Ngã Dục Phong Thiên

Sự lạnh lẽo của hư vô ở xung quanh y dường như chỉ là luồng gió nhẹ mát mẻ thổi qua, thậm chí không thể thổi bay tóc y, không thể lay động cước bộ của y. Y đi ở nơi này như đi trên đất bằng, thậm chí chung quanh y, hư vô đều bị vặn vẹo, dường như hàn khí còn chưa đợi tới gần, đều đã tự động tránh đi.

Mạnh Hạo tâm thần chấn động mạnh, trên mặt mang theo một tia hoảng sợ.Mạnh Hạo nhìn thấy được y, y cũng nhìn thấy Mạnh Hạo.Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt Mạnh Hạo đã mất đi thân ảnh của trung niên áo xanh này, nhưng ở ngay giây tiếp theo, nam tử này liền trực tiếp xuất hiện ở bên người Mạnh Hạo.Mạnh Hạo da đầu run lên, tu vi của người này hắn nhìn không thấu, liếc mắt nhìn lại, còn có loại cảm giác giống như biển rộng, sâu không lường được.- Vãn bối Mạnh Hạo, bái kiến tiền bối.Mạnh Hạo vội vàng đứng dậy, hướng về phía nam tử áo xanh ôm quyền cúi đầu.

- Ngươi muốn đi đại lục Toái Phong?Nam tử áo xanh liếc mắt nhìn Mạnh Hạo một cái, ngồi ở bên cạnh, uống xong một ngụm rượu, thần thái vẫn sa sút như trước, rất tùy ý mở miệng.- Đại lục Toái Phong?Mạnh Hạo sửng sốt, sau khi nghĩ tới miêu tả trên bản đồ ngọc giản đối với chỗ vùng đất, nơi mình muốn đi kia, thì gật gật đầu.

- Vừa vặn, tiện đường.Người trung niên khẽ gật đầu, không thèm nhắc lại, mà là dựa lên một khối đá gồ lên ở sau người, một bên uống rượu, một bên nhìn hư vô tối đen.Mạnh Hạo có chút chần chờ, nhìn nhìn nam tử áo xanh này, hơi hơi kéo ra một chút khoảng cách, khoanh chân ngồi xuống, nhưng hiển nhiên không thể nhập định, chỉ có thể yên lặng chờ đợi thời gian trôi qua.Một ngày, hai ngày, ba ngày...


Đảo mắt, trôi qua nửa tháng.Nửa tháng này, nam tử trung niên áo xanh, vẫn luôn nằm ở nơi đó, rượu trong bầu rượu giống như vĩnh viễn cũng uống không xong, từng ngụm từng ngụm mà uống, vẫn nhìn hư vô tối đen, thần thái cũng càng ngày càng sa sút, vẻ hiu quạnh, dần dần rõ ràng.Trên mặt của y đã có râu mọc ra, dường như đã lâu lắm rồi không có tâm tư đi sửa sang lại vậy, quần áo cũng nhăn nhúm, nhìn rõ là luộm thuộm hết sức.

Ấy thế nhưng, khí chất của y lại cố tình tồn tại một loại mị lực không thể hình dung, cảm giác y đem lại cho người khác, chính là cô đơn, mà không phải là bẩn thỉu luộm thuộm.Bầu rượu trong tay y là làm bằng gỗ, trên còn có mấy vân gỗ, bị y cầm ở trong tay, nửa tháng này, không biết uống hết bao nhiêu ngụm.Y không nói lời nào, Mạnh Hạo cũng không có mở miệng, dường như nam tử áo xanh này, xác thực chỉ là tiện đường, không muốn tự mình hành tẩu, mà là mượn tảng đá kia của Mạnh Hạo mà thôi.Hai người giữ vững trầm mặc, ở bên trong hư vô tương đối yên tĩnh này, lại một tháng hành trình trôi qua.

Mạnh Hạo dần dần đã có thể ngồi xuống nhập định, nhưng mà vẫn sẽ có chút ý thức chảy ra bên ngoài. Mặc dù hắn hiểu được, có hay không, cũng không tác dụng quá lớn, nhưng thói quen này, không phải thời gian ngắn có thể bỏ.Cho đến một ngày này, tảng đá trăm trượng vẫn ở bên trong hư vô này đi về phía trước, bỗng nhiên, nam tử áo xanh vẫn nằm ở nơi đó hơn một tháng, thủy chung không có ngồi dậy, trên mặt lộ ra một chút phiền muộn, chậm rãi ngồi dậy, hai mắt nhìn về phía xa xa.Cử động của y, lập tức làm cho Mạnh Hạo mở mắt ra. Cũng theo đó mà nhìn sang, nhưng nơi đó là một mảnh tối đen, không có gì cả. Thế nhưng trung niên áo xanh lại nhìn rất chân thành, trình độ chăm chú kia, giống như chuyên chú toàn bộ tinh thần vậy.Mạnh Hạo trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng cũng không lộ ra chút nào, mà là yên lặng nhìn theo.

Thời gian trôi qua, cho đến khi lại trôi qua ba ngày, nam tử áo xanh nhìn ba ngày, Mạnh Hạo cũng nhìn ba ngày.Cho đến một cái chớp mắt ở ba ngày sau này, bỗng nhiên, toàn bộ thế giới hư vô, trong phút chốc đã trở thành màu xám, cùng lúc đó, hòn đá trăm trượng này cũng là nháy mắt tạm dừng. Trong lúc Mạnh Hạo tâm thần chấn động mạnh thì hư vô dâng lên sương mù nồng đậm. Sương mù này nhanh chóng khuếch tán, tràn ngập bát phương, khiến cho nơi đây giống như đã trở thành biển sương.

Da đầu Mạnh Hạo run lên, hắn há có thể không biết được điều này đại biểu cái gì, giờ phút này thân mình không thể hoạt động chút nào, nhìn vào trong biển sương phía xa, có một dàn thân ảnh, đang khiêng từng tảng đá lớn, từng bước một đi tới.Những thân ảnh này mang theo vẻ mờ mịt, yên lặng tiến đến, thanh âm u u, trong một cái chớp mắt này, quanh quẩn toàn bộ hư vô.

- Tiên kiều hà kỳ trọng hiện thiên... Vấn quân hà nhật năng tương kiến...Theo thanh âm quanh quẩn, những thân ảnh nam nữ già trẻ này, mang theo mê mang thật sâu, trôi nổi mà đến. Theo chúng nó tới gần, Mạnh Hạo lại cảm nhận được rét lạnh như muốn đóng băng linh hồn.Thân thể Mạnh Hạo dần dần băng hàn, giống như sinh cơ đang tắt đi, nhưng hắn lại thấy rõ ràng, những thân ảnh này, so với đám thân ảnh mà hắn gặp phải trên đại lục, đuổi giết Nhất Trần Tử lúc trước, không phải là một đám.Mà giờ khắc này, vị nam tử trung niên áo xanh kia, vẫn ngồi ở chỗ kia, vẫn thi thoảng lại nhấc bầu rượu lên, uống một ngụm.


Trong hai mắt của y, phiền muộn càng nhiều, khóe miệng hiện lên vẻ chua sót, ngóng nhìn đám thân ảnh kia.Y cẩn thận nhìn, giống như đang tìm kiếm cái gì, từ một đám thân ảnh nhìn lên, cho đến sau khi quét qua một thân ảnh cuối cùng, sự cô đơn trên người y, càng đậm, y lắc đầu, uống tiếp một ngụm rượu.Thân ảnh này đi thẳng tới chỗ hòn đá của Mạnh Hạo đang đứng, nhưng ngay khoảnh khắc khi chúng nó tới gần, bỗng nhiên những thân ảnh này đột ngột dừng lại một chút.

Một đám vốn là gương mặt mờ mịt, đột nhiên lộ ra vẻ dữ tợn, đồng loạt ngẩng đầu, toàn bộ nhìn về phía vị nam tử áo xanh trên hòn đá.Song phương bọn họ, chỉ nhìn thoáng qua, sau đó nam tử áo xanh vung tay trái lên. Ngay lập tức, những thân ảnh này người nào người nấy thân thể trôi nổi, nhưng lại vòng qua bên cạnh mà đi, đi xa xa thì lại khôi phục vẻ mờ mịt, thanh âm u u lại quanh quẩn, chúng nó càng chạy càng xa.

- Tiên kiều hà kỳ trọng hiện thiên... Vấn quân hà nhật năng tương kiến...Thanh âm dần dần đi xa, biển sương biến mất, hư vô màu xám cũng tiêu tán, không có gió lốc khủng bố Mạnh Hạo từng gặp qua, cứ như vậy bình tĩnh tiêu tán.Tất cả khôi phục bình thường thì hòn đá trăm trượng chỗ Mạnh Hạo lại bay nhanh về phía trước.

- Bọn họ là...Mạnh Hạo thân thể chấn động, dần dần khôi phục lại, nội tâm của hắn chấn động. Đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy đám thân ảnh quỷ dị này, hắn theo bản năng nhìn về phía nam tử áo xanh, hỏi.Sau khi hỏi xong, Mạnh Hạo biết, lấy tu vi của đối phương cùng trầm mặc trong mấy ngày này, vấn đề này, có lẽ y sẽ không trả mình.


- Kiều nô.Nam tử áo xanh nhẹ giọng mở miệng.

- Đạp Tiên kiều sau khi bị Quý tổ băng diệt thì những ý chí còn sót lại của cầu này dung hợp lại đây, những người thèm muốn thời gian vĩnh hằng, khiến sinh mệnh có thể kéo dài, dung hợp niệm của bọn họ, hóa thành kiều nô.

- Bọn họ đã lấy được sinh mệnh vĩnh hằng, mà cái giá phải trả... Là trở thành nô của cầu này, ngày ngày đêm đêm, ở trong sinh mệnh vĩnh hằng này, vĩnh viễn đi sửa chữa cây Đạp Tiên kiều đã không thể sửa được nữa này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui