“Vốn là ký ức bị cố ý lãng quên, chỉ là cho tới nay tất cả mọi người ở trước mặt cậu ấy luôn tránh nhắc tới đề tài này, cho nên mới dẫn đến chuyện giống như cậu ấy thật sự bị mất đoạn ký ức kia, nhưng kỳ thật chỉ cần hơi chút gợi nhớ, những ký ức kia sẽ chậm rãi thức tỉnh ngay.”
“Vậy nếu triệt để nhớ lại thì sao?” Martin phân tích khiến Hàn Trình Quang lo lắng.
“Cho nên trước khi cậu ấy nhớ ra chúng ta phải giúp cậu ấy, để cậu ấy có đủ khả năng thừa nhận thống khổ, có dũng khí, quyết tâm đối đầu với nó.”
“Đừng nói mấy câu hoa hòe lá hẹ nữa, cụ thể phải làm như thế nào?!!” Lần này không đợi Hàn Trình Quang mở miệng, bên kia điện thoại giọng Hứa Minh Tâm bình tĩnh nói.
“Cái này cụ thể tôi cũng không biết phải làm như thế nào, nội tâm con người kỳ thật rất khó để định ra một số liệu nào đó để mà tiến hành, không một ai có thể biết được một người nghĩ gì sau mỗi giây, hoặc là trong lòng sẽ phát sinh những biến hóa gì.”
Hứa Minh Tâm:“……”
Hàn Trình Quang:“……”
Hoàn toàn đặt hết lòng tin lên người Martin, hai người đều không biết nói gì, chỉ đầy phẫn nộ, thời khắc mấu chốt anh lại nói không biết là sao!!!
Cuối cùng trước sự kiên quyết không mở miệng của Hàn Trình Quang và Hứa Minh Tâm, Martin bất đắc dĩ nói: Cho cậu ấy sự quan tâm, tình thương, bầu bạn …… Cả một loạt những từ ngữ tốt đẹp, cuối cùng hai người họ mới bỏ qua cho Martin.
Thế nhưng tuy rằng miệng nói như vậy, cách vài ngày Martin vẫn thường tới nhà của Hàn Trình Quang và Hứa Ngôn Tâm, mỗi lần tới đều nói chuyện phiếm với Hứa Ngôn Tâm, ở trước mặt Hứa Ngôn Tâm, Martin tuyệt đối giữ hình tượng hài hước, ôn hòa, vui tươi, hơn nữa sau mỗi lần trò chuyện Hứa Ngôn Tâm thoải mái hơn rõ rệt, điều này làm cho Hàn Trình Quang cùng Hứa Minh Tâm đều an tâm không ít.
Bất quá cũng có chút tác dụng phụ, từ những cuộc trò chuyện với Martin, ký ức của Hứa Ngôn Tâm đồng thời cũng dần dần thức tỉnh, biểu hiện rõ nhất chính là cơn ác mộng mỗi buổi tối, rất nhiều đêm Hứa Ngôn Tâm đều sẽ rất thương tâm bởi vì những cảnh tượng trong mộng.
Những lúc ấy, Hàn Trình Quang đều sẽ ôm Hứa Ngôn Tâm nhẹ giọng dỗ dành, giọng nói của hắn tựa hồ thật sự có thể trấn an Hứa Ngôn Tâm, mỗi lần hắn dỗ dành như vậy độ nửa tiếnh, trên cơ bản Hứa Ngôn Tâm sẽ chậm rãi an tâm.
Đã nhiều đêm liền, Hàn Trình Quang không hề ngủ sâu, chỉ cần Hứa Ngôn Tâm ở bên cạnh phát ra tiếng động, ngay lập tức hắn liền tỉnh lại, sau đó mở đèn ngủ, xem trạng thái Hứa Ngôn Tâm một chút, rồi lại ôm Hứa Ngôn Tâm vào trong ngực vỗ về.
Buổi tối hôm nay, Hàn Trình Quang lại nghe thấy tiếng khóc của Hứa Ngôn Tâm, bật đèn lên thì thấy Hứa Ngôn Tâm vẫn còn nhắm nghiền hai mắt, vì thế liền vươn cánh tay ôm chặt Hứa Ngôn Tâm, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng y, miệng cũng nhẹ giọng nói:“Tiểu Ngôn không cần sợ, đều chỉ là nằm mơ, chớ sợ, chớ sợ……”
“…… Không phải mơ, mẹ, mẹ muốn, giết em.”
Đột nhiên, vẫn đang vùi mình trong lòng Hàn Trình Quang, Hứa Ngôn Tâm mở miệng, ngữ khí ngập tràn sự mờ mịt và e ngại.
Trong lòng chấn động, Hàn Trình Quang vội vàng bật dậy, đặt Hứa Ngôn Tâm nằm thẳng trên giường, sau đó Hàn Trình Quang liền nhìn thấy được ở trong mắt Hứa Ngôn Tâm là nồng đậm bi thương cùng tuyệt vọng.
“Tiểu Ngôn……” Trong lòng yêu thương xen lẫn khổ sở, Hàn Trình Quang lấy tay nhẹ nhàng đặt lên trên trán Hứa Ngôn Tâm.
“Mẹ muốn giết em, nhưng em không chết…… Mẹ nói mẹ chờ em, mẹ vẫn đều luôn đợi em ……”
“Không phải!!! Hứa Ngôn Tâm……” Trong lòng cả kinh, Hàn Trình Quang nhìn vẻ mặt Hứa Ngôn Tâm đột nhiên dại ra, miệng lải nhải lặp đi lặp lại một câu như vậy, nhất thời sợ tới mức hô to lên một tiếng.
Tiếng hô của Hàn Trình Quang khiến Hứa Ngôn Tâm hồi phục một chút thần trí, nhưng vẫn còn hoảng sợ, bị Hàn Trình Quang dùng lực nắm nên bả vai co quắp lại.
Hít sâu một hơi, Hàn Trình Quang bình phục tâm tình, sau đó dùng sức ôm chặt Hứa Ngôn Tâm vào trong lòng.“Tiểu Ngôn, chớ nên suy nghĩ bậy bạ, em như vậy khiến anh thực rất lo lắng.” Câu cuối cùng giọng Hàn Trình Quang cơ hồ có chút nghẹn ngào.
“Trình Quang…… Anh đừng lo lắng!” Vội vàng vươn tay ôm chặt Hàn Trình Quang, ngữ khí Hứa Ngôn Tâm hơi chút mờ mịt, tựa hồ có chút không rõ vì sao Hàn Trình Quang lại lo lắng, quên đi tình trạng bản thân, vội nói.
Bàn tay lẻn vào sau gáy Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang nâng đầu y lên, hôn xuống, bàn tay cũng lần vào trong áo Hứa Ngôn Tâm chậm rãi vuốt ve.
Rất nhanh, Hứa Ngôn Tâm bị Hàn Trình Quang khơi mào dục vọng, hai má và cổ ửng đỏ một mảng lớn, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông, trái tim bùm bùm loạn nhịp.
Mỗi lần bắt đầu Hàn Trình Quang đều rất ôn nhu, cơ hồ không làm cho Hứa Ngôn Tâm có chút khó chịu nào, đợi cho Hứa Ngôn Tâm thích ứng động tác mới dần trở nên kịch liệt.
Hơn nữa mỗi lần, Hứa Ngôn Tâm đều sẽ bị Hàn Trình Quang dẫn đường vào một cảm xúc hoàn toàn mới lạ, thời điểm ấy bất luận là trái tim hay là thân thể y, tất cả đều bởi vì Hàn Trình Quang mà động.
“Tiểu Ngôn…… Nói em yêu anh, em vĩnh viễn cũng sẽ không rời bỏ anh.” Lúc sắp lên tới đỉnh điểm, Hàn Trình Quang dừng động tác lại, bàn tay giam chặt Hứa Ngôn Tâm, ở bên tai y kiên định nói.
Hàn Trình Quang chưa từng yêu cầu Hứa Ngôn Tâm nói câu yêu mình, cũng không bức bách Hứa Ngôn Tâm đưa ra lời hứa hẹn, nhưng buổi tối hôm nay, Hàn Trình Quang cật lực muốn Hứa Ngôn Tâm thốt ra câu nói ấy.
Trước mắt cơ hồ hoa cả lên, thể xác lẫn tinh thần của Hứa Ngôn Tâm đều bị kiềm hãm khi đang ở trong sự hưng phấn cực độ, cánh tay ôm Hàn Trình Quang cũng vô thức siết chặt, miệng phát ra những tiếng rên rỉ khó kiềm nén.
“Trình Quang, Trình Quang…… Em yêu anh, em yêu anh, em vĩnh viễn cũng sẽ không rời xa anh —!!!” Một chữ cuối cùng vừa bật ta, Hứa Ngôn Tâm được Hàn Trình Quang đưa đến trên những đám mây.
Đợi đến lúc Hứa Ngôn Tâm lấy lại tinh thần một lần nữa, liền cảm nhận được Hàn Trình Quang đang không ngừng hôn ở trên cổ trên mặt mình.
Trên người cả hai đều bị một tầng mồ hôi bao phủ, Hàn Trình Quang nếm được vị mằn mặn, nhưng mặc dù như thế, khối thân thể này vẫn luôn có sức hấp dẫn trí mạng đối với hắn.
Cơ hồ hôn khắp thân thể Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang một lần nữa dời môi đến gương mặt y, từ trán một đường hôn đến trên môi, mà đôi môi Hứa Ngôn Tâm giống như là một quan đạo vì hắn mà kiến tạo, ngay khi hắn vừa hôn tới liền hé mở ra nghênh đón, dung nạp hắn.
Hai người quấn lấy nhau, nhiệt liệt hôn, không ngừng hấp thu đối phương, cho đến khi cạn kiệt không khí mới không thể không dừng lại.
Ôm Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang luyến tiếc buông tay ra, hắn nghĩ cái cảm giác ‘đặt ở trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan’ mà mọi người thường nói phỏng chừng chính cảm giác giờ phút này của hắn.
Bất quá cho dù không muốn buông tay, thân thể Hứa Ngôn Tâm cũng cần phải tẩy rửa, cho nên cuối cùng Hàn Trình Quang lưu luyến không thôi đành phải ôm Hứa Ngôn Tâm đến phòng tắm.
Lúc này đây Hàn Trình Quang để lại một ít dấu vết trên người Hứa Ngôn Tâm, ở ***g ngực Hứa Ngôn Tâm in đầy dấu răng, trên cổ cũng có rất nhiều dấu hôn, bụng, đùi, khuỷu tay thậm chí quai hàm cũng đều có vài vệt ô mai be bé.
“Ngày mai anh em đến đây mà nhìn thấy, khẳng định sẽ muốn giết anh.” Ôm Hứa Ngôn Tâm trở về phòng nằm trên giường, Hàn Trình Quang nhìn mấy dấu hôn kia cười nói, nhưng mặc dù như thế, hắn lại nhịn không được tiếp tục hôn hôn lên trên mấy dấu hôn kia.
“Em cũng tạo dấu cho anh, như vậy công bằng, anh hai em sẽ không chỉ nói anh.” Khẽ cười một tiếng, Hứa Ngôn Tâm kéo đầu Hàn Trình Quang qua, ở trên mặt Hàn Trình Quang dùng sức mút mạnh một cái, trên má phải liền hiện lên một dấu hôn dị thường bắt mắt.
“A? Sao lại ở chỗ này chứ!!!” Không nghĩ tới Hứa Ngôn Tâm hôn lên mặt, đầu Hàn Trình Quang nhất thời đầy hắc tuyến. (==””)
“Tiếp tục nào!” Hứa Ngôn Tâm như là phát hiện ra trò hay, lại cắn một ngụm ở trên môi Hàn Trình Quang, khiến cho môi Hàn Trình Quang sưng lên.
“Oái, em bảo anh ngày mai làm sao gặp người đây!” Nhìn Hứa Ngôn Tâm cười rộ lên, Hàn Trình Quang liền biết môi mình nhất định đã sưng vù, nhất thời ai oán than một tiếng. Bất quá cánh tay lại vẫn cứ gắt gao ôm Hứa Ngôn Tâm, nhìn Hứa Ngôn Tâm tươi cười lòng tràn đầy sung sướng.
Ngày hôm sau tình cờ Hứa Minh Tâm và Martin hai người đều đến đây, nghênh đón hai người là Hàn Trình Quang, cho nên khi Hàn Trình Quang vừa mở cửa, Hứa Minh Tâm liền hiện ra bộ dạng khiếp sợ khó có thể tin, anh không nghĩ tới em trai anh lại mạnh bạo như vậy.
Còn Martin thì nhíu mày, ở sau lưng Hứa Minh Tâm lén giơ ngón cái với Hàn Trình Quang, ám chỉ hai người kịch liệt quá đi à nha!
Bất quá khi Hứa Minh Tâm, Martin hai người lại nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm, sắc mặt lại thay đổi.
Hứa Minh Tâm rõ ràng là level khiếp sợ lại bỏ tăng thêm một bậc kèm theo lửa giận, mà ánh mắt Martin nhìn về phía Hàn Trình Quang càng thêm bội phục, ở phía sau Hứa Minh Tâm trực tiếp bật ra hai ngón cái cho Hàn Trình Quang.
Hứa Minh Tâm cơ hồ muốn phát điên, hắn vẫn nghĩ Hứa Ngôn Tâm thích Hàn Trình Quang, cho dù Tiểu Ngôn có thích Hàn Trình Quang như thế nào thì cũng là Tiểu Ngôn thích, Hàn Trình Quang không thể có ý gì được, lại càng không được làm gì Tiểu Ngôn nhà hắn hết! Nhưng hiện tại thoạt nhìn, Hàn Trình Quang, cái tên khốn kiếp này đã cái gì cái gì với em trai hắn rồi!!!
Kỳ thật tâm lý vặn vẹo của Hứa đại ca chính là: Hứa Ngôn Tâm có thể như vậy như vậy Hàn Trình Quang, thế nhưng Hàn Trình Quang không thể như vậy như vậy Hứa Ngôn Tâm.
Hàn Trình Quang kỳ thật rất xấu hổ, lúc nhìn thấy Hứa Minh Tâm và Martin còn theo bản năng che che mặt, Hứa Ngôn Tâm thì ngược lại, bình thường lúc ở trước mặt Hàn Trình Quang thì rất dễ đỏ mặt, nhưng khi đối mặt với Hứa Minh Tâm và Martin thì lại rất thản nhiên, gương mặt đầy dâu tây vô cùng bình tĩnh.
“Tiểu Ngôn, anh muốn nói chuyện với em!” Ngồi trên sô pha, Hứa Minh Tâm thật sự là bị nội tâm tra tấn đứng ngồi không yên, rốt cuộc nhịn không được mở miệng.
Cuối cùng Hứa Ngôn Tâm và Hứa Minh Tâm hai anh em đi vào phòng ngủ, lưu lại Hàn Trình Quang khẩn trương cùng Martin cười tươi.
“Cậu không cần khẩn trương, cái tên Hứa Minh Tâm ‘cuồng em trai’ tuyệt đối sẽ không ngăn cản hai người.” Tựa vào sô pha, Martin gác chân, trong tay bưng tách trà tự nhiên uống.
“cuồng em trai!?” Đen mặt nhìn Martin, Hàn Trình Quang đột nhiên ý thức được không biết từ lúc nào Martin bắt đầu kêu thẳng họ tên Hứa Minh Tâm, không giống trước kia một câu ngài Hứa hai câu ngài Hứa nữa.
Nửa giờ sau, Hứa Ngôn Tâm từ trong phòng đi ra, bảo Hàn Trình Quang đi vào.
Nhìn sắc mặt Hứa Ngôn Tâm khá tốt, Hàn Trình Quang nhẹ nhàng thở ra, nhưng nghe lại bảo mình đi vào, nhất thời hiểu ra hôm nay Hứa Minh Tâm là muốn dùng thân phận gia trưởng thị uy, đây là tương đương với ra mắt gia trưởng [……]
Hàn Trình Quang vừa bước vào liền cảm nhận được ánh mắt đăm đăm của Hứa Minh Tâm. Hứa Minh Tâm ngồi ở bên giường, bởi vì trong phòng cũng không có khoảnh trống dư thừa nào, Hàn Trình Quang vốn định ngồi xuống giường luôn, nhưng khi đến gần nhìn thấy cái ghế nhỏ trước mặt Hứa Minh Tâm, nhất thời trán ướt đẫm mồ hôi.
Cuối cùng lặng thầm do dự, so đo một hồi, Hàn Trình Quang ngồi xương chiếc ghế nhỏ trước mặt Hứa Minh Tâm, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Minh Tâm, trưng ra bộ dạng cô vợ nhỏ!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...