Hà Thụ nhớ rõ ngày đó bị Tô Mạch xách ra để trên giường, ánh mắt mình đều nước mắt không mở ra được, gắt gao ôm cái gối đầu muốn đi gặp Chu Công, lúc này Tô Mạch ở phía sau vỗ đầu hắn, nói: “Anh muốn ra ngoài một thời gian ngắn…”
Hà Thụ lúc ấy mơ mơ màng màng hỏi: “Chuyện trong nhà? Chuyện của công ty?”
Tô Mạch nói: “Cũng coi như thế đi, anh đã nhờ Phùng Lạc tới nhìn em, trong nhà cái gì cũng có, mười ngày nửa tháng làm ổ ở nhà cũng không lo gì, em không cần đi bậy, thành thành thật thật chờ anh trở lại, biết không?”
Hà Thụ nghi ngờ hỏi: “Anh muốn đi bao lâu a, rất lâu sao?”
Tô Mạch nói: “Không biết, có lẽ một hai ngày, đi ra ngoài một vòng sẽ trở lại, có lẽ là một hai tháng, anh đi ra ngoài một chuyến này, sau này cũng không đi nữa, sở dĩ muốn em thành thật ở nhà chờ anh, không cần mở cửa tùm lum, cũng đừng đi ra ngoài lâu…”
Hà Thụ nha một tiếng, muốn cố gắng mở to mắt hỏi chút gì đó, nhưng không đánh lại cơn buồn ngủ kéo dài, ở trên gối đầu nháy mắt vài cái, vẫn là đi ngủ.
Sắc trời dần dần tối, Hà Thụ cảm giác như mới ngủ đông, tỉnh lại ngoài cửa sổ trời đầy chấm nhỏ, hoàng hôn khép lại, hắn đứng lên sửa sang lại quần áo, nhìn thấy phòng khách không có bật đèn, TV mở, tiếng vang xào xạt, ánh sáng xanh trên TV chiếu sáng một góc phòng, có một người ngồi ở trên ghế sa lon xem TV, im lặng nhìn, sàn gỗ có chút lạnh như băng, đi ở trên như đi trên băng lạnh.
“Tô Mạch?” Hà Thụ do dự hướng tới người kia, phòng khách quá mờ, tất cả đều mờ ảo không chân thật, hắn chính là hoảng hốt cảm thấy màn này quá quen thuộc, hắn cũng biết dùng tiếng TV này để xua tan đi tịch mịch.
“Thực xin lỗi, tôi không phải.” Người kia nhẹ giọng cười cười, xoay người lại, hiện ra khuôn mặt, là Phùng Lạc, dưới ánh sáng mỏng manh kia, gương mặt kia lại mang theo vài phần nhu hòa, Hà Thụ nhớ tới mình trước kia ngàn lần ghen tị với gương mặt xinh đẹp như Tô Mạch hoặc Phùng Lạc.
“A, thật có lỗi, Tô Mạch… Đâu rồi?” Hà Thụ nhỏ giọng hỏi.
“Cậu ấy đi rồi, không cùng cậu chào hỏi sao?” Phùng Lạc quay mặt đi xem TV, Hà Thụ do dự ngồi xuống sô pha bên cạnh, trả lời: “Hình như… Hình như có nói, anh có biết anh ấy đi làm gì không.”
Phùng Lạc cười cười nói: “Vậy không cần biết.”
“Cái gì…” Hà Thụ cảm thấy thái độ Phùng Lạc có chút lãnh đạm, không giống với bình thường. Trừ lần đầu tiên ở ngoài, mỗi lần gặp Phùng Lạc, đều là bộ dáng tủm tỉm chọc cười, vô cùng xinh đẹp hân hoan. Nhưng đợi khi Hà Thụ xoay qua chỗ khác nhìn kỹ lại không phân rõ dấu vết, nghĩ mình ảo giác, lại thấy Phùng Lạc dường như thật sự không đáp lại, đành phải đứng lên, còn muốn chạy, nghĩ nghĩ, lại hỏi một câu: “Anh ăn gì chưa? Tôi hiện tại đi chuẩn bị chút thức ăn…”
Phùng Lạc nhìn nhìn Hà Thụ, cúi đầu nhìn đồng hồ, đột nhiên nở nụ cười, nói: “Cậu ấy mời tôi chiếu cố thay, tôi sao có thể bạc đãi cậu đây? Truyền ra thật không dễ nghe… Nếu không, coi như nể mặt, theo tôi đi ra ngoài ăn đi, tôi biết một nơi rất tốt.”
Hà Thụ sửng sốt một chút, nhỏ giọng nói: “Đi ra ngoài?” Hắn thấy Phùng Lạc gật đầu, da mặt mỏng không thể cự tuyệt, thế là gật gật đầu, gãi gãi đầu, rồi mới theo Phùng Lạc đi ra cửa, ánh mắt Phùng Lạc tà nhìn hắn một cái, rồi tay mới chỉnh áo giúp Hà Thụ, nói: “Hôm nay làm rồi sao?”
Hà Thụ không biết cậu nói gì, cúi đầu nhìn dấu hôn xanh đỏ tím trên cổ, cảm thấy mặt bị đốt lên, nhỏ giọng nói cảm ơn, rồi mới đem nút thắt chặt.
Phùng Lạc chưa nói gì, cười cười, rồi mang Hà Thụ xuống lầu, ở một góc có chiếc xe BMW màu bạc, Hà Thụ lên xe không khỏi nghĩ tới một vấn đề: Người này cũng thuộc danh môn, sao không đi trông coi xí nghiệp nhà mình, ngược lại đồng ý làm người dưới của Tô Mạch?
Suy nghĩ một hồi, chung quy không rõ, đành phải bỏ xuống.
Lái xe một hồi lâu mới dừng lại, sắc trời đã hoàn toàn tối, Phùng Lạc mang Hà Thụ vào một nhà hàng món Tây, chọn một góc tối ngồi xuống, bên ngoài không thể nhìn tới nơi này, bên trong lại có thể quan sát nhà hàng. Phùng Lạc gọi một ly rượu đỏ, giúp Hà Thụ chọn một ly các-bo-nát na-tri, rồi mới xuyên qua trong phòng trang nhã màu xanh lá mà nhìn, nhìn thấy chuông gió vang lên, một đôi nam nữ đi đến.
Nam tuấn lãng, nữ thoát tục, đứng chung một chỗ, cảnh đẹp ý vui, là một đôi hoàn hảo.
Phùng Lạc cúi đầu uống rượu đỏ nhìn phản ứng Hà Thụ. Sắc mặt Hà Thụ hơi trắng một chút, tay có chút run rẩy, cơ hồ không giữ được cái ly.
Hà Thụ nói: “Bọn họ… Bọn họ làm gì vậy?”
Phùng Lạc cười cười, mooit hơi mân mê ly rượu đỏ, nói: “Cậu không phải hỏi Tô Mạch đi ra ngoài gì sao?”
Hà Thụ ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Phùng Lạc, Phùng Lạc lại cười cười, khóe mắt cụp xuống, ngọn đèn một mảnh tối mù, trong tối không nhìn rõ gương mặt cậu, Phùng Lạc nói: “Cậu không phải đều nhìn thấy sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...