Thấy một nữ nhân bước vào cùng thê tử mình. La Mậu hơi sửng sốt, luận về dung mạo, tự nhiên là một nữ tử xinh đẹp nhưng mà, càng làm cho người ta sáng mắt, là khí chất thanh cao thoát tục, dịu dàng như ngọc. Nàng mặc bộ váy lam nhạt, mái tóc đen nhánh búi gọn, thoạt nhìn rất tinh tế trang nhã, làm cho người đối diện thấy thực thoải mái.
Khó trách Lâm Hi Thần động tâm.
< Ta đã cắt nguyên cái đoạn ông La Mậu khen ngợi Phàm tỷ rồi, có quá nhiều từ lặp… >
Lâm Hi Thần lập tức đứng dậy bước tới, mỉm cười kéo nàng vào lòng, nhẹ giọng hỏi:“Có sao không? Dọc đường đi đều bị mắc mưa, làm ta thực sự lo lắng, sợ ngươi không khỏi.”
“Không có việc gì.” Hiệp Phàm mỉm cười, đôi môi nhếch lên nhợt nhạt lại càng xoáy sâu vào lòng người, biểu tình lẳng lặng cùng ngữ khí thản nhiên lại có chút ấm áp,“Thê tử của bằng hữu ngươi chiếu cố ta rất chu đáo, ta còn phải cảm ơn mới đúng.”
“Tốt, cám ơn đại tẩu.” Lâm Hi Thần mỉm cười nói, ôm lấy Hiệp Phàm ngồi xuống loạt ghế đối diện Thượng Tú Lệ, nhìn La Mậu nói,“Hiếm khi được đại tẩu cẩn thận chiếu cố Tiểu Phàm như thế, ta thật sự phải cảm ơn rồi.”
“Cần gì phải nói cảm ơn. Ta vốn rất thích Diệp cô nương này.” La Phu nhân là nữ tử cá tính hào sảng, nhìn Lâm Hi Thần, cười nói,“Nghe giang hồ đồn đại ngươi là hoa hoa công tử rốt cục phải kết hôn thành gia lập thất, ta vốn rất tò mò, không biết nữ tử nhà ai bị ngươi ngắm trúng, còn cảm thấy khổ sở thay nàng. Nay thấy Diệp cô nương, thật sự là, khó trách ngươi lại động tâm.”
Lâm Hi Thần cười lanh lảnh, nói:“Lâm Hi Thần ta có khi nào nhìn nhầm người?”
La Mậu cũng cười ha ha nói:“Tốt, tốt, thật sự là thật quá tốt! Nay huynh đệ cũng có nữ tử trong lòng, nếu không lại lo lắng ngươi tới tìm –”
La Phu nhân một bên huých nhẹ trượng phu, kịp thời ngăn lại câu nói kế tiếp, mỉm cười nói:“Diệp cô nương, đừng nghe bọn hắn nói huơu nói vượn, Lâm huynh đệ là người không tồi, mặc dù lúc trước có một ít tin đồn, nhưng ngươi vị tất phải để trong lòng, hắn là kẻ cứ nghe tới hai chữ ‘kết hôn’ liền nhảy dựng lên, nay lại cưới ngươi, nhất định là trong lòng rất coi trọng ngươi, nếu không, ai có thể ép buộc được hắn?”
Hiệp Phàm cười nhẹ, giả vờ như không thấy sự chật vật trong mắt Lâm Hi Thần, mỉm cười nói:“Mượn lời đại tẩu cát ngôn, Hiệp Phàm cả đời cát tường hạnh phúc.”
La Mậu ngồi một bên lại cười ha ha hai tiếng, lảng tránh câu lỡ lời vừa rồi, tiếp đón mọi người cùng nhau ăn cơm.
Cơm chiều chấm dứt, Lâm Hi Thần cùng La Mậu, La Thịnh huynh đệ hai người đều uống rượu , uống hoàn toàn vui sướng, uống xong rồi, huynh đệ ba người lại cùng nhau đến sân đình ngồi nói chuyện phiếm. Hiệp Phàm thật là nhìn không ra, Lâm Hi Thần lại có thể hào sảng, thân thiết với bằng hữu như thế. Nhìn kĩ, Lâm Hi Thần càng có vẻ văn nhược tiêu sái.
“Diệp cô nương, có thể nói chuyện với cô một chút được không?” Thượng Tú Lệ bỗng nhiên đến gần Hiệp Phàm, có chút ai oán hỏi.
“Có thể.” Hiệp Phàm mỉm cười nói, nhìn mưa bên ngoài,trong lòng vui sướng.
“Ngươi hiểu Lâm Hi Thần sao?” Thượng Tú Lệ im lặng hỏi,“Cũng biết hắn là nam nhi như thế nào? Ngươi có hay không tin tưởng bồi bên cạnh hắn cả đời?”
Hiệp Phàm không trả lời, chỉ im lặng nhìn Thượng Tú Lệ.
“Hắn không phải người thoải mái phóng khoáng như ngươi thấy.” Thượng Tú Lệ nói thẳng vào mục đích,“Có lẽ ngươi không biết, Ngạo Lâm sơn trang cùng đương kim Hoàng đế quan hệ cực kì khẩn trương. Ngạo Lâm sơn trang cho đến nay, có thể nói ở trên giang hồ là nhất hô bách ứng, đối với đương kim Hoàng Thượng vô hình chung là uy hiếp không nhỏ. Nay Hoàng Thượng cũng không phải minh quân chân chính, tự nhiên là thâm hận Lâm gia. Cưới ngươi, ở Ngạo Lâm sơn trang mà nói, bất quá là tránh Hoàng Thượng nhiều chuyện. Phụ thân ngươi – Hiệp Vương gia là trọng thần thân tín của Hoàng Thượng, nắm giữ quyền lực trong triều, cũng coi như là một người hết sức quan trọng, có ngươi ở Ngạo Lâm sơn trang, có thể làm cho Hoàng Thượng an tâm một chút, đồng thời cũng có thể hạn chế binh sĩ thủ hạ của Hoàng Thượng đối với Ngạo Lâm sơn trang có bất mãn.”
“Ngươi đã biết ta chẳng qua là một quân cờ, việc gì phải để ý.” Hiệp Phàm thản nhiên nói,”Đã là quân cờ, tồn tại hay không tồn tại, không phải do ta. Chính là, cho dù không có ta, cũng sẽ có người khác, Lâm Hi Thần không có khả năng sẽ lấy một nữ tử giang hồ như ngươi, ngươi với hắn mà nói, cũng bất quá là khách qua đường.”
“Nhưng hắn chung quy vẫn là cưới ngươi.” Thượng Tú Tệ mờ mịt nói.
Hiệp Phàm có chút bi ai, nhìn mưa bên ngoài, nhẹ nhàng cười khổ một chút, nói:“Cùng một nam nhân chỉ vì lợi ích mà cưới mình ở chung một chỗ, ngươi nghĩ ta rất vui vẻ sao? Nếu là trong tình yêu đầy những tạp chất, ta lấy lý do gì để vui vẻ? Hắn cũng không phải bởi vì ta là Hiệp Phàm mà lấy ta, mà bởi vì ta là Hiệp Vương gia nhị nữ nhi, cho nên lấy ta, kỳ thật đó là 1 loại bi ai.”
“Nhưng mà ngươi có thể cùng một chỗ với hắn.” Thượng Tú Lệ cũng bi ai nói,“Chỉ cần có thể cùng một chỗ, với ta chính là hạnh phúc, ta thật hâm mộ.”
“Ta không yêu hắn, hắn không yêu ta, cùng một chỗ chính là sai lầm, ta không nghĩ mình hạnh phúc, ngươi cũng không phải hâm mộ ta, cho dù ta cùng với hắn làm vợ chồng, ngươi cũng có thể như trước yêu hắn, cùng hắn lui tới, ta, bất quá là khách qua đường.” Hiệp Phàm lạnh lùng nói.
“Ngươi không yêu hắn?!” Thượng Tú Lệ kinh ngạc nhìn Hiệp Phàm,“Ngươi như thế nào có khả năng không yêu hắn? Ngươi –”
“Ta vì sao lại không thể không yêu hắn?” Hiệp Phàm cười nhẹ, bất đắc dĩ nói,“Ngươi yêu hắn cũng không có nghĩa là ta cũng yêu hắn, ta quả thật là không yêu hắn.”
Thượng Tú Lệ mờ mịt nhìn Hiệp Phàm, nữ tử này khiến nàng cảm thấy tò mò.
Dọc theo suốt đoạn đường đi, số lần hai người gặp mặt không nhiều, nàng vẫn ngồi trong xe ngựa, luôn tạo ra 1 cảm giác nàng chỉ là một nữ tử bình thản, ít lời, thậm chí chẳng bao giờ trách mắng người nào, có đôi khi giống như không hề tồn tại. Nàng gả cho kẻ mà bất kì nữ tử nào cũng đều muốn lấy – Lâm Hi Thần, thế nhưng lại không hề để ý, thậm chí nói, nàng không yêu Lâm Hi Thần. Rốt cuộc nàng đang nghĩ gì?
“Cho dù không yêu chỉ có thể ngày ngày canh giữ ở bên cạnh hắn, cũng là hạnh phúc .” Thượng Tú Lệ xuất thần nhìn phía trước,“Ta yêu hắn,cả đời này chỉ cần 1 mình hắn nhưng mà hắn chưa từng để ta vào trong mắt, ta không bằng người, tuy rằng không yêu, vẫn là có thể bên cạnh hắn.”
(Nàng này bị điên nhỉ)
Hiệp Phàm cười khổ, không hề để ý tới Thượng Tú Lệ, không yêu, ở bên cạnh hắn cả đời làm cái gì, chẳng qua là 1 tràng bi kịch bất đắc dĩ.
Bên ngoài mưa lẳng lặng rơi xuống, lòng Hiệp Phàm cũng ẩn ẩn rơi lệ.
Cũng vào thời gian này, nàng từng là một tân sinh, bắt đầu nhập học, trong trường học có một nam sinh rất đẹp trai, là người nổi bật nhất trong trường, gia thế tốt, cha mẹ là luật sư, ở biệt thự, tiền nhiều lại hăng hái
Người đó, tên là Lâm Hi Thần, không chỉ tuấn tú, thành tích lại tốt, là bạch mã hoàng tử trong lòng tất cả nữ sinh.
“Hải, nhĩ hảo!” Lâm Hi Thần mỉm cười nhìn nữ sinh trước mặt.
Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của mình, cùng bạn bè đánh đố, làm cho nữ sinh thứ mười tám mà mình nhìn thấy yêu mình.
Vì thế, liền đếm tới nữ sinh này.
Dáng hơi gầy, đeo kính,hé ra gương mặt nho nhỏ, tóc ngắn cũng tạm coi là gương mặt sáng sủa, xinh xắn. Trên mặt còn mang theo nụ cười sáng lạng hoạt bát, từ vườn trường đi tới, nhẹ nhàng thanh thoát, giống một gốc cây cỏ nhỏ, tuy rằng không thu hút, nhưng cũng không làm người ta chán ghét.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...