Nhìn Đường Cảnh Nghi, tay nhẹ đặt lọ thuốc xuống, nhích người tới anh ôm lấy cô vào lòng:"Nào, muốn gì em nói đi"
Mắt trợn ngược Đường Cảnh Nghi tự hỏi từ khi nào Tần Tử Văn lại hiểu rõ từng suy nghĩ của cô đến như thế? Sau khi trãi qua thoáng chóc ngạc nhiên, Đường Cảnh Nghi lại lấy đó làm vui.
Hai má bỗng nhiên phập phòng Đường Cảnh Nghi ngáp một hơi dài:"Muốn ngủ".
Mi mắt lờ đờ, Đường Cảnh Nghi nhìn xuống hai đầu gối đã tím bầm của mình nũng nịu:"Chân em đau rồi, anh bế em lên phòng đi"
"Ngủ cùng anh?" Tần Tử Văn cố tình xuyên tạc lời nói của Đường Cảnh Nghi mà lòng không ngừng đắc ý.
"Tử Văn, em nói nghiêm túc đó.
Anh đừng có cái kiểu suy nghĩ không đứng đắn đấy" Đường Cảnh Nghi cau mày dùng sức đẩy Tần Tử Văn ra.
Nào ngờ chút sức lực yếu ớt của cô lại bị anh khóa chặt, cắn nhẹ vào hõm cô cô, anh bỡn cợt:"Nghi Nghi, rõ ràng đó là do em nghĩ anh hoàn toàn trong sáng"
Đường Cảnh Nghi làm sao có thể tin lời của Tần Tử Văn không có gì được, cô liền hừ lạnh một tiếng, mắt nhắm hờ cô rụt vào lòng anh:"Tử Văn, muốn ngủ thật đó"
Đầu cúi xuống nhìn Đường Cảnh Nghi trong lòng mình, Tần Tử Văn xoa nhẹ đỉnh đầu cô:"Đi ngủ nào"
Lời nói vừa dứt, Đường Cảnh Nghi đã nhanh chóng vòng hai chân qua eo Tần Tử Văn, một tay ôm lấy cổ Tần Tử Văn, cánh tay bị thương còn lại buông thỏng, cô bám chặt vào người anh ở phía trước, đầu gục vào hõm cổ Tần Tử Văn.
Hai tay chống xuống sofa dùng lực, Tần Tử Văn đứng lên, hai tay cố định ở lưng và mông của Đường Cảnh Nghi mà tiến thẳng lên phòng.
Đặt Đường Cảnh Nghi ngồi trên giường, tay vẫn còn đặt sau ót cô, Tần Tử Văn cúi người dặn dò:"Em ngồi đây đợi anh lấy nước lau người rồi hẳn ngủ"
Thấy cô đã gật đầu, Tần Tử Văn khẽ đặt nhẹ lên trán cô một nụ hôn, sau đó liền xoay người đi vào trong lấy nước ấm.
Động tác nhanh gọn lẹ, Tần Tử Văn mới đó đã thấy bê chậu nước đi ra, để chậu nước trên một cái ghế nhỏ, Tần Tử Văn cẩn thận cởi quần áo trên người Đường Cảnh Nghi ra, tay Tần Tử Văn sờ đến đồ bảo hộ trên trong thì bị Đường Cảnh Nghi chặn lại:"Không phải anh bảo lau người sao? Cởi đồ nhỏ của em làm gì?"
Tần Tử Văn cau mày:"Nghi Nghi thả tay ra, anh không cơ hội đến mức đè em ra vận động trong tình huống này đâu.
Nào để anh lau người rồi đi ngủ sớm"
Mím chặt môi Đường Cảnh Nghi bỏ cánh tay mình ra, liếc nhìn cô một cái, Tần Tử Văn lột sạch tất cả.
Tuy có chút ngập ngừng trước thân thể của Đường Cảnh Nghi, nhưng rồi Tần Tử Văn lại kiềm dục cảm của mình xuống, anh vắt khô chiếc khăn với nước ấm, bàn tay thuần thục di chuyển khắp người Đường Cảnh Nghi, đến một góc nhỏ cũng không bỏ xót, xong xui, Tần Tử Văn đứng lên đi đến tủ quần áo lấy ra một chiếc đầm ngủ rộng rãi thoáng vai cùng một cái quần nhỏ.
