Ngã Dục Phong Thiên

- Tại hạ khâm phục, thôi, hai bên khai chiến, tất có tử vong, lão phu Chu Đức Khôn, không muốn thấy đổ máu. Mà tên của ta có một chữ đức, như vậy ta sẽ lấy đức thu phục người!

- Ta cho ngươi thời gian mười năm, mười năm này, Chu Đức Khôn ta phải lấy đức khiến cho ngươi chịu phục!

Chu Đức Khôn rống to một tiếng, thanh âm truyền khắp bát phương, rơi vào trong tai tộc nhân của hai bộ lạc giữa không trung. Ô Thần bộ còn đỡ một chút, còn bên Chiến tộc, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Bọn họ cho dù không hiểu Chu Đức Khôn lắm, nhưng dù sao cũng là cùng một đại bộ, nhiều ít vẫn là nghe nói qua một ít đồn đại. Chu Đức Khôn này, thấy thế nào, cũng không giống hạng người, lấy đức thu phục người.

Tộc công và đại tế tự Chiến tộc, lại mở to mắt, hoàn toàn ngẩn người, không hiểu rõ Chu Đức Khôn này rốt cuộc đang làm gì nữa.

Cùng lúc đó, thân ảnh hai người Chu Đức Khôn và Mạnh Hạo từ phía trên khoảng không gào thét mà đến, sau đó tự chia ra. Mạnh Hạo cố nén không được tự nhiên trong nội tâm, ở giữa không trung hướng về phía Chu Đức Khôn ôm quyền.

- Hoá ra ngươi chính là Chu Đức Khôn - Chu đại sư đại danh đỉnh đỉnh của Vân Thiên đại bộ, đan đạo vô địch, lại nạp thiếp lữ bát phương. Tại hạ khâm phục, nguyện ý cùng ngươi đánh cuộc một lần. Lấy thời gian mười năm, xem ngươi làm thế nào lấy đức thu phục người.

Mạnh Hạo càng nói càng cảm thấy không được tự nhiên, cười khổ trong lòng, vội ho một tiếng, về tới trên thuyền.

Lời hắn truyền ra, tộc nhân Ô Thần bộ cũng là nguyên đám mở to mắt, nhìn về phía đồ đằng Thánh Tổ của bọn họ. Lời nói kia khiến bọn họ cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, trong ấn tượng của bọn họ, Thánh Tổ đại nhân là một nhân vật giết người không chớp mắt, làm sao có thể mở miệng nói như thế.

- Được!

Chu Đức Khôn đứng ở trên đại kiếm màu đen, có vẻ rất hăng hái, tay áo vung lên, rất là quyết đoán mở miệng.

- Đáng tiếc giữa ta và ngươi, nhất định phải phân ra một hồi thắng bại. Bằng không mà nói, chúng ta phải làm một hồi nâng cốc ngôn hoan, trở thành bạn tốt cả đời...


Chu Đức Khôn một bộ rất đáng tiếc, vẻ mặt tràn đầy cảm thán.

- Ta kính phục ngươi, nếu ngươi muốn biết ta lấy đức phục người như thế nào, thế thì, ngươi đi trước đi, ba ngày sau, ta lại đuổi theo. Đây là thành ý của ta, cũng là bước đầu tiên lấy đức phục người của ta.

Chu Đức Khôn ngạo nghễ mở miệng, bên cạnh lão, vẻ mặt tộc công Chiến tộc lập tức biến đổi.

- Chu đại sư, việc này không thể, một khi để cho bọn họ rời đi, ba ngày sau, chúng ta đi đâu mà tìm chứ?

- Ngươi muốn ngăn cản lão phu lấy đức thu phục người hay sao!

Chu Đức Khôn trừng mắt.

Mạnh Hạo vội ho một tiếng, cổ quái liếc mắt nhìn Chu Đức Khôn một cái, vội vàng nhớ lại lời kịch Chu Đức Khôn tự nói với mình phía trước. Nhưng nghĩ nửa ngày, thật sự là nói không nên lời, vì thế lại vội ho một tiếng, cũng không nói chuyện nữa, thúc dục phi thuyền của Ô Thần bộ, gào thét đi về phía xa xa.

- Chu đại sư!!

Tộc công Chiến tộc vẻ mặt đầy lo lắng, mắt thấy Ô Thần bộ đi xa, nhưng Chu Đức Khôn vẫn mang vẻ mặt ngạo nghễ như trước, không nhanh không chậm đứng ở nơi đó, không cho phép Chiến tộc đuổi theo.

- Phải có lòng tin đối với Vân Thiên đại bộ ta, chúng ta phải lấy đức thu phục người!

Chu Đức Khôn có chút tiếc nuối trong lòng. Lão còn chuẩn bị sau khi Mạnh Hạo nói xong lời kịch, nói thêm vài câu nữa.

- Nhưng nhiệm vụ chúng ta nhận được, là diệt sát bộ lạc này.....


Đại tế tự Chiến tộc cũng tức giận hết mức, ở một bên vội vã mở miệng.

- Chẳng lẽ các ngươi không tin Vân Thiên đại bộ sao? Hay là không tin lão phu? Hử?

Chu Đức Khôn nghiêm túc mở miệng. Lão, bất kể thân phận hay là địa vị, cũng cao hơn mọi người nơi đây, lại là đốc quân, nếu tộc công Chiến tộc tự tiện xuất động, một khi bị Chu Đức Khôn báo lên, toàn bộ Chiến tộc đều phải bị liên lụy.

Một câu, khiến tộc công và đại tế tự Chiến tộc, đều không thể nói gì, cứ như vậy, vượt qua ba ngày. Ba ngày sau, ba cái hắc kiếm này mới gào thét mà đi.

Mấy ngày sau, khi ba cái hắc kiếm này, liều lĩnh triển khai tốc độ cao nhất, lại đuổi kịp Mạnh Hạo, thì Chu Đức Khôn hét lớn một tiếng.

- Chúng ta lại gặp mặt, Ô Thần bộ, các ngươi có phục hay không?

Ô Thần bộ lập tức hiển lộ sát khí, cảm thấy chiến tranh lại lần nữa phải bùng phát.

Chiến tộc cũng giống như thế, bọn họ nhẫn nhịn một bụng khí, giờ phút này sát khí ngập trời.

Mạnh Hạo cười khổ, thở sâu, lúc này mới dựa theo ước định với Chu Đức Khôn lúc trước, chậm rãi mở miệng.

- Không phục...

- Ha ha, lão phu cũng đoán chính là như vậy, nếu như ngươi phục rồi, ta ngược lại cảm thấy không thích hợp. Như vậy, lão phu lúc này đây lại cho ngươi đi trước bảy ngày, bảy ngày sau ta lại đuổi theo. Đây mới là lấy đức thu phục người!


Khi Chu Đức Khôn ngạo nghễ mở miệng, Mạnh Hạo cười khổ chuyển thân, phi thuyền khoảnh khắc đi xa.

tộc công cùng với đại tế tự Chiến tộc, hoàn toàn phẫn nộ, cũng có không ít tộc nhân gầm nhẹ lao ra, ngăn trở.

- Dừng tay, các ngươi đây là muốn phản tộc hay sao!

Chu Đức Khôn rống to một tiếng.

Tiếng hô kinh thiên, ầm ầm khiến Chiến tộc dừng bước, ánh mắt tộc công và đại tế tự đều đỏ lên, quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm Chu Đức Khôn.

Chu Đức Khôn hừ lạnh một tiếng, hất cằm lên, một bộ ngươi làm gì được ta. Ở một bên góc áo, lại cố ý lộ ra lệnh bài Trưởng Lão treo ở trên người, khiến cho tộc công và đại tế tự Chiến tộc, sau khi nhìn thấy, không thể không áp xuống phẫn nộ, cúi đầu.

Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua, trôi qua ba tháng.

- Các ngươi có phục hay không!

- Các ngươi vẫn không phục sao?

- Không cần phải nói nữa, lão phu biết, các ngươi vẫn không phục, không có vấn đề gì...

Ba tháng qua, Chiến tộc nhiều lần đuổi theo, nhưng mỗi lần Chu Đức Khôn đều có một đống lớn lý do, mặc cho Ô Thần bộ rời đi. Thời gian dần qua, ba cái hắc kiếm này, cho dù là xuất từ đại bộ, cứ tiếp tục hao phí như vậy, cũng tiêu hao không nổi. Dần dần tốc độ càng ngày càng chậm, giống như dùng không được bao lâu nữa, sẽ chậm đến trình độ không thể đuổi theo được nữa.

Bên phía Ô Thần bộ, đối với chuyện đã xảy ra trong ba tháng này, dần dần thành thói quen. Mỗi một lần Chiến tộc đuổi theo, đều một đám tò mò nhìn lại, bọn họ dĩ nhiên nhìn ra, lão nhân họ Chu kia, là người tốt...

Nhất là có một lần, rõ ràng là Ô Thần bộ gặp mấy cái bộ lạc cỡ trung liên kết vây công, thời khắc mấu chốt, Chiến tộc xuất hiện. Chu Đức Khôn rống to một tiếng, lấy việc bản thân phải lấy đức hàng phục Ô Thần bộ làm lý do, khiến cho Chiến tộc không thể không ra tay, đem nghẹn khuất mấy tháng này, phát tiết vào mấy cái bộ lạc cỡ trung.

Vì Ô Thần bộ quét sạch đường, lại dưới việc Chu Đức Khôn lấy đức thu phục người, không cần bất luận cái chiến lợi phẩm gì, mặc cho tộc nhân Ô Thần bộ mang theo ánh mắt cổ quái, quét ngang một vòng, gào thét đi xa.


Cho đến khi lại trôi qua một tháng, tộc công và đại tế tự Chiến tộc không thể chịu đựng thêm được nữa, Chu Đức Khôn đồng ý khai chiến. Chẳng qua không phải khai chiến phạm vi lớn, mà là đơn đấu...

Vì thế, ở mấy tháng kế tiếp, hai bộ lạc, gần như, trước sau phi hành, chốc chốc đều tự có tu sĩ bay ra, ở giữa không trung một mình chém giết.

Mỗi lần chém giết chỉ có hai người, quyết không nhiều hơn...

Thậm chí một khi xuất hiện nguy cơ sinh tử, ngay lập tức sẽ bị Chu Đức Khôn kêu ngừng...

Thời gian dần qua, Chiến tộc đều chết lặng, bọn họ sớm đã nhìn ra, Chu Đức Khôn và Mạnh Hạo có quen biết, vả lại quan hệ tuyệt không tầm thường. Thậm chí tộc công và đại tế tự Chiến tộc, cũng đã chấp nhận việc này.

Bọn họ cũng suy nghĩ rõ ràng, luận địa vị và thân phận, bọn họ không bằng Chu Đức Khôn, nếu đối phương là đốc quân, như vậy trách nhiệm của một trận chiến này, đương nhiên cũng là Chu Đức Khôn đến gánh vác.

Một khi đã như vậy, bọn họ cũng lười đi chém giết, đơn giản bất kể Chu Đức Khôn nói cái gì, đều vâng theo là được.

Nhất là tới giờ khắc này, Chu Đức Khôn và Mạnh Hạo, thậm chí ngay cả che dấu đều cảm thấy không cần nữa... Hai người thường xuyên ở giữa không trung bày ra một cái án, cùng ngồi ở chỗ kia uống rượu nói chuyện. Mà tộc nhân hai bộ lạc, cũng lười biếng, xem ý tứ đối phương một chút xong, thì đều tự trở lại bộ lạc mình.

Chung đụng bình an vô sự...

Càng làm cho tộc công và đại tế tự chiến tộc không còn gì để nói, chỉ có cười khổ, là tộc nhân của hai bộ lạc, ở trong mấy tháng tiếp xúc này, có không ít người thế nhưng lại trở thành bằng hữu. Đôi bên cứ như thể hàng xóm ấy vậy, đàm luận tâm đắc tu hành với nhau nữa.

Dù sao hai cái này bộ lạc, đều có sát khí nồng hậu, đều đã trải qua quá nhiều chiến tranh, đôi bên vốn là xem trọng nhau, coi nhau làm đối thủ. Hơn nữa ngày thường ngoại trừ chiến tranh, chính là tu hành, non nửa năm bình tĩnh như lúc này đây, rất là hiếm thấy.

Một mảnh hài hòa...

Một khi gặp kẻ thù, đều không cần Chu Đức Khôn mở miệng, Chiến tộc và Ô Thần bộ, lập tức liên kết xuất chiến. Tộc công và đại tế tự Chiến tộc cũng suy nghĩ minh bạch, nếu nhiệm vụ đã thất bại, đơn giản lấy lòng Chu Đức Khôn, kể từ đó, cũng có thể kết một cái thiện duyên ở chủ bộ.

Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua, trong khi Chiến tộc và Ô Thần bộ tiếp tục loại ở chung kỳ dị như vậy, thi thoảng lại thể hiện như đang đánh nhau, thì Ô Thần bộ, đã đi qua giải đất trung tâm nam bộ. Khoảng cách tới gần biên giới nam bộ cũng không còn xa nữa...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui