Nếu Trường An Không Tồn Tại

Sau khi trở về từ Nhất Thế Trường An, dọc đường Hoắc Khứ Bệnh luôn trầm mặc.

Lý Cảm nhận thấy Hoắc Khứ Bệnh dường như biến thành một người khác, bỗng nhiên trong lòng y bắt đầu cảm thấy bất an.

Nửa năm nay, Hoắc Khứ Bệnh từng bước thay đổi khiến y có chút không nhận ra.

Loại tâm tư nào mà có thể khiến cho một người hoàn toàn thay đổi như vậy?

Lý Cảm không biết.

Y cũng sợ biết được.

Hai tháng trước, khi đó, y và Hoắc Khứ Bệnh còn ở biên cảnh luyện binh. Y dựa theo tập quán của vùng biên cảnh, chuẩn bị cho Hoắc Khứ Bệnh một bàn thức ăn kết hợp ẩm thực Hán Hung.

Khi một nồi thịt thỏ non cùng rượu sữa ngựa được bưng lên, thần sắc của Hoắc Khứ Bệnh bỗng nhiên thay đổi.

"Thức Tranh đã trở lại rồi sao?", phảng phất Hoắc Khứ Bệnh lầm bầm lầu bầu một câu như vậy. Sau đó cả một bàn thức ăn ngon lành như vậy cũng không hề được động đũa, trực tiếp rời đi.

Thức Tranh.

Cái tên này là lần đầu tiên Lý Cảm nghe được.

Từ đó trở đi, Lý Cảm luôn lờ mờ nhận thấy, khiến cho Hoắc Khứ Bệnh trở nên xa lạ như thế, có thể chính là chủ nhân của cái tên này.

"Rượu và thức ăn của Nhất Thế Trường An còn ngon hơn thịt thỏ non và rượu sữa ngựa này nhiều", Lý Cảm cố ý lớn tiếng nói.

"Về sau không cần nói sự khác nhau giữa các loại rượu và thức ăn ở trước mặt ta", rốt cục Hoắc Khứ Bệnh cũng thôi trầm mặc, được Lý Cảm nói lớn tiếng đánh thức trở lại.


"Vì sao", Lý Cảm nhìn chằm chằm Hoắc Khứ Bệnh, nghiêm túc hỏi.

"Không liên quan tới huynh", Hoắc Khứ Bệnh tránh né ánh mắt của Lý Cảm, bước nhanh về phía trước.

"Vậy có phải là liên quan tới cái người tên Thức Tranh kia không?", Lý Cảm nhìn bóng lưng của Hoắc Khứ Bệnh, lạnh lùng nói.

Hoắc Khứ Bệnh không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Ta nói rồi, việc này không liên quan tới huynh. Nếu huynh có thời gian ở nơi này hỏi lung tung, không bằng suy nghĩ phải hành quân đánh giặc như thế nào?"

Nhìn bóng dáng đang rời đi của Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm càng thêm bất an.

Thịt thỏ non và rượu sữa ngựa là món ăn và rượu chỉ được dùng trong ngày lễ trọng đại của quý tộc Hung Nô. Thường dân Hung Nô cũng chỉ mới dùng hai loại thức ăn này khoảng hai năm trở lại đây.

Người có thể liên quan tới hai loại thức ăn và rượu này, chỉ có thể là người Hung Nô. Hơn nữa còn rất có thể là quý tộc Hung Nô.

Chỉ mong là Lý Cảm y đoán sai.

Đương nhiên là Lý Cảm đoán không sai.

Thịt thỏ non và rượu sữa ngựa đích thực là do Thức Tranh làm cho Hoắc Khứ Bệnh.

