Nếu Yêu Chỉ Là Gặp Thoáng Qua


Nhạc Tình Mai vừa muốn lên tiếng ngăn cản đã thấy Hiệp Phàm thản nhiên quay đầu nhìn mình một cái, sau đó xoay người rồi đi ra ngoài.
Nàng thầm nghĩ nhất định phải rời xa con người này, không bao giờ muốn nhìn thấy hắn thêm một lần nào nữa!!! Hắn ta tiếp cận nàng, bất quá chỉ vì thân phận nàng là nữ nhi của trọng thần trong triều, nàng có thể tiếp cận Hoàng Thượng, sau đó giết Hoàng Thượng, nàng suy cho cùng chỉ là một loại công cụ cho người khác sử dụng mà thôi!!!!
Kiều Hà dắt ngựa đến, nghi hoặc nhìn Hiệp Phàm, Hiệp Phàm tiếp nhận dây cương, leo người lên ngựa, động tác hoàn mỹ, cử chỉ lưu loát, làm cho hai mắt của Kiều Hà chỉ hận không thể to hơn , thân thủ như vậy, phải là người cực giỏi cưỡi ngựa mới làm được. Nghe tiếng Hiệp Phàm thúc ngựa một tiếng, sau đó vội vã rời đi, Kiều Hà không kịp kinh ngạc, lập tức lên ngựa đuổi theo ngay phía sau.
Rất nhanh cả người lẫn ngựa liền lên thuyền, người lái thuyền đang nghỉ ngơi, thấy hai người các nàng đi đến, đầu tiên là sửng sốt, lại nghe được Hiệp Phàm thản nhiên phân phó:“Lập tức rời bến.”
Thuyền phu nữa ngày không kịp phản ứng lại,chỉ biết nhìn hai người.
Kiều Hà một bên trừng mắt nhìn, vội liếc hắn một cái, nói:“Nhanh lên, còn ngẩn ngơ ra đấy làm gì ?”

Thuyền phu không dám hỏi nhiều, lập tức cho thuyền rời bến, thuyền vừa mới cập bờ, Hiệp Phàm thúc vào bụng ngựa rồi lập tức nhảy lên trên, tiếp tục phóng đi như tia chớp. Kiều Hà vội vàng đẩy nhanh tốc độ ngựa của mình, vội vàng đi theo.
Người trong Ngạo Lâm sơn trang chỉ nhìn thấy hai con ngựa phi nước đại ra ngoài, một ngươi quần áo màu hồng nhạt, tóc dài tung bay trong gió, nhanh nhẹn tựa thiên tiên, một người có lẽ là tỳ nữ của người kia, quần áo màu vàng nhạt trông như một đóa hoa mùa xuân đón gió.
“Thiếu phu nhân, có phải người đã sớm tính trở lại kinh thành hay không, nô tỳ thấy người đã chuẩn bị xong quần áo cùng vật dụng, có hay không buổi sáng nay lúc người phân phó nô tỳ thì mọi thứ đã sẵn sàng?” Kiều Hà ở trong gió hỏi.
Hiệp Phàm chỉ mỉm cười, cảm nhận từng cơn gió thổi trên người thật thoải mái, tuy rằng đã sắp vào đông, nhưng khoác áo choàng thật dày thì sẽ không bị lạnh nữa. Nàng luôn thích loại cảm giác tự do như thế, tuy rằng biết rõ chuyến đi lần này phải chết là không còn nghi ngờ, nhưng trong lòng tràn đầy vui sướng, vui sướng đến không nói nên lời.
Tư Mã Hi Thần nhận được tin tức, vội vàng chạy về tiểu đảo chỗ mình ở, trong phòng không một bóng người, chỗ ngồi trước khi Hiệp Phàm rời đi vẫn còn một quyển sách đang đọc dở đặt trên bàn,là sách dạy đánh cờ, còn có một mẩu giấy hé ra ngoài, giống như là dùng để ghi chép, trên mặt còn có chữ viết, lấy ra xem, là tờ giấy mà Phạm Diệp chuyển cho hắn nhờ mang về:
Phong thanh, vân đạm, tâm tự an!

Nàng vì sao mang theo Kiều Hà vội vàng rời đi?
Từ bao giờ nàng lại biết cưỡi ngựa ?
“Tuyết Liên, lập tức chuẩn bị ngựa, chúng ta đến kinh thành, các nàng không thể đi nơi nào khác được, nhất định là nàng nghe được chuyện của phụ thân, cho nên vội vàng chạy về nơi đó, nếu chúng ta đuổi theo bây giờ, hẳn là kịp cứu bọn họ hai người.” Tư Mã Hi Thần trầm giọng phân phó.
Tuyết Liên gật gật đầu, nhẹ giọng nói:“Ta liền đi ngay, với suy nghĩ của Kiều Hà, nàng nhất định sẽ vì thiếu phu nhân mà chọn một con ngựa ôn hòa, tốc độ chạy hẳn sẽ không quá nhanh, có thể đuổi kịp. Nô tỳ đi chuẩn bị.”
Tư Mã Hi Thần trầm mặc không nói gì.

Một lúc sau, Tuyết Liên vội vàng chạy trở về, vẻ mặt kinh hoảng nói:“Thiếu chủ nhân, Kiều Hà nàng, không ngờ đã chọn đi hai con ngựa tốt nhất trong sơn trang, đều là lương câu (ngựa tốt) ngày đi ngàn dặm! Nếu Hiệp cô nương không biết cưỡi ngựa, nhất định xảy ra chuyện .”
Tư Mã Hi Thần đột nhiên nhớ tới một sự kiện, thời điểm hắn mang Hiệp Phàm trở về, chính là lần đầu tiên trên đường đụng phải Thượng Tú Lệ, con ngựa đã từng phát hoảng một lần, lúc đấy hắn cũng nghĩ Hiệp Phàm sẽ xảy ra chuyện, nhưng nàng lại bình an vô sự, hơn nữa nàng khống chế con ngựa kia phi thường thuần thục. Cẩn thận xem xét lại một chút, cũng không phải chuyện lạ, nàng vốn là thiên kim của trọng thần trong triều, phụ thân nàng lại nắm giữ binh quyền, nàng biết cưỡi ngựa cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên !
“Tạm thời không nên gấp gáp.” Tư Mã Hi Thần bình thản nói,“Bất quá, nếu như các nàng cưỡi khoái mã, đồng thời đã chạy được một canh giờ(2 tiếng), chỉ sợ chúng ta đuổi theo ngay lập tức cũng không kịp!May mắn là chủ tớ hai người các nàng còn có nhau làm bạn, Kiều Hà cũng có võ nghệ trong người, buổi tối nhất định phải dừng chân nghỉ ngơi, trước mắt không có vấn đề gì, nếu bây giờ chúng ta đuổi theo,không ngừng không nghỉ, hẳn có thể đến kinh thành trước đợi hai người bọn họ.”
Tuyết Liên gật gật đầu.
Sau khi rời khỏi Ngạo Lâm sơn trang, Hiệp Phàm cùng Kiều Hà cưỡi ngựa chạy không ngừng nghỉ, giống như cơn gió thổi qua, cho đến khi dừng lại ở nơi có thể nghỉ ngơi.
Khi còn cách thị trấn một đoạn, Hiệp Phàm đem con ngựa ngừng lại, đối Kiều Hà nói:“Phía trước là rừng cây, chúng ta nên tạm dừng chân, thay đổi quần áo một chút, cả hai đều là nữ tử, đi về phía trước là ra khỏi lãnh thổ của Ngạo Lâm sơn trang , chỉ sợ sẽ có chút phiền toái, không bằng chúng ta đổi sang nam trang, hóa thành nam tử bình thường, càng bình thường càng tốt, ngoài ra con ngựa này cũng nên nhuộm thành màu khác, ta nghĩ điều này chắc không làm khó được ngươi, thân là nô tỳ của Ngạo Lâm sơn trang, là do trang chủ phu nhân đích thân lựa chọn, đối với kỹ xảo của Bách Độc môn hẳn cũng biết chút ít đi.”
Kiều Hà gật gật đầu, vẻ mặt đầy ý cười nói:“Đương nhiên, điều này sao có thể làm khó Kiều Hà ,tuy rằng võ nghệ của ta không bằng Tuyết Liên tỷ, dụng độc cũng không giỏi bằng Thiên Tố, nhưng cái gì cũng biết một ít, có thể đối phó với dân chúng bình thường.”

Hiệp Phàm cười, chủ tớ hai người cùng tiến vào rừng cây.
Tư Mã Hi Thần mang theo vài người hợp sức đuổi theo mất ba ngày trời, thế nhưng không phát hiện ra tung tích của Hiệp Phàm cùng Kiều Hà, thậm chí suốt dọc đường hỏi thăm, mọi người đều nói chưa từng gặp qua hai người như thế.
“Thiếu chủ nhân, chuyện này có chút kì quái , cho dù Kiều Hà không thể khiến người khác chú ý nhưng thiếu phu nhân vốn là một nữ tử xinh đẹp động lòng người như vậy, tại sao lại không có ai nhìn thấy nàng trên đường đi ?” Tuyết Liên rất là khó hiểu hỏi,“Phía trước chính là kinh thành ,chẳng lẽ thật sự phải đến Hiệp vương phủ tìm người sao ? Nếu như Hiệp cô nương cùng Kiều Hà không về nhà như dự định, chúng ta phải nói với Hiệp Vương gia như thế nào đây ?”
Tư Mã Hi Thần nhìn đại môn của kinh thành phía trước, mọi người đang ra ra vào vào rộn ràng nhốn nháo, một đám người ai cũng như ai, giữa những người bình thường thế này, Hiệp Phàm mắt ngọc mày ngài như vậy có thể trốn đi đâu ? Huống hồ một cái thiên kim tiểu thư, làm sao có thể đi qua cả một quãng đường dài như thế ?
Trừ phi, trừ phi – chủ tớ hai người các nàng dịch dung!!!
Kiều Hà tuy rằng võ nghệ không tính quá tốt, dụng độc cũng không giỏi bằng Thiến Tố, nhưng mọi thứ đều biết được một ít, ứng phó với người qua đường bình thường hẳn không có vấn đề gì, là hắn xem nhẹ điều này, không chú ý những người đi đường xung quanh, khó trách không phát hiện ra 2 người bọn họ. Các nàng đều là những người xinh đẹp, nếu không che dấu, làm sao một chút manh mối đều không có, khẳng định là họ đã thay đổi trang phục cùng bộ dáng, cho nên thoát được ánh mắt của người ven đường. Nói không chừng, các nàng còn đồng thời đi ngang qua đoàn người của hắn, tuy rằng các nàng nhận ra hắn, nhưng hắn lại không phát hiện ra các nàng.
Hiệp Phàm, quả nhiên là một nữ tử thông minh, nếu sự thật đúng là như vậy, đây không phải kế sách mà Kiều Hà có thể nghĩ ra, nhất định là cái người tên Hiệp Phàm mặt ngoài thì bình tĩnh đạm bạc nhưng trong lòng thì “Mưu ma quỷ kế” gây nên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui