Sáng sớm nghe Hứa Ngôn Tâm nói mấy câu như vậy, Hàn Trình Quang cũng không dám khuyên Hứa Ngôn Tâm cùng đi tới chỗ Hứa Minh Tâm nữa, chỉ có nhân lúc đi WC gọi mộng cuộc điện thoại cho Hứa Minh Tâm.
Ở trong điện thoại Hàn Trình Quang đem hết những lời nói lúc sáng sớm của Hứa Ngôn Tâm từ đầu tới cuối thuật lại một lần cho Hứa Minh Tâm nghe.
“Tiểu Ngôn đã nhớ lại tất cả!”
“Không sai, trước kia em ấy nói anh nhốt em ấy nhưng không tìm ra lý do, hiện tại trực tiếp tự mình đưa ra lý do, nói bởi vì không phải em trai ruột cho nên anh mới nhốt em ấy lại.”
“Khó trách trong lúc cậu hôn mê sau khi nó tỉnh lại nhìn tôi với ánh mắt tôi cảm giác không thích hợp.” Bên kia điện thoại, giọng Hứa Minh Tâm có chút ảm đạm cùng bất đắc dĩ.
“Anh hai, anh đừng khổ sở……”
“Yên tâm đi! Tôi không sao, nói thật…… Tôi đã khá quen rồi! Nó hiểu lầm tôi không sao, tôi chỉ sợ nó có thể sẽ làm chuyện điên rồ.”
Vừa nghe đến Hứa Ngôn Tâm làm chuyện điên rồ, Hàn Trình Quang cũng đồng dạng lo lắng.“Anh không hỏi Martin xem, bây giờ còn có biện pháp gì không? Không thể cứ để như vậy mãi được.”
“Tôi hỏi Martin, Martin nói hiện tại biện pháp chính là, để Tiểu ngôn uống thuốc, còn muốn tự nó nhận ra bản thân bị bệnh, chấp nhận cho Martin trị liệu.”
“…… Cái này, bảo Tiểu Ngôn uống thuốc phỏng chừng em còn có thể làm được, nhưng cho em ấy biết mình có bệnh…… Em sợ em ấy không chấp nhận được, em ấy cũng tuyệt đối sẽ không tin tưởng.”
“Nó nhất định phải nhận trị liệu, nếu cậu không thể khuyên nó tiếp nhận trị liệu, vậy đến lúc đó…… tôi sẽ dẫn nó đi.”
“…… Dẫn em ấy đi!!! Anh muốn dẫn em ấy đi đâu?”
“Dẫn nó đi chữa bệnh, dù sao nó cũng đã hận tôi như vậy …… Tôi sẽ không để mặc nó như vậy được nữa, Martin nói ở nước ngoài có một bệnh viện tâm thần khá giỏi, loại bệnh của Hứa Ngôn Tâm nếu đưa đến chỗ đó thì rất có hy vọng khôi phục bình thường, toiu không mong muốn Tiểu ngôn cả đời như thế này, bản thân nó đáng lẽ phải tốt hơn so rất nhiều người, tôi không muốn có một ngày nào đó những người quen biết nó biết được nó là bệnh nhân tâm thần.”
“Không được, anh sao có thể đưa em ấy đến bệnh viện tâm thần chứ!!!” Vừa nghe đến bốn chữ bệnh viện tâm thần, trong lòng Hàn Trình Quang liền không thể chấp nhận.
Bên kia điện thoại, Hứa Minh Tâm trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài cúp điện thoại.
Buông di động, chân mày Hàn Trình Quang cau chặt.
Ăn xong điểm tâm, Hứa Ngôn Tâm đi xuống bếp thu dọn bát đũa, Hàn Trình Quang ngồi ở trong phòng khách chòm vào suy nghĩ sâu xa, cho đến khi Hứa Ngôn Tâm dọn dẹp xong ngồi xuống bên cạnh mới hồi phục tinh thần lại.
“Tiểu Ngôn……” Xoay người cầm tay Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang nhìn Hứa Ngôn Tâm ở trước mặt trong lòng vô cùng khó chịu. Chỉ cần vừa nghĩ đến Hứa Minh Tâm đưa Hứa Ngôn Tâm đến cái loại địa phương như bệnh viện tâm thần, ngực Hàn Trình Quang quặn đau.
Bộ dạng muốn nói lại thôi của Hàn Trình Quang khiến Hứa Ngôn Tâm có chút nghi hoặc, rút tay ra đè lên đuôi mày Hàn Trình Quang.
Kéo tay Hứa Ngôn Tâm xuống, Hàn Trình Quang thò tay ôm Hứa Ngôn Tâm vào trong ngực.
“Tiểu Ngôn, gần đây em gầy đi rất nhiều, thân thể cũng có chút không tốt, anh mua cho em bình vitamin để em uống.”
Vừa nghe đến uống thuốc, Hứa Ngôn Tâm liền có chút trầm mặc, nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng lúc nãy của Hàn Trình Quang, hẳn là vì muốn y uống thuốc nên khó xử đây mà!
“Được.”
“Em chịu uống!” Không nghĩ tới lần này Hứa Ngôn Tâm nghe lời như vậy, Hàn Trình Quang nhất thời có chút kinh ngạc.
“Ừ, anh sẽ không hại em, thuốc anh đưa cho em, em sẽ uống.”
“Tiểu Ngôn……” Trong lòng nhất thời không biết là tư vị gì, Hàn Trình Quang vươn ra ôm chặt Hứa Ngôn Tâm vào trong lòng.
Sau khi quyết định cho Hứa Ngôn Tâm uống thuốc, Hàn Trình Quang tìm trong nhà một cái chai vitamin rỗng, chuẩn bị đến buổi tối đem thuốc Martin lén đưa cho hắn đổ vào trong chai vitamin.
Buổi tối, Hàn Trình Quang vẫn đợi cho Hứa Ngôn Tâm ngủ say, mới vụng trộm đứng dậy, lấy ra hai lọ thuốc giấu dưới gối.
Cầm thuốc kháng bệnh tâm thần Martin từng đưa, Hàn Trình Quang cúi đầu liếc mắt nhìn Hứa Ngôn Tâm đang ôm hắn yên ôn ngủ bên cạnh.
Vặn nắp đậy, Hàn Trình Quang nhìn mấy viên thuốc kia lại do dự, ở trong lòng nghĩ nghĩ một hồi, lấy máy tính trên tủ đầu giường qua mở ra.
Mở ra máy tính, Hàn Trình Quang lên website tìm kiếm về loại thuốc kia.
Đọc xong hết hiệu quả thuốc, Hàn Trình Quang kéo đến phần tác dụng phụ sau khi dùng thuốc.
“Có tác dụng trấn tĩnh, thôi miên, nhưng sẽ khiến bệnh nhân phản ứng chậm trước những kích thích của thế giới bên ngoài, lâu dài sẽ dẫn đến bệnh nhân hoa mắt, lực chú ý kém, không tập trung, không quan tâm tới thế giới bên ngoài, sẽ phát sinh tình trạng ngủ nhiều ……”
Khép máy tính lại, trong lòng Hàn Trình Quang cực kỳ khó chịu.
Sáng sớm hôm sau, ăn xong điểm tâm Hứa Ngôn Tâm liền hỏi Hàn Trình Quang chuyện vitamin.
“Vitamin ngày hôm qua anh không tìm được, phỏng chừng là bỏ quên trong bệnh viện.”
“À……” Nghe được không tìm thấy thuốc, trong lòng Hứa Ngôn Tâm rất cao hứng, bất quá lại không biểu hiện ra ngoài mặt, mà chỉ bưng bát đũa đến phòng bếp rửa.
Hứa Ngôn Tâm đi rồi, Hàn Trình Quang có chút khó chịu gãi gãi đầu.
Buổi chiều, Hàn Trình Quang ngồi trên sô pha ôm máy tính không ngừng đánh, mà Hứa Ngôn Tâm tựa vào một bên trong tay cầm quyển tạp chí Hứa Minh Tâm mang đến đọc.
Rốt cuộc tìm ra thứ mình muốn tìm, Hàn Trình Quang ôm máy tính giật giật bả vai.
“Sao vậy?”
“Tiểu Ngôn, em đã đọc báo một lúc rồi …… chúng mình xem phim điện ảnh đi!”
Nghe được Hàn Trình Quang muốn mình xem phim cùng, Hứa Ngôn Tâm trực tiếp khép tạp chí lại.
Hàn Trình Quang dùng thời gian buổi trưa ở trong máy tính tìm một bộ phim điện ảnh, nội dung là về một nhà khoa học có chứng vọng tưởng tinh thần phân liệt.
Trong suốt quá trình xem phim Hàn Trình Quang vẫn luôn chú ý tới phản ứng của Hứa Ngôn Tâm, phát hiện Hứa Ngôn Tâm xem đến thật sự nghiêm túc,135 phút phim, vẫn đợi đến khk xem xong, Hàn Trình Quang mới thử hỏi Hứa Ngôn Tâm.
“Tiểu Ngôn, bộ phim này hay không?”
“Ừm.”
“…… Vậy em xem xong có cảm nhận gì không?”
“Cảm nhận? Không có……”
“Vậy em cảm thấy nhân vật chính mắc cái bệnh kia, đáng sợ không?”
“Tuy rằng nhân vật chính bị bệnh tâm thần, nhưng vợ ông ấy vẫn rất yêu ông ấy, cũng vẫn luôn bên cạnh ổng, cho nên cũng không đáng sợ như vậy, cuối cùng ông ấy không phải còn giành được thành tựu đấy sao.”
Hứa Ngôn Tâm trả lời, Hàn Trình Quang nghe thực vừa lòng, cũng thực yên tâm.
Đợi đến thời điểm buổi tối, Hàn Trình Quang tựa vào đầu giường nghịch máy tính, đến khi Hứa Ngôn Tâm chui vô ổ chăn ôm hắn, liền lập tức đóng máy tính cũng chui theo vào ổ chăn.
Đối mặt Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang vươn cánh tay ôm lại Hứa Ngôn Tâm.
“Tiểu Ngôn…… hôm nay anh có đọc được mẩu tin, nó nói trong cuộc sống của mỗi người chúng ta, chính là tất cả mọi người, kỳ thật hoặc nhiều hoặc ít đều tồn tại một ít loại tật bệnh tinh thần.”
“Phải không? Vậy còn anh, anh mắc bệnh tâm thần gì nào.” Bên trong mắt hiện lên ý cười, Hứa Ngôn Tâm nhìn Hàn Trình Quang hỏi.
Trừng mắt nhìn, Hàn Trình Quang một phen ôm chầm lấy Hứa Ngôn Tâm chôn đầu chôn vào trong lòng Hứa Ngôn Tâm.“Anh có cảm giác thiếu an toàn, anh sợ mất đi em, anh sợ em không yêu anh, anh sợ em bỏ anh, anh còn sợ em giận anh.”
Rầm rì nói một hồi, Hàn Trình Quang nói xong Hứa Ngôn Tâm liền nở nụ cười.
“Đừng cười, anh nói thật đấy.”
“Được rồi! Em cũng mắc chứng bệnh giống anh, em cũng sợ mất đi anh, cũng sợ rời xa anh, cũng sợ anh không yêu em, cũng sợ anh giận em.”
“Thật sự……” Rời khỏi cái ôm của Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang kề sát mặt Hứa Ngôn Tâm thấp giọng hỏi.
“Ừ.”
Cúi đầu hôn lên bờ môi Hứa Ngôn Tâm một chút, Hàn Trình Quang lại ngẩng đầu lên, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Hứa Ngôn Tâm.
Cảm giác Hàn Trình Quang tựa hồ có chuyện muốn nói với mình, Hứa Ngôn Tâm đưa tay giật giật ao ngủ Hàn Trình Quang.
“Tiểu Ngôn, anh muốn em đi gặp Martin.”
Không nghĩ tới Hàn Trình Quang đột nhiên nói đến Martin, Hứa Ngôn Tâm hơi sửng sốt.
“Vì sao! Em không muốn thấy anh ta.”
“Tiểu Ngôn, Martin…… Anh ta kỳ thật là bác sĩ.”
“Bác sĩ?”
“Không sai, Martin là bác sĩ, anh ấy là một bác sĩ tâm lý.” Cắn chặt răng, Hàn Trình Quang nói thẳng ra.
“Bác sĩ tâm lý ……” Thần sắc có chút ngây ngốc, bàn tay Hứa Ngôn Tâm níu áo Hàn Trình Quang dần dần thả lỏng, vẻ mặt cũng thay đổi từ kinh ngạc lúc đầu trở nên khiếp sợ đến cuối cùng là không dám tin.
Bất ngờ đẩy Hàn Trình Quang ở trước mặt ra, Hứa Ngôn Tâm ngồi dậy nhìn Hàn Trình Quang.
“Anh nói Martin là bác sĩ tâm lý, anh bảo em đi gặp Martin…… Cho nên hôm nay em mới kêu em xem bộ phim kia!” Giọng nói có chút run rẩy, Hứa Ngôn Tâm nhìn về phía Hàn Trình Quang ánh mắt tràn đầy không dám tin.
“Tiểu Ngôn…… Kỳ thật gặp Martin chỉ là tán gẫu với anh ta, anh không phải đã nói với em rồi sao, mỗi người chúng ta đều có một ít bệnh tinh thần, Martin là bác sĩ tâm lý, không riêng gì em, anh cũng cùng đi với em, cùng Martin nói chuyện biết đâu còn có thể giảm bớt áp lực tâm lý đó chứ!”
Hàn Trình Quang vội vàng giải thích, giải thích xong liền nắm lấy tay Hứa Ngôn Tâm, nhưng lại bị Hứa Ngôn Tâm hất ra.
Không hề nhìn về phía Hàn Trình Quang, Hứa Ngôn Tâm cúi đầu.
“Tiểu Ngôn……” Trong lòng có chút nôn nóng, Hàn Trình Quang nhẹ giọng kêu Hứa Ngôn Tâm một tiếng.
Vẫn cúi đầu trầm mặc, cho đến qua hồi lâu, Hứa Ngôn Tâm mới ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Trình Quang, trong mắt mịt mờ.“Tôi không có bệnh……”
Lúc nói đến bốn chữ kia, trong giọng nói Hứa Ngôn Tâm có đau xót cùng với lo sợ không yên.
“Tiểu Ngôn, anh chưa nói em có bệnh, anh chỉ là, chỉ là muốn em trò chuyện với Martin mà thôi.”
Cắn chặt môi, Hứa Ngôn Tâm nhìn vẻ mặt nôn nóng của Hàn Trình Quang, trong lòng quặn đau không thôi.
“Lúc trước anh vì muốn tôi gặp Martin, giúp anh tôi gạt tôi gặp mặt Martin, còn anh tôi giam tôi lại, anh luôn miệng nói anh tôi không hại tôi, anh ấy chỉ muốn tốt cho tôi, Martin cũng không phải người xấu…… hai năm tôi bị giam cầm …… bọn họ đều xem tôi là tên tâm thần!!!” Ban đầu thần sắc Hứa Ngôn Tâm có chút hoảng hốt và thương tâm, nhưng càng nói về sau trong giọng nói đã mang theo phẫn hận.
“Trình Quang, anh cũng xem tôi là tên tâm thần, anh vẫn đều xem tôi là tên tâm thần!”
“Không phải, Tiểu Ngôn……” Nhìn ra sắc mặt Hứa Ngôn Tâm trở nên có chút không đúng, trong lòng Hàn Trình Quang có chút kinh hoảng, có chút hối hận bản thân đêm nay hơi nóng nảy, hắn không nên trực tiếp nói thẳng ra như vậy.
“Đúng vậy, anh vẫn xem tôi là kẻ có bệnh, anh luôn nói anh tôi là người tốt, anh còn gạt tôi gặp Martin, buổi chiều hôm nay anh cố ý mở bộ phim điện ảnh kia cho tôi xem……” Nói xong lời cuối cùng, nước mắt trong khóe mắt Hứa Ngôn Tâm chảy xuống, đôi ngươi nhìn về phía Hàn Trình Quang ngập tràn không dám tin xen lẫn thống khổ.
“Tiểu Ngôn……” Nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm thống khổ, Hàn Trình Quang cũng khó chịu vô cùng, vội vàng tiến tới kéo Hứa Ngôn Tâm vào trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...