Hàng mi đã hoen lệ, Phương Tiểu Kiều òa lên khóc như một đứa trẻ, cô vòng tay ôm lấy Tần Tử Văn, thuận thế mà xà vào lòng ngực của anh làm tổ.
Lòng nhẹ hơn, Tần Tử Văn vòng tay ôm lấy Phương Tiểu Kiều, tay vuốt vuốt nhẹ sống lưng cô dỗ dành, Phương Tiểu Kiều cứ thế trong vòng tay anh gần cả một ngày trời, đến chiều cô mới ngoan ngoãn mà thiếp đi.
Tay chân tê cứng, Tần Tử Văn cố lau hết những giọt lệ còn vươn ở nơi khóe mi của Phương Tiểu Kiều, rồi anh mới nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường tay còn không quên kéo chăn phủ lấy người cô, sau đó chân rón rén anh đặt xuống dưới sàn, vừa đứng lên định rời đi, thì một bàn tay nhỏ đã bám chặt lấy cổ tay anh miệng lấp bấp mới mớ.
Tần Tử Văn thấy thế liền cúi đầu ghé sát tai vào Phương Tiểu Kiều cố nghe xem cô muốn nói gì.
n
Nhưng nào ngờ đầu chỉ vừa mới áp sát đến khuôn mặt của đối phương, thì Phương Tiểu Kiều đã trở mình, một lực liền ôm lấy cổ Tần Tử Văn thầm thì:"Tử Văn, đừng bỏ em....Em nhớ anh nhiều lắm...."
Mày cau lại, mi mắt Tần Tử Văn rũ xuống, nếu trước đây nghe được Phương Tiểu Kiều nói với mình những lời mật ngọt như thế này, trái tim của Tần Tử Văn anh đã xé toạt lòng ngực mà nhảy cẩn lên vì vui sướng rồi, nhưng lần này anh không còn có cảm giác đó nữa, cũng chẳng còn thấy vui mà ngược lại còn cảm thấy có phần hơi bài xích, xem ra thật sự trái tim này đã không còn ở chỗ của người con gái tên Phương Tiểu Kiều nữa rồi.
Tần Tử Văn chợt nhớ ra gì đó.
Anh cố gỡ bàn tay của Phương Tiểu Kiều đang vòng ở cổ mình ra.
Cuối cùng sau một lúc khó khăn, Tần Tử Văn cũng gỡ được bàn tay của Phương Tiểu Kiều ra, nhẹ cầm lấy hai cánh tay cô, anh luồng xuống dưới lớp chăn ấm, sau đó tiện tay cầm chiếc điện thoại trên bàn, nhanh chân rời đi, nhưng vừa vặn tay nắm cửa ra, anh liền thấy Vệ An vẫn còn chờ ở bên ngoài, thôi thì nhân cơ hội anh trầm giọng dặn dò:"Cậu ở lại đây trông cô ấy, nếu cô ấy có tỉnh dậy làm loạn thì gọi cho bác sĩ.
Tôi phải về rồi"
Sau khi xác nhận Vệ An đã gật đầu, Tần Tử Văn mới lấy chìa khóa xe từ chỗ của cậu ta, bước chân ngày càng vội vã, anh lái xe với tốc độ cao phóng thẳng về biệt thự.
Chân vừa mới đặt bước đầu tiên vào cửa, Tần Tử Văn đã thấy Đường Cảnh Nghi nằm dài ra ghế sofa mà ngủ thiếp đi, vừa lúc đó từ trong bếp Cao quản gia lại đi ra, thấy Tần Tử Văn về vẫn còn đứng nhìn chăm chăm vào Đường Cảnh Nghi, ông liền cúi đầu:"Thiếu gia cậu về rồi" Mắt hướng tới chỗ Đường Cảnh Nghi, Cao quản gia tiếp lời:"Thiếu phu nhân đã chờ cậu từ sáng đến giờ, bụng còn chưa ăn gì cả, chắc là mệt quá nên lăn ra ngủ rồi"
Lòng Tần Tử Văn dâng lên cảm giác chua xót, cởi chiếc áo vest trên người mình, Tần Tử Văn đi đến cúi người phủ lên cơ thể mảnh mai của Đường Cảnh Nghi, một lực anh nhấc bổng cô lên đi thẳng về phòng.
Lên đến cầu thang bước chân anh chậm lại rồi dừng lại hẳn, ngoái đầu lại anh nhìn Cao quản gia:"Chú chuẩn bị giúp con ít thức ăn"
Nói rồi Tần Tử Văn tiếp tục bế Đường Cảnh Nghi về phòng, tay nhẹ chuyển lên gáy, một chân quỳ trên giường, nhẹ nhàng anh đặt cô nằm xuống, gỡ chiếc áo vest trên người cô xuống, kéo chăn anh phủ lên, xong xuôi Tần Tử Văn ngồi ở cạnh giường, tay vén mái tóc còn đang rối của cô.
Cảm nhận rõ có thứ gì đó đang di chuyển trên mặt mình, cảm giác cứ ngưa ngứa khiến cho Đường Cảnh Nghi giật mình, mi mắt còn vương bởi một màn sương mỏng màu trắng đục cô lờ mờ mở mắt, khi thấy rõ người trước mặt là ai, cô chẳng nghĩ thêm được gì mà ngồi phắt dậy, vòng tay ôm chặt lấy cổ Tần Tử Văn, lòng yếu đuối, nước mắt lại chảy ra:"Tử Văn, anh đi đâu giờ mới về không phải anh nói sẽ về sớm với em sao? Em gọi anh mãi cũng không được, anh biết em lo thế nào không?"
Một tay Tần Tử Văn vuốt vuốt lấy tấm lưng của Đường Cảnh Nghi trấn an, tay còn lại anh rút chiếc điện thoại từ túi quần ra xem, thì ra là hết pin.
Thở dài một hơi, anh quăng nó sang một bên.
Tần Tử Văn ôm lấy Đường Cảnh Nghi nhỏ giọng:"Nghi Nghi anh xin lỗi....Tần thị có chút việc đột xuất cần phải giải quyết gấp, điện thoại của anh hết pin nên mới không nghe thấy em gọi"
Đường Cảnh Nghi đang khóc bỗng dưng lại cau mày, rõ ràng khi cô gọi đến Tần thị nhân viên họ nói là anh không hề đến đó, hôm nay cũng chẳng có lịch trình gì đặc biệt.
Tại sao anh lại nói dối cô?
Lòng đầy rẫy nghi ngờ, Đường Cảnh Nghi đẩy Tần Tử Văn ra, đáy mắt kiên định:"Tử Văn, em đã gọi đến Tần thị"
Khuôn mặt Tần Tử Văn bỗng nhiên tối sầm lại, anh lúng túng nhìn cô:"Anh....hôm nay anh...."
Đường Cảnh Nghi nghiêng đầu cười nhạt:"Tần Tử Văn, anh lại bắt đầu nói dối em?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...