Qua đông chí sẽ đến tháng giêng đầu năm mới, "Thần Sơ" cuối cùng cũng phải qua đi, "Chiếu Vũ" sắp sửa bắt đầu.
Nhất nguyên phúc thủy, vạn tượng canh tân*. Tháng giêng, Chiếu Vũ năm đầu tiên, giữa cơn mưa tuyết nhuyễn mịn một bức màn che được kéo ra.
(*) Nhất nguyên phúc thủy, vạn tượng canh tân (一元复始, 万象更新): năm mới đã bắt đầu, vạn vật đều đổi mới
Cuối cùng cũng đã kết thúc chiến sự nhiều năm liên tục, dân chúng Đại Duật thở phào trong ý niệm hòa bình tạm thời quên đi những đau thương do hồ tặc mang đến, thâu đêm suốt sáng mà ăn mừng may mắn lại sống qua được một năm.
Chân Văn Quân mang theo Vệ Đình Húc cùng nhau đi đến thị tập nhìn ngắm cảnh tượng náo nhiệt, gian nan bước đi trên đường phố người đông như nước thủy triều đủ loại y phục màu sắc. Chân Văn Quân sợ Vệ Đình Húc bị chen chúc chèn ép, không ngừng che chở cho nàng. Nàng nói không có việc gì, ngược lại cầm lấy bàn tay Chân Văn Quân nói:
"Trước kia ta đi đứng bất tiện, Tiểu Hoa phụ đẩy xe lăn căn bản không có cách nào tiến vào bên trong phố xá sầm uất, cho nên mỗi lần đến lễ khánh ta cũng không thích xuất môn. Khó có được năm nay ta đã có thể bước đi rồi, cứ để cho ta hảo hảo cảm thụ một chút bầu không khí năm mới. Trong ngày lễ tết chính là phải chen chúc, phải là bầu không khí này."
"Được được được, vậy chúng ta liền đi tới phía trước thôi. Nhưng mà ngươi nhất định phải theo sát ta, nếu như bị lạc ở chỗ này, ta cũng không biết đi đâu tìm ngươi."
"Mười sáu ám vệ ở ngay trên đỉnh đầu chúng ta đang nhìn chằm chằm, ta làm sao có thể đi lạc?"
Chân Văn Quân bị nàng nói đến câm nín không trả lời được. Vệ Đình Húc vẫn luôn đặc biệt lý trí, có đôi khi muốn nói vài lời tâm tình nàng đều có thể sớm một bước vạch trần. Thử hỏi có đôi tình nhân nào mà không nói lời tâm tình? Trọng điểm của lời tâm tình là nói chuyện yêu đương, chứ không phải là cẩn thận chặt chẽ.
Chân Văn Quân lắc đầu nhún vai cũng nhận thức được, không chỉ có ám vệ, mà ngay cả Tiểu Hoa cũng đang đi theo cách đó ba bước. Nhìn qua là hai người bọn họ đơn độc đi ra ngoài mua sắm vài món đồ yêu thích, kỳ thật chung quanh có đến hơn mười ánh mắt đang nhìn chằm chằm.
Có lẽ cũng chỉ có ở bên trong hầm rượu và khuê phòng của Vệ Đình Húc mới không có người quấy rầy.
Chân Văn Quân nắm kéo tay nàng, hai người đi xuyên qua giữa thị tập đầy tiếng người ồn ào.
Chân Văn Quân phát hiện đỉnh đầu của Vệ Đình Húc chỉ tới ngang lông mày của chính mình, vả lại chính mình qua năm nay mới mười tám, vẫn còn cơ hội cao thêm nữa, mà Vệ Đình Húc đã hai mươi hai tuổi, không thể trông mong sẽ lại cao vượt hơn mình. Chân Văn Quân đặc biệt đắc ý, ngẩng đầu cùng nàng sóng vai mà đi.
Ánh mắt của Vệ Đình Húc lưu luyến trên một vài món đồ nho nhỏ mới lạ, nhưng cũng chỉ là tùy ý nhìn qua, cũng không tiến tới mua. Nàng một đường bước đi một đường nhìn xem, đa phần chỉ là nhàn nhạt liếc mắt một cái liền thu hồi.
"Không có gì muốn mua sao?" Chân Văn Quân vừa hỏi vừa ước lượng túi tiền ở bên hông mình, "Ta có mang theo toàn bộ tiền riêng, Đình Húc ngàn vạn lần cũng đừng đau lòng, muốn cái gì ta mua cho ngươi cái đó."
Vệ Đình Húc cười lắc đầu, cũng không tiết lộ. Trước đây Chân Văn Quân cho rằng nàng giấu kín tâm tình vui buồn chỉ là vì không để cho người khác dễ dàng đoán được và bắt chẹt, nhưng hiện tại hai nàng cũng đã cộng phó vu sơn, chính là người thân mật nhất trên đời, Vệ Đình Húc vẫn như thế, có lẽ là do tính cách mà ra.
Chân Văn Quân cũng không hỏi nhiều, âm thầm quan sát từng chỗ mà ánh mắt Vệ Đình Húc dời đến, ghi nhớ toàn bộ những vật mà nàng lưu ý nhìn nhiều hơn bình thường.
Hai người đi trọn một vòng ở Đông thị phồn hoa nhất kinh thành, vẻ mặt của Vệ Đình Húc lại càng lúc càng ảm đạm.
"Làm sao vậy? Chẳng lẽ là cảnh sắc lễ tết rực rỡ nhộn nhịp này khiến ngươi phiền lòng?" Chân Văn Quân thấy nàng đi một vòng chẳng những không thoải mái, ngược lại còn có thêm nét ưu sầu trên đuôi lông mày, có chút lo lắng.
"Không giống nữa rồi." Vệ Đình Húc nhìn đám người vui đùa ầm ĩ âm thanh hỗn tạp trên đường phố, cùng với những chiếc thuyền hoa đang nhấp nhô trên con sông hộ thành, bất luận là trên đường phố hay trên mặt sông, tất cả đều là cảnh tượng phóng túng truy hoan hưởng lạc, "Lúc ta còn nhỏ bất luận là ở Nhữ Trữ hay Bình Thương, năm mới chính là sự kiện trọng yếu nhất là dịp để tẩy trừ tai ương ô uế. Sáng sớm nguyên đán a mẫu ta sẽ chuẩn bị rượu Tiêu Bách, rượu Đồ Tô cấp cho mọi người uống, ta khi đó vẫn còn là một hài đồng, không thể uống rượu chỉ uống nước đào. Mỗi lần uống nước đào thì có thể nghe thấy âm thanh đại ca cùng nhị ca đốt pháo ở trong viện, đó là cảnh tượng mà ta thích nhất trong năm. Sau khi đốt pháo xong thì phải đi đến nhà các thân hữu bái hạ tân niên. Sau khi bái hạ thì bắt đầu khu quỷ trừ tà một vòng lại một vòng, liên tục cho đến ra giêng mới chấm dứt. Mà hiện tại, mọi người dường như đối với việc này cũng không lưu tâm."
Chân Văn Quân nói: "Có lẽ là nhiều năm như vậy trôi qua chiến sự không ngừng, triều đình lại rối ren bất ổn, cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai khó có được cơ hội nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều muốn tận hưởng lạc thú trước mắt đi."
Vệ Đình Húc cười lạnh: "Cho nên mới có nhiều chuyện kinh khủng như vậy."
Trên chiếc thuyền hoa xa hoa nhất ở giữa sông có hơn hai mươi vị nam nữ trẻ tuổi, nam tử đứng ở vị trí trung tâm nhất trên đỉnh đầu đội mũ ngọc xiêu xiêu vẹo vẹo, một dải lụa đỏ quấn quanh che mắt hắn, đang trong tháng giêng mà lại phanh áo lộ ngực, làm cho người ta nhìn thấy đều sởn gai ốc. Không cần phải nói, người này nhất định là vừa mới hút phù dung tán.
Chỉ thấy người này giang mở hai cánh tay ra dò dẫm sờ soạng khắp nơi, một vòng chung quanh cả nam lẫn nữ tất cả đều đeo mặt nạ quỷ, tay hắn quét đến chỗ nào liền dẫn đến một mảnh âm thanh kinh hãi ở chỗ đó. Nam tử kia sờ soạng nửa ngày cũng sờ không thấy người, tức giận thở gấp, bỗng nhiên thay đổi phương hướng bổ nhào về phía sau, ôm lấy một tiểu cô nương, hai người cùng nhau hét lớn ngã vào giữa sông.
"Ngươi có biết người đó là ai không?" Vệ Đình Húc nhìn nam tử cởi bỏ dải lụa đỏ, ôm ấp tiểu cô nương cất tiếng cười to, hỏi Chân Văn Quân.
Chân Văn Quân dùng ánh mắt nói với nàng "Ta không biết".
"Người này họ Lâm tên Đạo Uyên tự Tử Lâm, chính là người trong dòng họ của tiền nhiệm Đại tư nông Lâm Quyền quá cố. Hắn chính là thiên tài đương thời cũng khá nổi danh."
"Hắn?" Chân Văn Quân còn tưởng chính mình nghe lầm, người đang ở trong nước lôi kéo tiểu cô nương không buông tha dẫn tới vô số người ở trên bờ ồn ào vây xem thế mà lại khá nổi danh?
"Phải, chính là hắn. Mấy ngày trước ta và bệ hạ cùng nhau cải trang tham gia một cuộc thanh đàm. Vẫn luôn có đại thần phê phán thanh đàm là hại nước, nói hiện tại muốn mở một cuộc thanh đàm phải hao phí cả trăm ngàn khay rau quả cùng hàng trăm xe lương thực, hết sức khoa trương. Một ít người tự xưng là thế gia vọng tộc vì để noi theo khí khái tổ tiên, vì để ly kinh phản đạo* hòng thu được ánh mắt người đời, những chuyện bọn họ làm càng ngày càng khiến cho người ta khinh thường. Bệ hạ đã có một đoạn thời gian rất dài không tham gia thanh đàm, nên mới lôi kéo ta cải trang thành thế gia tử đệ đi đến Lâm phủ. Lâm phủ thanh đàm cũng rất ghê gớm, do đương nhiệm Thiếu phủ Lâm Bành đứng ra làm chủ sự, chính là nơi thanh đàm lớn nhất Nhữ Trữ. Lâm Đạo Uyên này chính là trưởng tử của Lâm Thiếu phủ. Lúc ấy hắn cũng có mặt, ngươi đoán xem ta và bệ hạ đã nhìn thấy cái gì?"
(*) Ly kinh phản đạo (离经叛道): làm trái với đạo lý chuẩn mực
"Cái gì?"
"Lâm Đạo Uyên này sau khi mặc trường bào tiến vào, ngồi giạng hai chân, mặt hướng đến mọi người."
Chân Văn Quân khó có thể tin chính mình vừa nghe được cái gì.
Đại Duật bất luận nam nữ, trừ phi có mặc loại trách khố của người hồ, chỉ cần là trường bào, bên trong trường bào đều là trống trơn không có một vật che phủ, do đó mà tất cả mọi người đều là quỳ gối ngồi trước bàn, quỳ đến khi mệt mỏi có thể hạ mông xuống đặt trên gót chân của chính mình để giảm bớt cảm giác tê cứng. Ngồi giạng hai chân mặt hướng đến mọi người có nghĩa là gì? Bộ phận lõa lồ chỉ sợ có thể làm bẩn mắt mọi người.
Chân Văn Quân cảm giác một trận buồn nôn: "Cho nên. . . . . . Cho nên ngươi và bệ hạ đều đã nhìn thấy?"
"Há chỉ là nhìn thấy, bệ hạ hận không thể ngay tại chỗ đem người này băm ra thành trăm mảnh. Hai chúng ta cái gì cũng chưa kịp nghe đã bị buồn nôn quay trở về."
Chân Văn Quân phi thường có thể lý giải, chuyện này đổi thành bất cứ người nào đều có thể bị kích động giống như vậy: "Người này vì sao lại như thế?"
"Đó chính là nếp sống hiện tại, vì ly kinh phản đạo mà ly kinh phản đạo, lấy vô sỉ làm khí khái." Vệ Đình Húc cười nói, "Các bậc thánh nhân hiền sĩ đã tạ thế nếu như nhìn thấy cảnh loạn thế của hiện tại không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào. Có một số thứ, đã mục nát từ trong gốc rễ."
Vốn định vui vui vẻ vẻ đi ra ngoài tận hưởng chút không khí náo nhiệt của năm mới, không nghĩ tới lại dính phải một thân phiền não trở về.
Mới vừa trở lại Vệ phủ chỉ chớp mắt Chân Văn Quân đã không thấy tăm hơi, Vệ Đình Húc hỏi Tiểu Hoa nàng đi đâu rồi, Tiểu Hoa nói thấy nàng vừa trở về liền cưỡi Vân Trung Phi Tuyết chạy ra ngoài, cũng không nói là đi đâu.
Vệ Đình Húc cũng không sốt ruột, vừa nghĩ liền biết tiểu hầu tử này lại có chủ ý quái quỷ gì đó rồi.
Quả nhiên nửa canh giờ sau Chân Văn Quân đã trở về, nàng cưỡi Tiểu Tuyết đi theo phía sau một chiếc xe ngựa.
"Đây là cái gì?" Tiểu Hoa đứng ở cửa hỏi nàng.
"Lễ vật tặng cho Đình Húc." Chân Văn Quân hưng trí bừng bừng leo xuống ngựa, để cho mã phu cẩn thận mang những thứ bên trong xe ra ngoài.
"Đình Húc. . . . . ." Xưng hô này khiến Tiểu Hoa nhất thời ngẩn ngơ.
Chén đĩa băng liệt văn* cất giấu cả một đêm tuyết mùa đông, những que kẹo táo làm cho cả tiểu hài nhi lẫn Vệ Đình Húc đều lưu luyến không rời mắt, kim chi đồng đăng loại đèn đốt lên một chiếc là có thể chiếu sáng đến nửa bầu trời đêm. . . . . . Đó đều là những thứ mà vừa rồi Vệ Đình Húc đã đưa mắt nhìn lâu hơn bình thường, Chân Văn Quân âm thầm ghi nhớ đi vòng trở lại đó mua, nhét đầy trên một chiếc xe ngựa dẫn theo trở về.
(*) Băng liệt văn (冰裂纹): là một phương pháp chế tác mỹ nghệ gốm sứ của dân tộc Hán cổ xưa, tạo ra trên bề mặt gốm sứ kiểu dáng hoa văn giống như những mảng băng rạn nứt
Mã phu cùng Tiểu Hoa mang từng món từng món xuống đưa vào bên trong Trúc uyển, bày ra ở trước mặt Vệ Đình Húc.
Vệ Đình Húc nhìn thấy, chưa nói thích cũng chưa nói không thích, chỉ cảm thán nói: "Văn Quân nhà chúng ta đúng là trưởng thành, biết cách giở mấy trò xảo quyệt này rồi."
"Mới không phải cái gì trò xảo quyệt. . . . . ." Chân Văn Quân tỏ vẻ không vui, "Đây là lễ vật năm mới mà ta đã tiêu hết toàn bộ tiền để mua cho ngươi, sao có thể nói là trò xảo quyệt chứ?"
"Toàn bộ tiền? Ta nhớ rõ chỗ ngươi còn có đến mấy chục vạn lượng."
"Là tiêu hết toàn bộ tiền tiêu vặt. Mấy chục vạn lượng tương đối trân quý không thể tiêu xài bậy bạ."
"Nga? Ngươi tính toán dùng như thế nào?"
"Tất nhiên là dùng tiền làm ra tiền. Bất luận là hoàng kim hay bạc trắng đặt ở trong nhà chỉ sẽ chiếm chỗ mà thôi, cho dù có đổi thành một xấp dày ngân phiếu bằng da dê cũng không thể gia tăng giá trị. Đương nhiên phải sử dụng số tiền này vào chỗ thích hợp, làm cho tiền sinh ra tiền mới phải."
So với những món đồ nho nhỏ chất đầy một xe, Vệ Đình Húc đối với phương pháp sinh lợi phát tài càng cảm thấy hứng thú hơn, mời nàng vào buồng trong nói chuyện.
Tiểu Hoa có chút do dự khó quyết. Đổi lại là trước đây nàng nhất định sẽ căn cứ theo sở thích của khách nhân mà đi chuẩn bị trà hoặc rượu, lại chuẩn bị thêm vài món điểm tâm tinh xảo đưa đến bên trong phòng ngủ, đồng thời còn ở bên cạnh hầu hạ, giúp các nàng châm trà rót nước.
Hiện giờ "vào buồng trong nói chuyện" hình như là có ý tứ khác, Tiểu Hoa không quá xác định được "nói chuyện" theo như lời nữ lang rốt cuộc là nói cái gì, nàng đến tột cùng có cần phải đi vào hầu hạ hay không.
Nhất thời đứng chần chừ tại chỗ, Vệ Đình Húc đi được vài bước mới phát hiện Tiểu Hoa không theo kịp, liền quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy?"
Tiểu Hoa lúc này mới xác định nữ lang hiện giờ là thật sự muốn nói chính sự, mà không phải là chơi đùa đến sưng cả môi.
"Nô tỳ đi chuẩn bị xong sẽ đến ngay."
Tiểu Hoa đi xuống chuẩn bị điểm tâm nước trà, Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc đi vào buồng trong trước.
"Lẽ ra bệ hạ là muốn trong năm nay tổ chức thuyên tuyển, chọn lựa tân quan vào triều, bổ sung huyết mạch. Trọng điểm của thuyên tuyển không chỉ là hàn môn tử đệ và cao môn sĩ tộc tử đệ cùng tham tuyển, mà còn cho phép nữ tử cùng nam tử được đặt ngang hàng đánh giá. Nàng lo lắng sẽ bị phản đối, nên trước tiên đã cố ý thả ra chút tin tức. Những tin tức này cũng không phải là nói đến chuyện nam nữ được đánh giá như nhau, mà là hàn môn cùng cao môn được thuyên tuyển một cách công bằng. Không ngoài sở liệu, một đám người đã dâng sớ đến chỗ phụ thân ta cực lực phản đối, hi vọng bệ hạ suy nghĩ lại."
Chân Văn Quân không hiểu cho lắm: "Hiện tại cũng đã là Chiếu Vũ năm đầu, bệ hạ đã đăng cơ, Tạ Phù Thần cùng phe cánh đều đã bị diệt trừ, những người còn lại không phải đều là những người ủng hộ bệ hạ sao? Vì sao lại có nhiều người phản đối như vậy?"
"Chính bởi vì là những người ủng hộ nên bọn họ mới có thể lo lắng bệ hạ thủ đoạn quá cứng rắn quá ngoan tuyệt, nóng lòng đem đầu ngựa đã rong ruổi mấy trăm năm trong nháy mắt quay ngược lại, e sợ sẽ có nguy cơ xe hủy người chết. Đều nói trong thiên hạ hay là vương thổ, trong mắt của bình dân bách tính Hoàng thượng chính là nhất ngôn cửu đỉnh ai cũng không dám trái nghịch, nhưng lại không biết rằng muốn làm cho một quốc gia khổng lồ vững vàng tiến về phía trước, cũng phải dốc hết toàn bộ tâm huyết, quyết định bất kỳ một việc nhỏ gì cũng phải suy tính nhiều lần. Bệ hạ là có thể tùy hứng, giống như Lý Cử vậy, muốn thân chinh liền thân chinh. Nếu như hiện tại bệ hạ cương quyết muốn thực thi phương pháp thuyên tuyển mới cũng không phải là không thể, nhưng đến cuối cùng chỉ sẽ rơi vào kết cục giống như Lý Cử." Vệ Đình Húc nói, "Vì sao trọng thần triều đình Đại Duật đều là xuất thân từ đại tộc? Đây không phải là lề lối được hình thành chỉ trong một sớm một chiều. Từ khi Thái tổ khai quốc cho tới nay, trọng thần được hắn bổ nhiệm tất cả đều là những danh tướng đã từng theo hắn chinh phạt, những danh tướng đó được phong công tước hầu tước, qua nhiều thế hệ phồn vinh thịnh vượng con cháu đầy nhà, thế lực dòng họ không ngừng lớn mạnh. Hiện giờ sĩ tộc vẫn là trụ cột của Đại Duật, muốn để cho hàn môn tiểu tộc đến phân chia quyền lợi của bọn họ, bọn họ tất nhiên sẽ không đồng ý. Một khi chạm đến nghịch lân của quý tộc, bọn họ liên hợp tạo phản cũng không phải giống như đám châu chấu Hoàng Thổ nghịch tặc kia gặm cắn lung tung. Trong tay bọn họ có rất nhiều bộ khúc, mưu sĩ, nhân tài đông đúc, một khi mưu phản thì triều đình sẽ rơi vào nguy hiểm."
"Nếu đã như vậy, vì sao còn muốn ủng hộ hàn môn?"
"Đó chính là điểm mâu thuẫn nhất khiến cho bệ hạ đau đầu. Ủng hộ hàn môn thì thế gia phản đối, nhưng nếu không ủng hộ, nếu vẫn như trước không để cho hàn môn truyền dẫn một luồng sinh khí tươi mới vào bên trong triều đình, loại thế gia tử đệ như Lâm Đạo Uyên sẽ tiếp tục chiếm cứ địa vị cao ở Đại Duật. Đám thế gia tử đệ vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng không có chí tiến thủ đó chiếm rất đông, không cần đọc sách không hiểu đại ý nhưng vẫn có thể dựa vào bệ đài cao mà tổ tông đã gầy dựng để một bước lên mây, bọn họ vì sao phải nỗ lực? Vì sao phải đọc hàng vạn quyển sách? Để cho hàn môn tử đệ ngang hàng tham gia thuyên tuyển không chỉ có thể thu tóm được càng nhiều nhân tài, mà còn có thể làm cho các sĩ tộc sinh ra cảm giác nguy cơ, từ đó mà nỗ lực phấn đấu. Không có cạnh tranh, thì bất luận ở nơi nào cũng chỉ là ao tù nước đọng."
Chân Văn Quân nặng nề mà gật gật đầu: "Cho nên cả hai phương pháp đều có mặt lợi mặt hại, bệ hạ thật khó mà quyết định."
"Quy chế thuyên tuyển mới chẳng qua chỉ là vì trải đường cho nữ tử tiến vào quan trường mà thôi. Sĩ tộc tương đương với nam nhân, hàn môn tương đương với nữ nhân, chỉ cần có thể hòa giải mâu thuẫn giữa sĩ tộc cùng hàn môn, như vậy việc nữ tử làm quan hơn phân nửa là có thể thực thi thỏa đáng. Bệ hạ dự tính chống đỡ áp lực ủng hộ hàn môn, chỉ cần có một hàn môn mạt tướng lập được đại công, thì có thể danh chính ngôn thuận mà đề bạt người đó. Mở đầu được phong trào này, từ nay về sau hết thảy đều có thể giải quyết dễ dàng. Mà trọng yếu nhất chính là công trạng đó nhất định phải khiến mọi người tâm phục khẩu phục, như vậy mới có thể đặc cách đề bạt."
Chân Văn Quân hiểu được : "Cho nên việc cấp bách trước mắt chính là làm cho hàn môn mạt tướng có cơ hội tranh thủ đến lập công, mà hiện tại khắp nơi thái bình không có chiến tranh, thứ duy nhất có thể khiến cho mọi người hài lòng chính là ở trên mảnh đất cằn cỗi mọc ra được một cái cây rụng tiền, bổ sung vào quốc khố. Chỉ cần có thể hoàn thành việc này thì sẽ có thể ngăn chặn được miệng lưỡi của mọi người, từ đó có thể đặc cách đề bạt thúc đẩy thuyên tuyển cải cách. Chuyện mà ngươi muốn ta đi làm chính là chuyện này sao?"
Vệ Đình Húc nghe nói đến chỗ này hai hàng lông mày mới giãn ra, lộ ra nét cười nhàn nhạt: "Người hiểu ta, cũng chỉ có Văn Quân. Văn Quân có biện pháp nào tốt để xử lý không? Ta biết chỗ ngươi có mấy chục vạn, nhưng mấy chục vạn cũng không đủ cho lương thực một ngày của dân chúng Nhữ Trữ, cần phải sử dụng nó để sinh ra núi vàng núi bạc."
"Núi vàng núi bạc. . . . . ." Chân Văn Quân chán nản quỳ ở phía sau bàn, đau đầu nói, "Văn Quân nhà ngươi a, chơi đùa giở vài trò khôn vặt thì còn có thể, thật sự muốn ta tạo nên núi vàng núi bạc cho ngươi, ta thật sự là có chút khó xử."
"Thật không?" Vệ Đình Húc nói, "Người của Vệ Tử Trác ta chỉ tầm thường như vậy thôi sao?"
Chân Văn Quân "xoạt" một phát đứng lên: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói." Vệ Đình Húc chậm rãi lặp lại một lần nữa, "Người của ta chẳng có gì hơn thế, thật sự khiến ta thất vọng."
Chân Văn Quân tiến lên nắm lấy cổ tay nàng kéo nàng đến trên giường đè nàng xuống. Vệ Đình Húc khẽ hô lên một tiếng, khi trợn mắt nhìn lại lần nữa thì Chân Văn Quân đã ở trước mắt.
Nàng chống hai tay ở hai bên mặt của Vệ Đình Húc, bên trong hai tròng mắt lộ ra khí tức nguy hiểm: "Là ngươi khiêu khích ta, cũng đừng hối hận."
"Nga?" Vệ Đình Húc ngoài mặt bình tĩnh như hồ nước, nhưng nội tâm lại bị động tác cường thế này của nàng khuấy đảo đến mức liên tiếp sinh ra gợn sóng, "Ngươi muốn đối với ta thế nào?"
"Ta muốn cho Tử Trác biết. . . . . ." Chân Văn Quân chậm rãi hạ thấp nửa thân trên, kề sát bên tai nàng. Vệ Đình Húc ngừng thở, bị sự cường hãn của nàng giam cầm đến không thể động đậy.
"Người của ngươi, so với bất kỳ kẻ nào trên thế gian này đều lợi hại hơn cả."
Chân Văn Quân rốt cuộc lại mở miệng gọi tên tự của nàng "Tử Trác", so với gọi nàng là "Đình Húc" lại càng làm cho trái tim nàng khó lòng bình ổn.
"Ngươi thích ta gọi ngươi như vậy." Chân Văn Quân nhìn thấu nàng, nâng hai ngón tay lên gảy gảy vào khuôn mặt nàng, "Mặt vậy mà lại đỏ."
"Thích." Vệ Đình Húc thẳng thắn, rất sảng khoái thừa nhận, "Ta thích cường giả. Bất quá, nếu chỉ nói mà không chứng minh thì ngược lại là hết sức thất vọng."
"Đương nhiên không phải chỉ là nói suông." Đối mặt với những lời này của Vệ Đình Húc, Chân Văn Quân không hề có áp lực, nàng đứng lên đi mở cửa, "Ta đã nghĩ ra biện pháp rồi."
Cánh cửa vừa mở, Tiểu Hoa đang cầm khay trà cùng mâm đựng hoa quả chợt giật mình.
Tiểu Hoa đứng ở bên ngoài đã lâu, vốn là muốn đi vào. Vừa định gõ cửa chợt nghe bên trong có âm thanh mặt giường bị đè ép, nàng lại miễn cưỡng tự mình lui lại.
Hận không thể dùng quả nho bịt chặt hai lỗ tai lại để không phải nghe thấy động tĩnh bên trong, Tiểu Hoa cứ mãi do dự xem có cần làm vậy hay không mà đi hai vòng ở trên hành lang rồi trở về, đúng lúc này Chân Văn Quân mở cửa ra.
"Cảm ơn, giao cho ta là được rồi." Chân Văn Quân cầm lấy khay trà cùng hoa quả rồi đóng cửa, Tiểu Hoa còn đang muốn mở miệng, cánh cửa đã khép lại.
"Ngươi nghĩ ra được cái gì?" Vệ Đình Húc ngồi dậy, rất có hứng thú mà nhìn Chân Văn Quân.
Bất luận là thử thách hai vạn lượng trước kia hay là đi Túc Độ thu lương, Chân Văn Quân vẫn có thể xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ mang đến càng nhiều kinh hỉ hơn. Nàng yêu thích vẻ mặt hớn hở của Chân Văn Quân mỗi khi hóa giải được một sự kiện nào đó, càng yêu thích dáng vẻ tự tin đường hoàng của nàng mỗi khi lóe ra một ý tưởng nào đó.
Lúc này đây Chân Văn Quân vẫn như trước không khiến cho nàng thất vọng.
"Lúc ở bắc cương đánh giặc ta có nghe một vị chiến hữu nói qua, vào thời tiền triều giữa Trung Nguyên và Túc Độ có một con đường mậu dịch, lúc ấy được mọi người gọi là Vạn Hướng Chi Lộ. Con đường này ở phía bắc khởi đầu từ Bình Thương, đi qua Túc Độ một đường xuống phía nam cho tới Lưu Hỏa quốc. Khi đó quốc thái dân an, tiền triều Cao Tông dốc toàn lực khai thác mậu dịch mở rộng bờ cõi, đem các loại thương phẩm của Trung Nguyên như gốm sứ, tơ lụa cùng lá trà đi qua Vạn Hướng Chi Lộ vận chuyển đến Lưu Hỏa quốc. Con đường thương mậu này đã mang đến cho Cao Tông tài phú cực lớn, đáng tiếc sau đó bởi vì chiến loạn mà bị chặt đứt. Hiện giờ loạn lạc hồ tộc đã tạm lui, nếu có thể nhân cơ hội này một lần nữa khai thông Vạn Hướng Chi Lộ, đừng nói là núi vàng núi bạc, tuôn tràn vào trong tay bệ hạ khẳng định chính là biển vàng biển bạc."
Vạn Hướng Chi Lộ chính là chuyện xưa được ghi lại trong sách cổ, không phải là vị chiến hữu nào đó nói cho nàng biết, mà là do a mẫu đã kể với nàng. A mẫu nói Vạn Hướng Chi Lộ này chính là do tiền triều Lưu Hoạch khai thác, trước sau trải qua mười năm vất vả mới có thể thông mở. Sau đó có vô số thương đội của các tiểu quốc phía nam từ phía nam dọc theo Vạn Hướng Chi Lộ tiến đến Trung Nguyên, hình thành nên thời đại hưng thịnh vạn quốc triều bái.
Đương nhiên, mỗi một triều đại đều phải trải qua thời kỳ cường thịnh và suy yếu, về sau Hoàng đế tiền triều hồ đồ, Đại Duật khai quốc Thái Tổ khởi binh thảo phạt, kể từ đó chặt đứt Vạn Hướng Chi Lộ, thoáng cái chính là hai trăm năm.
Văn Đế đã từng nghĩ tới việc một lần nữa khai thông Vạn Hướng Chi Lộ, đáng tiếc Cô Thương tộc khi đó cũng đã đặc biệt không an phận, giết chết tất cả sứ giả mở đường mà Văn Đế phái đi, muốn hoàn toàn chặt đứt các con đường thông tới Đại Duật.
"Ta nghĩ, Cô Thương tộc nhân khi đó ngang ngược tàn bạo là bởi vì Đại Duật đế quốc vừa mới thành lập, sức mạnh quân sự so với bọn họ chẳng được bao nhiêu, cho nên bọn họ mới dám giết chết sứ giả. Nhưng hiện tại thì khác, Túc Độ đã bị Đại Duật thu phục trở thành thuộc địa, đi ngang qua Túc Độ đến Lưu Hỏa quốc không phải là việc khó. Nếu được thì có thể tiếp tục đi về phía nam, đem thương phẩm của Đại Duật mang đến tiêu thụ ở những địa phương xa hơn." Chân Văn Quân ngẫm lại đều cảm thấy thật sảng khoái, "Việc này công tại thiên thu, đến lúc đó bệ hạ muốn phong chức quan gì cũng sẽ không có ai dám nói thêm một lời nào. Hơn nữa một khi con đường này thông suốt, ta sẽ có càng nhiều cơ hội kiếm tiền. Ngoài việc giúp quốc khố sung túc, tiền khố của Vệ gia chúng ta cũng có thể căng tràn."
Chân Văn Quân nói ra những lời này vượt ngoài dự kiến của Vệ Đình Húc. Nàng vốn cho rằng biện pháp mà Chân Văn Quân đưa ra là có thể kiếm tiền, nhưng cũng không chắc có thể kiếm được thật nhiều đủ để bổ sung vào quốc khố. Không nghĩ tới Chân Văn Quân lại muốn một lần nữa khai thông Vạn Hướng Chi Lộ.
Đây là một người có dã tâm rất lớn.
Vệ Đình Húc nhìn khuôn mặt hăm hở nóng lòng muốn thử của Chân Văn Quân, vui mừng không thôi.
Nếu chuyện này xuất phát từ miệng người khác Vệ Đình Húc sẽ chỉ xem như người nọ ăn nói lung tung. Nhưng đây là những lời Chân Văn Quân nói ra, cho dù chỉ là đưa ra một ý tưởng, nhưng Vệ Đình Húc đã nghe thấy được tư vị của sự thành công, nhìn thấy được hình ảnh thịnh thế đang tiến đến.
Vệ Đình Húc nói: "Nếu như có thể hoàn thành, thật sự là nhất cử lưỡng tiện. Không chỉ có thể nhanh chóng khôi phục thực lực quốc gia, lại càng có thể cải cách thuyên tuyển."
Chân Văn Quân cũng không thỏa mãn: "Vì sao không đồng thời đạt được hết cả ba mục tiêu chứ? Chuyện này vì sao phải tiện nghi cho người khác? Chuyện này do ta đi làm, danh tiếng thật sự sẽ dừng ở trên đầu của Tử Trác ngươi, đến lúc đó để cho bệ hạ phong ngươi làm nữ quan. Tiền, thuyên tuyển, nữ quan, tất cả đều có."
Chân Văn Quân nói một mạch lưu loát trôi chảy như nước, lần lượt phá vỡ suy nghĩ của Vệ Đình Húc.
Đây là cường giả. Là cường giả mà nàng vẫn luôn mong đợi, khiến cho nàng hưng phấn khó kiềm nén.
Vệ Đình Húc đứng lên đi đến trước người nàng cùng nàng mặt đối mặt.
Chân Văn Quân ngẩng đầu nhìn nàng: "Ân?"
"Ngươi muốn tự mình đi?" Vệ Đình Húc tách hai chân ra, ngồi vào trên đùi nàng.
Đột nhiên thân mật làm cho Chân Văn Quân ý loạn tình mê, nàng vươn một bàn tay ra dìu đỡ eo Vệ Đình Húc, một tay nắm lấy cằm nàng: "Tất nhiên là ta tự mình đi. Chuyện trọng yếu như vậy ta không thể giao cho người khác. Vạn nhất làm hỏng việc chỉ sẽ chậm trễ thời gian. Hơn nữa. . . . . ."
"Ta và ngươi cùng nhau đi."
Chân Văn Quân đã muốn đem mặt mình chôn vào trong ngực nàng, nghe nàng nói như vậy bỗng nhiên bừng tỉnh, một lần nữa ngẩng đầu.
"Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói, ta với ngươi cùng nhau đi." Vệ Đình Húc lặp lại một lần nữa, để cho nàng biết chính mình không hề nghe lầm.
"Nhưng mà Tử Trác, chuyện này thật sự rất nguy hiểm! Vùng đất nam man đạo tặc nhiều vô số, cho dù Túc Độ đã là thuộc địa, bản chất đạo tặc của bọn họ vẫn là khó đổi dời! Lại càng không nói đến Lưu Hỏa quốc, Trung Nguyên cùng Lưu Hỏa quốc đã đoạn tuyệt mấy trăm năm, nơi đó của bọn họ là có dáng vẻ gì ai cũng không biết. Vạn nhất giống như Trùng Tấn đều là man tử thích ăn tươi nuốt sống thì sao?"
"Không cần phải nói nữa." Vệ Đình Húc nói, "Ta đã từng nói không muốn ngươi lại đi làm chuyện nguy hiểm, không nghĩ tới vẫn là nuốt lời. Nhưng ta sẽ không lại để cho ngươi một người phó hiểm. Văn Quân, ta sẽ không gây thêm phiền toái cho ngươi, mang ta theo cùng đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...