Tô Tư Yên giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của anh: “Anh buông tôi ra, sao anh cứ bám lấy tôi mãi không buông thế?”
“Anh nhớ em.”
Ba chữ của anh khiến cô giật mình, không dám giãy giụa nữa, cô không dám tin vào tai mình.
Nằm trong lồng ngực rộng lớn, cô cảm nhận rõ từng nhịp đập của tim anh, từng hơi thở.
Tô Tư Yên cười chua chát: “Anh chán Bối Như Ý rồi hả? Lại muốn quay lại với tôi?”
“Em đừng nói khó nghe như vậy được không?”
“Là ai ngày trước sỉ nhục tôi, tổn thương tôi, những gì anh làm so với vài câu khó nghe này đã là bao.
Tôi không phải là một món đồ anh thích chơi thì chơi, không muốn thì vứt bỏ.”
“Bình tĩnh nghe anh nói được không, anh…”
Cô giơ tay lên bịt chặt tai: “Tôi không muốn nghe, vĩnh viễn không nghe.”
“Vậy được, anh không nói nữa, hành động vậy.”
Anh đè cô xuống, hôn ngấu nghiến môi cô, Tô Tư Yên sững sờ trước hành động này.
Cô đẩy thật mạnh Phó Mặc Thần ra, giơ tay lên tát anh ta một cái.
“Với anh tôi rẻ mạt như vậy ư? Tôi chỉ là món đồ chơi cho anh phát tiết?”
“Anh không có ý đó.”
Cô đứng dậy bỏ về, anh đuổi theo cô, bấm chuông liên tục nhưng cô không mở.
Cô dựa vào cửa, chỉ ba chữ “anh nhớ em” đã làm tim cô tan chảy.
Tại sao lại nói vậy, tại sao bức tường mà cô xây dựng bấy lâu chỉ vì ba chữ này mà sụp đổ rồi.
Tại sao cô vẫn mãi không thể thoát khỏi Phó Mặc Thần.
Cô đưa tay lên chạm vào môi mình, nơi này, anh vừa mới hôn cô, tại sao sau bao nhiêu tổn thương cô vẫn không thể hận anh cho được.
Cảm giác tiếp xúc vừa rồi khiến cô rung động, cô sợ nếu còn ở thêm đó giây phút nào nữa cô sẽ không cầm lòng được, sợ sẽ một lần nữa ngu ngốc rơi vào chiếc lưới mà anh giăng sẵn.
Nước mắt cô rơi xuống, cô vẫn yếu đuối như vậy, đối mặt với anh vẫn là sự hèn mọn này.
Phó Mặc Thần bên ngoài biết anh đã hành động hơi quá, tự nhắc nhở bản thân lần sau kiềm chế hơn.
Sáng hôm sau, cô vẫn đi làm như bình thường, chỉ là tối sẽ không về đây nữa, cô quyết định tới khách sạn ở tạm vài hôm.
Nhưng rất không may cho cô, vừa tới khách sạn, cô đã gặp ngay Phó Mặc Thần đang tiếp khách ở đó.
Vừa mới chạy đã bị anh tóm được, thật đen đủi.
“Em muốn trốn tôi?”
“Vậy không thì thế nào? Để mặc anh tới và ăn sạch tôi sao?”
“Anh đáng sợ đến vậy?”
“Còn ghét hơn những gì tôi nói kìa.”
“Bây giờ em muốn như nào mới chịu thỏa hiệp?”
“Tôi chẳng có gì để thỏa hiệp với anh cả.”
“Em muốn anh dùng biện pháp mạnh sao?”
“Anh định cưỡng ép tôi? Là ai đã đuổi tôi đi?”
“Tô Tư Yên, tôi bó tay với em rồi, em nói đi, chỉ cần em không trốn tránh, chuyện gì anh cũng đồng ý.”
“Thật không?”
“Thật, anh nói được làm được.”
“Vậy thì đừng bao giờ gặp lại tôi nữa.”
“Em!”
“Dù sao thì tôi cũng không muốn gặp lại anh.”
Phó Mặc Thần không vui: “Em thực sự muốn như vậy?”
“Đúng.”
Phó Mặc Thần buông cô ra, để cô đi, không ép buộc cô nữa.
“Được rồi, em đi đi, tôi cũng không thích cưỡng ép phụ nữ.”
Tự dưng anh buông tay làm cô cảm thấy mất mát.
Cô bắt xe về nhà, cảm xúc trong lòng không được ổn định.
Quyết định vừa rồi của cô có phải là đúng không? Nếu đúng thì tại sao lại đau thế này.
Những ngày sau đó không hề thấy bóng dáng của anh đâu, cô đã cố gắng đi làm về sớm, giả vờ đánh rơi quần áo sang ban công để lấy cớ gặp anh nhưng đều không thấy.
Có lẽ anh đi thật rồi.
Tối đó cô uống rượu một mình, Tô Tư Yên trước nay không hề biết uống rượu vì vậy mà vừa nhấp môi cô đã say rồi.
Mà người say thì không được tỉnh táo cho lắm.
Cô đứng trước cửa nhà Phó Mặc Thần gào khóc: “Phó Mặc Thần anh đi đâu rồi? Tại sao chỉ với một câu nói dối đó mà anh đã đi mất rồi, tôi thích anh mà, tôi yêu anh suốt hai năm qua, chưa có lúc nào tôi quên anh.
Thậm chí tôi còn rung động vì ba từ anh nói.
Tất cả những đau khổ tôi cũng đã chịu qua nhưng vì sao tôi vẫn không thể hận anh, quên anh đi, tại sao?”
Phó Mặc Thần vừa về liền thấy cô cầm chai rượu, vội vàng mở cửa bế cô vào nhà.
Cô thấy gương mặt anh liền chạm vào: “Tôi đang mơ phải không? Phó Mặc Thần tại sao anh ở đây?”
Cả người cô toàn mùi rượu, anh khó chịu: “Em uống rượu vì lí do gì vậy?”
Tô Tư Yên cười ngốc nghếch: “Vì tôi muốn anh xuất hiện trước mắt tôi, tôi nhớ anh rồi.”
Cô ôm chặt lấy anh như sam dính có gỡ thế nào cũng không buông.
Phó Mặc Thần bế cô lên giường lấy khăn lau người cho cô.
Dáng vẻ lúc say rượu rất biết nghe lời của cô làm anh thích thú.
“Lúc bình thường em vô tâm với anh lắm cơ mà, lại còn bảo cái gì là không cần nữa, tất cả chỉ là lừa mình dối người, ngày mai anh xem em còn mặt mũi nào để kiêu ngạo nữa.”
Lại đến rồi, cô bắt đầu cởi đồ, cô đưa tay lên gẩy từng móc của áo ngực, chiếc áo ngực bị cô kéo ra ngoài.
Chiếc áo ngủ bên ngoài cô cũng không tha, cúc áo bị cô giật ra, bung dưới sàn, từng cúc, từng cúc một để lộ đôi bồng đào trắng ngần.
Phó Mặc Thần vừa đi tiếp khách hàng về, trong người cũng có ít men rượu, mà cô lại khiêu gợi như này, khiến anh không thể kiềm chế.
Anh hôn cô, hôn từ vành tai xuống.
Bàn tay lướt qua bộ ngực đầy đặn đang mời gọi kia.
Từng đợt kɦoáı ƈảʍ dâng lên, nụ hồng của cô cũng theo đó mà căng cứng.
Trong cơn mơ hồ, Tô Tư Yên cảm thấy như mình đang mơ.
Cô mơ một giấc mơ dài, trong giấc mơ này, cô với Phó Mặc Thần đang làʍ ŧìиɦ.
Cảnh tượng này chân thật đến nỗi cô cảm nhận được từng đợt kɦoáı ƈảʍ, sự vuốt ve của anh.
Nếu đã là mơ thì cứ để cô trong đó từ từ tận hưởng đi.
Cô rướn người lên đáp lại nụ hôn nóng bỏng của Phó Mặc Thần.
Nụ hôn vụng về nhưng đem lại cảm giác an toàn.
Tay cô thò vào trong áo sơ mi của anh, từ từ vuốt ve từng cơ ngực rắn chắc.
Chiếc cúc áo cũng nhanh chóng bị giật rơi xuống sàn, cô ôm lấy anh, từ từ tận hưởng những xúc cảm mà anh đem lại.
Rất lâu rồi anh chưa được phát tiết, sự chủ động của cô ngày hôm nay khiến anh càng hưng phấn.
Anh lần mò tìm khóa kéo chân váy.
Cởi bỏ hết vật cản trên người cô.
Đêm dài ẩm ướt, cả hai người đều trong trạng thái mê man say tình.
Không biết ai yêu ai nhiều hơn nhưng trong lòng họ đều có đối phương.
Sáng sớm hôm sau, khi vẫn còn mê man chưa tỉnh hẳn, Tô Tư Yên nhìn lên trần nhà, đầu vẫn còn đau nhức, cô nhớ ra là hôm qua cô uống rượu, xoay mình lại, lạ thật sao phần thân dưới lại đau nhỉ.
Tay cô chạm phải một thứ gì đó trơn bóng.
Cô giật mình mở mắt ra, đập vào mắt cô là Phó Mặc Thần đang trần chuồng trên giường.
“Á……á….á…”
Tiếng hét làm anh tỉnh giấc, đã bao lâu rồi anh chưa được ngủ say như vậy.
Anh nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Tô Tư Yên, chỉ nhếch mép cười: “Em hét lớn cái gì, thật mất hứng.”
"Anh….anh…sao anh nằm trên giường của tôi? Hai chúng ta…đã xảy ra chuyện gì?
“Em còn nói tôi? Là ai đêm qua say rượu chạy đến chỗ tôi nói nhớ tôi rồi yêu tôi?”
“Vô sỉ, tôi không tin.”
“Nhà tôi có camera đấy, nếu em muốn thuyết phục tôi sẽ cho em xem video.”
“Anh nói dối, tôi không phải như thế, đây là giường…giường…”
“Là giường tôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...