Phòng trà “duyên đến là bạn” tọa lạc ở khu Hồ Cảnh, phong cảnh khá đẹp nhưng rất đông người, hơi ồn ào.
Triệu Lý là trạch nam[1] dân kỹ thuật điển hình, cách ăn mặc thoải mái nhẹ nhàng, vóc người không cao, hơi gầy, da hơi trắng, trên sống mũi là cặp kính gọng đen, nói năng rất chậm, chất giọng êm ái. Lúc nhìn bạn, chút ngượng ngùng thoáng hiện trong mắt anh ta.
[1] Trạch nam là từ dùng để chỉ các chàng trai thường ru rú trong nhà, không thích tham gia các hoạt động xã hội.
Ấn tượng ban đầu của Tăng Hảo với anh ta khá tốt, cô hoài nghi tại sao một chàng trai như vậy, dù đã đi xem mắt rất nhiều lần nhưng vẫn chưa “tiêu thụ” được bản thân?
Dần dần, cô dường như đã tìm ra nguyên nhân. Thời gian trò chuyện với Triệu Lý càng kéo dài cô càng phát hiện ra bên trong vẻ ngoài điềm đạm, anh ta thực chất là người có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, ví dụ như về vấn đề họ đang nói…
“Em chuẩn bị thi nghiên cứu sinh? Em học ngành quản lý hành chính phải không, em gái của bạn anh cũng là nghiên cứu sinh ngành này, nó nói học nghiên cứu sinh đúng là lãng phí thời gian, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, công việc nó tìm được chẳng khác gì công việc của những sinh viên mới tốt nghiệp ra trường, tiền lương và phúc lợi tương tự nhau.” Triệu Lý vẫn mỉm cười, nhưng trong mắt hiện lên thứ ánh sáng rất nghiêm túc: “Em là con gái, cần gì phải đưa mục tiêu sống của mình lên tầm cao như vậy? Con gái chỉ cần tìm một công việc đơn giản, thoải mái, ổn định là được. Sau khi bước vào cuộc sống hôn nhân, nên giành hết sức lực cho gia đình, cũng sẽ có cảm giác thành tựu mà.”
Tăng Hảo: “Vậy sao?”
Triệu Lý gật đầu, “Ít nhất là anh cảm thấy như vậy, con gái không cần đặt mục tiêu quá cao trong sự nghiệp. Xã hội này vốn nghiêng về phía đàn ông, phụ nữ rất khó có được sự ủng hộ của mọi người, đôi khi còn phải đi những đường tắt khác, tiến hành một số giao dịch đặc biệt. Cần gì phải vậy chứ? Xã hội vốn đã phân công rõ ràng cho đàn ông và phụ nữ rồi, kiếm tiền, xây dựng địa vị xã hội là việc của đàn ông, chăm sóc gia đình là bổn phận của phụ nữ. Là phụ nữ, cần gì phải khoe sức khoe tài với xã hội làm gì?”
“Tức là anh cảm thấy phụ nữ nên ngoan ngoãn ở nhà nấu cơm giặt giũ, nuôi con dạy cái, sống cuộc sống hoàn toàn dựa dẫm vào người đàn ông của họ, là như vậy sao?”
Triệu Lý thoáng trầm ngâm rồi bật cười khe khẽ: “Anh nghĩ vậy.”
Tăng Hảo nín thinh.
“Dĩ nhiên cũng không phải nhốt vợ trong nhà, em cũng có thể tự do ra ngoài gặp gỡ bạn bè, trò chuyện, đánh bài, uống trà chiều, nhưng điều kiện tiên quyết là phải chăm lo xong xuôi việc nhà.” Triệu Lý nói: “Có lẽ bây giờ anh nói thế em sẽ cảm thấy anh là người gia trưởng, nhưng đến khi lớn hơn chút nữa em sẽ hiểu, những lời anh nói đều là suy nghĩ thật của đa số đàn ông. Mong ước thật lòng của một người đàn ông là lấy được một người vợ dịu dàng, hiểu ý người khác, một lòng một dạ chăm lo cho gia đình, thậm chí trong những lúc cần thiết, họ còn phải thỏa hiệp vì gia đình, tóm lại là đặt gia đình lên hàng đầu.”
Tăng Hảo nhấc tách nóng lên uống một ngụm, trong đầu hiện ra cảnh tượng hơn mười năm sau, cô ở nhà nấu cơm giặt giũ, dỗ con nhỏ trong lòng, sống qua ngày đoạn tháng.
“Em tôn trọng suy nghĩ của anh.” Tăng Hảo nói: “Nhưng tạm thời em không đáp ứng được những yêu cầu đó của anh, em sẽ thi nghiên cứu sinh, cũng sẽ theo đuổi những thứ khác nữa. Em cho rằng giá trị của một người phụ nữ không chỉ thể hiện trong việc chăm sóc gia đình… Xét cho cùng, suy nghĩ của chúng ta cách biệt quá lớn, không thích hợp làm người yêu.”
Triệu Lý nhún vai, mỉm cười: “Không sao, anh cảm thấy đi xem mắt thì nên thành thật, nói thẳng suy nghĩ của mình, kẻo sau này cưới nhau rồi lại sinh ra bất đồng ý kiến, thành ra vợ chồng cãi nhau.”
Sau đó họ không còn gì để nói nữa, ngồi hơn 20 phút cho có rồi Triệu Lý đi thanh toán, hai người lần lượt rời khỏi phòng trà “Duyên đến là bạn”.
Triệu Lý vẫn rất lịch sự đề nghị đưa Tăng Hảo về văn phòng nhưng Tăng Hảo từ chối khéo, nói mình còn muốn đi chỗ khác nữa.
Ánh nắng buổi trưa nóng rát rọi lên mặt, khiến cả khuôn mặt đều bỏng rát, mí mắt nặng trịch đến nỗi không mở ra được. Tăng Hảo đi trên con đường rải đá trong khu Hồ Cảnh một cách không mục đích.
Tại sao cô lại từ chối Triệu Lý một cách thẳng thừng như vậy? Là vì cô chưa chuẩn bị tốt để bắt đầu một tình yêu mới hay vì lý do khác?
Cách nói đó của Triệu Lý đúng là kiểu gia trưởng, nhưng đó là ý kiến cá nhân anh ta, đáng được tôn trọng, tại sao khi nghe anh ta nói vậy, sự phản cảm lại không thể khống chế được mà trỗi dậy trong lòng cô?
Có lẽ là vì trong lúc ngồi đối diện với anh ta, bàn luận về nghĩa vụ sắp phải thực hiện, về những quy tắc sắp phải tuân thủ, trong lòng cô đã không khỏi nghĩ về người khác. Người đó có giấc mơ của mình, anh chuyên tâm, chấp nhất, mặt mũi chói lóa như vầng dương. Anh sẽ không nói “tôi cần một người vợ là hậu phương vững chắc của mình, cô ấy phải hy sinh cho gia đình, con gái vốn không cần theo đuổi sự nghiệp”, chắc chắn anh sẽ không nói vậy.
Anh sẽ tôn trọng ý nguyện của bạn, anh sẽ nói với bạn rằng: con người phải được đối xử bình đẳng.
Tiếng cười vui vẻ của một người lớn và một đứa trẻ từ phía đối diện đi tới làm gián đoạn suy nghĩ của cô. Cô ngước lên thì thấy một cô bé mũm mĩm với mái tóc bện cầm trong tay một cái chong chóng, phồng miệng ra sức thổi thật mạnh, cha cô bé cúi xuống nhìn con gái, mỉm cười đầy yêu chiều.
Tăng Hảo chợt nhận ra rằng con người những nơi mà tầm mắt cô có thể nhìn thấy đều có đôi có cặp, có thể là người yêu, có thể là cha con, có thể là chị em thân thiết, chỉ có cô là cô đơn lẻ bóng.
Cô rảo bước đi nhanh hơn, nhanh chóng rời khỏi công viên đi bộ ở khu Hồ Cảnh. Đến cổng ra, cô muốn bắt xe về văn phòng nhưng thật không may, bây giờ là giờ cao điểm giao ban của các tài xế taxi nên đa số đều từ chối không đón khách.
Cô đành đi tìm trạm xe bus.
Trên con đường cách cô không xa, một chiếc Aston Martin bị phạt do đi quá tốc độ, cảnh sát giao thông đang lập biên bản, Việt Tích Đình ngồi trong xe chờ đợi với vẻ biếng nhác, mắt liếc thấy Tăng Hảo đang đi ở phía đối diện.
Lúc đi đường, Tăng Hảo thường hơi cúi đầu, như thể sắp nhặt được tiền rơi dưới đất vậy, khi ấy cô còn đeo ba-lô, hai tay cầm nhẹ quai ba-lô, bước đi nhẹ nhàng. Bây giờ cô vẫn cúi đầu như thế, đeo chiếc túi xách một bên màu nhạt kẻ ca-rô, một tay nắm hờ quai túi, một tay hơi vung nhẹ, bước đi nhẹ nhàng.
Cô đã trưởng thành hơn nhiều.
Cách trạm xe bus vài trăm mét, Tăng Hảo lấy di động ra xem giờ, chưa đến một giờ, chỉ cần bắt kịp xe thì sẽ không bị muộn.
Cô không phát hiện ra chiếc Aston Martin đang thong thả đi theo mình.
“Tăng Hảo.” Giọng nói điềm tĩnh, hơi lạnh lùng.
Cô sững người, từ từ quay sang.
Việt Tích Đình một tay đặt trên vô lăng, một tay gác lên cửa xe, tóc ngắn, cơ thể tầm thước, mặt mũi cương nghị.
Anh nhìn cô ở khoảng cách gần hơn mới nhận ra cô thật sự gầy đi nhiều, vẻ mũm mĩm trẻ con trước đây đã hoàn toàn biến mất, các nét trên mặt rõ ràng, vẻ mặt điềm tĩnh, trưởng thành hơn nhiều.
“Nếu em có khó khăn gì có thể đến tìm anh.” Anh nói: “Số điện thoại di động của anh là…”
“Không cần.” Tăng Hảo ưỡn thẳng lưng, ánh mắt bình thản, kiên cường đối diện với anh ta, cô rất bối rối nhưng suy nghĩ thì vô cùng rõ ràng: “Tôi sẽ không bao giờ đến tìm anh.”
Sau bao năm, đây là lần đầu tiên cô chính thức đối diện với anh, nếu nói trước đây còn nghĩ mình chưa buông xuống được thì giờ phút này, cô chỉ có một suy nghĩ: cô đã từng khờ dại một lần, tuyệt đối không thể khờ dại một lần nào nữa.
Năm đó, công ty của cha sụp đổ chỉ trong một đêm, cô không tin đó là trò mèo của anh ta, cô chạy đến nhà trọ của anh ta, chờ anh ta dưới sân nhưng mãi không thấy anh ta đâu. Một ngày, hai ngày, ba ngày, tròn một tháng, cô kiên trì đứng đó chờ anh ta, chờ anh ta xuất hiện, nói với cô “Bé ngốc, tất nhiên đó không phải sự thật, sao anh lại lừa em cơ chứ?”
Kết quả anh ta không xuất hiện, ngầm thừa nhận tất cả.
Mãi cho đến khi chỉ còn một tuần là tới kỳ thi vào đại học, cô mới trông thấy anh ta, cách một con phố, cô liều mạng đuổi theo. Lúc đó anh ta đang vui vẻ nói chuyện với bạn, cô ra sức chạy, chỉ sợ chậm lại thì sẽ không còn trông thấy anh ta nữa. Vừa chạy cô vừa gọi tên anh ta, chạy đến trước mặt anh ta, cô giơ tay giữ lấy tay anh ta theo bản năng, thở hổn hển: “Anh… Việt…”
Việt Tích Đình sững người, lạnh lùng rũ mí mắt, liếc nhìn cô: “Sao cô lại xuất hiện ở đây?”
“Em không tìm được anh, anh tắt máy di động cũng không về nhà trọ.” Tăng Hảo vội vã đến mức hai mắt đỏ hoe: “Anh đã đi đâu, tại sao không đến tìm em?”
Anh vẫn lạnh mặt như vậy, bình thản nhìn cô rồi giở giọng cười cợt: “Không phải cô đã biết hết rồi sao? Sao vẫn còn bám lấy tôi thế hả?”
Anh ta vừa nói vừa hất bàn tay đang nắm lấy tay anh ta của cô ra, dùng tay nâng cằm cô lên như một cách sỉ nhục, đồng tử đen lánh lạnh lùng sắc sảo.
“Tăng Hảo, cô không khờ đến mức cho rằng tôi thực sự thích cô đấy chứ? Một đứa bé miệng còn hơi sữa như cô có gì đáng để tôi thích?”
Câu nói đó thật nặng nề, Tăng Hảo có ngốc cũng hiểu được, lời của mấy chú trong công ty cha nói là sự thật, Việt Tích Đình – người quản lý nghiệp vụ đã “nội ứng ngoại hợp” với các đối thủ cạnh tranh, đào một cái hố, khiến cho hoạt động của công ty của cha bị tê liệt, nhân cơ hội đó, anh ta gióng trống khua chiêng thu mua cổ phiếu trên thị trường cấp hai, cuối cùng đạt được mục đích nắm giữ số cổ phần khống chế. Anh ta cẩn thận lập kế hoạch trong vòng 2 năm, tỉ mỉ chu toàn, cuối cùng lật ngược thế cờ trở thành cổ đông lớn nhất của công ty.
Sau khi đạt được mục đích, Tăng Hảo không còn là “tiểu công chúa” được anh ta đối xử dịu dàng, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa nữa. Gỡ mặt nạ xuống, anh ta lộ rõ bộ mặt của một con người lòng dạ thâm sâu, có thủ đoạn, có tính toán. Những thứ không còn giá trị lợi dụng, anh ta sẽ khinh thường, không buồn để mắt tới.
Trước kia Tăng Hảo không tin người với người sống với nhau lâu lại không có tình cảm thật, mãi đến khi Việt Tích Đình đích thân “dạy dỗ” cô. Khi cô còn có giá trị lợi dụng, anh ta sẵn lòng chiều chuộng cô, dỗ dành cô, cô muốn sao trên trời, anh ta sẽ hái xuống cho cô, đến khi cô hết giá trị lợi dụng, anh ta sẽ vứt cô đi như một đôi giày rách.
Sau đó, qua nhiều người cô mới biết thì ra Việt Tích Đình đã có người thương từ lâu, đó là một cô gái thuần khiết, xinh đẹp, ưu tú, cũng chính là “tiểu công chúa” thật sự của anh ta. Cả trái tim anh ta đều ở chỗ cô gái ấy, ngoài cô ấy ra, anh ta không thèm nhìn người khác lấy một cái.
*
Quay lại nhìn người đàn ông vừa xa lạ vừa quen thuộc này, trên mặt anh ta đã sớm không còn sự dịu dàng của anh trai đối với em gái như năm xưa mà thay vào đó là vẻ lạnh lùng, khó đoán, khó hiểu.
“Tăng Hảo, em cần gì phải cậy mạnh như vậy.” Việt Tích Đình nói: “Nghĩ đến ông bà nội của mình, nghĩ đến nơi mình đang ở hiện giờ, nghĩ xem mình đang ăn mặc như thế nào.” Anh ta tăng thêm ngữ điệu: “Em chắc chắn tự mình làm được? Thật sự không cần ai giúp đỡ?”
“Dù tôi có cần người giúp thì cũng không cần sự giúp đỡ của anh.” Tăng Hảo nói: “Tôi đã bại trong tay anh một lần, sẽ không khờ dại lần nữa đâu.”
Việt Tích Đình nở nụ cười, trên khóe mắt hiện lên vài nếp nhăn mờ, như thể anh ta đang đối diện với một đứa bé “không biết trời cao đất dày là gì” vậy.
“Em vẫn chưa đủ lớn, nếu đã trưởng thành em sẽ biết nên đòi hỏi anh thứ gì chứ không phải cứ nhớ mãi về chuyện khi xưa, không cầm lên được cũng không buông xuống được.” Ánh mắt anh ta trong sáng và sắc sảo, thấp thoáng vẻ thương hại của người đứng trên cao đối với người ở dưới thấp: “Nếu bây giờ em nói cần anh làm gì, anh sẽ làm việc đó cho em, cho dù là lợi dụng sự áy náy trong lòng anh thì em cũng nên nói thẳng điều mà em cần anh giúp đỡ.”
“Đừng giận dỗi nữa được không? Cô bé, hãy nghĩ kỹ.” Anh ta tiếp tục cười nói.
“Tôi không cần.” Tăng Hảo lạnh lùng: “Tôi có thể sống rất tốt, hoàn toàn không cần đến sự thương hại và cha thí của anh. Ngài Việt, tôi không phải cấp dưới của ngài, cũng không phải bề dưới của ngài, ngài không cần phải dạy tôi.”
Nghe thế, Việt Tích Đình hơi nhướn mày, hai mắt híp lại: “Xem ra anh đã nhiều chuyện rồi, anh luôn cảm thấy em rất cần sự giúp đỡ của anh.”
Anh ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “rất cần”, ánh mắt mạnh bạo, mang theo sức mạnh uy hiếp.
Tăng Hảo mặc kệ.
Môi anh ta nhếch lên tạo thành một độ cong tao nhã, thu tay lại xem đồng hồ rồi quay người lên xe đi mất.
Góc tâm sự của tác giả:
Béo: Thầy Mộ, chương này không có đất diễn của thầy! (kiêu ngạo như chúa tể muôn loài)
Thầy Mộ lặng im, tiếp tục làm việc.
Béo: Không nói cho thầy biết đâu. Chương này Hảo Hảo đi ăn bữa cơm xem mắt vô cùng ngon lành nhá, trên đường về còn ôn lại chuyện cũ với anh Việt nữa cơ (cười trên nỗi đau khổ của người khác).
Thầy Mộ: … (mắt dần trở lên lạnh lùng, nắm chặt cây bút, cả người đều biểu hiện trạng thái tức giận).
Béo: Hahahahahahahahahahahaha ~ (Dở hơi không ai bằng).
- Một phút sau, kèm theo tiếng vỡ của chai lọ, tình huống đổi ngược.
Trát béo ôm lấy cặp chân dài miên man của thầy Mộ, lau nước mắt: “Đừng giận mà, đừng bỏ vai diễn, tôi đổi lại cho anh vai diễn tốt nhé! Anh lúc nào cũng là nam chính, tên anh luôn đứng đầu bảng, tên nhân vật của anh xuất hiện đầu tiên trong truyện… (trông thật hèn mọn).
Chà đạp ý đồ của Việt đại ca, thật thoải mái.
Các bạn đọc truyện kiểu tàu ngầm mà không nổi lên thì sẽ bị Việt đại ca tà ác xấu xa bắt đi… rồi chết vì bị hành hạ -.-
Các bạn chăm chỉ comment sẽ được tặng một cái (>^ω^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...