Đợi ọi người đã trở về hết, Lâm Hi Thần mới nói với Tuyết Liên:“Đi chuẩn bị điểm tâm,về sau không có sự đồng ý của ta, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào tiểu đảo này nửa bước!”
Tuyết Liên gật gật đầu, lui ra ngoài mới dám thở phào nhẹ nhõm, hầu hạ thiếu chủ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy hắn lạnh lùng vô tình như thế. Nếu nói trước kia là trò chơi, chỉ sợ bây giờ là thật sự động chân tình, ở trong lòng đối với Hiệp Phàm sinh lòng thương tiếc.
“Nàng so với trong tưởng tượng của ta còn lợi hại hơn.” Lâm Hi Thần ôn hòa nhìn Hiệp Phàm nói.
Hiệp Phàm cười, thản nhiên nói:“Thật ra chỉ là trùng hợp, khi mẫu thân mang thai ta đã đi theo phụ thân chúc mừng tướng sĩ thắng trận. Trên đường đi, mẫu thân bỗng cảm thấy đau bụng, liền dừng lại nghỉ ngơi, đúng lúc đó bắt gặp một người bị trọng thương, phụ thân thấy tướng mạo hắn đường đường chính chính, không giống người xấu, liền dẫn theo hắn đến doanh trại, chữa thương cho hắn, sau đó còn đưa hắn về Hiệp vương phủ, để hắn lưu lại hơn nửa tháng trời. Sau này hỏi ra, bởi vì lúc đó ta không chịu nằm yên mà luôn quẫy đạp mới cứu được một mạng của hắn, hắn không nghi ngờ lập tức cho ta là quý nhân, nhất định muốn nhận ta làm nghĩa tử hoặc nghĩa nữ, cha mẹ ta thấy hắn chất phác, cũng đáp ứng. Kỳ thật trước kia không ai trong nhà ta biết hắn là tổng trưởng môn của Bách Độc Môn, nếu sớm biết như thế , đã không để ta gả vào Ngạo Lâm sơn trang này. Chính là buổi chiều hôm qua, khi đang câu cá bên bờ sông thì gặp hắn, hắn đưa cho ta một khối ngọc bội màu đen, nói là trấn phái chi bảo, có khả năng chống lại trăm loại độc. Lúc ấy ta mới biết hắn là tổng trương môn của Bách Độc Môn, lớn bằng từng này rồi mà đây mới là lần đầu tiên ta gặp mặt nghĩa phụ đại nhân.”
Lâm Hi Thần mỉm cười nói:“Ta đã sớm nghe nói nàng là nữ nhi Hiệp vương gia yêu thương nhất, không chỉ thông minh xinh đẹp, hơn nữa trời sinh phú quý, hữu kinh vô hiểm (gặp dữ hoá lành), quả nhiên không sai nửa phần.”
Hiệp Phàm cười, gật gật đầu, nửa thật nửa giả nói:“Cho nên nha, đừng có trêu chọc ta, nếu chàng trêu chọc ta, biết đâu một ngày nào đó sẽ bị quả báo .”
Lâm Hi Thần lanh lảnh cười, thực đứng đắn nói:“Được, ta nhất định ghi nhớ trong lòng!”
“Đúng rồi, Lâm Hi Thần, thân phận của chàng rốt cuộc là như thế nào?” Hiệp Phàm đột nhiên thẳng thắn hỏi,“Vừa rồi nghe Thượng cô nương nói, giống như chàng không chỉ là Ngạo Lâm sơn trang thiếu trang chủ, mà cho dù chàng là Ngạo Lâm sơn trang thiếu trang chủ và kể cả là võ lâm minh chủ đi nữa, cũng không thể gọi ta là mẫu nghi thiên hạ nha, trừ phi chàng làm Hoàng Thượng.”
“Vì sao ta không thể làm Hoàng Thượng?” Lâm Hi Thần thản nhiên cười.
“Hoàng Thượng bây giờ là một kẻ yếu đuối, không chủ kiến, nhưng cũng không tính là hôn quân, mà cũng chẳng thể coi là minh quân, may thay còn có các vị đại thần phụ tá , đất nước coi như an ổn. Nếu như có ý niệm soán ngôi vào thời điểm này, chỉ có một khả năng, trừ phi chàng là hậu nhân của người kia, mà như thế thì không thể là Ngạo Lâm sơn trang thiếu trang chủ được!”
Lâm Hi Thần nhẹ nhàng cười nói:“Bên ngoài mưa nhỏ nàng có tâm tình ra ngoài đi dạo với ta một chút không, trông gió thổi thế kia, chắc là trời sắp mưa lớn, có một số việc chậm rãi tán ngẫu?”
Hiệp Phàm sảng khoái gật đầu.
“Được, đi thay quần áo ấm một chút, bây giờ đã là cuối thu, bắt đầu vào đông rồi, ngoài trời nhất định lạnh, nhưng không khí cực kỳ mát mẻ.” Lâm Hi Thần ôn hòa nói.
Hiệp Phàm thay một bộ quần áo màu đỏ tươi, bây giờ đang trong hỉ kì (thời kì mới cưới, tuần trăng mật ?!), cho nên quần áo đều rất sặc sỡ, mặc trong tiết trời thu này có cảm giác ấm áp, làm lòng người thấy an tâm hơn. Bên ngoài choàng một chiếc áo lông hồ ly dài màu trắng, vừa vặn bao lấy khuôn mặt, tóc đen sáng bóng ẩn hiện. Khuôn mặt thanh tú, ánh mắt điềm tĩnh.
Hai người không ăn điểm tâm, mà cùng nhau đi dạo trong mưa, gió lạnh đập vào mặt, khiến cho Hiệp Phàm cảm thấy cực kỳ thoải mái, thời tiết như thế này, làm lòng nàng thả lỏng.
