.
Tam đại quý tộc đều có mưu tính của chính mình, mà Hải Chân tuyệt đối không phải là cường đại nhất.
Hải Chân nhân khẩu đông hơn Địa Thừa nhưng lại ít hơn rất nhiều so với Thiên Nguyên, nằm ở cực tây của Cổ Tê, đất đai cằn cỗi cách xa nguồn nước. Trái ngược với hai tộc còn lại, nguyên tắc thống trị của Mộc Ca mang chút phong cách của Đại Duật, địa vị nữ tử tương đối cao, số lượng dân cư mỗi năm đều có xu hướng gia tăng. Bởi vì nhân khẩu càng ngày càng tăng, bất luận là đất đai hay lương thực đều sắp chịu tải không nổi nữa, ý muốn chinh phạt hai tộc còn lại càng thêm mạnh mẽ. Đây là một trong những nguyên nhân Vệ Đình Húc muốn hợp mưu cùng bọn họ.
Một điểm khác chính là xuất phát từ tư tâm của Vệ Đình Húc.
Mộc Ca cũng không tán thành chuyện buôn bán nữ nô, trên người chảy một nửa dòng máu Đại Duật, nội tâm ít nhiều cũng có chút phong phạm nho gia, cùng hắn hợp mưu thì mức độ phiêu lưu sẽ thấp hơn, không sợ hắn trở mặt nói không giữ lời.
Đợi sau khi Trọng Kế, A Liêu cùng các nương tử của nàng thoát hiểm trở lại hội hợp cùng Vệ Đình Húc, Vệ Đình Húc liền triệu tập mọi người thương thảo chuyện thống nhất Cổ Tê.
Mộc Ca có hỏi qua Vệ Đình Húc muốn xử trí Lan Tâm bọn buôn người này như thế nào, nếu muốn trút giận hắn có thể đi bắt đám người đó trở về giết chết. Vệ Đình Húc đối với sự sống chết của loại tiểu nhân vật này cũng không cảm thấy hứng thú, tùy ý Mộc Ca xử trí như thế nào cũng được. Hiện tại quan trọng nhất là nàng đã nhận lời trợ giúp Mộc Ca thống nhất Cổ Tê đại sự này.
Cổ Tê quốc thổ bé nhỏ tương đương với Bình Thương quận, đối với Vệ Đình Húc từng lập mưu tính kế giữa hơn một trăm sĩ tộc cùng rất nhiều thế lực phức tạp bên trong bốn mươi tám quận của Đại Duật mà nói, thống nhất người đứng đầu của một Cổ Tê quốc đơn giản dễ như trở bàn tay, chẳng có gì đáng kể. Hơn một ngàn tùy tùng này chính là dũng tướng mà Lý Duyên Ý đã tinh khiêu tế tuyển, có năng lực lấy một địch ba, Mộc Ca đã cho người dẫn bọn hắn nhập cảnh, đóng quân ở xung quanh đại điện.
Vệ Đình Húc Chân Văn Quân A Hy, A Liêu A Tranh Tả Khôn Đạt cùng với Mộc Ca và hai vị Đại tướng đắc lực của hắn là Xà Thái, Khải Ân suốt đêm bí mật lập mưu, thương thảo thống nhất đại kế.
Hai vị Đại tướng của Mộc Ca tuy nói là "Đại tướng", kỳ thực cho tới bây giờ cũng chưa có kinh nghiệm tác chiến, bản thân Mộc Ca cũng không có.
Cổ Tê quốc phân tranh không ngừng là thật, nhưng tất cả quý tộc đều chiếm cứ một mảnh trong ba phần đất của chính mình mà hưởng lạc, thỉnh thoảng lại tranh chấp vặt vãnh giở vài chiêu trò, chưa bao giờ có ý nghĩ chân chính phát binh khai chiến. Mộc Ca từng đọc qua binh thư do các tổ tông mang về từ Đại Duật, vẫn luôn rất muốn đích thân thực tiễn, đáng tiếc là tìm không được thời cơ tốt nhất.
Ở đây người đã từng chân chính gia nhập chiến trường thậm chí lãnh binh chỉ có Chân Văn Quân và Tả Khôn Đạt. A Hy ở trên chiến trường đa số thời điểm chỉ là cải trang thành thi thể, đến khi thật sự phải lập kế hoạch tác chiến thì lại chuồn qua một bên tìm chút thức ăn, làm một người bàng quan vừa ăn vừa nghe.
Mộc Ca đem bản đồ Cổ Tê trải ra ở bên dưới ngọn đèn dầu, sau khi Chân Văn Quân phân tích sự chênh lệch về thực lực và địa thế của tam đại quý tộc, bất luận là chiến cuộc hay sách lược đều đã có ý tưởng rõ ràng.
"Thiên Nguyên nằm giữa Địa Thừa và Hải Chân không chỉ là khu vực rộng lớn nhất mà còn có binh mạnh lương nhiều, nếu như khai chiến, Thiên Nguyên đánh bại từng quý tộc khác cũng không phải chuyện khó."
Lời Chân Văn Quân nói chính là nỗi ưu sầu của Mộc Ca, là một trong những nguyên nhân trọng yếu khiến hắn cho đến ngày nay vẫn không thể hạ quyết tâm phát binh. Biết rõ ưu thế của bản thân sẽ có thể giành thắng lợi, biết rõ liệt thế của bản thân chính là điều căn bản để bảo mệnh. Hắn sợ một khi đánh vỡ thế cân bằng hiện tại sẽ giúp cho Thiên Nguyên nắm bắt cơ hội hành động một lần tiêu diệt cả hai tộc còn lại, đến lúc đó Hải Chân tiên phong phát binh chẳng những sẽ chiến bại lâm vào cảnh ngục đày, mà còn có thể bị đời sau thóa mạ.
"Bất quá, cũng không phải chỉ có binh hùng tướng mạnh thì mới có thể đắc thắng." Chân Văn Quân từng tham gia trận đại chiến Mạnh Lương, chiến dịch đó được tất cả mọi người xem là điển hình của lấy ít thắng nhiều, "'Ba' là một con số kỳ diệu, nó cực kỳ không ổn định, được vận dụng thích đáng thì sẽ có thể lấy tiểu đánh đại, nắm giữ cục diện thắng lợi. Đừng xem thường Địa Thừa nhỏ bé, cuối cùng ai có thể chiếm được nó thì người đó có thể thắng lợi."
"Nga?" Đụng đến binh pháp mà Mộc Ca cảm thấy hứng thú nhất, Mộc Ca vểnh hai tai, hưng trí dạt dào hỏi, "Làm thế nào để lấy tiểu đánh đại?"
Chân Văn Quân dùng bút khoanh tròn vào Địa Thừa: "Cùng Địa Thừa kết thành đồng minh. Ngày đó ta cũng có mặt ở phiên chợ đấu giá Huyền Quan, tận mắt nhìn thấy A Hậu của Địa Thừa và Thiên Nguyên trở mặt lẫn nhau, Địa Thừa cũng rất thống hận Thiên Nguyên. Ngươi hay Địa Thừa cũng không phải là đối thủ của Thiên Nguyên, nếu như muốn chinh phạt Địa Thừa, mặc dù lãnh thổ Cổ Tê quốc cũng không rộng lớn, nhưng muốn vận chuyển binh khí quân nhu quân dụng đến biên giới Địa Thừa cũng có chút hao tổn nhân lực cùng tài lực, tại sao không liên hợp với Địa Thừa cùng nhau tấn công Thiên Nguyên? 《 Chiến quốc sách. Tần sách 》 có nói, viễn giao nhi cận công, đắc thốn tắc vương chi thốn, đắc xích diệc vương chi xích dã*. Đất đai cũng tốt binh lực cũng được, bất luận lực lượng của Địa Thừa có bạc nhược đến đâu, được ba ngàn thì ba ngàn, được một vạn thì một vạn, đợi sau khi các ngươi liên hợp thảo phạt Thiên Nguyên, nếu Địa Thừa có thể quy thuận thì tất nhiên là chuyện tốt, nếu không muốn quy thuận thì đến lúc đó lại xuất binh tấn công, đơn độc mà dễ dàng."
(*) Viễn giao nhi cận công, đắc thốn tắc vương chi thốn, đắc xích diệc vương chi xích dã (远交而近攻, 得寸则王之寸, 得尺亦王之尺也): kết minh với nước phương xa mà tấn công nước lân cận, như vậy được một tấc đất cũng là Đại Vương ngài, mà được một thước đất cũng là Đại Vương ngài
Mộc Ca lấy bút ra ghi chép: "Viễn giao cận công. . . . . ."
Chân Văn Quân: ". . . . . . Không cần nhớ, có gì thắc mắc bất cứ lúc nào trao đổi đều được."
Liên tiếp năm ngày bọn họ đều ở trong điện bí mật thương thảo đại sự. Đợi sau khi tất cả sách lược đều đã được lập ra, liền dự tính phái mật sứ đi đến Địa Thừa đàm phán, ký kết minh ước.
Vệ Đình Húc không đồng ý để cho mật sứ trực tiếp tới cửa đàm phán, sự liên minh này phải càng cẩn thận, càng thuận lợi trót lọt mới được.
"Vạn nhất Địa Thừa không muốn cùng ngươi kết thành đồng minh, ngược lại đem tính toán của ngươi lén lút báo cho Thiên Nguyên, liên hợp Thiên Nguyên đến tấn công ngươi, chỉ sợ đến lúc đó không còn cách nào để xoay chuyển."
Mộc Ca vô cùng tán thành: "Nữ lang nhắc nhở rất đúng, theo nữ lang thấy ta nên làm như thế nào?"
"A Hậu của Địa Thừa có sở thích gì?" Vệ Đình Húc nghĩ nghĩ nói, "Hắn có phải là cực kỳ tham luyến nữ sắc không?"
"A? Nữ lang làm sao biết được?"
"Dựa theo lời ngươi nói Địa Thừa quý tộc cũng không giàu có, tài lực kém xa so với Thiên Nguyên quý tộc, nhưng mà lần trước ở phiên đấu giá Huyền Quan kia Địa Thừa A Hậu lại có thể cùng Thiên Nguyên cạnh tranh, không tiếc ném ra một vạn kim. . . . . . Không chỉ là vạn kim, mà đó chính là một vạn khối kim cương thạch."
"Đúng vậy, một vạn khối kim cương thạch có thể giải quyết được vấn đề lương thực trong hai năm cho toàn bộ dân chúng Địa Thừa." Mộc Ca nói, "Địa Thừa A Hậu đích thực là một người tham luyến mỹ sắc, tất cả nữ tử dung mạo xinh đẹp trong lãnh thổ Địa Thừa đều bị đưa vào đại điện của hắn làm nô lệ của hắn, lại còn áp bức dân chúng cướp đoạt của cải từ dân chúng dùng cho việc thu mua nữ nô Trung Nguyên, thật là khiến người ghê tởm."
"Ghê tởm là một chuyện, người này vẫn là đối tượng chúng ta muốn mượn sức. Không sợ hắn ti tiện, chỉ có người ti tiện mà lại có nhược điểm mới dễ dàng nắm bắt. Hắn yêu thích nữ sắc chúng ta liền tặng mỹ nhân cho hắn đưa đến bên người hắn, bất quá mỹ nhân này nhất định không thể để cho hắn chiếm được."
"Không thể để cho hắn chiếm được?"
"Đúng vậy, chỉ có không chiếm được, mới không thể quên được."
Mộc Ca dựa theo tính toán của Vệ Đình Húc, đem vị phi tử đẹp nhất lại thông minh nhất bên cạnh hắn đưa đến Địa Thừa. Địa Thừa có một mật thám, đó là người mà phụ thân của Mộc Ca khi còn sống đã phái đi. Mật thám này năm nay gần sáu mươi tuổi, chính là lão sư của đương nhiệm Địa Thừa A Hậu. Mộc Ca để cho nàng lấy thân phận nữ nô đưa đến chỗ mật thám, đợi đến khi Địa Thừa A Hậu nhìn thấy nàng, lập tức sẽ bị mỹ mạo kinh thiên của nàng hấp dẫn. Chẳng qua nữ nô này lại là tài vật của lão sư hắn, thân phận có chút mẫn cảm, hắn vô luận như thế nào cũng không thể chiếm đoạt, nếu không thì sẽ trở thành tội nhân bị mọi người phỉ nhổ.
Địa Thừa A Hậu cả ngày trốn ở chỗ tối nhìn nữ nô của lão sư mà chảy nước miếng, đợi đến khi thời cơ chín muồi Mộc Ca liền đích thân đến cùng hắn thương nghị chuyện liên hợp tấn công Thiên Nguyên. A Hậu của Địa Thừa có chút do dự, Mộc Ca liền hứa hẹn, chỉ cần hắn đáp ứng, muốn bao nhiêu mỹ nhân thì sẽ tặng bấy nhiêu mỹ nhân đến cho hắn. A Hậu của Địa Thừa ai cũng không muốn, chỉ tương tư một vị mỹ nhân nào đó.
Mộc Ca nói: "Ta có biện pháp đem nàng dâng cho ngươi."
Địa Thừa A Hậu làm sao tin tưởng, Mộc Ca liền để cho lão sư của mình viết xuống một bản chấp thuận, chỉ cần Địa Thừa A Hậu nguyện ý liên hợp tấn công Thiên Nguyên, hắn nguyện ý kính dâng toàn bộ.
Địa Thừa A Hậu tất nhiên cũng có sự hoài nghi của chính mình: "Vì sao hắn lại nghe lời ngươi?"
"Hắn cũng không phải là nghe lời ta." Mộc Ca nói, "Chẳng qua ta đã bỏ chút thời gian tìm hiểu quá khứ của hắn, thê nhi của hắn đúng là chết ở trong tay Thiên Nguyên, nếu ngươi nguyện ý xuất binh tấn công Thiên Nguyên, đừng nói là một nữ nô, cho dù có táng gia bại sản hắn cũng không chút nào so đo."
Quả nhiên đúng như lời Vệ Đình Húc nói, con người một khi có chuyện chấp nhất trong lòng thì vô cùng dễ dàng bị nắm bắt trong tay. Địa Thừa A Hậu không chút do dự mà cùng Hải Chân liên minh, phát binh tấn công Thiên Nguyên.
Chân Văn Quân đã có một đoạn thời gian không ra chiến trường, hôm nay lại có cơ hội giết địch vừa lúc để cho nàng thư cân giãn cốt. Quốc gia khiến cho người ta buồn nôn này, chỉ có tự mình chinh phạt máu chảy thành sông thì mới có thể giảm bớt mối hận trong lòng.
Chân Văn Quân để cho Tả Khôn Đạt dẫn binh tiên phong đến quấy rối ở bờ tây Thiên Nguyên, đợi đến khi đại quân Thiên Nguyên tấn công đến bờ tây thì Chân Văn Quân dẫn binh từ phía sau tấn công theo hai cánh, đem năm vạn đại quân của Thiên Nguyên đánh đến tan tác. Ngay trong lúc đại quân chiến bại tháo chạy thì binh lính của Địa Thừa đánh tới, chặt đứt đường lui, cùng Hải Chân tiền hậu giáp kích bao vây chặt chẽ binh lính của Thiên Nguyên, không có nước không có lương thực suốt mười ngày, cuối cùng chỉ có thể đầu hàng.
Trận chiến này từ đầu đến cuối chỉ mất không tới một tháng đã đánh xong, Chân Văn Quân vẫn luôn xông pha ở phía trước, căn bản cũng chưa thấy được mấy giọt máu, thật sự không tính là thỏa nguyện. Cũng may ý đồ của Mộc Ca cũng không chỉ là chặt đứt Thiên Nguyên.
Sau khi diệt trừ Thiên Nguyên Mộc Ca liền đem mục tiêu nhắm vào Địa Thừa. Địa Thừa A Hậu đối với Mộc Ca cũng có chút bất mãn, ban đầu thì muốn kết minh, đến khi hắn phát binh thì mỹ nhân lại mất tích trong trận đại chiến, ngay cả một cọng tóc cũng chưa từng thấy. Hắn đi tìm Mộc Ca tính sổ, Mộc Ca cũng thực bất đắc dĩ, chuyện này không phải là chuyện hắn có thể khống chế. Hơn nữa, nữ nhân ngươi thích sao ngươi không trông chừng cho thật kỹ?
Địa Thừa A Hậu cảm thấy chính mình đã bị lừa, ghi hận trong lòng, luôn luôn gây phiền toái cho Mộc Ca, thậm chí âm thầm phái sát thủ muốn lấy đầu Mộc Ca.
Vệ Đình Húc chính là chờ một ngày này.
"Cùng hắn liên minh chỉ là bất đắc dĩ, hiện giờ họa lớn đã trừ chính là lúc phải tìm cơ hội tiêu diệt Địa Thừa, thống nhất lãnh thổ. Chẳng qua chuyện thất tín bội nghĩa e rằng sẽ bị người đời chê trách, ngươi nếu tấn công minh hữu thì có thể sẽ gánh trên lưng tiếng xấu bất nhân bất nghĩa, nhưng hiện tại đối phương một lòng muốn gây phiền toái, ngươi nếu chinh phạt thì chính là hành động bất đắc dĩ."
Nghe Vệ Đình Húc nói xong Mộc Ca mới giật mình: "Thì ra là thế. Như vậy ta sẽ chiếm được cả danh lẫn lợi."
Vệ Đình Húc cười nhạt, gật đầu.
Mộc Ca ở trước mặt Vệ Đình Húc tán dương một phen, nhưng khi ngoảnh đầu lại nhắc tới chuyện này với hai vị Đại tướng của hắn thì nội tâm cũng bất an.
"Nữ nhân Đại Duật này chỉ sợ từ sớm đã tiên liệu được toàn bộ tình thế phát triển về sau rồi." Xà Thái vừa nghĩ đến sự việc lần này cũng không rét mà run.
Khải Ân nói: "Nhưng mà trên chiến trường ngươi lừa ta gạt đều là chuyện thường tình, các nàng dù sao cũng đã trợ giúp A Hậu diệt trừ Thiên Nguyên, hiện giờ muốn tiêu diệt Địa Thừa cũng chỉ là một trận đàn áp, nàng cũng đã vì A Hậu ngài lập mưu toàn bộ."
"Ta dĩ nhiên biết." Mộc Ca nói, "Một nữ nhân như vậy chỉ có thể nhất thời hợp mưu nhưng tuyệt đối không thể thân cận. Nếu như muốn cùng nàng đồng hành, chỉ sợ phải sinh thêm mấy cái mạng nữa mới đủ."
Vệ Đình Húc ra lệnh một tiếng, thiết kỵ của Chân Văn Quân rất nhanh đã đâm thủng phòng tuyến yếu ớt của Địa Thừa. Chân Văn Quân phát hiện tất cả các tướng sĩ của Cổ Tê quốc khi tác chiến không hề chú trọng mưu lược, hoặc là nói bọn họ căn bản không hiểu binh pháp chỉ dựa vào một thân sức mạnh mà xông về phía trước, thất bại tử trận. Bọn họ không có cường tráng như binh lính Trùng Tấn cũng không am hiểu chiến lược, Chân Văn Quân đánh trận cực kỳ dễ dàng thoải mái.
Trước sau không tới ba tháng đã thu thập sạch sẽ toàn bộ tàn quân, Mộc Ca dưới sự trợ giúp của nhóm người Vệ Đình Húc cùng Chân Văn Quân đã hoàn thành đại nghiệp thống nhất, vạn phần cảm kích, cho mở tiệc muốn hảo hảo chiêu đãi các nàng, Vệ Đình Húc uyển chuyển từ chối.
"Chúng ta còn có việc trọng yếu hơn cần hoàn thành, con đường phía trước còn rất dài, ta ở lại nơi này sẽ chậm trễ rất nhiều thời gian, cần phải gấp rút lên đường. A Hậu chỉ cần trao quyền thông thương thì chính là sự đáp tạ tốt nhất rồi."
Quyền thông thương đương nhiên không thành vấn đề, Mộc Ca tự tay giao cho Vệ Đình Húc, đối với "con đường phía trước" trong miệng nàng cũng cảm thấy hứng thú.
"Không biết nữ lang muốn tiến đến phương nào?" Mộc Ca hỏi.
Vệ Đình Húc cũng không cần phải giấu diếm: "Chúng ta lần này chính là nhân danh nữ đế Đại Duật một lần nữa khai thông Vạn Hướng Chi Lộ, muốn đi đến Lưu Hỏa quốc."
"Đường đi đến Lưu Hỏa quốc vạn phần gian nguy, không có người bình thường nào có thể đến được."
"Chính vì như thế, ta mới càng phải đi."
Mộc Ca tương đối kính nể Vệ Đình Húc, mặc dù đối với sự ngấm ngầm mưu tính của nàng ít nhiều cũng có chút kiêng kỵ.
"Nữ lang đã trợ giúp ta đạt được thành tựu thiên thu, ta cũng muốn tặng cho nữ lang hai món lễ vật. Khải Ân!"
Một trong hai vị tướng lĩnh vẫn luôn đi theo Mộc Ca, nam tử tên gọi Khải Ân quỳ một gối xuống đất: "Có!"
"Ta lệnh cho ngươi đi theo Vệ nữ lang, trợ giúp các nàng an toàn đến Lưu Hỏa quốc."
"Dạ!"
Vệ Đình Húc cự tuyệt, đoàn người các nàng hơn một ngàn năm trăm người, trong chiến dịch lần này chết trận ba người, còn có rất nhiều tướng sĩ cường tráng, không cần hắn phái thêm người hộ tống.
Mộc Ca nói: "Nữ lang có điều không biết, vị Đại tướng này của ta có thể sánh ngang với tất cả tùy tùng của ngươi!"
"Nga?"
"Khải Ân chính là hậu duệ của Lưu Hỏa quốc." Mộc Ca quả thực không hề nói khoác, "Gia gia của gia gia hắn từ Lưu Hỏa quốc đến Cổ Tê, thành thân sinh con vẫn luôn sinh sống tại nơi này. Gia tộc bọn họ có một bảo vật tổ truyền, có thể chỉ điểm vị trí của Lưu Hỏa quốc, tuyệt đối sẽ không lạc đường. Nếu không có bảo vật này, cho dù là người tài năng như Vệ nữ lang và Chân nữ lang đây cũng không thể xuyên qua đại sa mạc Khố Nhĩ Gian Thập rộng lớn vô biên."
A Hy nghe hiểu được ý tứ của "Khố Nhĩ Gian Thập", "Khố Nhĩ Gian Thập" trong tiếng Cổ Tê tương tự như "Tu La địa ngục" ở trong miệng người Trung Nguyên, là một địa phương vô cùng đáng sợ. Dùng từ này để hình dung sa mạc, có thể hiểu được mức độ đáng sợ của nó.
Cho tới nay thứ khiến A Hy lo lắng nhất chính là vùng sa mạc này.
Lưu Hỏa quốc sở dĩ thần bí như vậy, chính là bởi vì không ai có thể sống sót vượt qua sa mạc, đem những tin tức có liên quan đến Lưu Hỏa quốc truyền trở ra. Vùng sa mạc này cất giấu vô số cố sự đáng sợ, sự tồn tại của nó chính là bức tường thành thiên nhiên của Lưu Hỏa quốc. Lúc ấy nàng do dự không muốn đi chính là cảm thấy không ai có thể vượt qua sa mạc.
Bỗng nhiên nghe được lời nói của Mộc Ca, ở đây vậy mà lại có hậu duệ của Lưu Hỏa quốc, thật sự khiến nàng kinh ngạc vô cùng, xoay ngược thái độ khiêm nhường kín kẽ bình thường mà kích động hỏi:
"Bảo vật mà ngươi nói chính là Vạn Đạo La Bàn?"
Khải Ân thoáng chút kinh ngạc: "Đúng vậy, chính là Vạn Đạo La Bàn."
Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc đều nhìn về phía A Hy, A Hy giải thích nói: "Vạn Đạo La Bàn này được chế tạo từ Lưu Hỏa quốc, bên trong có chứa từ sa thạch* mà Lưu Hỏa quốc ngầm độc hữu, bất luận là đứng ở một vị trí nào trên thế giới, chỉ cần lấy la bàn ra nhất định có thể chỉ đến phương hướng của Lưu Hỏa quốc. Trước đây khi người dân Lưu Hỏa quốc vẫn còn nguyện ý rời đi cố thổ thì sẽ lấy một cái để khi quay trở về thì sử dụng. Năm đó a phụ ta quyết tâm muốn tìm cho bằng được một cái la bàn, nắm giữ được la bàn này thì sẽ có thể nắm giữ được phương vị của Lưu Hỏa quốc."
(*) Từ sa thạch (磁砂石): cát và đá có từ tính
Có sự khẳng định của A Hy, niềm hi vọng trong lòng Vệ Đình Húc càng gia tăng. Nàng vui vẻ tiếp nhận món lễ vật đầu tiên của Mộc Ca. Mà lễ vật thứ hai chính là một con thuyền lớn.
Con thuyền này giống như một con cự thú nằm ở bên cạnh bến thuyền, chờ đợi tân chủ nhân của nó đến.
"Lưu Hỏa quốc nằm ở phía đông nam Cổ Tê quốc, từ xưa đến nay muốn đi thông đến Khố Nhĩ Gian Thập chỉ có một phương pháp, đó là phải vượt qua núi Thụy Nhĩ Hồ. Địa thế của núi Thụy Nhĩ Hồ nguy hiểm khó có thể vượt qua, mà con đường duy nhất có thể thông hành trên ngọn núi này vào hai mươi năm trước cũng đã bị đá lở vùi lấp, hiện giờ đã không còn đường nào có thể đi. Tuy rằng đi dọc theo biển Minh Trọng sẽ quanh co xa xôi, nhưng nơi này của chúng ta có địa thế cao, nương theo dòng nước chảy không tới một tháng sẽ có thể đến được Hổ Bộ, dọc theo phía đông Hổ Bộ đi thêm năm trăm dặm nữa sẽ đến Cốt Luân thảo nguyên. Băng qua Cốt Luân thảo nguyên rất nhanh có thể tiến vào Khố Nhĩ Gian Thập, hành trình này một đường xuôi gió xuôi nước thảo nguyên cũng rất thuận tiện để phi nhanh, các ngươi đem xe ngựa đưa lên thuyền xuôi dòng đi xuống, đến lúc đó giục ngựa phi nước đại, so với ở trên núi Thụy Nhĩ Hồ phải vật lộn cùng gấu hoang thì an toàn hơn rất nhiều."
Từng đi qua một đoạn trên Vạn Hướng Chi Lộ, A Hy vô cùng tán thành với con đường mà Mộc Ca đề nghị, Vệ Đình Húc không có thời gian trì hoãn thêm nữa, lập tức bảo tùy tùng đem ngựa lên thuyền. Khải Ân ngoại trừ biết sử dụng Vạn Đạo La Bàn còn là một thủy binh cực giỏi, hắn có thể dự đoán được hướng gió cùng khí hậu trên biển.
Mộc Ca tặng rất nhiều lương thực lên thuyền, xuân hạ đúng là thời điểm rất tốt để nam hạ, không gió không sóng.
Sáng sớm ngày hôm sau đoàn người Vệ Đình Húc giương buồm xuất phát, tiếp tục hướng đến Lưu Hỏa quốc.
Đi liên tiếp năm ngày, dọc theo đường đi sóng gió quả thực không lớn, hơn nữa thân thuyền rộng lớn khung thuyền rắn chắc, di chuyển vẫn luôn rất ổn định. Chân Văn Quân ở trên sàn phơi nắng bắt cá, căn bản không giống như là đang viễn chinh, hoàn toàn giống như là đang du ngoạn. Nàng dựa vào kỹ năng bơi tốt thường xuyên nhảy vào trong biển cùng những đàn cá rực rỡ sắc màu bơi lội thỏa thích, có đôi khi còn mang theo ngư xoa xuống nước, ghim bắt vài con cá béo tốt lên thuyền, trực tiếp cắt lát mà ăn.
Chân Văn Quân cường tráng, càng là nơi bao la phi phàm thì càng có thể chơi đùa vui sướng. Vệ Đình Húc thì hoàn toàn ngược lại.
Lên thuyền năm ngày nàng liền nôn ói suốt năm ngày, cái gì cũng ăn không vô, nếu không phải Chân Văn Quân cương quyết bắt nàng ăn chút cháo loãng lót dạ, chỉ sợ lúc này nàng đã bất tỉnh nhân sự rồi.
Chân Văn Quân tự trách mình hồ đồ sơ suất, như thế nào lại không nghĩ đến Tử Trác thể nhược không chịu nổi sóng gió? Vệ Đình Húc tự mình nói, qua vài ngày thích ứng là tốt rồi, nhưng đã nhiều ngày như vậy nàng vẫn cứ nôn mửa không ngừng, Chân Văn Quân hạ lệnh quay thuyền trở lại nhưng bị Vệ Đình Húc ngăn cản.
"Không thể bởi vì một mình ta mà chậm trễ đại sự." Vệ Đình Húc gầy mất một vòng, nhìn qua suy yếu không thể tả, ngay cả nói chuyện cũng không có khí lực, thanh âm nhẹ nhàng phiêu bổng.
"Nhưng mà cứ tiếp tục thế này còn chưa tới bờ ngươi sẽ mất mạng." Chân Văn Quân cũng không phải là đang hù dọa nàng.
Vệ Đình Húc không cho là đúng: "Chút việc nhỏ này làm sao có thể lấy được mạng ta? Ngươi không cần nói nữa."
Sau khi đuổi Chân Văn Quân ra ngoài Vệ Đình Húc không nhìn thấy nàng nữa.
Chân Văn Quân biết Vệ Đình Húc luôn luôn độc lập tuyệt đối không thể nghe lời chính mình, nàng hiểu được là phải tiến tới, nhưng lại lo lắng thân thể Vệ Đình Húc chịu không nổi. Chần chừ không tiến, lo âu vạn phần.
Vệ Đình Húc nằm ở trên giường cảm thấy khó chịu, thân thuyền mỗi một lần lắc lư đều sẽ làm cho bên trong dạ dày của nàng cuộn trào đến khó chịu.
Nàng biết Chân Văn Quân ở ngoài cửa vẫn chưa rời đi, loại cảm xúc này càng khiến cho nàng phiền lòng.
Đây không phải là chuyện mà Chân Văn Quân nên làm.
Chân Văn Quân hẳn là phải cảnh cáo nàng để cho nàng im lặng không được lên tiếng, không nên bởi vì chút khó chịu nho nhỏ này của nàng mà làm ảnh hưởng đến cảm xúc của tất cả mọi người trên thuyền. Hẳn là phải đem nàng nhốt lại, sau đó chỉ huy toàn bộ người trên thuyền dùng tốc độ cao nhất tiến tới, sớm ngày đến được nơi cần đến.
Đây là chuyện mà người Vệ Đình Húc kính nể sùng bái nên làm. Chân Văn Quân do dự thiếu quyết đoán như thế làm sao có thể đảm đương nhiệm vụ lớn?
Văn Quân trước đây rõ ràng không phải như vậy.
Vệ Đình Húc nhắm mắt lại muốn ngủ thêm một chút nữa để áp chế cảm giác phiền lòng cùng nôn mửa, nàng vừa mới nhắm mắt chợt nghe thấy trên giáp bản* truyền đến âm thanh gào thét.
(*) Giáp bản (甲板): boong thuyền, sàn tàu
Nàng mở mắt ra muốn xuống giường, toàn bộ thân thuyền đột nhiên đổ về một phía, Vệ Đình Húc nhanh chóng níu lấy cạnh giường, suýt nữa thì ngã sấp xuống.
Đây không phải là sóng gió bình thường, giống như là thân thuyền bị một nguồn sức mạnh to lớn nào đó kéo nghiêng lệch.
Nghiêng ngả lảo đảo lao ra khỏi khoang thuyền, cảnh tượng mà Vệ Đình Húc chứng kiến hoàn toàn vượt quá dự liệu của nàng.
Một con quái ngư màu đen phá nước xông ra bay lên giữa không trung, Chân Văn Quân bắn một mũi tên trúng ngay tim nó. Nhưng một mũi tên nho nhỏ đối với con quái ngư này mà nói là quá nhỏ nhặt không đáng kể, khi con quái ngư rơi xuống đuôi sau của nó dùng sức đập vào mũi thuyền, giống như một bàn tay vỗ lên phiến lá cây trên mặt nước, con thuyền lập tức bị chấn động nảy lên giữa không trung, người trên thuyền kêu lên sợ hãi rời khỏi giáp bản, gần trăm người bay vọt lên trời rồi rơi vào trong biển.
A Liêu cũng ở trong số đó!
Hơn hai mươi vị nương tử của nàng hét lớn không ai có thể giữ chặt được nàng, Chân Văn Quân vốn đang níu lấy cột buồm chỉ cần xoay người một cái là có thể vững vàng trở xuống giáp bản, thấy A Liêu sắp rơi xuống nước vội vàng phóng người bay lên, tung một cước đá nàng trở về.
A Liêu bị đá mạnh vào ngực thiếu chút nữa hít thở không thông, lúc rơi trở lại trên thuyền liền ôm ngực đau đến mặt đều tái xanh.
Các nương tử nhao nhao tiến lên kiểm tra xem nàng bị thương ở đâu, A Liêu không nói gì để ứng đáp, cho dù nàng thường xuyên quấn ngực xuất môn nhưng cặp kiều nhũ này các nương tử thập phần yêu thích, một cước này vừa khéo, suýt chút nữa là đá lõm vào trong luôn rồi.
Chân Văn Quân đá A Liêu bay trở về, chính mình lại không thể khống chế mà rơi vào trong biển.
Con quái ngư kia cũng không phải là một mình hành động, mấy trăm con ấu ngư hình thể nhỏ hơn nó một vòng nhưng lại im lặng ẩn nấp ở bốn phía xung quanh thuyền, những người bị con quái ngư đập vào mũi thuyền rơi xuống biển chính là bữa cơm trưa của chúng nó!
Những người rơi vào trong biển từng ngụm từng người bị ăn đến sạch sẽ, Chân Văn Quân kinh hãi, hàm răng tựa như lưỡi cưa sắt của ấu ngư sắp cắn vào eo nàng, nàng dùng hai tay kìm giữ ngăn trở hai hàm răng của ấu ngư đang muốn đóng lại, nhưng con ấu ngư này sức lực lớn vô cùng, Chân Văn Quân sắp kiên trì không được nữa rồi!
Bên kia Khải Ân cũng rơi xuống nước, bị một bầy ấu ngư bao vây tấn công. Tiểu Hoa lập tức lấy sợi dây thừng cầm trong tay muốn ném xuống biển cứu Khải Ân lên, Vệ Đình Húc túm nàng lại chỉ về hướng Chân Văn Quân bên kia, thét lên ra lệnh: "Cứu Văn Quân!"
Tiểu Hoa thoáng chần chừ: "Nhưng mà nữ lang, Vạn Đạo La Bàn kia chỉ có Khải Ân mới biết sử dụng, hắn chết rồi chúng ta sẽ không thể tìm được Lưu Hỏa quốc!"
Trên hai bàn tay của Chân Văn Quân toàn bộ đều là máu, hai hàm răng của ấu ngư càng lúc càng khép chặt, ngay lập tức sẽ kéo Chân Văn Quân chìm vào trong nước.
Một khi đã lôi kéo được Chân Văn Quân vào đáy nước, nàng chỉ có một con đường chết!
"Tìm không thấy Lưu Hỏa quốc đến khi trở về làm sao hướng bệ hạ công đạo? Tân pháp lại sẽ phải thực thi như thế nào?" Tiểu Hoa từ trước đến nay chỉ phục tùng mệnh lệnh, bởi vì tất cả mệnh lệnh trước đây của Vệ Đình Húc cấp cho nàng đều không có vấn đề gì, nàng chỉ cần nghe theo là tốt rồi.
Mà trong tình huống hiện tại Tiểu Hoa không thể không nhắc nhở Vệ Đình Húc.
Vệ Đình Húc nhìn thấy Chân Văn Quân chỉ còn lại một cái đầu lấp ló trên mặt biển, lặp lại nói:
"Cứu Văn Quân."
Tiểu Hoa không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghe lệnh.
Nàng cầm dây thừng ném cho Chân Văn Quân, Chân Văn Quân nương theo dây thừng thoát hiểm trở lên thuyền. Mà Khải Ân ở cách nàng mười bước bị bầy cá vây công cắn chết, máu nhuộm mặt biển thành một mảnh đỏ tươi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...