Sáng hôm sau, Phương Tiểu Kiều trở mình thức giấc, cả người đau nhức cô ra đảo mắt xung quanh căn phòng một lượt, căn phòng trống rỗng chỉ còn lại mình cô ta, ngồi trên giường trầm ngâm suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô ta quyết định sẽ lưu lại nơi này một thời gian.
Ban đầu cứ tưởng rằng dùng bệnh tình ra là có thể khiến Tần Tử Văn chú ý đến mình hơn nhưng ngờ đâu anh chẳng để tâm nhiều như cô nghĩ, thôi thì tạm thời cứ ở đây biết đâu Tần Tử Văn lại nháo nhào lên vì không thấy cô thì sao?
Kiên nhẫn chờ thêm một thời gian nữa, khi mà Đường Cảnh Nghi biến mất chắc chắn cô và Tần Tử Văn sẽ trở về như lúc xưa mà thôi.
...........
Tại biệt thự, Tần Tử Văn đã thức dậy từ sáng sớm, sau một hồi loay hoay cuối cùng cũng chuẩn bị xong quần áo và bông gạc sẵn để đợi Đường Cảnh Nghi tỉnh dậy có cái mà thay liền.
Tần Tử Văn ngồi ở đầu giường chờ Đường Cảnh Nghi một lúc lâu nhưng dường như cô vẫn chưa có dấu hiệu thức giấc, thôi thì nhân lúc cô còn chưa tỉnh anh tranh thủ đi vệ sinh cá nhân, chỉnh chu quần áo trước để lát nữa đến Tần thị.
Tần Tử Văn quần áo chỉnh tề từ trong nhà vệ sinh đi ra.
Nhìn ra khung cửa sổ mặt trời đã lên cao nhưng Đường Cảnh Nghi thì vẫn còn đang ngủ, leo lên giường Tần Tử Văn xoa xoa gáy của cô gọi nhỏ:"Nghi Nghi dậy đi"
Cảm nhận được sự đụng chạm từ da thịt Đường Cảnh Nghi vì nhột mà người khẽ cựa quậy.
Nhưng mắt thì vẫn cứ nhắm chặt không chịu mở.
Bất lực Tần Tử Văn ôm người Đường Cảnh Nghi lên sốc nhẹ:"Dậy nào....Nghi Nghi dậy đi....Em định không đến Tần thị với anh à?....Dậy đi nhanh nào Nghi Nghi mặt trời đã lên cao lắm rồi"
Đường Cảnh Nghi cau mày hất bàn tay đang bóp bóp cái má của mình ra, mi mắt giật giật, miệng vẫn còn ngáp, giọng cũng lệch đi:"Tới Tần thị làm gì chứ? Anh tự mình đi đi, em muốn ngủ đừng gọi em nữa mà"
"Nghi Nghi không phải đã nói anh đi đâu đều sẽ mang em theo sao? Em cũng đồng ý rồi còn gì? Dậy đi nhanh lên" Tần Tử Văn gắng sức tách Đường Cảnh Nghi ra khỏi giường ngủ, nhưng dường như chiếc giường này có một sức hút đến kì lạ, Tần Tử Văn làm thế nào cũng không gỡ được bàn tay bám chặt vào ga giường của Đường Cảnh Nghi ra.
Bất lực anh đặt người cô nằm xuống:"Vậy anh thay thuốc cho em trước, khi nào ngủ đủ giấc dậy được rồi thì gọi anh, anh bảo Vệ An về đón em"
"Không đi đâu" Đường Cảnh Nghi cuối cùng mắt cũng đã he hé mở nhưng lại vô cùng đờ đẫn cô nhìn Tần Tử Văn không rõ nét mà luôn miệng.
"Thật sự không đi sao?"
Đường Cảnh Nghi liền gật gật đầu.
Thở dài một hơi, Tần Tử Văn cẩn thận thay thuốc cho Đường Cảnh Nghi, xong xui anh đứng lên lấy một mảnh giấy nhớ dặn dò Đường Cảnh Nghi ăn sáng, thông báo rõ ràng những nơi mà hôm nay mình có thể đến cho cô biết.
Xé mảnh giấy Tần Tử Văn dán lên đầu giường.
Sau khi xác định lại mọi thứ một lần nữa, Tần Tử Văn mới cúi người đạt lên trán của Đường Cảnh Nghi một nụ hôn rồi rời đi.
Đến Tần thị, Tần Tử Văn lên thẳng văn phòng của mình, ngồi ở bàn làm việc anh gọi Vệ An vào.
Rất nhanh chóng Vệ An đã đứng trước mặt Tần Tử Văn.
Tay vẫn còn đang chăm chỉ gõ gõ trên bàn phím laptop, Tần Tử Văn trầm giọng:"Việc tôi nhờ cậu tìm hiểu sao rồi?"
Vệ An nhanh miệng đầu hơi cúi:"Chủ tịch, tôi đã xác minh rồi quả đúng như lời thiếu phu nhân đã nói.
Mấy hôm trước tôi có hỏi qua người dân sống ở gần đó thì họ nói đã thấy cô ấy đi cùng hai người đàn ông, một người họ không thấy rõ mặt do người đó ngồi ở trong xe, người còn lại là người nước ngoài.....Cùng ngày hôm đó ở sân bay tôi phát hiện có một chuyến bay được bao trọn gói, trùng hợp số người lên máy bay cũng là ba người nhưng còn danh tính từng người thì tôi không thể điều tra được vì tất cả đều là hộ chiếu giả".
Truyện Ngược
Tay dừng lại động tác trầm người một lúc, Tần Tử Văn ngước lên nhìn Vệ An:"Cậu tìm người qua nước Anh một chuyến đi"
"Vâng chủ tịch" Vệ An cúi người xoay lưng rời đi, nhưng vừa đi được mấy bước lại nhớ ra gì đó liền quay lại:"À, chủ tịch sáng nay bệnh viện thông báo cô Tiểu Kiều biến mất rồi"
Không quá lo lắng Tần Tử Văn ung dung đáp lời:"Tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi"
Cả người chứa đầy suy nghĩ Tần Tử Văn ngã người tựa lưng vào ghế, mi mắt khép hờ tay day day thái dương:"Tiểu Kiều, cô còn giấu tôi bao nhiêu chuyện nữa chứ.
Tình cảm ba năm bên nhau không lẽ tất cả chỉ là giả dối thôi sao?"
"Reng.....reng.....reng....."
Suy nghĩ trong đầu còn chưa tan, tiếng chuông điện thoại vang lên đã cắt ngang mọi thứ, Tần Tử Văn thẳng người sải cánh tay với lấy chiếc điện thoại trên bàn, nhìn cái tên quen thuộc mày Tần Tử Văn liền dãn ra, lòng cũng nhẹ đi trông thấy anh mỉm cười:"Dậy rồi sao?"
Ngồi ở đầu giường Đường Cảnh Nghi ngáp ngắn ngáp dài, tay gãi gãi cái đầu còn đang rối bù của mình:"Chồng ơi, anh đi đâu rồi?"
"Nghi Nghi, em có thấy mảnh giấy anh dán trên đầu giường không?"
"Không thấy, để em xem lại" Hai mắt vẫn còn lim dim Đường Cảnh Nghi nhìn trên đầu giường một lượt, cuối cùng cũng thấy rồi, khi nảy có lẽ do cô không chú ý, cầm mảnh giấy trên tay, môi không nhị được liền mỉm cười:"Em nhìn thấy rồi".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...