Tư Mã Hi Thần hơi nhíu mi, nhìn Phạm Diệp, nhẹ giọng hỏi: “Phạm tiên sinh có cao kiến gì không ?”
Phạm Diệp cười cười, trông có vẻ cáo già, nhìn Tư Mã Hi Thần, là lạ nói: “Hoàng Thượng này một khi đã không nói đạo lý như vậy, vậy ta cũng không cần nói đạo lý với hắn làm gì, trong kinh thành này cũng yên ổn lâu rồi, ta nhất định sẽ để Hoàng Thượng phải tự mình đưa Hiệp vương gia trở về. Nếu ngay cả điều này cũng không làm được, thì thật uổng hai chữ Phạm Diệp này!”
Tư Mã Hi Thành nhìn Phạm Diệp cười nói, cười, nói: “Phạm tiên sinh, quả nhiên không giống người thường.”
“Hừ!” Phạm diệp lạnh lùng hừ một tiếng, nói, “Ta đâu dám đánh đồng với Lâm trang chủ, Lâm trang chủ là Thiếu trang chủ của sơn trang số một giang hồ, Phạm Diệp chỉ là một người phụ tá nho nhỏ của Hiệp vương gia, cũng không có mưu kế gì để trị quốc an bang, chỉ có chút mưu kế nho nhỏ để trêu chọc người khác thôi. Không có gì làm thì tìm cách bức Hoàng Thượng đưa Hiệp vương gia về vương phủ thôi, chuyện này có đáng gì.”
“Nói cho ta nghe một chút.” Tư Mã Hi Thần tò mò hỏi.
Phạm Diệp ánh mắt khẽ đảo, giọng điệu không thương lượng nói: “Nói ra có gì thú vị, nếu muốn biết, cứ chờ đến tối, cho ngươi xem náo nhiệt là được.”
Tư Mã hi thần sửng sốt, nghe thấy Tuyết Liên đứng bên cạnh cười khẽ, quay đầu lại xem, thấy Tuyết Liên vừa cười, vừa dùng ánh mắt si mê kính nể nhìn Phạm Diệp – một người trông rất bình thường, trên mặt thậm chí còn có vài phần ngượng ngùng.
Nhìn thoáng qua tuyết liên, lại liếc mắt nhìn Phạm Diệp một cái, Tư Mã Hi Thần bỗng nhiên phì cười, nhẹ giọng hỏi Phạm Diệp: “Phạm tiên sinh, có cưới vợ chưa ?”
Phạm Diệp sửng sốt, trừng mắt nhìn Tư Mã Hi Thần, khó hiểu hỏi: “Ta có cưới vợ hay không thì có liên quan gì tới chuyện của Hiệp vương gia? Chẳng lẽ ta không cưới vợ thì không thể cứu được Hiệp vương gia sao ? Thật có lỗi, tại hạ là thông minh hơn người, đối với hai chữ hôn nhân không có hứng.”
“Như vậy là tốt rồi.” Tư Mã Hi Thần mỉm cười, nói, “Ta thấy Tuyết Liên cô nương nhà chúng ta hình như có ý tứ với ngươi, nay Tuyết Liên là nữ tử đứng số một số hai trong Ngạo Lâm sơn trang, không chỉ có dung mạo xinh đẹp xuất chúng, võ nghệ cũng thuộc loại xuất sắc nhất, ha ha, Phạm tiên sinh, thật là có diễm phúc nha, muốn ta làm bà mai giúp ngươi không ?”
“Nhàm chán.” Ánh mắt Phạm Diệp khẽ đảo, lạnh lùng nói, “Người ngươi nhìn vừa mắt chưa chắc ta đã nhìn vừa mắt, nàng xuất sắc hay không cùng ta có quan hệ gì, ta hiện tại chỉ quan tâm an nguy của Hiệp vương gia, ngươi cũng nên quan tâm đến an nguy của nhị tiểu thư nhà ta đi, nghĩ xem, nếu Hiệp vương gia, nhạc phụ đại nhân của ngươi, ngươi phải giải thích việc này như thế nào.”
Tư Mã Hi Thần cứng người, nửa ngày nói không ra một chữ.
Phạm Diệp này đúng là một người cổ quái, nhưng Tư Mã Hi Thần lại cảm thấy, hắn nói chuyện rất giảo hoạt, nhưng thái độ đích thực là một người rất quang minh lỗi lạc , hơn nữa trung thành tận tâm với Hiệp vương gia, người như vậy rất được việc, rất đáng giá
Cho nên, hắn phải kiên nhẫn đợi đến buồi tốt.
Mà Phạm Diệp cũng không nói lời vô ích, uống xong trà, nói xong chuyện, liền rời khỏi quán trọ của Tư Mã Hi Thần, chỉ bỏ lại một câu, “Buổi tối gặp lại, cách cổng sau Hiệp vương phủ 100 mét, nếu muốn xem náo nhiệt, phải đến đúng giờ, trễ tự chịu.”
Đến buổi tối, Tuyết Liên đem thư mà La thị huynh đệ gửi bồ câu thông báo cho Tư Mã Hi Thần, chỉ có một câu: “Dọc đường đi không nhìn thấy Hiệp cô nương cùng Kiều Hà cô nương, cũng không nghe đồn việc gì về các nàng.”
Cá phân bộ của Bách Độc Môn cũng không nhận được tín hiệu cấp cứu gì cả.
Tư Mã Hi Thần kết luận, Hiệp Phàm cùng Kiều Hà nhất định đang ở trong kinh thành, chỉ là không biết đang ở chỗ nào, kỳ quái chính là, cho dù chủ tớ các nàng dịch dung, người khác cũng có thể chú ý đến hai người đang cưỡi ngựa ? ! Hai con ngựa kia chính là hai con ngựa xuất sắc nhất trong Ngạo Lâm sơn trang, cho dù mọi người không biết hai người bọn họ, cũng phải có người chú ý tới hai con ngựa này chứ. Các nàng ra khỏi Ngạo Lâm sơn trang lại giống như bốc hơi mất, từ khi bắt đầu đi tìm, cũng không thấy các nàng lẫn cả hai con ngựa.
Trừ phi, hai con ngựa kia cũng bị tráo đổi rồi.
Tư Mã Hi Thần càng nghĩ càng thấy chuyện này nhất định đã xảy ra, nếu như Hiệp Phàm nghĩ ra phương pháp dịch dung để tránh sự chú ý của người qua đường, đương nhiên cũng sẽ phát hiện ra hai con ngựa cũng rất thu hút sự chú ý của người qua đường, việc đem hai con ngựa tráo đổi là bình thường. Đây là giải thích hợp lý nhất.
Cho nên, hắn có thể chắc chắn, Hiệp Phàm cùng Kiều Hà đang trốn ở một chỗ nào đó trong kinh thành, lẳng lặng quan sát biến hóa bên ngoài, hơn nữa, hắn thậm chí cho rằng, Phạm Diệp có thể tìm ra hắn, Hiệp Phàm cũng có thể thông qua hắn liên hệ với người trong Hiệp vương phủ. Hiệp Phàm có thể tránh mặt hắn, nhưng nhất định sẽ tìm cách liên lạc với người trong Hiệp vương phủ.
Đúng thời gian đã hẹn, Tư Mã Hi Thần xuất hiện ở cách cổng sau Hiệp vương phủ 100 mét, là một rừng cậy hẻo lánh, có chút ánh sáng ảm đạm, có chút hoang vắng, Phạm Diệp ngồi trên một cành cây, trước mặt có một đôi đuốc đang cháy, ngọn lửa thật là ấm áp, ánh sáng đỏ rực, soi sáng khuôn mặt gầy của hắn, nhìn kỹ, trông Phạm Diệp cũng không phải xấu.
“Đến đây đi.” Thanh âm Phạm Diệp lười biếng, dường như đã đoán được trước Tư Mã Hi Thần sẽ đến, ý tứ câu nói chính là, ta biết chắc chắn ngươi sẽ đến xem náo nhiệt.
Tư Mã Hi Thần hơi bất ngờ, mỉm cười lên tiếng chào hỏi: “Phạm tiên sinh an bài trò hay, ta sao lại không đến cổ động .”
Tuyết Liên theo ở phía sau lặng lẽ đánh giá vị Phạm tiên sinh này, chỉ là một nam tử trung niên bình thường nhưng toàn thân lại tràn ngập trí tuệ, làm cho nàng không khỏi tâm động.”Phạm tiên sinh chuẩn bị làm gì ?”
Phạm Diệp mỉm cười, nhìn Tuyết Liên, ôn hòa nói: “Ta muốn đốt Hiệp vương phủ.”
Tuyết Liên trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Phạm Diệp, nói không ra lời.
“Ngươi không cần khẩn trương, ta làm sao lại dám đốt toàn bộ Hiệp vương phủ được, nếu đốt Hiệp vương phủ, về sau ta biết ở đâu đây ? Ta chỉ là muốn nhóm lửa, hoan nghênh Hoàng Thượng mà thôi.” Phạm Diệp cười cười an ủi Tuyết Liên.
“Hoàng Thượng sẽ để ý Hiệp vương phủ cháy hay không ư ?” Tuyết Liên khó hiểu hỏi.
Phạm Diệp cười cười, nói: “Hắn đương nhiên sẽ không để ý Hiệp vương phủ cháy hay không, nhưng mà, cách cửa sau của Hiệp vương phủ khoảng năm mươi thước là một từ đường do một vị hoàng đế đời đầu tự tay tu sửa nên, bên trong đặt vật phẩm trân quý của một cố nhân, đây chính là địa phương mà Hoàng Thượng luôn cẩn thận trông giữ, nếu không, chỉ có thể gánh chịu tội danh bất hiếu.” Hắn đột nhiên cười quỷ dị , “Hướng gió hiện giờ rất thích hợp, ta chỉ cần bắn hai cây hỏa tiễn này, các ngươi có tin, Hoàng Thượng thấy được ánh lửa, nhất định sẽ quần áo không chỉnh chạy đến không.”
“Ai là cố nhân ?” Tuyết Liên tò mò đích hỏi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...