Nguyên niên năm ngoái, khi Thức Tranh vẫn còn ở Đại Hán làm gia nô của Hoắc Khứ Bệnh. Khi Hoắc Khứ Bệnh đến phủ Đại tướng quân dùng xong bữa cơm đoàn viên cùng cữu cữu và cữu mẫu định quay về Hoắc Hậu phủ. Bình Dương nhìn sắc trời đã khuya lắm rồi, lại biết Hoắc Khứ Bệnh xưa nay sợ tối, nên giữ chàng ở lại phủ Đại tướng quân. Nhưng Hoắc Khứ Bệnh lại có thể cầm đèn lồng tự trở về Hoắc Hầu phủ, khiến cho Bình Dương cũng phải hoài nghi, trong Hầu phủ có phải hay không che giấu tiểu tình nhân.

Sau khi trở về Hoắc Hầu phủ, Hoắc Khứ Bệnh vừa vào cửa đã đi tìm Thức Tranh. Hạ nhân nói cho Hoắc Khứ Bệnh, Thức Tranh vẫn còn ở trù phòng, Hoắc Khứ Bệnh lại đi thẳng một mạch đến trù phòng. Giờ này còn ở trù phòng, không phải nàng ta muốn lén lút hạ độc đấy chứ!

Sau khi tới trù phòng, Hoắc Khứ Bệnh nhìn thấy Thức Tranh đang tàn nhẫn tranh đấu với đống xác thỏ.


"Lẽ nào thân mẫu của ngươi không nói cho ngươi biết nữ hài tử không được đụng vào những thứ như thế này sao?", Hoắc Khứ Bệnh khoanh tay, khẽ cười hỏi.

"Không có", Thức Tranh không ngẩng đầu, rầu rĩ nói, tiếp tục loay hoay đống xác thỏ.

Người mẫu thân đáng thương của nàng sinh ra đã là quốc sắc thiên hương, lại không thể chạy thoát số mệnh hồng nhan bạc phận, sau khi Y Trĩ Tà xưng thiền vu, bà đã qua đời ở Hung Nô. Nhưng điều này cũng là một chuyện tốt, giảm bớt được việc phải cùng phụ thân chạy tới Đại Hán, làm một kẻ phản bội của Hung Nô.

"Thôi để ta giúp ngươi", Hoắc Khứ Bệnh không hề khoanh tay đứng nhìn, mà lại nhiệt tình chạy tới giúp nàng xử lý lông và nội tạng thỏ.

Quả nhiên là nữ nhân Hung Nô, nếu để cho Đổng Nhập Khanh loay hoay mấy thứ này, nhất định nàng sẽ nhổ hết tóc của Hoắc Khứ Bệnh chàng.

Nhìn Hoắc Khứ Bệnh thành thục xử lý cả con thỏ, Thức Tranh lại có chút ngẩn người.

Nàng nghĩ Hoắc Khứ Bệnh chỉ là một công tử sống trong nhung lụa, vậy mà lại có thể biết cách xử lý những món ăn thôn dã như lòng bàn tay.

"Sao vây, đừng nói rằng ngươi bị một người không việc gì là không thể làm được như Hoắc đại thiếu ta mê hoặc đấy?", Hoắc Khứ Bệnh chú ý tới ánh mắt của Thức Tranh, đùa giỡn nói với Thức Tranh.

"Đúng là không việc gì là không thể làm được, chỉ là có chút sợ tối mà thôi", Thức Tranh cũng hùa theo.

"Hừ, ngươi đúng là một cô nương không thể khiến cho người ta yêu thích", Hoắc Khứ Bệnh hít lấy một hơi, xấu xa búng một cái vào trán của Thức Tranh. Bởi vì trên tay chàng dính một chút huyết thỏ, khiến cho cái trán của Thức Tranh dính một điểm đỏ.

Thức Tranh ngẩn người, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ phụ thân, còn không có ai đùa giỡn nàng như thế. Nhiều năm như vậy, nàng đã tự tạo thành thói quen độc lai độc vãng, cho nên đối với việc tiếp xúc như thế này vô cùng mẫn cảm. Tên Hoắc Khứ Bệnh chết tiệt, dám đùa giỡn nàng giống như đùa giỡn tiểu hài tử.

"Này, ngươi tự nhiên ngẩn người làm gì?", Hoắc Khứ Bệnh nhìn Thức Tranh lại ngẩn người, không khỏi có chút kỳ quái.


Nhìn thấy vết máu trên trán Thức Tranh, Hoắc Khứ Bệnh cầm cái rẻ lau bên cạnh lên, lau cho nàng.

Thức Tranh hoảng hồn, dù mình là một nữ nhân Hung Nô, cũng sẽ không bao giờ dùng rẻ lau lau mặt. Nàng chặn cái tay đang đưa đến của Hoắc Khứ Bệnh, không vui hô lên: "Ngươi đang làm cái gì đấy".

"Ta đang giúp ngươi lau vết máu trên trán. Ngươi không thích? Làm sao vậy, chẳng lẽ ngươi thích cảm giác tắm máu? Thật đúng là nữ nhân Hung Nô!", Hoắc Khứ Bệnh không hiểu vì sao Thức Tranh lại phản ứng mạnh như vậy, vì vậy dùng cái khăn lau sạch tay mình rồi vươn tay lau trán cho nàng.

Lúc một lần nữa tay của Hoắc Khứ Bệnh suýt chạm đến trán nàng, Thức Tranh chợt nhảy ra: "Để tự ta lau. Còn nữa, người đừng đụng một chút lại gọi nữ nhân Hung Nô, ngươi muốn tất cả mọi người đều biết trong Hoắc phủ của ngươi che giấu tù binh sao?"

Nghe được như thế, Hoắc Khứ Bệnh hứng thú nhìn Thức Tranh nhọc nhằn lau trán mình, không biết có phải ảo giác của chàng hay không, gương mặt của cái ả nữ nhân Hung Nô từ trước đến nay suốt ngày bày ra cái vẻ mặt bỡn cợt nhân tâm này lại có chút hơi đỏ.

"Sao vậy, ngươi đang lo lắng cho ta sao?", Hoắc Khứ Bệnh cố ý trêu chọc cô nương này một chút, cho nên cười xấu xa xích lại gần nàng hỏi.

"Ta đang lo lắng cho chính bản thân", Thức Tranh biết Hoắc Khứ Bệnh cố ý, cho nên đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Hoắc Khứ Bệnh nói.

Chỉ là, Thức Tranh nhận ra, lúc không chịu thua kém nhìn chằm chằm Hoắc Khứ Bệnh, mặt nàng không không kìm được nóng lên.

Nhưng cuối cùng người thua vẫn là Hoắc Khứ Bệnh, tự nhiên chàng lại chấp nhất với cuộc đọ sức nhàm chán như vậy, đúng là chàng bị cái ả nữ nhân Hung Nô này chơi xấu.

"Ngươi làm thịt thỏ để định làm gì?", Hoắc Khứ Bệnh rời khỏi bên cạnh Thức Tranh, lúng túng chạy đến bên cái thớt, tiếp tục giả bộ xử lý đống thịt thỏ đã làm sạch.

"Sáng sớm mai, Phiêu Kị tướng quân ngài sẽ biết", lúc Thức Tranh ổn định cảm xúc, chung quy sẽ xưng hô Hoắc Khứ Bệnh là tướng quân, Hầu gia, chỉ có lúc gấp gáp hoặc quẫn bách, mới gọi thẳng là "ngươi".

Mùng một đầu năm, bữa sáng đầu tiên của Hoắc Khứ Bệnh lại chính là thịt thỏ non và rượu sữa ngựa.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Khứ Bệnh một mình đón năm mới kể từ khi chàng dọn ra khỏi phủ Đại tướng quân. Chàng miễn cưỡng ăn bữa sáng mặc dù không hợp khẩu vị, sau đó chàng bắt đầu hoài niệm bánh chẻo của phủ Đại tướng quân.

Vì vậy, tại buổi thiết triều đầu tiên của năm mới, lúc Lưu Triệt hỏi chàng tân niên muốn được ban thưởng cái gì, chàng không chút do dự muốn hắn ban cho Hoắc phủ một vài ngự trù.

Khi chàng mở miệng muốn được ban cho ngự trù, cả triều đình náo động. Cữu cữu Vệ Thanh bất đắc dĩ trừng chàng rất lâu.

Lúc Lưu Triệt thống khoái ban ngự trù cho chàng, cả triều đình lại náo động. Cữu cữu Vệ Thanh tiếp tục bày ra cái vẻ mặt bất đắc dĩ trừng mắt nhìn chàng.


Hoắc Khứ Bệnh biết mình lại làm ra cái chuyện không hợp quy củ, chỉ là chàng cũng không biết vì sao chàng muốn được ban cho vài ngự trù lại là chuyện không hợp quy củ?

Lúc đến nhà cữu cữu chúc tết, cữu mẫu Bình Dương công chúa lặng lẽ kéo chàng sang một bên hỏi: "Mới mùng một năm mới, con làm gì mà vừa mở mắt ra đã khiến cữu cữu con tức giận. Sao cứ một thời gian con lại chọc tức cữu cữu con vậy?".

Sau khi trở về từ buổi thượng triều, Bình Dương nhìn Vệ Thanh sắc mặt u ám, vội vàng hỏi đã xảy ra chuyện gì, Vệ Thanh chỉ bất đắc dĩ khoát tay nói: "Nàng đi mà hỏi ngoại sanh bảo bối của nàng?".

Trong mắt của mọi người, Vệ Thanh là một người tốt tính. Nhưng một người tốt tính như vậy, lại có thể bị Hoắc Khứ Bệnh từng khắc một chọc giận tức đến phát hỏa. Bình Dương cũng chỉ có thể nhận mệnh cho rằng, nhất định kiếp trước hai người là oan gia.

"Con chỉ xin hoàng di phu ban cho con vài ngự trù"

"Ở buổi thiết triều? Trước mặt các tam công cửu khanh?", Bình Dương vội hỏi.

Hoắc Khứ Bệnh gật đầu.

Điều này khiến ngay cả Bình Dương cũng phải nhíu mày: "Con, cái hài tử này".

Bình Dương nhẹ nhàng gõ một cái vào đầu Hoắc Khứ Bệnh: "Nếu con muốn được ban ngự trù, thì cũng phải lén lút mà xin.

Chỉ cần là đồ của hoàng đế, dù chỉ là một cái ống nhổ, thì cũng phải do bậc cửu ngũ chí tôn ban cho. Nếu con xin, tức là muốn đoạt quân quyền, nói lớn hơn nữa, tức là muốn tạo phản. Con ở ngay buổi thiết triều đầu tiên của năm mới càn quấy trước mặt tất cả các tam công cửu khanh, những người biết chuyện thì cho là chẳng qua con chỉ muốn ăn thức ăn ngon, nhưng những người không hiểu nhất định cho rằng con công cao chấn chủ, muốn thị uy với hoàng đế".

Nghe Bình Dương nói xong, rốt cuộc Hoắc Khứ Bệnh cũng ý thức được bản thân có chút quá phận: "Vậy bây giờ con phải làm sao? Đem trả mấy ngự trù về?"

"Hoàng đế thưởng thì đã thưởng rồi, nào có chuyện con trả lại. Về sau con phải tận lực biểu hiện trước mặt các tam công cửu khanh con là một hài tử bị hoàng di phu chiều hư. Như vậy nhóm tam công cửu khanh cũng sẽ cho rằng chẳng qua con chỉ là một công tử phóng đãng không đủ sức uy hiếp mà thôi. Bằng không, một ngày nào đó bọn họ cho rằng con có ý định soán vị, cuộc sống sau này con chắc chắn sẽ không còn được yên ổn nữa", Bình Dương chỉ nói ngắn gọn có mấy câu, nhưng lại có thể hóa giải dễ như trở bàn tay mối nguy hiểm lần này của Hoắc Khứ Bệnh.

Vệ Thanh ở ngoài cửa nhìn hai người, nở nụ cười như trút được gánh nặng.

Bình Dương là phúc phận lớn nhất đời này của Vệ Thanh hắn.

Cũng là phúc phận lớn nhất của gia tộc Vệ thị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui