Nếu Yêu Chỉ Là Gặp Thoáng Qua


Lâm Hi Thần ôm Hiệp Phàm thả người nhảy lên con ngựa trước mặt, đem áo choàng vây kín Hiệp Phàm ở bên trong, hơn nữa Lâm Hi Thần còn lấy nhiệt độ cơ thế mình để sưởi ấm, Hiệp Phàm nhất thời không còn biết đến cái giá lạnh bên ngoài. Thế này mới thấy rõ, trước mặt có vài bóng dáng Hắc y nhân nhanh nhẹn, toàn thân đều là màu đen, ngay cả trên mặt cũng che vải màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt.
“Lâm Hi Thần! Hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!” Người dẫn đầu hét lớn, trong âm thanh tràn ngập sát khí, thanh âm không cao, nhưng đầy vẻ nguy hiểm.
Lâm Hi Thần cười nhẹ, giống như đang nghe một câu chuyện tiếu lâm, thản nhiên nói:“Ngươi là thủ hạ của Diêm Vương hả, sao lại biết rõ sinh tử kỳ của ta? Nói tên họ ra cho ta nghe xem nào, ta không muốn giết một con quỷ vô danh.”
Những người này cũng không nói nhiều, đồng loạt xông lên.
Tay trái Lâm Hi Thần đột nhiên bịt kín mắt Hiệp Phàm, Hiệp Phàm chỉ nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm nhau, mơ hồ một mùi máu tanh thổi qua, bốn phía tĩnh lặng không một tiếng động.
Thanh kiếm này thật sự rất tốt, Hiệp Phàm thầm nghĩ, kiếm có kiếm thanh, lắng nghe kĩ, giống như từng cơn gió nhẹ thổi qua, lanh lảnh vang lên, thật không hổ danh hai chữ “Thanh Phong”.
“Ta không giết các ngươi, không phải do Lâm Hi Thần ta nhân từ, chẳng qua muốn các ngươi chuyển lời cho chủ tử mình, chuyện này chẳng thú vị chút nào.” Lâm Hi Thần lạnh lùng nói,“Ta không động tới hắn đã là may mắn lắm rồi, nếu hắn cảm thấy sống đã quá lâu rồi, rảnh rỗi đi trêu chọc vào Ngạo Lâm sơn trang, chúng ta tất phải ra mặt, nếu đã thế hắn đừng hòng mong yên ổn.”

Tiếng người thưa dạ liên thanh vang lên.
Lâm Hi Thần phóng ngựa đi trước, ước chừng được rồi một dặm, mới bắt đầu buông bàn tay che mắt Hiệp Phàm hồi nãy, mỉm cười nói:“Trận mưa này cùng lắm là một canh giờ, mà nhanh nhất thì nửa canh giờ nữa sẽ tới Thanh Long sơn trang, nơi đây một đường hoang vắng, không thể tìm được trỗ trú mưa.”
“Tốt thôi.” Hiệp Phàm cười nhẹ, nói,“Quả nhiên lời đồn không sai, kiếm một khi rút ra khỏi vỏ, chỉ cần một chiêu. Võ công lợi hại như thế, khó trách thế nhân hâm mộ.”
Lâm Hi Thần tận lực tựa sát thân mình vào Hiệp Phàm che khuất mưa gió, ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng trêu đùa:“Nếu nói tới cái đó đó < Sắc dụ>, phu quân của ngươi cũng rất inh.”
“Biến!” Hiệp Phàm mặt đỏ đến nóng lên, muốn đẩy Lâm Hi Thần ra, nhưng Lâm Hi Thần ôm nàng rất nhanh, dãy dụa một hồi cũng chỉ tốn sức.“ Đừng đem mấy lời ngon tiếng ngọt này nói với ta, tốt nhất là để dành mà nói với hồng nhan tri kỉ của ngươi đi”
“Ta nói như thế vẫn chưa đủ rõ ràng?” Lâm Hi Thần nắm cả thắt lưng Hiệp Phàm, cười hỏi,“Kỳ thật chỉ là một chuyện bình thường, lại bị giang hồ đồn đại như thế. Nếu ta thật sự là kẻ hay đi tìm hoa hỏi liễu, làm sao có thời gian quan tâm chính sự? Tuy rằng không phải chính nhân quân tử gì, nhưng cũng không đến nỗi tồi tệ như thiên hạ đồn đại, việc này, ngươi có thể yên tâm.”
Vừa nói chuyện, vừa giữ cho tốc độ chậm lại, chỉ cảm thấy hai bên tiếng gió vù vù, thỉnh thoảng gió cũng tạt vào mặt, có chút đau.
May mắn Lâm Hi Thần cẩn thận che chắn, cho nên vừa rồi mới vô sự. Hiệp Phàm nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thiếu chút thấp thỏm lo âu, lúc này Lâm Hi Thần là người hoàn toàn xa lạ, không phải cùng một người với Lâm Hi Thần trước kia, hà tất sợ < sao phải xoắn >.< >.

Ngựa vừa tiến vào Thanh Long sơn trại, Lâm Hi Thần nói với người tới nghênh đón:“Nói cho chủ nhân nhà ngươi phân phó người đưa phu nhân nhà ta rửa mặt chải đầu thay quần áo, đi một đường gió lạnh, sợ nàng chịu đựng không được.” Sau đó cúi đầu hướng Hiệp Phàm nói,“ Ngươi xuống ngâm nước ấm, cho cơ thể bớt lạnh, ta đi gặp trại chủ, rồi lập tức qua chỗ ngươi, trại chủ nơi này là bạn tốt của ta, không có việc gì đâu, cứ an tâm đi.”
Hiệp Phàm gật gật đầu.
Lâm Hi Thần ôm nàng xuống ngựa, lập tức có người mang nàng đi ra phía sau.
Mắt thấy Hiệp Phàm rời đi, Lâm Hi Thần tiến đến tiền thính, nói chuyện một hồi, cũng đi rửa mặt chải đầu thay quần áo, lại trở về đến tiền thính, Lhanh Long sơn trại trại chủ La Mậu cùng La Thịnh sớm đã chờ lâu ngày, bạn tốt gặp lại, tự nhiên là vui mừng cười nói rôm rả.
La Mậu lập tức phân phó thủ hạ chuẩn bị đồ ăn, hào sảng cười nói:“Huynh đệ thật có diễm phúc, lại có thể khiến cho vị mỹ nữ nhất nhì trên giang hồ như Thượng cô nương theo tới đây, phu nhân tương lai của ngươi thật không tệ, xem ra ngươi phải tu thân dưỡng tính không ít rồi. Cũng không uổng Thượng cô nương si tình vì ngươi.”
Lâm Hi Thần mỉm cười, thản nhiên nói:“Đại ca cũng không nên nói đùa như vậy, nay huynh đệ thật sự là phải tu thân dưỡng tính một chút. Huynh đệ quả thật là đã đính hôn, chính vì vậy sao có thể có quan hệ cùng với Thượng cô nương, huynh đệ sẽ cưới Hiệp Vương gia nhị nữ nhi Hiệp Phàm làm vợ, đang chuẩn bị trở về Ngạo Lâm sơn trang, làm lễ đám hỏi, chính là vợ chồng cả đời rồi.”
“Ồ, là nghe người ta đồn, nói ngươi muốn kết hôn, có người đang rục rịch tới Ngạo Lâm sơn trang dự lễ cưới, thì ra là sự thật.” La Mậu kinh ngạc hỏi,“Là cô gái như thế nào có thể khiến cho người giai nhân tới tận của không biến sắc như Lâm thiếu trang chủ động phàm tâm? Nếu không phải là Thượng cô nương, vậy nàng vì sao một đường theo tới đây, hơn nữa, xem ra nàng đang rất tức giận?”