“Nàng biết bao nhiêu về Cổ Hà chiến dịch?” Lâm Hi Thần đưa tay khoác qua thắt lưng Hiệp Phàm, nhẹ nhàng hỏi.
“Trừ những thứ thượng thư (sách lịch sử ?!) ghi lại, thì biết không nhiều lắm.” Hiệp Phàm thành thật nói“Trước đây phụ thân có ngẫu nhiên nói qua, Cổ Hà chiến dịch là cuộc chiến giữa Hoàng Thượng bây giờ và một người suýt trở thành Hoàng Thượng (!?), tuy rằng người kia thắng trong cuộc chiến này, nhưng từ đó đột nhiên biến mất, nghe nói là bị người khác giết chết trên chiến trường. Cùng lúc đó, Thượng tướng quân cũng bỏ mạng trong trận chiến này. Chỉ có từng đó thôi.”
Lâm Hi Thần gật gật đầu, thản nhiên nói:“Hoàn hảo, ngươi không có đem những thứ trong sách vở ra làm khó ta.”
“Được làm vua thua làm giặc, đây là chuyện bình thường.” Hiệp Phàm cũng thản nhiên nói,“Người có quyền có thế, tự nhiên sẽ nói đối thủ của mình không ra gì. Nhưng ta nghe phụ thân nói, bọn họ trước đây là một đôi bằng hữu rất tốt, chỉ vì quyền thế mà trở mặt thành thù. Thật sự là đáng tiếc .”
“Không sai, bọn họ quả thật là một đôi bạn sinh tử chi giao (nói chung là thân), nhưng cuối cùng lại trở mặt thành thù, không chỉ vì quyền thế, mà còn vì rất nhiều nguyên nhân khác.” Lâm Hi Thần nhìn mưa, mưa rơi lất phất, không một tiếng động“Trong thân tình, cũng có tình yêu, trong quyền thế, cũng có sắc đẹp, không chỉ như lời đồn đại bóng gió bên ngoài.”
“Ta nghe phụ thân nói qua, phụ thân của Hoàng Thượng hiện tại cùng người kia là sinh tử chi giao, hình như không có quan hệ với vị Hoàng Thượng hiện tại không có quan hệ. Phụ thân còn từng nói, Hoàng Thượng hiện tại tính tình có vẻ ôn hoà, nếu là tiên hoàng, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.” Hiệp Phàm cẩn thận tránh đi mấy giọt nước đang nhỏ xuống, nhưng vẫn bị dính vào mép váy, trên đường rất là sạch sẽ, chỉ có những vũng nước nhỏ, không có vết bẩn.
Lâm Hi Thần lạnh lùng khẽ hừ nhẹ một tiếng, nói:“Nếu là ôn hòa, sẽ không có chuyện cả nhà Thượng tướng quân đều bị giết, chẳng qua đều là vì Thượng tướng quân đi theo người kia, tuy rằng trong chiến dịch người kia dành được phần thắng, nhưng mà đánh mất rất nhiều binh sĩ, nguyên khí đại thương, hơn nữa, lúc ấy bắt đầu không còn báo thù chi tâm nữa (không muốn trả thù), nghĩ rằng Hoàng Thượng này chắc cũng có thể trị vì , không giống bới phụ thân của hắn. Nhưng, thật bất ngờ, hắn cuối cùng cũng là …con người, nếu nắm trong tay quyền thế, lại không thể thật tâm mà đỗi đãi, vẫn có tham niệm (ý niệm tham lam), có quyền thế, con người sẽ thay đổi .”
“Nghe ra ngươi rất đồng tình với người kia.” Hiệp Phàm bâng quơ nói.
“Là kính trọng.” Lâm Hi Thần bình tĩnh nói,“Hắn không phải là người khiến người khác thấy thương cảm, mà là một người khiến người khác cảm thấy tiếc hận. Nếu như ngươi biết chuyện xưa của hắn cùng phụ thân của đương kim Hoàng Thượng, ngươi có lẽ sẽ cảm thấy, cừu này không báo thật phi quân tử (thù này ko báo không phải quân tử) !”
Hiệp Phàm không nói gì, phụ thân nói qua, tiên hoàng có được thiên hạ, theo luân lý, có chút ti bỉ.
“Đang nghĩ cái gì thế ?” Lâm Hi Thần nhìn nàng nhẹ giọng hỏi.
“Suy nghĩ, ngươi rốt cuộc là người phương nào ?” Hiệp Phàm nhẹ nhàng trả lời, đi vào trong đình ngồi xuống một phiến đá, bề mặt phiến đá có chút rét lạnh.
Lâm Hi Thần nhìn ra ngoài đình, trầm mặc một hồi, mới nói:“Ta là người nào? Là vấn đề thú vị đến thế sao ? Sao lại hỏi như thế ? ”
“Vậy ngươi kể chuyện xưa của người kia đi.” Hiệp Phàm không có trả lời vấn đề, mà chuyển sang đề tại khác, nhẹ nhàng nói,“Nghe phụ thân nhắc tới người kia, từng nói qua, tiên hoàng có được thiên hạ, theo luân lý, có chút ti bỉ. Mà ngươi khi nói về người kia, luôn mang theo ý tôn kýnh. Ta rất là tò mò, người nào có thể lưu danh là một tội nhân thiên cổ, bán đứng bằng hữu, đoạt nhân thê hại nhân tử (đoạt vợ người khác, hại con người khác), mà trong giang hồ lại là người được mọi người tôn quý, hết lòng phục tùng . Ví dụ như người của Ngạo Lâm sơn trang, hay như người của Bách Độc Môn, đều nhớ mãi không quên hắn, vì hắn mà sẵn sàng chống lại Hoàng Thượng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...