Mặt Dương Uyển Vân mặt đỏ lên, nhưng dưới sự cổ vũ của mẹ chồng Trần Huệ Mỹ và chồng Cao Học An, vẫn tiếp tục nói, "Là như vậy, tuần trước con và mẹ đi Tường Vi mua giày, đúng lúc thấy Hạ Lam, muốn nói đã lâu không gặp, chào hỏi một chút, thật không nghĩ đến cô ấy đi vào quầy chuyên doanh bán quần áo lót, con thấy đi qua thì không tốt lắm, tính toán đợi cô ấy mua xong sẽ hẹn cô ấy đi uống trà, kết quả là, có một soái ca nhỏ đang ở quầy tinh dầu kế bên đợi cô ấy, Hạ Lam vừa ra ngoài, lập tức kéo tay của anh ta, đi dạo rất nhiều quầy, mặc thử từng bộ từng bộ quần áo, nhìn qua thật sự giống một đôi tình nhân."
Hạ Lam thật sự muốn đè bẹp cô ta, trong lòng chậc một tiếng, bất thình lình ngẩng đầu lại nhìn thấy mặt mẹ Cao, cau mày, ánh mắt bà nhìn cô không còn thân thiết giống như mới vừa rồi nữa...... Cô nhìn về phía Cao Học Văn theo phản xạ, thấy vẻ mặt anh vẫn như bình thường, thoáng vui mừng.
"Con muốn biết Hạ Lam ở trường luyện thi, lịch dạy có nhiều không, từ đó có thể biết cơ hội kết bạn mới nhiều không, soái ca nhỏ đó có phải là thầy giáo mới ở trường luyện thi hay không, hay là nhân viên hành chính mới, dù sao rảnh rỗi không có việc làm, con liền cùng mẹ đi đến trường luyện thi tìm cậu, cậu nói ——"
Dương Uyển Vân cố ý thở dài, "Cứ như vậy vừa vặn biết được, thời gian trước lúc thầy cô giáo đã ký hợp đồng ở lại họp, có một người đàn ông đến đón Hạ Lam, rất cao, rất đẹp trai, nói mình là cháu ngoại chủ nhiệm Giang, con và mẹ suy nghĩ, có phải Hạ Lam quá thân với thân thích nhà mẹ cả hay không, gần gũi với anh em họ của chồng như vậy, nói ra thật khó nghe đó."
Sắc mặt của Cao Đại Phong khá là khó coi nhìn sang vợ, "Trở về nói với con trai em trai em một chút, con dâu nhà chúng ta sẽ tự mình đón về nhà, không cần nó đi đón." Mẹ Cao cười, "Em hỏi lại đã, có thể là hiểu lầm."
"Chao ôi, chị cả, làm sao có thể là hiểu lầm, em và Uyển Vân tận mắt nhìn thấy, một đường vừa nói vừa cười, tình cảm thật sự rất tốt đó......"
Hạ Lam không nói gì, không hỏi đã xử thật là đáng sợ, rõ ràng đương sự là cô vẫn ngồi ở chỗ này, lại không ai hỏi cô.
Một bàn trưởng bối, khó chịu khó chịu, giảng hòa giảng hòa, bỏ đá xuống giếng rồi lại tiếp tục đẩy qua đẩy lại.
Khi các trưởng bối đang chìm trong trận khẩu chiến, Cao Học Văn lại như người không liên quan nghiêng người sang, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Em thật sự mua đồ lót mới?" Tại sao trong lúc này lại hỏi vấn đề này? "Không phải anh nên tò mò người đi dạo phố với em là ai sao?."
"Người đàn ông em sẽ tay trong tay chỉ có hai, anh, Thụy Lam, cho nên anh không cần hỏi em đi dạo phố với ai." Hạ Lam cười híp mắt, thầm nghĩ, chấm cho anh thêm vài điểm nữa.
Tin tưởng, cho tới bây giờ cũng không phải là
//