“Chỉ là tuỳ hứng một chút mà thôi.” Lâm Hi Thần vẻ mặt thản nhiên,“Một đường theo đến.”
“Hiệp Vương gia nhị nữ nhi?” La Thịnh ở một bên tò mò hỏi,“Là cô gái như thế nào? Sao có thể làm cho ca ca động tâm?”
“Một người phi thường, thật không biết nói như thế nào thì tốt,–” Thần sắc Lâm Hi Thần không khỏi dịu xuống, nhẹ giọng nói,“Là một nữ tử phi thường làm cho ta động lòng.”
“Nàng ta so với Thượng cô nương thì như thế nào? Thượng cô nương chính là một đại mỹ nhân trên giang hồ đó nha.” La Thịnh tò mò hỏi.
“Nếu luận mỹ mạo, nàng cùng Thượng cô nương hoàn toàn không giống nhau, cũng không thể so cao thấp, chẳng qua Thượng cô nương mặt mày thanh lệ một chút, mà nàng thì nhiều phân ý vị. Hoặc là nói, ta xem nàng còn đẹp hơn nhiều cô gái khác.” Lâm Hi Thần mỉm cười nói, đáy mắt đuôi lông mày tất cả đều là trong lúc vô ý lộ ra ôn nhu,“Nàng làm cho lòng ta tăng thêm một phần quý trọng.”
“Ha ha, thú vị!” La Mậu một bên vui tươi hớn hở nói,“Huynh nói như vậy khiến ta đối với vị đệ muội chưa từng gặp mặt này rất tò mò. Nàng hiện tại ở đâu?”
“Ta kêu hạ nhân mang nàng đi thay quần áo rồi, ca ca nói nàng một đường mắc mưa, sợ nàng bị cảm lạnh, cho nên ta sai một số nha đầu đi hầu hạ đại tẩu.” La Thịnh một bên nói,“Cứ tưởng là Thượng cô nương, thấy nàng một thân quần áo ướt sũng .”
“Hảo! Hảo!” La Mậu cười nói,“Lâm huynh đệ cao hứng, nhân tiên lại có việc vui như thế, lại hiếm khi tới Thanh Long sơn trại của ta, hôm nay nhất định phải uống cho say.”
“Đó là đương nhiên. Rượu này ta nhất định phải uống cho say.” Lâm Hi Thần cười nói.

Thượng tú lệ từ bên ngoài đi đến, lẳng lặng nhìn Lâm Hi Thần.
Lâm Hi Thần đã thay quần áo sạch sẽ, tố y cẩm phục, như ngọc thụ lâm phong, làm cho người ta nhìn vào mà tâm động, đàm tiếu , ánh mắt gian < tà > anh khí bức người. Càng nhìn lòng nàng lại càng đau, nam nhân này, toàn bộ là của nàng, nay lại nở nụ cười nói cùng nàng không quan hệ giống như một trò đùa.
Nàng thật sự không cam tâm, cả đời này chỉ biết có mỗi hắn, đổi lại được kết quả như vậy.
Hiệp Phàm kia có cái gì tốt, có thể khiến nam nhân đó động tâm?
Có lẽ thật là một cô gái xinh đẹp, nhìn vào khiến người ta cảm thất yên lòng, nhưng chỉ có như thế, là có thể làm cho duyệt tẫn thiên hạ sắc đẹp Lâm Hi Thần động tâm sao? Nàng thật là khó hiểu.
“Thượng cô nương?” La Mậu thấy Thượng cô nương đứng ở cửa đại sảnh, vội vàng tiếp đón một tiếng,“Bên ngoài gió lớn, mau vào đây đi.”
Thượng Tú Lệ khẽ ừ, tiến vào, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Lâm Hi Thần, có chút ai oán nhìn thoáng qua hắn.
La Mậu một bên nhìn thấy, đang muốn nói cái gì, nghe được bên ngoài có người cười nói:“Diệp cô nương, khó trách Lâm huynh đệ cưới ngươi, quả nhiên là nữ tử khiến người ta phải thương yêu.” Nghe thanh âm là thê tử của mình, khó được nghe nàng khen ngợi nữ tử khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui