Ngã Dục Phong Thiên

Một tiếng gầm này làm cho tất cả dị yêu cấp ba trong Ô Đạt bộ đều run rẩy cả mình. Đám bọn nó như không khống chế nổi mà cùng nhau phát ra tiếng gào rú, giống như kính sợ, như đang cùng nhau cúng bái.

Tiếng gầm vang vọng khắp nơi lại làm cho tâm thần mọi người càng thêm chấn động mãnh liệt. Trong chớp mắt bốn phía đã trở nên vô cùng yên tĩnh.

Một con dị yêu biến dị thì mọi người có thể chấp nhận được, hai con biến dị thì họ sẽ rất khiếp sợ, ba con biến dị... bọn họ cũng chỉ là không thể tin nổi. Nhưng nếu là bốn con biến dị... người của Ô Đạt bộ ở đây như mất đi năng lực suy nghĩ, họ ngơ ngác nhìn bên người Mạnh Hạo, ngoại trừ con Đại Mao chưa thể hiện gì, còn lại là bốn con Thanh Mộc lang kia đều là biến dị.

- Tư Long cấp ba - Thủy Mộc đại sư! Lúc này, ngươi cũng nhìn ra sao?

Mạnh Hạo lạnh lùng mở miệng. Lời vừa nói ra, ánh mắt của mọi người ở bốn phía đều đồng loạt nhìn về phía Thủy Mộc.

Sắc mặt lão Thủy Mộc thay đổi, lão phun ra một búng máu, nghiêng người một cái đã ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh. Lão không thể không hôn mê. Lời của Mạnh Hạo như thanh kiếm sắc bén đâm xuyên thân thể lão. Cho dù lão không biết xấu hổ, thì lão cũng không thể lại nói là, lúc trước mình đã nhìn ra bốn con Thanh Mộc Lang này, khi còn nhỏ đều không tầm thường.

Ngay lúc Thủy Mộc ngã bất tỉnh, đột nhiên từ trên đỉnh núi, nơi con dơi đen bay ra lúc trước, vang lên một giọng nói lạnh lẽo, mang ý tứ không cho phép người khác nghi ngờ, cùng khí chất của kẻ bề trên, quanh quẩn khắp nơi.


- Bốn con Thanh Mộc Lang này! Mặc mỗ muốn!

Lời nói vẫn còn quanh quẩn, thì từ chỗ đỉnh núi có một bóng người đạp lên không trung, bước tới. Đó là một nam tử trung niên, mặc trường bào màu đen, tướng mạo anh tuấn nhưng lại có chút vẻ âm trầm. Trong chớp mắt, ông ta chắp tay sau lưng đi tới, đứng bên cạnh Ô A Lý.

- Mặc Phương đại sư!

Tộc nhân của Ô Đạt bộ ở bốn phía, lập tức nhận ra thân phận của nam tử trung niên mặc áo đen này.

Ô A Lý hít sâu, quay người hướng về phía người trung niên áo đen ôm quyền, cúi đầu thật sâu. Cùng lúc đó, tộc nhân của Ô Đạt bộ đều lộ ra vẻ tôn kính, lần lượt bái kiến ông ta.

Đại tế tự của Ô Đạt bộ mỉm cười, nhìn người trung niên áo đen, khẽ gật đầu một cái. Đại trưởng lão Ô Đạt bộ ở bên cạnh Đại tế tự, càng cười tươi hơn nữa.

Nam tử trung niên mặc áo đen nọ chính là Mặc Phương, Tư Long cấp năm của Ô Đạt bộ. Trong bộ lạc, địa vị của ông ta rất cao. Lúc này, ông ta đi tới, cũng không có nhìn Mạnh Hạo mà ôm quyền chào hỏi Đại tế tự cùng Đại trưởng lão.

- Bốn con Thanh Mộc Lang biến dị này không tệ! Trong đám dị yêu của Mặc mỗ còn thiếu một ít dị yêu có sở trường công kích. Nếu bồi dưỡng bốn con Thanh Mộc Lang này thêm một thời gian ngắn, thì có thể phù hợp với nhu cầu của Mặc mỗ. Kính xin Đại tế tự cùng Đại trưởng lão tác thành!

Từ đầu đến cuối, kể cả lời vừa rồi ông ta cũng không phải nói với Mạnh Hạo, thái độ rất ngạo nghễ, cho thấy ông ta không để Mạnh Hạo vào mắt. Đó là sự coi khinh của Tư Long cấp cao với Tư Long cấp thấp.

Trong mắt ông ta, cho dù Mạnh Hạo nuôi dưỡng ra bốn con Thanh Mộc Lang biến dị, thì vẫn chỉ là con sâu cái kiến. Loại thái độ này, Mạnh Hạo đã từng thấy ở một ít người gặp lúc trước. Lúc này, hắn chỉ mỉm cười, Mặc Phương bỏ qua hắn, thì hắn cũng coi ông ta giống như Ô Linh khi trước.

Đại trưởng lão của Ô Đạt bộ mỉm cười không nói gì mà nhìn về phía Đại tế tự.

Đại tế tự trầm ngâm, dựa theo quy củ của bộ lạc, bất cứ một con dị yêu nào được nuôi dưỡng, trừ phi bị tộc nhân mang đi, nếu không thì từ đầu đến cuối đều do một người phụ trách nuôi dưỡng.


Yêu cầu của Mặc Phương làm lão có chút khó xử. Nếu là Tư Long khác yêu cầu, lão có thể uyển chuyển cự tuyệt việc này, nhưng Mặc Phương lại khác. Tuy nói thân phận Mặc Phương là Tư Long đại sư cấp năm, nhưng Mặc Phương có phụ thân là đệ nhất khách khanh của bộ lạc, là Tư Long cấp bảy Mặc Tử đại sư!

Thế nên cho dù lão là Đại tế tự, cũng không thể không thỏa hiệp chuyện này.

Nhưng mà sau khi Đại tế tự nhìn thoáng qua Mạnh Hạo, nhất là khi lão vô tình nhìn qua tay phải của Mạnh Hạo, thì trên mặt lão lộ ra vẻ mỉm cười.

- Việc này lão hủ cũng không làm chủ được! Bốn con dị yêu là của vị đại sư này nuôi dưỡng, nên cần phải xem hắn có bằng lòng không đã!

Đại tế tự vừa nói xong thì hai mắt vị Đại trưởng lão đứng bên cạnh chợt lóe lên vẻ khó dò, nhưng chỉ trong chốc lát rồi biến mất, nhìn về phía Mạnh Hạo. Mặc Phương cũng có chút kinh ngạc, lần đầu tiên ông ta quay đầu nhìn về phía Mạnh Hạo.

Ngay cả các tu sĩ của bộ lạc đang đứng ở xung quanh, khi nghe thấy câu nói của Đại tế tự, trong lòng bọn họ đều nảy lên không ít suy nghĩ. Trong chớp mắt, toàn bộ ánh mắt đều tập trung trên người Mạnh Hạo.

- Mấy con Thanh Mộc Lang này, nếu ngươi có thể làm cho chúng lựa chọn đi theo ngươi, thì Mạnh mỗ tuyệt đối không ngăn cản. Nhưng nếu ngươi không làm được thì theo quy củ, Mạnh mỗ cũng muốn chọn lấy vài con trong đám dị yêu của ngươi!

Mạnh Hạo cười cười, lần này hắn muốn ở trong Ô Đạt bộ, bộc lộ ra tài năng của mình, nếu Mặc Phương đã xuất hiện để tự rước lấy nhục, thì Mạnh Hạo sẽ không từ chối.

- Ngươi sẽ không có cơ hội lựa chọn bầy yêu của lão phu đâu! Thân là Tư Long, lão phu sẽ cho ngươi biết một chút, thế nào là khống chế dị yêu!


Mặc Phương cao ngạo liếc Mạnh Hạo một cái, phất tay, đi tới chỗ Mạnh Hạo. Mạnh Hạo mỉm cười, lui ra sau vài bước, tránh một bên để lộ ra vị trí của năm con Thanh Mộc Lang.

Trong lòng Mặc Phương rất kiêu ngạo. Ông ta chính là một Tư Long cấp năm, có không ít thủ đoạn với hết thảy các loại dị yêu. Hơn nữa nhất mạch Tư Long của ông ta, từng xuất hiện một vị đại sư cấp chín, chỉ thiếu chút nữa đã thành Đại Tư Long. Tuy cuối cùng vị đại sư đó chết đi, nhưng một ít bí pháp của Tư Long vẫn được truyền thừa qua các đời.

Tuy những bí pháp này không thể sánh bằng với truyền thừa của toàn bộ Tư Long ở Tây Mạc, nhưng ở trong năm bộ lạc Ô Thần Đại Tộc này cũng thuộc hàng kiệt xuất.

- Thanh Mộc Lang! Còn nhỏ là cấp một, khi trưởng thành có thể đạt tới cấp bảy. Xếp thứ tám trăm chín mươi mốt trong bảng dị yêu Tây Mạc! Thuộc tính Mộc. Năm xưa tổ mạch của nó sản sinh ra Thanh Mộc viễn cổ nên được gọi là Thanh Mộc Lang!

- Tốc độ của nó nhanh như ánh sáng, tấn công mãnh liệt, ưa thích mùi hương của lá Thanh Lâm. Tam luyện Thanh Hương của Tư Long cấp năm, có thể làm cho mọi con Thanh Mộc Lang vô chủ ở dưới cấp năm nghe theo!

Mặc Phương kiêu ngạo nói. Lời vừa ra, không ít tu sĩ ở bốn phía đều lộ vẻ tôn kính.

Mạnh Hạo vẫn như trước cười nhạt một tiếng, không nói gì mà nhìn Mặc Phương lấy từ trong túi áo ra một đoạn hương màu xanh lá. Đoạn hương này giống như được tôi luyện từ cây cỏ mà ra, hương vừa được lấy ra ngoài, thì một mùi thơm nhàn nhạt từ đó đã tỏa ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui