Chiếc Lamborghini màu xám bạc lướt nhanh trên phố, nó chạy với tốc độ ánh sáng.
Từng chiếc xe bị bỏ lại lần lượt ngoái lại nhìn.
Đến cảnh sát giao thông khi nhìn biển cũng không dám ngăn cản, mặc kệ anh lộng hành.
Vừa tới trước cửa bệnh viện, Hàn Bân đã chờ sẵn bên ngoài.
Tiếng thắng phanh xe thật chói tai, Hàn Bân nghe thôi mà đã lắc đầu thở dài.
Đối với tin tức của Tô Tư Yên, Phó Mặc Thần đều rất vội vàng.
Nửa đêm vài người đàn ông bước vào, gương mặt ai cũng dọa người khiến cho cô lễ tân tái mét.
Trong đó có một người đàn ông ăn mặc xộc xệch, vẻ mặt gấp gáp.
Hàn Bân cất giọng lên hỏi: “Ở đây có bệnh nhân nào tên Tô Tư Yên không?”
“Xin lỗi, thông tin của bệnh nhân đều được bảo mật, tôi không thể giúp gì.”
Phó Mặc Thần tới trước mặt cô ấy, cố gắng giữ bình tĩnh: “Cho tôi số điện thoại viện trưởng bệnh viện này.”
Cô gái đó liền cúi xuống lấy trong tủ một chiếc danh thiếp đưa cho Phó Mặc Thần.
Anh ta cầm lên, gọi vào số điện thoại đó.
Đầu dây bên kia, một người đàn ông lên tiếng: “Ai vậy? Tôi hiện đang bận, không phiền thì nói chuyện với thư ký của tôi, cô ấy sẽ sắp xếp.”
Đầu dây bên này Phó Mặc Thần trầm giọng ngắt lời người đàn ông đó: “Tôi là Phó Mặc Thần, có chút chuyện mới trao đổi với ông, tôi cho ông thời gian năm phút, sau năm phút đó tôi sẽ trực tiếp thu mua lại bệnh viện này.”
Người đàn ông giật mình, vội vàng nhắc lại: “Cậu là Phó Mặc Thần?”
“Là tôi, ông bận thì thôi.”
“Không… không, tôi rảnh, rất rảnh, chuyện của cậu cũng là của tôi.”
“Vậy được, nói chuyện với lễ tân, tôi cần tài liệu của một bệnh nhân.”
Anh đưa chiếc điện thoại cho cô lễ tân kia, cô ta vội đỡ lấy: “Viện trưởng Trương, tôi cần phải làm gì?”
“Làm theo yêu cầu của họ, tôi sẽ tới ngay bây giờ.”
“Vâng.”
Phó Mặc Thần tắt máy, cô lễ tân kia lật tìm trong đống sổ sách, tra tên cô.
Sau một hồi tìm kiếm, rốt cuộc thì cũng không có kết quả.
“Xin lỗi anh, không có bệnh nhân nào tên Tô Tư Yên.”
“Tra cho tôi khoảng hai năm về trước, tôi không tin là không thấy.”
Thái độ lạnh băng của anh khiến cô ấy run sợ, y tá bên cạnh cũng phụ giúp, sợ người đàn ông kia nổi giận.
Một lát, viện trưởng Trương đến, vừa nhìn thấy Phó Mặc Thần đã lộ vẻ tươi cười.
“Xin chào, Phó tiên sinh.”
Phó Mặc Thần im lặng, thờ ơ không quan tâm lắm chỉ tập trung vào những thông tin của cô gái lễ tân.
“Đây rồi, là Tô Tư Yên nhập viện khoảng 3 tháng trước.”
Phó Mặc Thần nhanh tay giành lấy tập tài liệu, vừa mở ra anh đã lập tức thở phào.
Tập tài liệu nhanh chóng để vào chỗ cũ: “Không phải cô ấy.”
Mọi người được phen hú vía, rồi lại tiếp tục lật hồ sơ từ những năm trước.
Đến Hàn Bân cũng vào cuộc.
Mất một khoảng thời gian dài, cuối cùng kết luận không có bệnh nhân nào tên Tô Tư Yên.
Phó Mặc Thần vừa mong cô không có trong số bệnh nhân ở đây lại vừa mong có, bởi vì nếu cô không có ở đây thì chứng tỏ cô vẫn còn bình an.
Nếu thực sự có cô ở đây, ít nhất anh còn được thấy cô.
Phó Mặc Thần thực sự mất hết kiên nhẫn, giơ bức ảnh trong ví ra, đưa lên mặt bàn, cho người gọi những y tá tới.
“Các người nhìn rõ cho tôi, đã ai từng chăm sóc, gặp gỡ người phụ nữ này chưa? Ai biết chút thông tin gì về cô ấy thưởng một vạn.”
Vừa nghe tin này, ai nấy đều chăm chăm tới xem.
Họ được xếp thành hàng dài, từng người một nhìn kỹ bức ảnh.
Lễ tân vừa nhìn thấy cô gái trong ảnh ngay lập tức biến sắc, lùi lại.
Phó Mặc Thần quan sát cô ta liền nhận ra sự thay đổi đó.
Anh cho tất cả các y tá trở về nơi làm việc, còn sai Hàn Bân kéo cô y tá đó lại gần.
“Cô biết cô ấy?”
Dao Dao lắc đầu: “Tôi không biết.”
Phó Mặc Thần biết thừa cô ta đang nói dối, đưa ánh mắt về phía viện trưởng Trương.
Ngay lập tức nhận được tín hiệu, viện trưởng Trương liền nghiêm giọng: “Cô còn không mau nói, nếu cô không nói tôi sẽ cho cô nghỉ việc ngay ngày mai.”
“Tôi…i”
Vẻ mặt Dao Dao có chút sợ hãi, Phó Mặc Thần kèm thêm lời đề nghị: “Nếu cô nói tất cả những gì mình biết, tôi sẽ cho cô một khoản tiền lớn, đủ để cô sống cả đời không lo nghĩ.”
“Được, tôi nói.
Cô ấy là Tô Hà, được đưa vào đây khoảng hai năm trước.”
Dao Dao lấy tập tài liệu trong ngăn kéo đưa trước mặt Phó Mặc Thần.
Anh cầm lấy, lật hồ sơ, gương mặt phờ phạc của cô dán ngay trên tập tài liệu làm anh đau nhói.
“Sở dĩ tôi vẫn nhớ cô ấy là vì cô ấy được đưa vào viện trong tình trạng trầm cảm nặng, có nguy cơ tự sát.
Đêm hôm cô ấy được đưa đến tôi nhớ, tay được băng bó kĩ, những vết dao cắt lởm chởm trông rất đau lòng, chỗ tôi còn có ghi hình những lần cô ấy phát bệnh, nếu anh có thể xem được, lát nữa tôi sẽ đưa.”
Vẻ mặt Phó Mặc Thần nặng nề hơn bao giờ hết, sau khi nghe Dao Dao kể lại, anh càng im lặng, hơi thở đều đều, đáy mắt đầy sự đau xót.
“Có thể nói cho tôi biết ai bây giờ cô ấy ở đâu không?”
Dao Dao lắc đầu: “Tôi không biết, hơn một năm trước, khi cô ấy khỏi bệnh đã rời đi rồi.”
“Bác sĩ điều trị của cô ấy là ai?”
Dao Dao ngập ngừng không muốn nói.
“Cô không muốn nói cũng được dù sao tôi cũng điều tra ra, sớm muộn gì tôi cũng biết.”
“Là bác sĩ Tống, nghe nói hai người rất thân thiết, ngày cô ấy xuất viện anh ấy còn tới đón.”
Nghe tới bác sĩ Tống thôi, Phó Mặc Thần đã nghĩ ra điều gì đó, cầm tập tài liệu với chiếc usb rời đi.
Gần sáng, anh vẫn ngồi đọc từng chữ trên bệnh án của cô.
Từng chữ, từng từ anh đều không thể bỏ sót.
Con tim đau nhói, không ngờ rời xa anh cô lại đau khổ đến vậy.
Vốn dĩ tưởng rằng không ở bên cạnh anh cô sẽ không phải chịu đau đớn, chịu khổ sở nhưng rốt cuộc lại là sai lầm.
Tay anh cắm usb vào laptop, kích chuột vào file xem đoạn băng ghi hình.
Trong một căn phòng nhỏ bé, cô ngồi run rẩy, miệng vẫn luôn lẩm bẩm: “Không yêu, anh ấy không yêu mình…chỉ là đùa giỡn, chưa từng…chưa từng yêu.”
“Á….á……á….a….”
Tiếng hét dài trong vô vọng, cô tự lấy tay cào xé da thịt mình, cả người cô nhuộm đầy máu tanh.
Nhân viên y tế chạy lại, họ giữ chặt cô, dùng dây thừng trói cô lại, tiêm thuốc an thần, cô từ từ chìm vào giấc ngủ.
Phó Mặc Thần xem video lặng lẽ rơi lệ, nước mắt lăn dài trên má anh.
Anh hối hận rồi, thực sự hối hận rồi.
Tất cả là tại anh, nếu không gặp anh cuộc đời cô sẽ không đi tới bước đường này.
Anh không còn can đảm xem những đoạn video khác, tiếng hét chói tai cùng tiếng khóc từ nhân viên càng làm anh đau nhói.
Vết thương lòng suốt hai năm qua càng rỉ máu nhiều hơn, nó giằng xé suy nghĩ, tâm can anh.
Giờ này anh vẫn không tìm được cô, một tên đàn ông đến người phụ nữ của mình cũng không tìm được còn làm được gì nữa.
Tận sâu trong thâm tâm anh vẫn luôn mong rằng cô bình an.
Yêu một người là quá khó, nếu không yêu sao có đau khổ, có tổn thương.
Cái cảm giác nhớ nhung mà không được gặp, đau xót, tổn thương vì một người càng làm chúng ta rơi vào hố sâu hơn, mãi mãi không thể thoát ra.
Thời điểm con người đón nhận tất cả cảm xúc, phẫn nộ, bi ai, dằn vặt cũng chính là lúc chúng ta tận hưởng tình yêu.
Trong tình yêu không có sự đồng ý hay không đồng ý chỉ có yêu hay không yêu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...