Trời se lạnh. Cái lạnh xao xác của chớm đông chẳng hiểu sao lại đến vào giữa tháng tư. Những chiếc lá vàng chao nghiêng trong làn gió mỏng tan. Phố dài hun hút dấu chân người, ươm vào lòng những cơn mưa lất phất.
Căn gác của Nhiên có ô cửa sổ nhìn ra phố. Nhiên với tay kéo cái chăn trùm quanh người, mở rộng cửa sổ, để mặc những cơn mưa nhẹ nhàng phớt qua, và hít lấy khí trời căng tràn gió. Thói quen ấy đến bây giờ, Nhiên vẫn không sao bỏ được. Ngày xưa, nếu bà nhìn thấy, có lẽ đã mắng cho cô một trận:
- Cha mi, đóng cửa sổ lại. Bị cảm lạnh bây giờ.
Nhiên bỗng thấy mắt cay nồng khi nhớ tới bà. Ơ hay, mưa tạt vào mặt mà sao lại mặn chát thế này? Mỗi lần Nhiên đi xa, bà lại ngồi trước chiếc xích đu, dặn dò "Nhớ gọi về cho bà thường xuyên nghe con." Nhiên vâng vâng, dạ dạ, rồi lại bỏ quên lời hứa ở đâu đó giữa những bề bộn cuộc sống nơi xứ người. Để rồi, khi nghe tin bà mất, Nhiên khóc ngất như chưa từng được khóc với một sự hối hận day dứt không bao giờ thoát ra được. Cô chuếnh choáng nhận ra thiên đường chính là nơi có bà, có những người thân bên cạnh.
Nhiên bỗng nhớ tới ngày xưa, mỗi lần An đến nhà, bà thường nấu chè hạt sen mời An. Bà sẽ ngồi móm mém nhai trầu, phúc hậu ngắm nhìn An múc từng hạt sen béo ngậy. Bà quý An lắm, quý như một đứa cháu rễ trong gia đình.
***
Sáu năm rồi.
Sáu năm kể từ ngày Nhiên nhận được một suất học bổng ở Boston. Mạnh mẽ và quyết đoán, Nhiên kéo vali một mình đến chân trời mới, nơi cô từng tin rằng đó là cuộc sống, là mơ ước, là thiên đường của chính mình. An không níu kéo cô, anh bình thản trước quyết định của cô. Thế cũng tốt, Nhiên nghĩ, có lẽ tình cảm giữa cô và anh chưa đủ lớn. Và cô buông tay, anh cũng buông tay. Hai người đi về hai hướng của cuộc đời, không oán trách, không giận hờn. Chỉ đơn giản là một sự im bặt tin tức về nhau.
***
Nhiên tung chăn, khép cửa sổ, mặc vội chiếc áo ấm cổ cao màu xám tro và đi dọc con phố dài. Cô thấy kỉ niệm trỗi dậy trên mỗi bước chân qua. Ngày tốt nghiệp, An đưa cô về trên con phố dài xao xác, khẽ nắm lấy bàn tay cô đang run lên bần bật và cảm nhận tình yêu qua ánh mắt cô. Để rồi hai tháng sau, cô thông báo tin đi du học, và tình yêu bỗng hóa vào hư không.
Có ai đó đã nói rằng "Đằng sau người đàn ông thành công là bóng hình của một người phụ nữ. Còn đằng sau người phụ nữ thành công là sự cô đơn."
Giờ cô tin rằng mình đã thấm hiểu câu nói ấy. Sau những ngày làm việc mệt mỏi là những buổi tối cô độc cuộn tròn trong chăn. Cô không yêu ai, không phải vì không ai yêu cô mà chỉ vì cô thấy mình ráo hoảnh, lạnh lùng trước những săn đón. Cô bỗng thấy danh vọng, tiền tài trở nên vô nghĩa.
"Về thôi. Về nhà thôi." Ý nghĩ thôi thúc cô trở về Việt Nam sau mấy năm bôn ba ở xứ người, và để rồi bây giờ, cô đang đứng giữa phố phường quen thuộc mà cũng xa lạ. Xa lạ bởi vì sáu năm trôi qua, phố đã thay màu áo mới, nhộn nhịp hơn, đông vui hơn, tươi trẻ hơn.
Nhiên rẽ ngang lối cũ, đi vào con đường dọc bờ sông. Quán cafe đập vào mắt Nhiên bởi cái tên vừa thân thuộc vừa yêu thương: An Nhiên. Quán được thiết kế theo kiểu hiện đại với sắc đỏ và đen làm màu chủ đạo. Nhiên tôn sùng màu đỏ, còn An lại có một niềm đam mê đặc biệt với màu đen. Tò mò, cô bước vào quán. Quán yên tĩnh, nhẹ nhàng với dòng nhạc jazz pha blues.
- Chị dùng gì ạ? - Cô gái phục vụ bàn nở một nụ cười khoe cái lúm đồng tiền khá xinh.
- Cho tôi một Latte macchiato. - Nhiên lơ đãng nói trong khi mắt vẫn không rời những bức tranh trên tường. Tất cả đều là những bức tranh vẽ hoa thủy tiên. Ngày xưa, An thường bảo rằng Nhiên thanh cao, kiêu hãnh như những bông hoa thủy tiên trắng tinh khiết. Quán này có liên quan gì đến An hay không, Nhiên thầm tự hỏi- À chị này, chủ quán ở đây là ai vậy chị? - Nhiên bất giác hỏi.
- À, là chồng tôi đấy. - Cô gái phục vụ mỉm cười.
Nụ cười của cô gái hiền dịu thế, mà Nhiên lại có cảm giác đanh đá và chua ngoa đến thế. Một cảm giác kì lạ len lỏi trong lòng. Gỉa sử quán này đúng là của An thì lẽ nào anh đã kết hôn rồi? Cầu trời là không phải anh, cô thầm cầu nguyện. Sáu năm không liên lạc, cô những tưởng quá khứ đã được xếp sâu vào một ngăn nào đó dưới đáy tim, nhưng hóa ra kỉ niệm lại chẳng dễ dàng xóa nhòa như thế. Mỗi chàng trai tìm đến cô, cô lại thầm so sánh với An, để rồi lại nhận ra chẳng ai có thể thay thế được An. Nhưng giả sử ngày ấy, An níu giữ cô lại thì có lẽ cô vẫn sẽ ra đi, vẫn tìm tới chân trời mới. Cô biết thế, An cũng biết thế, nên An buông tay.
Một bóng người đi vào quán làm các giác quan trong cơ thể cô dường như đông cứng lại. Là An. Cô thấy mắt mình nhòa đi, chẳng suy nghĩ được gì. An mỉm cười với cô chủ quán, rồi chợt khựng người lại khi nhìn thấy cô. Cô chẳng biết An đã đi đến bàn mình như thế nào, chỉ là khi cô bừng tỉnh khỏi cơn mơ thì An đã ngồi đối diện cô rồi.
- Lâu lắm rồi nhỉ.- Giọng An trầm ấm, nhẹ nhàng tựa như từ nơi nào xa lắm.
- Vâng. Anh thế nào? - Nhiên nghe giọng mình lạc đi trong vô thức.
- Anh ổn. Em mới về nước à?
- Vâng.
Một khoảng im lặng cô đặc bao trùm lấy không khí. An vẫn như xưa, vẫn gương mặt ấy, đôi mắt ấy, mà sao giờ xa đến mức không thể nào với tới được. Ngày xưa, ở bên An, cô ríu rít nói chuyện, vậy mà giờ cô không thể kiếm ra được chuyện gì để nói. Cô chỉ muốn được sà vào bờ vai gầy ấy như ngày xưa, và tận hưởng thời gian chầm chậm trôi.
-Chị ấy đẹp lắm - Nhiên phá tan sự im lặng, và rồi bỗng tự thấy mình vô duyên.
-Ai cơ? - An ngạc nhiên nhìn thẳng Nhiên, làm cô thấy tim mình đập rộn ràng, má nóng bừng và quay vội ánh mắt đi nơi khác.
-Vợ anh. Chị chủ quán ở đằng kia.
-À uh. - An gục gặc đầu.
Thôi hết rồi, còn gì nữa đâu để mà chờ mong. An đã lấy vợ, không biết chừng lại có một đứa con rất đáng yêu nữa. Nhiên nghe tim mình nhói đau. Lẽ ra vị trí của chị ấy là của Nhiên.
Lại im lặng. Sao mà Nhiên ghét sự im lặng này đến như thế. Tự nhiên Nhiên bỗng muốn hỏi xem tại sao quán cafe này lại mang tên An Nhiên? Chẳng lẽ chị ấy không cảm thấy ghen với kí ức của chồng? Nhưng cô cảm thấy môi mình khô khốc và không nói nổi lên lời. Muốn hỏi nhưng có một điều gì đó ngăn cô lại.
- Em về đây. - Nhiên bỗng nhiên muốn thoát khỏi đây. Càng sớm càng tốt. Cô nhìn qua An, ánh mắt anh nuối tiếc và đau đớn. Thế nhưng anh làm sao đau bằng cô, anh có một gia đình để yêu thương mỗi sớm tối, chỉ có cô một mình ôm kỉ niệm sống với thời gian. Mà cũng phải thôi, đã sáu năm rồi còn gì, quá dài cho một sự chờ đợi, cũng quá dài cho một dư âm dai dẳng đằng sau cuộc tình. Biết đâu, với cô, đó là tình yêu, còn với An chỉ là một tình cảm na ná tình yêu.
Cô vẫy vẫy chị chủ quán, vợ An, gọi tính tiền.
- Anh mời em. - An nói.
- Vậy em về đây. - Nhiên đi nhanh ra khỏi quán, bỏ lại sau lưng ánh nhìn da diết của An. Gió lạnh quyện lấy cơ thể cô, dù đã mặc chiếc áo len to xù nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh đến buốt người.
Trong quán. Chị chủ quán nhìn An.
- Đó là Nhiên à?
An gật đầu, ánh mắt vẫn còn phảng phất sự xót xa, đau đớn.
- Tại sao không giữ cô ấy lại? - Chị nhìn An đầy thắc mắc.
Tại sao không giữ cô ấy lại? Đến chính An cũng không hiểu tại sao
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...