Ngồi xổm dưới sàn Tần Tử Văn mặc quần nhỏ vào cho Đường Cảnh Nghi, chiếc quần vừa tới hai bắt đùi Tần Tử Văn bỗng dừng lại mà mỉm cười, ngước lên anh nhìn Đường Cảnh Nghi:"Sao lại ướt thế này?"
Mặt ngượng đỏ Đường Cảnh Nghi vươn tay định kéo quần lên liền bị Tần Tử Văn khóa chặt:"Anh lau đã"
Thấy tay Đường Cảnh Nghi vẫn còn giữ chặt chiếc quần nhỏ ở một bên, Tần Tử Văn rõ biết cô không tin tưởng mình đành nói tiếp:"Thả tay ra đi, anh chỉ lau thôi"
Đường Cảnh Nghi nhìn anh cau mày, thật sự chỉ lau thôi? Cô tin anh được không?
"Thôi cứ để em tự làm" Đến cuối cùng Đường Cảnh Nghi cô vẫn không thể tin tưởng nổi lời của đàn ông hứa hẹn nhất là lúc trước khi lên giường và khi lăn giường.
Thở dài Tần Tử Văn thả tay ra, vắt khô chiếc khăn anh đưa cô:"Lau nhẹ thôi, không lại tấy đỏ đấy"
"Tử Văn....."
"Em lau xong thì bỏ khăn vào chậu, mặc váy rồi mới ngủ đi nghe không? Còn chậu nước cứ để đó anh tắm xong anh dọn" Chỉ tay vào chậu nước đang đặt bên cạnh Tần Tử Văn nói với Đường Cảnh Nghi.
Đầu khẽ gật, Đường Cảnh Nghi lặng lẽ ngồi nhìn Tần Tử Văn đang lúi húi khom người cởi giày, thấy anh nhìn mình, mắt đảo nhanh cô nhìn vào chiếc váy đặt ngay ngắn bên cạnh, cảm thấy có thứ gì đó thiếu thiếu, đầu chợt nghĩ ra cô xoay sang Tần Tử Văn:"Áo trong của em đâu?"
Tay cởi nốt áo vest trên người Tần Tử Văn xếp gọn đi đến sofa vắt lên, gỡ bỏ thêm vài ba cúc áo sơ mi Tần Tử Văn nhàn nhã trả lời cô:"Tối ngủ mặc áo trong làm gì? Hơn nữa vai của em bị thương tốt nhất đừng mặc" Nhìn Đường Cảnh Nghi trơ mắt ngồi đó hướng thẳng về phía mình, Tần Tử Văn lại vòng qua tủ quần áo lấy đồ, tiếng anh bỗng lại vọng lên:"Em không lau còn ngồi đó thừ người làm gì? Hay muốn anh lau giúp?" Tần Tử Văn vắt bộ đồ ngủ trên tay, người xoay lại tựa lưng vào tủ đồ.
Giật mình Đường Cảnh Nghi lắc đầu dữ dội.
"Vậy thì lau nhanh lên rồi ngủ đi.
Lát anh ra vẫn chưa lau xong anh sẽ đè em đó" Nụ cười đầy quỷ dị Tần Tử Văn đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Rất nhanh nhà vệ sinh đã sáng đèn và có tiếng nước chảy.
Đường Cảnh Nghi bên ngoài sau mặc đồ vào thì cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Một lúc lâu Tần Tử Văn từ nhà vệ sinh bước ra, người vẫn còn động lại vài giọt nước, khoanh tay tựa người vào tường anh đứng nhìn Đường Cảnh Nghi không chớp mắt, thấy cô trở mình chiếc chăn liền bị đạp xuống chân, Tần Tử Văn đi đến khẽ nhấc hai chân cô lên, kéo chiếc chăn phủ lại người cô.
Sợ bã vai của Đường Cảnh Nghi bị động Tần Tử Văn với tay lấy chiếc gối nhỏ kê vào bên vai của cô cho êm ái..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...