Không có những loài bình thường như tước điểu theo đuôi, Điểu Vương không còn là Vương giả nữa, cho nên cổ nhân mới có câu nói Phượng Cầu Hoàng.
Mỗi một con Tước Điểu bình thường so với Điểu Vương mà nói cũng chỉ là một tồn tại rất nhỏ, nhưng nếu để cho chúng nó đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, có tâm nguyện cùng mơ ước giống nhau, chúng nó sẽ trở nên vô cùng cường đại.
Từ mấy năm trước Chu Chu cũng đã bắt đầu có ý thu thập hiểu được nguyện lực Phàm Hỏa trong trần thế, cho đến khi tấn nhập Đại Thừa kỳ, hỏa linh của nàng tu luyện ra rốt cuộc cũng sáng tạo ra một loại lửa có lực lượng thần kỳ.
Sở dĩ hóa thân của Tiểu Trư là Phượng Hoàng, trừ nguyên nhân vì nàng đột phá Đại Thừa kỳ, có được một thân thể bán tiên, đủ để thoát khỏi uy áp ảnh hưởng của thần tộc Phượng Hoàng, trọng yếu hơn chính là bởi vì nàng hiểu được nguyện lực trong Phàm Hỏa, có thể vận dụng hỏa linh thu thập ngọn lửa bếp ngưng tụ thành Hỏa Diễm mới cường đại.
Đây cũng là đòn sát thủ nàng dùng để đối phó Diễm Thí Thiên.
Diễm Thí Thiên từ đầu tới cuối chẳng qua chỉ nghĩ đến chuyện như thế nào để thu vào tay tất cả Thiên Hỏa, mà Chu Chu cũng đã hiểu được cách ngưng tụ Hỏa Diễm mới cường đại, ở khía cạnh ngộ tính và thiên tư, hắn rõ ràng kém Chu Chu một bậc.
Mặt Diễm Thí Thiên âm trầm, lạnh giọng nói: “Nàng nghĩ dựa vào chút bổn sự ấy để thắng được ta? Vọng tưởng! Ta quả thật không biết nguyện lực là cái quỷ gì, nhưng chẳng lẽ nàng cho rằng Thiên Hỏa của ta cũng chỉ là Thiên Hỏa sao?!” Giọng nói của hắn vừa phát ra, Huyền Long ngửa mặt lên trời thét dài, trong bầu trời đầy mây đen hiện ra từng khuôn mặt cửa người hoặc yêu thú, cùng cất tiếng kêu gào thét, trên những khuôn mặt tràn ngập sợ hãi tuyệt vọng và oán hận thống khổ, một so với một còn dữ tợn hơn, tiếng kêu một so với một lại càng thê lương.
Trong lòng Chu Chu trầm xuống, có lẽ Diễm Thí Thiên không hiểu nguyện lực, cũng không cách nào giống như nàng có thể thu thập hàng vạn hàng nghìn ngọn lửa bếp ngưng kết phát triển Hỏa Diễm mới, nhưng hắn lại có thủ đoạn để tăng cường được sức mạnh của Thiên Hỏa.
Hơn nữa ở phương diện khác lại hơi giống phương pháp của nàng —– Diễm Thí Thiên thông qua việc giết chóc điên cuồng để tụ tập oán niệm, mà nàng lại là tụ tập nguyện lực mong ước ấm áp, an bình, hạnh phúc của hàng vạn hàng nghìn người phàm.
Mọi chuyện phát triển đến bây giờ cũng chỉ có liều mạng, vô luận như thế nào, nàng sẽ không cho Diễm Thí Thiên thương tổn người bên cạnh nàng thêm lần nào nữa, cho dù phải trả giá cao hơn chính là tính mạng của nàng….
Trên bầu trời, Hỏa Đồ Đằng tinh hệ khổng lồ và tầng mây đen gào khóc thảm thiết đối đầu với nhau, cho dù thanh thế mây đen kia kinh người đến như thế nào, từ đầu đến cuối vẫn không có cách nào che dấu được ánh sáng nhu hòa nhưng kiên định của một biển tinh hải mênh mông Huyền Long ở trong biển tinh hải phá hoại điên cuồng.
Cũng không lấy được bao nhiêu kết quả, hai bên lâm vào giằng co, xem xem ai có thể chống cự đến được phút cuối cùng.
Trên mặt Diễm Thí Thiên bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại dâng lên nồng đậm phiền não bất an, hắn phải mau chóng giải quyết thiếu nữ nhìn như nhu nhược nhưng lại kiên trì dị thường đang đứng trước mặt.
Ánh mắt hắn chậm rãi nhìn xung quanh….
Tình thế hình như có chút không ổn.
Diễm Kiếm Địch và Lâm Thế Cung đang khổ chiến, những người phía sau thấy Chu Chu thật sự ngăn cản được công kích điên cuồng của Diễm Thí Thiên, tinh thần lại càng phấn chấn.
Ba người Đề Thiện Thượng, Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục thừa dịp lúc Diễm Thí Thiên giằng co với Chu Chu, len lén bí mật ra khỏi tháp Vũ Thần.
Lúc trước phía dưới tập trung lượng lớn tu sĩ Nguyên Anh không chịu nổi áp lực của Thiên Hỏa mà chạy khắp bốn phía, ba người bọn họ tập trung lại những người bên phía Liên Minh Vũ Quốc.
Ở ngoài thành Sùng Vũ dùng pháp trận truy bắt tu sĩ Liên Minh Đan Quốc.
Không ít người Đan Tộc cũng chạy tới trợ trận, phối hợp với trận pháp của Cơ U Cốc, bao vây các tu sĩ của Liên Minh Đan Quốc chặt chẽ, hoặc đánh chết tại chỗ hoặc sử dụng pháp thuật đặc thù để khống chế pháp lực, thần thức của bọn họ.
Nhờ sự che chở của trận pháp.
Nhóm tu sĩ điên cuồng có hành động tự bạo không thể gây hại cho những người khác, bên phía Liên Minh Vũ Quốc dần dần nắm được cục diện của cuộc chiến.
Diễm Thí Thiên vì muốn đảm bảo những tu sĩ của Liên Minh Đan Quốc nghe lời, ở trên phần lớn người ở đây đều bị hạ Khôi Lỗi Hương, mặc dù những người này rất trung thành đối với hắn, nói gì nghe nấy, nhưng sức phán đoán, lực ứng biến yếu đi rất nhiều so với trước kia, chỉ biết liều mạng cũng không suy nghĩ cách đối phó với địch.
Gặp đối phương vận dụng các loại pháp trận pháp thuật thì chỉ biết chịu đòn.
Ngay lập tức Diễm Thí Thiên hình như đã quyết định, chỉ cần khống chế Chu Chu, những người khác liền toán loạn giống như những con kiến hôi, dù thế nào cũng không thể tạo ra chút sóng gió.
“Tế hỏa!” Bỗng nhiên Diễm Thí Thiên hét lớn một tiếng, những tu sĩ Liên Minh Đan Quốc giống như con ruồi xông lên chém giết không phân biệt được phương hướng liền dừng lại, một đám như quên mất sự sợ hãi đối với Thiên Hỏa, phía sau tiếp phía trước như con thiêu thân phóng về phía một mảng mây đen u ám đáng sợ.
Ngay cả có một vài tu sĩ bị vây khốn trong trận pháp của mấy người Cơ U Cốc cũng liều mạng muốn xông ra phóng về phía đám mây.
Một màn khủng bố đang trình diễn trên bầu trời thành Sùng Vũ, miệng của những khuôn mặt của người lẫn yêu thú bên trong đám mây mở lớn.
Cắn nuốt những tu sĩ phóng đến, những tu sĩ kia ở phút cuối cùng khôi phục lại được thần trí.
Nhưng người bị thương nặng không thể tránh thoát, trơ mắt nhìn bản thân bị những khuôn mặt đáng sợ kia mở mồm cắn xé thành những mảnh nhỏ.
Cuối cùng ngay cả thần hồn của bọn họ cũng bị cắn nuốt hoàn toàn.
Tiếng kêu thảm thiết làm người ta tê dại da đầu liên tiếp vang lên, thậm chí Chu Chu còn có ý nghĩ nhắm mắt bịt tai không nhìn không nghe.
Đồ điên! Diễm Thí Thiên hoàn toàn chính là một kẻ điên không có tính người.
“Chu Chu, muội cẩn thận!” Trong tiếng gào khóc thảm thiết, Chu Chu chợt nghe thấy âm thanh lo lắng của Thạch Ánh Lục.
Nàng cắn răng cố gắng bình phục khủng hoảng sợ hãi trong lòng tiếp tục giằng co với Diễm Thí Thiên, Huyền Long.
Nếu như nàng bị dọa, sư huynh sư tỷ còn có những tộc nhân Đan Tộc cùng với người của Liên Minh Vũ Quốc sẽ làm sao bây giờ? Chắc chắn Diễm Thí Thiên sẽ dùng thủ đoạn tàn khốc nhất để đối phó bọn họ.
Đột nhiên bên phía đối thủ lại diễn ra hành động tự sát như thế cũng không khiến cho mấy người Cơ U Cốc cảm thất dễ chịu hơn, ngược lại lại càng cảm giác được áp lực khủng khiếp phát ra từ Diễm Thí Thiên.
Gần trăm tu sĩ Nguyên Anh đi cùng hắn, tính cả Đạo Quân Nghiêm Tần, Đạo Quân Chí Càn, không tính hơn mười người lúc vùa rồi bị mấy người Cơ u Cốc khống chế nhân dịp hỗn loạn, đều bị mây đen kia cắn nuốt trong thời gian chưa tới một chén trà, bây giờ chỉ còn duy nhất một người là Diễm Kiếm Địch đang đối chiến với Lâm Thế Cung.
Diễm Thí Thiên không thể nào lại không chút lí do mà để cho nhưng thủ hạ dưới tay đi chịu chết, hắn làm như vậy nhất định là muốn nhờ lực lượng của những tu sĩ đã chết để đối phó Chu Chu.
Quả nhiên, sau khi mây đen hoàn toàn cắn nuốt mười mấy tu sĩ Nguyên Anh, áp lực tản ra cường đại nhiều hơn gấp hai lần so với lúc trước, vô số Hỏa Điểu tạo thành tinh hải bên cạnh Chu Chu dần dần bị áp chế, từng điểm từng điểm hướng về phía trung tâm co rút lại.
Nếu cứ tiếp tục đi xuống như vậy, nhất định Chu Chu sẽ thất bại.
Diễm Thí Thiên cười đến tàn nhẫn mà đắc ý: “Như thế nào? Nàng còn chiêu số gì? Tiểu mỹ nhân, hiện tại muốn nhận thua cũng không còn kịp nữa rồi.” “Ta sẽ không nhận thua.” Chu Chu thật sâu hít một hơi.
Bóng xanh phía sau chợt lóe, Mộc Linh Tịnh Liên Ngô Đồng nhanh chóng xòe ra.
“Lấy Mộc Linh của ta là ngọn đuốc, chiếu sáng thiên địa.” Chu Chu nhẹ giọng nói.
Từng cánh Hỏa Điểu đang bay xung quanh nàng bay về phía Tịnh Liên Ngô Đồng, cả gốc cây đại thụ màu xanh trong suốt trong nháy mắt hóa thành một cây đuốc bùng cháy.
Ánh lửa màu vàng phóng lên cao, nguyên bản Huyền Long đang giương nanh mua vuốt bị Tinh Hỏa vờn quanh ở chính giữa, ngay lập tức biển Tinh Hỏa hoàn toàn hóa thành một vùng biển mênh mông bùng cháy ánh lửa kim sắc.
Mây đen và Huyền Long thật vất vả mới chiếm được ưu thế lần nữa bị san bằng tỉ số, sắc mặt Diễm Thí Thiên âm trầm đến cực điểm: “Nàng không muốn sống nữa?!” Trong ngọn lửa chói mắt, gương mặt Chu Chu gần như trong suốt, nàng cũng không muốn dùng đến loại thủ đoạn tự hại đến bản thân, nhưng nàng cũng không nghĩ ra được biện pháp khác…..
Diễm Thí Thiên thấy nàng quật cường không nói, hung ác nói: “Tốt! Tốt! Ta xem nàng có thể chống cự được bao lâu, chờ ta giết sạch những người ở đây để tế Thiên Hỏa của ta.
Xem nàng có thể cứu được mấy người!” Dứt lời, hắn vung tay sai khiến Huyền Long quay đầu đi đối phó Lâm Thế Cung, Chu Chu vội vàng huy động ống tay áo, hóa thành một cái hỏa tiên dài tầm mười trượng đánh về phía Huyền Long.
Cùng lúc đó, Diễm Thí Thiên khẽ quát một tiếng”Giết”, một cái Cự trảo đen nhánh ngưng kết từ Thiên Hỏa chụp về phía trên đầu mấy người Cơ U Cốc.
Khoảng cách nhìn trong chớp mắt là tới, mấy người Cơ U Cốc muốn tránh né tìm đường sống cũng không được.
Lâm Thế Cung mời vừa nhờ sự hỗ trợ của Chu Chu tránh được công kích của Huyền Long hình như cảm giác được điều gì đó, bỗng nhiên đứng im tại chỗ.
Trịnh Tài Thân, Diêu Khiêm Thư, thậm chí Chu Chu, Diễm Thí Thiên đều cảm thấy bỗng nhiên trong thiên địa lại xuất hiện một tia hơi thở cường đại dị thường.
Phản ứng của Chu Chu hơi chậm nửa nhịp, mắt thấy Cự trảo Hắc Diễm sẽ đánh tới mấy người Cơ U Cốc.
Bỗng nhiên không gian trước mặt bọn họ xuất hiện một đạo vết rách đen ngòm, tiếp theo “Oành” một tiếng nổ, chỉ thấy Cự trảo Hắc Diễm bị một thanh ánh sáng trong suốt khổng lồ trực tiếp đánh tan! Mọi người tìm được đường sống trong chỗ chết còn chưa phục hồi lại tinh thần, Trịnh Tài Thân và Diêu Khiêm Thư đang bị thương nặng lại đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, rất nhanh ngay cả Lâm Thế Cung cũng đi đến.
Bên ngoài tháp truyền đến tiếng hét phẫn nộ của Doãn Tử Chương: “Heo đần! Muội không muốn sống nữa hả?!” Doãn Tử Chương vậy mà lại xuất quan! Mọi người bên trong tháp hai mặt nhìn nhau, vội vàng nhào đến cửa sổ bên cạnh tháp nhìn ra phía ngoài.
Thiên Hỏa Mộc Linh và Phàm Hỏa trên người Chu Chu đã tản đi, cả người mềm nhũn dựa vào trên người Doãn Tử Chương.
Vừa vô lực ủy khuất nói: “Muội không có biện pháp…..” Cùng một lời nói.
Diễm Thí Thiên cùng đã nói với Chu Chu, thậm chí thái độ “Ôn hòa” hơn Doãn Tử Chương nhiều, chẳng qua lại lấy được phản ứng lại hoàn toàn khác nhau.
Diễm Thí Thiên nhìn Chu Chu không chút phòng bị nép vào trong lòng Doãn Tử Chương như chú chim nhỏ, thậm chí chủ động ôm hông của hắn để đứng vững, tình cảnh kia vừa chói mắt lại như kim đâm vào tâm hắn.
Người Đan Hoàng dựa đáng lẽ ra phải là hắn! “Không nghĩ tới, tiểu tặc ngươi cũng đã tấn chức Đại Thừa kỳ rồi, tốt! Hôm nay ta liền lấy thêm một tu sĩ Đại Thừa kỳ đến tế Thiên Hỏa của ta!” Vẻ mặt Diễm Thí Thiên hung ác nham hiểm đánh giá Doãn Tử Chương, trong lòng lại âm thầm hối hận.
Lúc trước hắn không thèm để tiểu tử này ở trong mắt.
Ai có thể nghĩ đến một tu sĩ Kết Đan kỳ nho nhỏ không có chút hào quang, nhưng lại ở vài năm sau đó lại trở thành nhân vật đứng đầu đại lục Tấn Tiềm.
Vốn dĩ hắn đối với kế hoạch của mình tuyệt đối có nắm chắc.
Kết quả Đan Hoàng và Doãn Tử Chương một lần lại một lần khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn, chuyện cho tới bây giờ hắn biết rõ hôm nay nếu không hoàn toàn đánh bại hai người này thì tất cả mưu kế của hắn qua nhiều năm sẽ thành công dã tràng.
Mộc Linh của Chu Chu trở nên ảm đạm vô cùng, phảng phất như muốn tiêu tán bất cứ lúc nào, nàng cũng muốn giả vờ như không có chuyện gì để không khiến cho đại ác nhân lo lắng, nhưng thật sự là có lòng mà không đủ lực.
Nàng miễn cưỡng thu hồi Mộc Linh, một lần nữa hóa thành một nhóm Hỏa Điểu lớn vây quanh người nàng nhưng không có chút nào suy yếu, ngược lại uy thế lại càng hơn lúc trước.
Đây là hiệu quả của pháp lực Doãn Tử Chương truyền vào.
“Đại Thừa kỳ! Hắn thật sự đột phá được Đại Thừa kỳ.” Lâm Thế Cung ở trong tháp đang chú ý Doãn Tử Chương kích động lầm bẩm, mời vừa rồi lão cũng cảm giác được dị động đặc thù trong thiên địa, giống như có tu sĩ Đại Thừa kỳ mới được sinh ra, không nghĩ tới người này thực sự là Doãn Tử Chương! Hắn không hổ là huyết mạch Lâm thị! Có một thiên tài tuyệt đỉnh như vậy, Lâm thị và Chiêu Thái tông ít nhất có thể hưng thịnh thêm mấy ngàn năm nữa! Lâm Thế Cung sau khi vui mừng liền khẩn trương.
Doãn Tử Chương một mực tu luyện trong tháp Vũ Thần, nghĩ đến Khí Hồn Tháp Vũ Thần bảo vệ làm hộ pháp của hắn, linh khí tràn đầy trong tháp cộng thêm một phen quyết đấu cùng Diễm Thí Thiên, khiến cho linh khí trong thiên địa rối loạn cuồn cuộn, cho lên người ngoài tháp mới không cảm giác được động tĩnh đáng sợ khi hắn tấn nhập Đại Thừa kỳ.
Bây giờ hắn đi ra ngoài, tất nhiên sẽ dẫn động đến lôi kiếp, hai cường địch Diễm Thí Thiên, Diễm Kiếm Địch đang ở ngay trước mắt, cảnh giới của hắn còn chưa ổn định còn muốn độ lôi kiếp.
Đây quả thực chính là liều mạng! “Tử Chương! Trở lại ngay!” Lâm Thế Cung cái gì cũng không quan tâm rồi, cất giọng quát to.
Ầm ầm…….
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, điện quang chợt lóe, lôi kiếp tới ngay lập tức! Doãn Tử Chương nghe thấy tiếng Lâm Chấn Cung, nhàn nhạt nhìn về phía tháp Vũ Thần một cái, nói: ” Yên tâm đi! Ta không sao.” Yên tâm?! Sao lão có thể yên tâm được ! Nếu không phải Khí Hồn tháp Vũ Thần nghe lệnh Doãn Tử Chương, cấm người trong tháp rời đi, chỉ sợ ngay lập tức Lâm Thế Cung sẽ nhảy ra ngoài từ cửa sổ.
Theo tiếng sấm vang lên, trên bầu trời mây đen cuồn cuộn không ngừng.
Những khuôn mặt dữ tợn trong mây đen lộ ra thần sắc kinh hãi.
Bọn họ được ngưng tụ từ những oán linh bị Thiên Hỏa tàn sát, sợ nhất chính là lôi kiếp khiến cho bọn họ hồn phi phách tán, tiếng sấm mới vừa vang lên, bọn họ đã bị dọa sợ đến mức chỉ biết run rẩy.
Ngay cả Diễm Kiếm Địch, cũng sợ hãi rụt rè trốn sang một bên, mặc dù tu vi của lão bị Diễm Thí Thiên dùng phương pháp đặc thù kích thích lên, trở lên lợi hại hơn trước kia, nhưng thần hồn bị ảnh hưởng bởi Khôi Lỗi Hương nên suy yếu vô cùng, ở dưới tiếng sấm ù ù thế mà lại lảo đảo muốn ngã.
Lông mày Diễm Thí Thiên nhăn lại, cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân vì sao trong thời điểm này hắn lại ra phải ngoài độ kiếp.
Hắn muốn mượn lôi kiếp đánh tan hoàn toàn oán lực trong Thiên Hỏa.
“Những tiểu tặc của phái Thánh Trí một so với một lại càng gian xảo! Bên trong biển Tinh Hỏa, Doãn Tử Chương ôm Chu Chu nói: “Muội vào trong tháp chờ huynh.” Chu Chu dùng sức lắc đầu: “Huynh cõng muội, muội muốn chúng ta cùng nhau!” Lôi kiếp không có gì đáng sợ, nàng muốn cùng A Chương hoàn toàn đánh bại Diễm Thí Thiên! Doãn Tử Chương hiểu ý nàng, hòa khí trong lòng tỏa ra, đỡ Chu Chu lên lưng mình, nói: “Được, chúng ta cùng nhau!” Ầm! Đạo Thiên Lôi thứ nhất từ trên trời giáng xuống, xẹt qua một mảng mây đen giữa không trung.
Nhất thời vô số oán linh hồn phi phách tán.
Mây đen khắp nơi thiếu một mảng lớn.
Hai tay Doãn Tử Chương kết ấn, một tấm khiên được làm từ Tủy Băng Thạch phóng lên cao, Uy thế tuyệt luân của Lôi Điện đánh về phía lá chắn lập tức bị phản xạ bắn ngược về phía không trung, tiếng kêu bén nhọn thê lương nổi lên từ bốn phía, lại một mảng mây đen bị Lôi Điện bắn ngược trở lại đánh tan.
Diễm Thí Thiên chỉ huy Huyền Long thừa dịp Doãn Tử Chương ngăn cản Thiên Lôi mạnh mẽ đánh tới biển Tinh Hỏa bên cạnh Chu Chu, mắt thấy chỉ kém một chút, nhưng bởi vì oán linh lực trong Thiên Hỏa giảm dần mà thất bại trong gang tấc.
Trong lòng hắn cực hận, liếc mắt nhìn thấy Diễm Kiếm Địch bị tiếng sấm dọa hoang mang lo sợ.
Oán khí lại càng tăng bốc lên tận trời, phế vật như vậy giữ lại có ích lợi gì? Huyền Long chỉ kém một chút là có thể xông phá được biển Tinh Hỏa bên cạnh Chu Chu.
Nếu như hiến tế phụ thân vô dụng của hắn cho Thiên Hỏa……Ý nghĩ này vừa động liền khó có thể khống chế được, Diễm Thí Thiên chỉ chần chờ trong chốc lát liền hạ tử lệnh với Diễm Kiếm Địch.
Đạo Lôi Điện thứ hai giáng xuống.
Bỏ lỡ giờ khắc này, oán linh sau khi gặp đạo Thiên Lôi thứ hai lại càng tổn thất nhiều hơn! Diễm Kiếm Địch từ lâu đã không có ý thức tự chủ, nhận được lệnh của Diễm Thí Thiên, không chút do dự liền bay về phía mây đen giữa không trung.
“A!” Một tiếng kêu cực kỳ bi thảm từ trong mây đen truyền ra, một khắc trước khi chết Diễm Kiếm Địch khôi phục lại được ý thức, thống khổ kịch liệt khiến lão không thèm để ý đến tôn nghiêm lớn tiếng hét thảm một tiếng.
Diễm Thí Thiên cần có lực oán linh, cho nên những người trước khi bị hiến tế cần phải hồi phục lại ý thức, như vậy bọn họ mới có thể thống khổ mới có thể oán hận, mới có thể mạnh mẽ duy trì lực hủy diệt tử vong hắc ám rót vào trong Thiên Hỏa.
Diễm Kiếm Địch chân chính chính là tu sĩ Đại Thừa kỳ, lại bị đích thân con mình tàn sát, trong lòng chỉ có ý nghĩ tuyệt vọng và hận ý, mây đen bị hai đạo Thiên Lôi làm cho thương nặng giống như bị dội nước sôi, Thiên Hỏa trong cơ thể Huyền Long chợt mạnh lên, một kích phá tan biển Tinh Hỏa, phun ra một đoàn Thiên Hỏa nồng đậm Hắc Diễm về phía Doãn Tử Chương.
Doãn Tử Chương không tránh không né, đột nhiên trước người xuất hiện một hư ảnh Băng Cự Long, hung hăng đánh vào phía dưới hàm Huyền Long.
Đột kích tới đột nhiên, Huyền Long phóng hỏa được một nửa, bị đánh một cú như vậy, hàm trên hàm dưới mạnh mẽ cắn chung một chỗ, nhất thời đầu rồng bị đánh ngửa lên bay lên tầm mười trượng, ngay cả thân thể khổng lồ cũng bay thẳng lên.
Đúng lúc này đạo Thiên Lôi thứ hai phá vỡ mây đen, vừa đúng lúc bổ vào trên đầu Huyền Long.
Nếu đổi lại là lúc bình thường Huyền Long tất nhiên không sợ hãi Thiên Lôi, nhưng giờ phút này nó vừa trúng một đòn nghiêm trọng, tiếp theo lại bị sét đánh, nhất thời nó bị váng đầu xiêu xiêu vẹo vẹo giữa không trung một trận một lúc sau mới đứng vững thân thể.
Diễm Thí Thiên cũng không tốt hơn chút nào, hắn định thần nhìn về phía Chu Chu, biển Tinh Hỏa không biết đã biến mất từ lúc nào.
Một con Băng Long lớn bằng Huyền Long đang đứng tại chỗ, người đang đứng ở trên đầu nó chính là Doãn Tử Chương, ở phía sau hắn, Chu Chu giống như con bạch tuộc gục trên lưng của hắn, trên môi nở nụ cười ngọt ngào.
Nói với Doãn Tử Chương: “Đây chính là Băng Linh của huynh? Thật uy phong!” Băng Long này không còn giống như dĩ vãng là hư ảnh của pháp lực được ngưng tụ tạm thời, mà chân chính chính là nguyên thần phân thân! Là lúc Doãn Tử Chương tấn nhập Đại Thừa kỳ đồng thời phân liệt ra Băng Linh, hơn nữa con Băng Long này không đơn giản chỉ là nguyên thần phân thân, thân thể nó thật sự rất kỳ quái, giống như đã tu luyện qua mấy trăm năm.
Diễm Thí Thiên tức đến mức muốn hộc máu, đồng thời lại vừa cảm thấy hết sức kỳ quái không giải thích được.
Căn cứ tin tức hắn nhận được, Băng Linh này hẳn là được phân liệt cách đây không lâu, làm sao lại lợi hại như thế, mặc dù là đánh lén.
Nhưng nhìn biểu hiện của Huyền Long như vậy có thể thấy được chắc chắn con Băng Long chết tiệt này có thực lực mạnh hơn Huyền Long! Làm sao có thể? Huyền Long hấp thu được năm loại Thiên Hỏa, cho dù không có oán linh lực duy trì thì Băng Long của Doãn Tử Chương cũng không thể đối phó được.
Hắn căn bản không biết, đây là thế cục mà Chu Chu và Doãn Tử Chương hợp lực bày ra.
Sở dĩ Băng Long cường đại như vậy, Một là lúc Doãn Tử Chương phân liệt Băng Linh, mượn lực của Khí Hồn tháp Vũ Thần, lấy Ngọc Càn Khôn Băng Hỏa luyện của Băng Hỏa thần vương lưu lại đưa vào trong Băng linh, thứ hai là bởi vì vừa rồi Chu Chu thu hồi toàn bộ lực lượng của hỏa linh, nhờ vào Càn Khôn Băng Hỏa Ngọc nghịch chuyển đặc tính âm dương băng hỏa thần kỳ, đem toàn bộ lực lượng pháp lực của hỏa linh chuyển thành hàn băng lực.
Rót vào Băng Linh trên người Doãn Tử Chương.
Băng Long chính là được dung hợp từ pháp lực băng hỏa của Doãn Tử Chương và Chu Chu, đương nhiên Huyền Long không phải muốn là có thể địch lại được.
Chu Chu nói muốn cùng Doãn Tử Chương chính là nghĩ tới đặc tính của Càn Khôn Băng Hỏa Ngọc, muốn hai người hợp lực đánh bại Diễm Thí Thiên.
Chỉ là lúc bắt đầu nàng cũng không nghĩ đến Doãn Tử Chương lại đi trước một bước luyện Ngọc Càn Khôn Băng Hỏa vào trong Băng Linh.
Mới vừa rồi nàng đề nghị với chuyện này Doãn Tử Chương, Doãn Tử Chương bảo nàng trực tiếp chuyển toàn bộ hỏa linh lực đến trong cơ thể hắn, nàng còn bị dọa kêu to một tiếng.
Không có Ngọc Càn Khôn Băng Hỏa, hành động như vậy không khác gì tự sát.
Đạo Lôi Đình thứ ba, đạo Lôi Đình thứ tư…… Tiếng sấm vang rền không ngừng, Diễm Thí Thiên không chế Huyền Long, lạnh lùng nhìn Doãn Tử Chương hồn nhiên như không điều khiển Tủy Băng Thạch biến thành tấm khiên bay lên bay xuống dễ đang ngăn cản công kích của Thiên Lôi.
Vừa cố gắng lợi dụng Lôi Đình lực đánh tan mây đen trên đầu.
Hắn thậm chí cảm nhận được rõ ràng Huyền Long bởi vì oán linh lực đột ngột tăng lên pháp lực lại đang suy yếu.
Hắn thua rồi sao? Thua trên tay một đôi nam nữ trẻ tuổi? Bọn họ trong mắt hắn đã từng chỉ là một loại kiến hôi là tiểu nhân vật hắn có thể tùy ý bóp chết, một loại từng là đồ chơi hắn độc chiếm, lô đỉnh tỉ mỉ lựa chọn…… Hắn vì hôm nay mà tỉ mỉ chuẩn bị hơn hai trăm năm! Thậm chí hi sinh cả tổ phụ của mình, phụ thân, thê tử cùng vô số thủ hạ đắc lực của mình, tại sao hắn lại phải chịu thua?! Hắn không thể thua được! Tuyệt đối không thể thua, hắn còn hai đòn sát thủ, chỉ cần giết chết một nam một nữ và mấy người trước mặt, hắn chính là người mạnh nhất! Diễm Thí Thiên nhìn Huyền Long trên bầu trời đang nôn nóng không dứt, bỗng nhiên có chút điên cuồng cười lớn, là bọn hắn bức hắn đi đến bước này.
Vậy thì để cho hết thảy bọn hắn đi chết đi! Nữ nhân hắn không chiếm được cũng đáng chết! Toàn bộ bọn họ đều đáng chết! “Các ngươi cho là thật có thể thắng được ta?! Ha ha ha ha! Doãn Tử Chương, người có tháp Vũ Thần trong tay thì như thế nào? Ngươi vừa mới đột phá Đại Thừa kỳ còn chưa đủ để sử dụng thần khí.
Nếu không ta thật sự không phải là đối thủ của ngươi.
Đáng tiếc…..
Ha ha, Hôm nay ta liền cho các ngươi xem uy năng của năm loại Thiên Hỏa!” Diễm Thí Thiên cuồng tiếu một lần lấy ra bảy viên Huyết Phách Đan nhét vào trong miệng.
Những thứ này là toàn bộ gia sản hoàng tộc Đan Quốc bí mật tồn trữ ngàn vạn năm, ngày đó Đan Phượng luyện chế một viên cũng ở trong số đó.
Phía trên đầu hắn chợt lóe ảnh đỏ, xuất hiện một cái chuông lớn màu đỏ cao tầm một trượng.
“Nguy rồi! Hắn muốn nổ tung năm loại Thiên Hỏa! Mau ngăn cản hắn, nếu không chúng ta đều xong!” Khí Hồn tháp Vũ Thần đột nhiên hiện lên ở đỉnh tháp, trên mặt lộ ra vẻ mặt kinh hãi hiếm thấy.
“Ngăn cản?! Ngăn cản được không?! Các ngươi đều đi chết đi!” Trong lời nói của Diễm Thí Thiên mang theo đắc ý và điên cuồng, vang dội cả thành Sùng Vũ.
Tu vi của hắn bởi vì dùng bảy viên Huyết Phách đan mà tăng vọt, mặc dù hắn có thân thể bán tiên của tu sĩ Đại Thừa kỳ, cũng bị một lượng lớn năng lượng làm cho toàn thân đỏ lên, cả người tạo ra sự phấn khởi không bình thường.
“Là chí bảo của Diễm Thị nhất tộc ‘Trấn Hồn Diễm Hoàng chung’! Tương tự giống như vòng tay đồng của muội, Diễm Thí Thiên muốn vứt bỏ pháp thân nổ tung Thiên Hỏa đồng quy vu tận cùng với chúng ta…..
Chắc chắn hắn đã sớm luyện chế pháp thân giấu trong Trấn Hồn Diễm Hoàng chung, chuẩn bị cho ngày sau trọng sinh!” Chu Chu đột nhiên hiểu được tại sao Khí Hồn tháp Vũ Thần lại phải gấp gáp như vậy.
Khí Hồn sống không biết đã bao nhiêu năm, vừa thấy Diễm Thí Thiên lấy ra Trấn Hồn Diễm Hoàng chung liền đoán ra được hắn muốn làm cái gì.
Bản thân năm loại Thiên Hỏa đã rất lợi hại rồi, nếu như lại bị Diễm Thí Thiên cố ý nổ tung, coi như nàng là tu sĩ Đại Thừa kỳ vừa hấp thu được bốn loại Thiên Hỏa vừa ngưng tụ ra được Phàm Hỏa cộng thêm thần khí tháp Vũ Thần cũng không thể ngăn cản được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...