Thời gian trôi qua hai mấy năm, đúng như lời hứa, Kỷ Mạch Hằng không hề tiếp xúc thân mật với người phụ nữ nào.
Mà anh lại chính là người nối dõi duy nhất của nhà họ Kỷ.
Việc này ảnh hưởng nghiêm trọng tới hương quả của Kỷ gia.
Nhiều lần Kỷ phu nhân nhắc nhở nhưng anh cũng chẳng quan tâm, thậm chí mỗi khi nhắc đến việc cưới xin anh đều tỏ ra chán ghét.
Dần dần người ta đồn rằng anh thích đàn ông, nhưng chẳng ai biết sự thật ở phía sau ra sao.
Kỷ phu nhân cho rằng bà đã thực sự chia cắt nhân duyên của một đôi tình nhân.
Cứ ngỡ Kỷ Mạch Hằng chỉ là chơi đùa nhưng bà đã sai, đứa con trai duy nhất Kỷ gia đã thực sự vì một cô gái mà bỏ qua hương quả của cả gia tộc.
----------------------------
Tô Hà bước xuống tầng, dáng vẻ chậm rãi, từ lúc bà vào đây, mọi người trong nhà đều rất phấn khởi.
Bà xuống bếp phụ nấu ăn.
Trong trí nhớ của bà, Kỷ Mạch Hằng thích ăn gì và không thích gì bà đều nắm rất rõ.
Thấy bà xuống dưới bếp, quản gia sai người đưa bà lên, cuối cùng dưới sự nài nỉ thì bà cũng được ở dưới bếp.
Bà nghe những người làm kể chuyện về Kỷ Mạch Hằng.
“Tôi làm thuê ở đây chưa từng thấy một người phụ nữ nào chạm chân vào cửa trừ Kỷ phu nhân.
Phải nói cậu chủ quá là ngay thẳng, con người đẹp trai, tính cách hiền lành, dù là bất kì cô gái nào cũng thích.”
Tô Hà cũng không ngờ rằng anh lại vì mình mà như vậy, lòng bà tràn ngập ấm áp.
Có hay không lần nữa chìm đắm vào nó.
Đứng sau Kỷ Mạch Hằng là cả một gia tộc, dù anh có thích ai thì cũng đâu được phép.
Hai mấy năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy.
Bà còn nhớ rất kĩ buổi chiều hôm ấy sau khi tan học, trên đường về gặp Kỷ phu nhân.
Trên người bà ấy là phong thái của một người giàu có, danh gia vọng tộc, còn cô chỉ là một đứa con gái không cha không mẹ, chỉ may mắn được người ta để ý.
Ngay khi gặp Hàn Mạch(Kỷ phu nhân), Tô Hà đã nhận ra khoảng cách giữa mình và người đàn ông đó.
Ngồi trong một quán cafe cao cấp mà có lẽ cả đời này cô cũng không thể bước chân vào khiến cô cảm thấy lo lắng.
Hàn Mạch không hề tỏ ra giận dữ, cũng chẳng có gì là ghen ghét chỉ là cái sự tao nhã cùng khí thế khiến cô lép vế mà thôi.
Sau khi uống một ngụm cafe, bà ta đặt ly xuống rồi bắt đầu câu chuyện: “Nhà họ Kỷ chúng tôi có mỗi mình Kỷ Mạch Hằng là con nối dõi, nó tính tình thẳng thắn, thật thà lại biết chăm sóc, bất kể người phụ nữ nào cũng đều yêu thích nó.”
Tô Hà nhìn Kỷ phu nhân gật đầu: “Vâng, cháu biết.”
“Biết là tốt, hôm nay tôi tới đây, cô cũng biết lý do là gì rồi đúng không?”
Không khí nặng nề, Tô Hà với Hàn Mạch là sự đối lập về giai cấp, địa vị.
Một cô sinh viên ngây thơ từng mơ ước một cuộc sống đơn giản, cô chưa từng nghĩ nhiều đến vậy.
Hàn Mạch tiếp lời: “Nếu cô yêu con trai tôi thật sự thì hãy từ bỏ đi, biến mất khỏi tầm mắt nó.
Một người ưu tú như nó nên yêu người phụ nữ nào có thể giúp ích cho sự nghiệp, bây giờ Mạch Hằng có thể chưa nhận ra nhưng sau này chắc chắn sẽ hối hận.
Nếu cô và con trai tôi đến với nhau chắc chắn không có kết cục tốt đẹp, chi bằng bây giờ từ bỏ, lưu giữ lại kỉ niệm đẹp này, cô hiểu ý tôi nói không?”
“Chấu…”
“Tôi cho cô thời gian, nếu được hãy cầm số tiền này đến một nơi thật xa, đừng bao giờ gặp lại nó.
Từ bỏ cô sẽ là cơ hội tốt hơn với Mạch Hằng và Kỷ gia.”
Hàn Mạch đặt một xấp tiền lên bàn, rồi đứng dậy, lúc đi bà ta còn dặn thêm một câu: “Chắc hẳn cô cũng không muốn nó là đứa con bất hiếu, chuyện hôm nay tôi mong cô giữ kín, được rồi việc còn lại là của cô.”
Tiếng giày cao gót đi xa, Tô Hà nhìn xấp tiền trên bàn, cầm mấy bỏ vào túi xách.
Những câu chuyện như thế này cô cũng đã từng thấy trên tivi rồi, không ngờ rằng nó lại xảy đến với mình.
Tối hôm đó, Kỷ Mạch Hằng từ bệnh viện trở về, vừa về tới căn trọ nhỏ, anh liền lao vào ôm lấy cô.
Những căng thẳng, phiền muộn theo đó mà bay đi mất.
Tô Hà không nói gì, mang thức ăn dọn lên bàn, hai người ăn tối.
Nhận thấy sự không vui vẻ của Tô Hà, Kỷ Mạch Hằng liền đặt bát cơm xuống: “Em có chuyện gì à? Sao mặt mày ủ rũ thế kia.”
Tô Hà nhanh chóng lấy lại cảm xúc, lắc đầu, thản nhiên: “Không có gì đâu, chỉ là dạo này việc ở bệnh viện hơi nhiều, em có chút mệt mỏi.”
“Mai anh xin nghỉ giúp em nha, nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi.”
Tô Hà đề nghị: “Mai chúng ta đi chơi được không? Lâu rồi em chưa về cô nhi viện.”
Kỷ Mạch Hằng ngẫm nghĩ một lát rồi đồng ý.
Tối đó khi cô ngủ say trên giường, anh đã phải gọi rất nhiều cuộc điện thoại, vì là bác sĩ chính trong phòng mổ nên nghỉ đột xuất không được thông qua, cuối cùng anh phải nhờ người khác trực ca hộ.
Kỷ Mạch Hằng là một con người ưu tú, dù chưa tốt nghiệp đại học T nhưng anh đã đi thực tập và làm bác sĩ chính của rất nhiều ca mổ, Tô Hà tuy cũng giỏi nhưng thân phận cùng địa vị kém hơn nên vẫn chỉ đứng nhìn, cùng lắm là bác sĩ phụ.
Ca của cô đều đơn giản không hóc búa như của anh.
Đêm hôm đó, Kỷ Mạch Hằng ôm Tô Hà ngủ, thực ra anh không biết rằng, cô thực vẫn chưa ngủ, cô đã suy nghĩ rất nhiều về lời đề nghị của Hàn Mạch.
Sáng sớm thức dậy, Kỷ Mạch Hằng đưa cô đi chơi, vừa mới đi được một đoạn thì một cuộc gọi khẩn đến: “Bác sĩ Kỷ, bệnh nhân của anh đang trong cơn nguy kịch, anh có thể tới ngay bây giờ không?”
Trong lòng Kỷ Mạch Hằng nóng như lửa đốt, nhìn Tô Hà bên cạnh: “Gọi cho trưởng khoa Dương, tôi hiện tại không thể tới được.”
“Trưởng khoa Dương đang có một ca mổ, bây giờ tình trạng bệnh nhân rất nguy kịch mà bác sĩ có kinh nghiệm đều đang bận, tôi e là bệnh nhân sẽ không qua nổi.”
Chưa đợi Kỷ Mạch Hằng trả lời, Tô Hà bên cạnh đã dập máy giúp anh: “Đi đi, em chờ anh.”
Kỷ Mạch Hằng ôm cô thật chặt, rồi lái xe đi mất.
Nếu anh biết được rằng đó chính là ngày cuối cùng anh được thấy cô chắc chắn anh sẽ không để cô một mình cô độc ở đó.
---------------------
Vừa tới bệnh viện, Kỷ Mạch Hằng liền chạy thẳng tới phòng mổ, vệ sinh tay, rồi trực tiếp tiến vào phòng mổ.
Y tá bên cạnh đã sẵn sàng.
“Dao.”
Giọng nói quen thuộc, khi anh tới mọi người đều cảm thấy an tâm, chỉ duy có một mình Tô Hà cầm phiếu xét nghiệm trên tay là bất an.
Bốn tiếng đồng hồ trong phòng mổ cũng là khoảng thời gian cô thu dọn đồ đạc rời khỏi thành phố Y.
Tô Hà nhìn chiếc điện thoại trên tay, gọi một cuộc gọi cuối cùng: “Cháu sẽ đồng ý rời đi.”
Đầu dây bên kia chỉ là tiếng cười tao nhã như đã đoán trước được sự việc.
Sau khi kết thúc, cô ném chiếc điện thoại vào thùng rác, kéo va li bắt taxi đến sân bay.
Ngồi trên máy bay, cô xoa bụng, thầm an ủi.
Không có Kỷ Mạch Hằng cũng được, cô chỉ cần đứa con này, có nó bên cạnh cô đã vui vẻ lắm rồi.
Số tiền mà Hàn Mạch cho cô, cô đã gửi trả lại, cô không muốn nhân phẩm bị vấy bẩn, có thể họ nghĩ cô ra sao cũng được nhưng tuyệt đối không được biến cô thành thứ đồ chơi được sắp đặt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...