Đường Cảnh Nghi khẽ thở dài một hơi, cô nhìn anh mỉm cười:"Thôi được rồi, nếu anh đã không muốn nói thì thôi....Khi nào sẵn sàng hãy nói với em....Còn bây giờ chúng ta về nhà đi"
...........
Hơn một tuần trôi qua kể từ lúc trở về từ buổi tiệc của Vương Tuấn Kiệt, dù có cố gắng thế nào người của Tần Tử Văn vẫn không thể tìm thấy được bất kì một vết tích nào của Phương Tiểu Kiều, vì vậy mà cuộc sống của Đường Cảnh Nghi và Tần Tử Văn cơ bản vẫn chẳng có gì thay đổi rất bình yên rất hạnh phúc.
Sáng ngày hôm nay vẫn như thường lệ, sau khi dùng bữa sáng cùng Đường Cảnh Nghi xong thì Vệ An qua đón Tần Tử Văn đến Tần thị.
Nhưng lại không thể hiểu được vì sao từ lúc dùng bữa sáng cho đến lúc Tần Tử Văn rời khỏi biệt thự, Đường Cảnh Nghi luôn có cảm giác bồn chồn bất an ở trong lòng.
Ở phòng khách, khuôn mặt nhăn nhó trông thật khó coi, Đường Cảnh Nghi không thể yên vị mà cứ đi đi lại lại.
Cuối cùng không nhịn được nữa, cô đi đến ghế sofa ngồi xuống, tay cầm điện thoại lên bấm vào dãy số quen thuộc, cô gọi cho Tần Tử Văn.
Rất nhanh chóng đầu dây bên kia đã có dấu hiệu kết nối, Đường Cảnh Nghi vội mở lời:"Tử Văn, anh đến Tần thị chưa?"
Tần Tử Văn bỗng cau mày khó hiểu, rõ ràng cách đây ít phút anh còn nắm tay cô ôm hôn chào tạm biệt đây, anh cũng đâu phải thần thánh phương nào mà đi với tốc độ nhanh như vậy.
Đầu ngẫm gì đó, Tần Tử Văn thong thả ngã người tựa lưng vào ghế, ngón tay thon dài gõ gõ trên bắp chân, mắt ánh lên tia sáng rực rỡ, đôi môi khẽ cười:"Mới đó đã nhớ anh đến nổi không chịu được rồi sao? Vừa khéo người của anh bỗng dưng cảm thấy có chút khó chịu.
Hay là hôm nay anh quay về với em? Em xem như thế có được không?"
Lời của Tần Tử Văn vừa buông ra khỏi đầu môi đã vang đến bên tai Vệ An ngồi ở đằng trước, đúng là khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh đến nổi cả da gà da vịt.
Vệ An có hơi tò mò mắt liếc qua kính chiếu hậu khẽ quan sát dáng vẻ hiện giờ của Tần Tử Văn xem sao.
Ngờ đâu một phút chểnh mãng, ngay lập tức đã có một thứ gì đó tấp ngang đầu xe, giật mình vội vàng Vệ Anh thắng gấp, chiếc điện thoại trên tay Tần Tử Văn theo cú đưa người về phía trước mà rơi xuống sàn xe, lòng nổi cáu Tần Tử Văn cau mày, lớn giọng:"Vệ An, cậu lái xe cái kiểu gì vậy?"
Nói rồi Tần Tử Văn nhặt vội chiếc điện thoại đưa lên vành tai giọng dịu đi rất nhiều, mày cũng dần dãn ra:"Nghi Nghi, em còn có đó không?"
Đường Cảnh Nghi từ nảy đến giờ chỉ mới vừa nghe thấy giọng của Tần Tử Văn truyền đến từ trong điện thoại, cô còn chưa kịp đáp lại lời anh, thì đã nghe thấy tiếng xe phanh thắng gấp, cùng giọng điệu có phần cáu kỉnh của Tần Tử Văn mà không khỏi lo lắng, khóe mi đã nhòe lệ cay cô gấp gáp:"Tử Văn, anh có chuyện gì sao? Anh có bị làm sao không vậy? Tử Văn em lo lắm...."
"Không sao, em đừng lo lắng chỉ là một cú va chạm nhẹ thôi"
Nói rồi Tần Tử Văn đưa chiếc điện thoại xuống khỏi tai, lấy tay che phần loa điện thoại lại:"Vệ An, cậu còn ngồi đó được sao? Xuống xem người ta thế nào đi?"
Vệ An vì cú va chạm xảy ra quá đột ngột mà không khỏi bàng hoàng, anh tạm thời không làm chủ được bản thân mà trơ mắt ngồi nhìn chăm chăm vào thứ đang nằm lăn lóc dưới đường chắn ngang đầu xe kia.
Sau khi được Tần Tử Văn nhắc nhở, Vệ An liền nhanh chóng mở cửa xe đi xuống mà xem tình hình.
Tần Tử Văn buông cánh tay mình xuống để điện thoại trở về vị trí cũ, vừa đặt điện thoại lên đã nghe thấy tiếng Đường Cảnh Nghi văng vẳng trong chiếc điện thoại, nếu anh đón không nhầm thì cô đang khóc, ngực anh lại nhói, không cầm lòng được anh khẽ dỗ dành:"Nghi Nghi ngoan nào, em bình tĩnh lại chút đi và cũng đừng khóc nữa.
Không phải anh vẫn còn đang nói chuyện với em sao? Ở nhà chờ anh, xử lí xong việc ở đây anh về với em liền được không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...