Hiệp Tâm trốn ở trong phòng khóc một mình, khóc thật thương tâm thật tuyệt vọng, rõ ràng là nàng thích lâm hi thần, vì sao Hiệp Phàm lại được gả cho hắn ?!
“Thật là không có tiền đồ, khóc có thể giải quyết vấn đề sao?” Người vừa tới lạnh lùng nói, một chiếc khăn che lại khuôn mặt nhìn không rõ dung nhan,“Cứ khóc như vậy, chỉ sợ đến chủ nhân cũng không giúp được ngươi.”
“Ngươi, ngươi, ngươi là ai ?” Hiệp tâm lập tức nhảy dựng lên, sợ hãi hỏi.
“Ta là ai không trọng yếu.” Người vừa tới thanh âm lạnh lùng nói, còn có xen lẫn khinh thường,“Bất quá, Tử Y Môn Tử y sứ giả đã chọn ngươi, muốn nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi thật là có phúc tu mấy đời mới được đó, mệnh ngươi thật sự rất tốt.”
“Mệnh tốt cái đầu ngươi.” Hiệp tâm oán hận mắng, nàng cũng có lúc nổi nóng, có lúc bất chấp cả thân phận tiểu thư của mình.
Hình như ngươi không muốn, dừng một chút, sau lại thản nhiên nói:“Chủ nhân của chúng ta muốn thu ngươi làm đồ đệ, ngươi không phải thích Lâm thiếu trang chủ sao? Chỉ tiếc Lâm phu nhân nhìn trúng tỷ tỷ của ngươi, không phải ngươi, nhưng mà, nếu ngươi theo chủ nhân chúng ta học võ nghệ, muốn báo thù sẽ không phải việc khó.”
“Học võ nghệ ?” Hiệp Tâm sửng sốt, bất mãn nói,“Ngươi muốn ta học mấy thứ mà bọn thị vệ trong vương phủ phải học sao ? Mấy thứ đó ta làm sao mà học được ? »
Người vừa tới cười lạnh một tiếng,“Mấy thứ đó mà cũng được coi là võ nghệ sao ? Quả thực là buồn cười. Thật không hiểu của chúng ta nhìn trúng ngươi ở điểm nào, lại muốn ngươi học võ nghệ của nàng ta?”
“Được rồi, để ta suy nghĩ, ta suy nghĩ.” Hiệp tâm không cam lòng nói.
Người vừa tới đánh « ba » – một cái tát lên mặt Hiệp Tâm, lạnh lùng nói:“Ngươi học cũng là học, không muốn học cũng phải học. Mấy ngày hôm nữa, chủ nhân chúng ta sẽ phái người tới đây, lấy thân phận là nô tỳ của ngươi sau đó ẽ dạy ngươi võ công, ngươi đó có thể coi là sư phụ tạm thời của ngươi.”
Hiệp Phàm tránh ở trong bóng tối, lẳng lặng nhìn Thiên Tố rời đi.
Thân thủ của Thiên Tố cũng không kém, nhưng cũng không thể phát hiện được Hiệp Phàm đang đứng cách nàng trong gang tấc, tuy rằng đây là lần đầu tiên Hiệp Phàm nghe lén người khác nói chuyện, nói đúng hơn, là lần thứ hai, trước có lần đầu là nghe Lâm Hi Thần cùng người hầu của hắn nói chuyện, nhưng lại bị Lâm Hi Thân phát hiện, còn lúc này đây, tuy rằng tim nàng đập rất hăng, nhưng lại không bị phát hiện.
Bằng Tử Y lại muốn thu Hiệp Tâm làm đồ đệ, sau đó đối phó với nàng, Bằng Tử Y này đúng là nêu cao tinh thần đệ tử Tử Y Môn của Bách Độc Môn, mà tỷ tỷ của nàng mới là Lục Y Môn, đúng thật nàng ta rất thiếu kiên nhẫn, rất dễ dàng xúc động.
Bước ra khỏi đại môn Vương phủ, liếc mắt một cái nhìn thấy, cách cửa lớn một trăm mét có rất nhiều Tử Y Môn đứng, bọn họ đứng trước cồng phủ y chang như đứng trông cổng ở khách điếm, như thế này sẽ không ai dám tuỳ tiện đi vào. Màn đêm buông xuống làm cho người ta có một loại cảm giác bất an kì bí, thực sự không thoải mái.
Hiệp Phàm khe khẽ thở dài, bọn họ thật sự nghĩ là nàng sẽ vụng trộm bỏ trốn sao ? Làm gì có khả năng, mặc kệ mấy trăm mạng gười trong vương phủ, nàng không làm được. Nhất là, trong phủ còn có cha mẹ nàng yêu, dù có chuyện gì, cũng không chấp nhận có bất kì kẻ nào xúc phạm họ, nàng nhất định phải làm cho bọn họ có cuộc sống thật tốt, cũng vì cảm tạ bọn họ đã cho nàng sống mười năm sáng lạn hạnh phúc.
Nhưng, né tránh bọn họ, lặng lẽ chuồn ra ngoài, đối với nàng mà nói, là chuyện quá đơn giản, chẳng qua là nàng có muốn trốn hay không thôi. Nhưng nàng nhất đinh phải lưu lại vài lời cho sư phụ đã.
Sắc trời ngày càng tối, Hiệp Phàm lặng lẽ né tránh thủ hạ của Tử Y Nhân nhanh chóng đi về hướng đường cái không còn bóng người.
Xa xa, có người đang hát, tiếng hát bi thương, mê muội.
Là Tô Thanh Hoài!
Từ nhỏ đến lớn, Hiệp Phàm lầy đầu điên nhìn thấy hắn thất thố như thế. Trên đường cái không có một bóng người, cước bộ hắn lảo đảo, đi lại gian nan, cả gương mặt mê mamg, không giống như Tô Thanh Hoài ổn trọng đoan trang hàng ngày, một Tô Thanh Hoài còn trẻ đã làm chưởng quản toàn bộ sự nghiệp của Tô gia.
Bước ra khỏi chỗ tối,Hiệp Phàm không biết phải đối mặt với hắn thế nào, không biết phải giải thích tại sao, thật sự bất đắc dĩ, nhưng tâm tư lại không thể nói rõ được. Cũng bởi vì, Lâm Hi Thần cùng nam nhân đã làm cho nàng phải nhảy núi tự tử kia, có chút giống nhau.
Đối với Tô Thanh Hoài, nàng luôn mang cảm giác áy náy.
“Đại ca, được rồi, đừng uống nữa, ngươi đã uống nhiều lắm rồi .” Tô Thanh Dân hảo tâm khuyên bảo, nhưng cũng có thể nhìn ra, hắn cũng say đến mơ hồ rồi, tuy rằng nói an ủi vậy, nhưng khả năng đã đau khổ muốn chết.
“Hừ, say?! Say rất tốt, say sẽ không còn nghĩ được gì nữa, sẽ không còn đau khổ!” Tô Thanh Hoài lạnh lùng nói, lắc lắc lắc lắc ,“Nói thật là dễ nghe, chấp nhận hôn ước, nhưng lại gả Hiệp Trà cho ta. Ha ha, biết rõ rằng trong lòng ta chỉ có Tiểu Phàm, làm sao có khả năng chấp nhận thêm người khác, Hiệp Trà kia gả cho ta thì làm thế nào, làm thế nào trong lòng chỉ có Tiểu Phàm, lại còn có thể ôm lấy nữ nhân khác?! Tiểu Phàm bất quá chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm, nàng tử nhỏ đến lớn, đều là nữ tử thiện lương làm người khác phải yêu mến, nàng làm sao chịu được cuộc sống giang hồ khó khăn ?”
“Đại ca, việc đã đến nước này, ngươi đừng quá đau khổ, nói không chừng, Lâm Hi Thần kia cũng sẽ đối xử tốt với Hiệp muội muội .” Tô Thanh Dân kiên trì nói lời an ủi, nhưng chính mình lại cảm thấy đầy miễn cưỡng, nghe chỉ thấy càng thất vọng và đau khổ.
“Tên Lâm Hi Thần kìa là cái quái gì chứ ? Hắn đừng tưởng ta không phải người trong giang hồ thì không biết gì, ở trên giang hồ, tên hắn có thể làm cho người ta run rấy! Tâm ngoan thủ lạt, hái hoa ngắt cỏ (í nói tàn bạo, lăng nhăng), Tiểu Phàm rơi vào trong tay hắn, làm sao còn những ngày tháng yên lành vui vẻ nữa?!” Tô thanh hoài bi ai nói,“Ta lại chỉ có thể đứng nhìn mà không thể giúp nàng, ngươi làm hiểu nổi nỗi đau trong lòng ta ?!”
“Ta làm sao mà không biết được !” Tô thanh dân oán hận nói,“Ngày ta trở lại kinh thành, nữ tử đầu tiên ta gặp chính là nàng, nàng thanh cao như vậy, điềm tĩnh như vậy, xinh đẹp như vậy, làm cho ta động tâm, nhưng, nàng lại là đại tẩu tương lai của ta. Ta cũng từng hận như thế, hận không thể đoạt nàng khỏi tay người, ta còn có thể làm thế nào? Nay, nàng phải ga cho Lâm Hi Thần, chúng ta có thể làm thế nào?”
Tô thanh hoài lâng lâng nhìn đệ đệ của mình.
Tô thanh dân bi ai nói:“Ngươi cho rằng ta không đau lòng, không nóng giận? Nhưng mà, nàng phải gả cho Lâm Hi Thần nhất định là do bất đắc dĩ ,nàng nhất định là không muốn những người khác chịu thương tổn. Bách Độc Môn là môn phái kiểu gì, ngươi có thể không biết, nhưng ta biết. Đó là môn phái khố đối phó nhất trên giang hồ, môn phái độc ác nhất ! Nếu là nàng không lấy Lâm Hi Thần, Bách độc môn Lục y sứ giả Lâm phu nhân, có thể bỏ qua sao ? Nàng ta nhất định dùng Hiệp Gia cùng Tô gia uy hiếp nàng, cho nên mới bất đắc dĩ gả đi. Chúng ta còn có thể làm gì ? Ngươi nói cho ta nghe xem, chúng ta rốt cuộc có thể làm gì ?–”
Tô thanh hoài rơi lệ, nhìn đệ đệ, lời nói tắc lại trong cổ họng, không thể thốt ra.
“Ngươi cưới Hiệp Trà, có lẽ vẫn tìm được hạnh phúc.” Tô thanh dân thản nhiên nói,“Hiệp Trà của cũng là nữ nhi của Hiệp bá phụ, nghe nói là một người dịu dàng, hơn nữa tính cách ngoan ngoãn trầm tĩnh, nếu cưới, không hẳn là truyện không tốt. Còn ta, lang thanh đây đó , tình nguyện đợi , nếu nàng có thể hạnh phúc, thì ta sẽ từ bỏ, còn nếu nàng không thể hạnh phúc, ta sẽ đợi thời điểm nàng được buồn tha, im lặng mang nàng rời đi, giang hồ to lớn thế này, nơi nào không có chỗ dung thân ? Chỉ cần có thể tìm được địa phương đem lại cho nàng hạnh phúc cả đời là được.”
“Thanh dân –” Tô thanh hoài cười khổ nhìn đệ đệ mình,“Không nghĩ tới, trong lòng người lại có í tưởng này. Đáng tiếc ta không phải ngươi, nếu là ngươi, thật tốt!”
Nhìn huynh đệ hai người càng lúc càng xa, Hiệp Phàm cảm thấy trên mặt bỗng mát lạnh, khẽ vuốt, mới phát hiện nước mắt đã ướt đẫm hai gò má. Có người vướng bận nàng như thế, cũng là hạnh phúc.
Muốn đi tiếp, lại phát hiện thêm, sắc trời đã có vài tia sáng, lúc này mới giật mình, thời điểm nàng đi đã là nửa đêm, thời gian chậm trễ thế này, chỉ sợ là không kịp tới được chỗ sư phụ, nết Lâm Hi Thần tới đón, phát hiện nàng không ở nhà, phải ứng phó thế nào ?
Do dự một lúc, nàng đành buông xuôi, nàng gả cho Lâm Hi Thần, trong kinh thành đã truyền bá dào dạt, sư phụ tự nhiên sẽ nghe được biệt được, hơn nữa, Lâm Hi Thần là Ngạo lâm sơn trang Thiếu trang chủ, nếu đã tuyên bố cười nàng, người trên giang hồ làm sao không biết được ? Nói vậy, không cần nàng tới thông báo, sư phụ cũng nhất định hiểu được.
Nàng chỉ có thể trấn an mình như thế, sau đó lặng lẽ quay về Hiệp vương phủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...