Mộ Nhất Tuân gọi bốn món, đều thiên về các món thanh đạm, đó là phong cách của anh, nhưng lúc đóng quyển thực đơn lại, anh bình thản bồi thêm một câu: “Lấy thêm một suất bánh pudding quả óc chó rưới đường cô đặc nữa.”
Đang uống nước, nghe thấy vậy, Tăng Hảo sững người, nghĩ bụng: bánh pudding quả óc chó rưới đường cô đặc?
Đồ ăn lần lượt được dọn lên, hai người ngồi đối diện với nhau cùng ăn cơm, không ai nói với ai câu nào. Mộ Nhất Tuân rõ ràng là người không thích nói chuyện trong bữa cơm, còn Tăng Hảo thì nghĩ đến bầu không khí kỳ quái trong hội trường viện nghệ thuật ban nãy, cũng biết bây giờ không nói năng gì là tốt nhất.
Ăn được một nửa thì phục vụ mang món tráng miệng lên, chính là món bánh pudding óc chó rưới đường cô đặc mà Mộ Nhất Tuân thêm vào ban nãy.
Dưới ánh mắt ra hiệu của Mộ Nhất Tuân, phục vụ đặt món bánh trước mặt Tăng Hảo rồi lui ra.
“Món này đặc biệt gọi cho tôi sao?” Tăng Hảo cầm chiếc thìa nhỏ lên, gõ nhẹ lên món bánh pudding mịn màng, đáng yêu, vô cùng đàn hồi kia.
“Cô không thích ăn món ngọt à?” Mộ Nhất Tuân buông thìa xuống, cầm chiếc khăn ấm vừa phải lên lau tay, giọng nói rất nhẹ nhàng.
“Thích chứ, tôi rất thích ăn món ngọt.” Tăng Hảo nói: “Cảm ơn ngài.”
“Chắc tôi không hơn cô nhiều tuổi đâu nhỉ?”
Tăng Hảo phản ứng rất nhanh, anh ta đang phản đối cách xưng hô của cô đây mà, cô bèn sửa lại: “Không đâu, anh còn rất trẻ.”
Mộ Nhất Tuân khẽ gật gù, lấy chiếc di động đang không ngừng rung lên trong túi áo ra, cúi xuống lẳng lặng nhắn tin.
“Tôi ra ngoài gọi điện một lát.” Anh đứng dậy, liếc nhìn Tăng Hảo: “Cô cứ ăn từ từ.”
Tăng Hảo ăn xong món tráng miệng, lại gọi thêm một chén trà, bấy giờ Mộ Nhất Tuân mới quay lại.
“Điện thoại công việc ạ?” Tăng Hảo hỏi.
“Điện thoại ở nhà.” Mộ Nhất Tuân trả lời ngắn gọn.
Tăng Hảo không hỏi thêm nữa.
Ăn gần xong, trước khi ra về, Tăng Hảo đứng dậy đi toilet, giải quyết xong “vấn đề cá nhân”, cô trông thấy Việt Tích Đình trên đường trở lại bàn ăn.
Việt Tích Đình đang đứng nói chuyện điện thoại bên cạnh tấm rèm trúc của phòng bao riêng, quay lưng về phía Tăng Hảo, dáng người tầm thước mà lạnh lùng, giọng nói vẫn trầm khàn êm tai, mới quen thuộc làm sao!
“Phải, Duyệt Đôn là công ty đầu tiên chọn hình thức EMC[1] ở thành phố này, chúng ta phải trở thành công ty quản lý năng lực tốt nhất, trở thành tập thể chuyên nghiệp nhất, không thể để xảy ra một chút sơ suất nào.” Vừa nói, ngón tay xương xương của anh bất giác gõ nhẹ lên tấm rèm trúc: “Còn nữa, lão Lý, tôi là người phụ trách chính của hạng mục này. Về sau có vấn đề gì, cho dù chỉ là những vấn đề rất nhỏ, anh nên trực tiếp tìm tôi, không cần báo cáo với sếp Trình.”
Tăng Hảo tiến thêm một bước.
Việt Tích Đình ừm một tiếng rồi mỉm cười: “Được rồi, chuyện lớn cả đời tôi còn cần anh quan tâm à? Ai nói tôi là người cuồng làm việc? Bây giờ tôi đang đưa bạn gái ra ngoài ăn cơm đây.”
Bước chân Tăng Hảo thoáng khựng lại, nhưng sau đó cô sải bước nhanh hơn.
Việt Tích Đình hơi ngẩng lên, nhìn những hoa văn vẽ trên tấm màn trúc như đang nghiên cứu, giọng nói thoải mái hơn nhiều: “Ngoài cô ấy ra thì còn là ai được? Từ trước đến nay tôi chỉ có một cô bạn gái đó thôi, chưa bao giờ thay đổi.”
“Cẩn thận.” Nhân viên phục vụ bưng khay đi tới, đúng lúc lên tiếng nhắc nhở Tăng Hảo đang vội vã đến mức suýt va phải mình.
Việt Tích Đình thoáng nhìn thấy một bóng người, anh ta bèn nghiêng người một cách tự nhiên, nhìn chăm chú về phía đối diện, cánh cửa căn phòng bao riêng kia chậm rãi đóng lại.
“Tích Đình.” Cô gái trong phòng cao giọng gọi anh, giọng nói dịu dàng thân thiết: “Canh của anh nguội rồi, có chuyện gì lát nữa hãy nói.”
Đã nói chuyện xong, Việt Tích Đình quay lại trở về phòng, đưa tay vuốt ve gương mặt cô gái.
*
Mộ Nhất Tuân lái xe đưa Tăng Hảo về văn phòng. Tình hình giao thông rất tệ, lúc chờ đèn đỏ, anh mở ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc lá, lấy ra một điếu bỏ vào miệng, lấy bật lửa ra châm lửa, cả quá trình ấy được thực hiện rất trôi chảy thành thạo.
Hình như mỗi lần chờ đèn đỏ anh đều hút một điếu, Tăng Hảo nghĩ bụng.
Lúc làn khói vấn vít bốc lên, anh mới bất giác nhớ ra còn có Tăng Hảo bên cạnh, bèn hỏi: “Cô không để bụng chứ?”
“Anh cứ tự nhiên.”
Anh hạ cửa xe xuống rồi lặng lẽ hút thuốc. Lúc hút, luồng khói xám nhạt quanh quẩn trên gương mặt anh, ngón tay xương xương kẹp điếu thuốc trông thật tao nhã, các đốt ngón tay lả lướt, thong thả, khí nóng khiến ngón tay anh biến thành màu hồng nhạt.
Đèn đỏ rất lâu, một vài xe dừng phía trước đã tắt động cơ, có vài tài xế taxi quen nhau còn hạ cửa xe xuống quay ra tám chuyện.
Cách đó không xa truyền đến tiếng nhạc của Thái Cầm, hình như đó là một cửa hàng bán băng đĩa buổi chiều.
Tăng Hảo nhận ra rằng mình không cách nào tập trung được, đầu óc cứ để tận đẩu tận đâu, có lẽ vì thời tiết nóng bức quá, ánh nắng gay gắt khiến cô mệt mỏi, hoặc là vì lý do khác nữa.
“Tăng Hảo.” Mộ Nhất Tuân lên tiếng, dụi điếu thuốc vào gạt tàn trong xe, giọng nói trầm ngâm có hơi khàn: “Cô đang nghĩ gì vậy?”
Tăng Hảo ngước lên, không kịp phòng thủ chạm phải ánh mắt đen láy trong trẻo của anh.
Cô đưa tay kéo dây đeo của túi xách: “À, tôi nghĩ đến hồi học cấp ba.”
“Cô học cấp ba trường nào?” Anh hỏi.
“Nhất Trung.”
“Không tệ, ban khoa học tự nhiên của trường đó rất nổi tiếng.”
“Ừm, đã từng có một số thủ khoa khối khoa học tự nhiên của tỉnh là học sinh của Nhất Trung, thủ khoa toàn quốc cũng có.” Tăng Hảo nói: “Bao quanh sân thể dục của Nhất Trung có trồng rất nhiều phượng vĩ, tháng năm, tháng sáu lúc cây nở hoa, nhìn từ xa sân trường đỏ rực, giống hệt một biển lửa.” Cô nghĩ một lát rồi hỏi: “Cấp ba anh học trường Học Ngật đúng không?”
Thầy Chu từng nói thầy Mộ là bạn học cấp ba của mình.
“Phải.”
Học Ngật là một trong số các trường trọng điểm của thành phố H, nổi tiếng cả nước với phong cách học tập dân chủ tự do, đồng phục của trường Học Ngật rất đẹp, đồng phục mùa đông của nữ sinh là áo len mang họa tiết Houndstooth, áo vest xanh lam và váy dài cùng màu, khiến các trường khác vô cùng ghen tỵ. Học Ngật còn có một điểm đặc biệt nữa là có rất nhiều đôi yêu nhau trong trường, trong đó nổi tiếng nhất là một đôi cùng thi đỗ đại học Phục Đán, sau khi tốt nghiệp cùng đi California học nghiên cứu sinh ở phân hiệu của đại học Santiago rồi kết hôn ở đó.
“Học Ngật là trường có nhiều học sinh yêu sớm nhất, đúng rồi, anh có yêu sớm không?” Tăng Hảo thuận miệng hỏi.
“Học cấp ba đã 16 tuổi rồi, đúng ra không thể gọi là yêu sớm.” Mộ Nhất Tuân nói: “Nhưng hồi cấp ba tôi không yêu đương gì cả.”
“Vì tập trung cho việc học hành đúng không?” Tăng Hảo từng nghe Chu Học Dịch nói Mộ Nhất Tuân là người toàn tài, hồi còn đi học, môn nào anh cũng đứng đầu khối.
Mộ Nhất Tuân giơ tay, mu bàn tay đặt lên trán: “Lúc đó rất bận, về nhà ngoài việc phải làm bài tập, ôn bài chuẩn bị thi, còn phải tranh thủ thời gian rảnh rỗi để vẽ tranh, nặn tượng nên cơ bản là không có thời gian tìm bạn gái. Trong ấn tượng của tôi, ba năm đó trôi qua rất nhanh, nhanh đến nỗi mở mắt ra đã sang ngày mới, nhắm mắt lại thì đã hết ngày, thấy hơi mơ hồ.”
Mơ hồ? Từ này thật không phù hợp với thầy Mộ…
“Cô thì sao?”
“Hả?” Tăng Hảo thoáng ngạc nhiên.
“Tôi hỏi cô hồi học cấp ba đã từng yêu chưa?” Mộ Nhất Tuân buông cánh tay xuống, thoải mái đặt lên đùi, ánh nắng chiếu qua mắt anh khúc xạ ra một luồng sáng. Lúc hỏi cô, giọng anh rất trầm, rất nhỏ, nhỏ đến mức trong xe như vang lên tiếng vọng.
“Tôi à?” Tăng Hảo rũ mắt: “Có thể xem như đã từng yêu một lần.”
Nếu Việt Tích Đình thật lòng với cô thì đó cũng xem như một lần yêu đương thật sự.
Nhưng Việt Tích Đình cẩn thận, túc trí đa mưu, cuối cùng để lại cho cô một chân tướng lạnh lùng và bạc bẽo: “Chẳng phải cô luôn rất muốn có được tôi sao? Cô vẫn luôn chủ động mà. Vả lại, tôi đã chiều chuộng dỗ dành cô lâu như vậy, muốn được báo đáp một chút cũng không quá đáng đúng không?”
“Tăng Hảo, cô khờ khạo đến mức cho rằng tôi thật sự thích cô sao? Một cô bé miệng còn hơi sữa như cô có điểm nào đáng để tôi thích?” Tay anh ta nâng cằm cô, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng dò xét gương mặt hãi hùng của cô.
Nhưng cô không chỉ đơn thuần là hâm mộ, sùng bái anh ta, mà cô thật lòng thích anh ta, hy sinh, cố gắng để được ở bên anh ta. Cô biết rõ khoảng cách tồn tại giữa hai người, cô bằng lòng bù đắp, cô muốn bản thân trở nên thật vĩ đại, thật độc lập, có lý tưởng, có mục tiêu sống, cô muốn một cuộc sống oanh liệt sôi nổi, như thế cô mới có tư cách đứng cùng anh.
Cô vẫn luôn xem tình yêu đó là chuyện lớn, còn anh ta thì chỉ đùa bỡn mà thôi.
Anh ta hành động rất tự nhiên, hoàn toàn không có gì gượng ép, giả dối mà giống hệt như thật tâm, như gần như xa, khiến cô có cảm giác như ngắm hoa trong sương.
Anh ta hướng dẫn cô làm bài tập, giúp cô giải đáp điểm khúc mắc trong kỳ thi, thưởng kem cho cô mỗi khi cô giành được thành tích tốt. Anh ta rất bận rộn nhưng sẽ dành thời gian đưa cô đi dạo trong hiệu sách, đạp xe quanh hồ, thậm chí còn cùng cô đến viện bảo tàng thiên văn. Thỉnh thoảng bỏ quên cô, vào lúc cô đang tự hỏi không biết mình đã sai ở điểm nào, đang hối hận vô cùng thì lại nhận được tin nhắn của anh ta, một cái mặt cười ấm áp, một câu “Ngày mai anh rảnh, cùng em ra ngoài thư giãn một chút, em muốn đi đâu nào?” khiến trái tim đang chìm xuống tận đáy của cô lại trồi lên lần nữa.
Cô thích khi làm bài tập, anh cúi xuống, cầm bút của cô viết công thức lên vở cô; cô thích mái tóc anh vừa cắt xong, tóc mai gọn gàng như dao; cô thích khi anh dạy cô cách dùng kính thiên văn, đôi môi mỏng cong lên thành một độ cong rất hào hứng phấn khởi; cô thích cùng anh ngồi trên thảm, lưng hai người áp sát vào nhau vui vẻ đọc sách của mình; cô thích nhìn trộm anh ngửa đầu tựa vào ghế sofa ngủ trưa, vẻ trầm tĩnh nhưng điển trai khi ấy của anh; cô thích ngửi mùi áo phông mà anh thay ra sau khi thể dục, trên đó có mùi mồ hôi nóng hổi của anh…
Ngoài những việc đó, anh luôn rất lãnh đạm với các cô gái khác, khiến cô có ảo giác mình là người đặc biệt nhất.
Thế rồi cô dùng hết sức bình sinh quyết định thổ lộ với anh. Lúc ấy họ thảnh thơi ngồi trên ghế bên bờ sông, nghe xong anh dịu dàng xoa đầu cô, còn nghiêm túc nói: “Hảo Hảo, nhiệm vụ của em bây giờ là học tập. Khi nào em thi đỗ đại học, anh sẽ đích thân đến nói với bố em về chuyện của chúng ta.”
“Thật sao?”
“Dĩ nhiên rồi.” Anh nghiêng người sang, đặt trán mình lên trán cô, giọng nói nhỏ nhẹ và yêu chiều: “Tiểu công chúa của anh, em mới ngần này tuổi, anh lớn hơn em rất nhiều mà còn không vội thì em vội gì chứ?”
Lúc ngước lên, cô thấy ánh mắt sáng rực đầy tinh thần của anh, trong con ngươi trong trẻo sáng như ngọc kia có hình ảnh thu nhỏ của cô.
“Còn một điểm quan trọng nữa.” Anh đỡ thắt lưng cô để cô ngồi vững trên đùi mình, mỉm cười: “Bây giờ anh chưa có đủ tiền.”
“Không sao.” Cô nói: “Em không để ý đến nó.”
“Nhưng anh để ý.” Anh thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Anh không muốn thất bại bởi những chàng trai bên cạnh em, bất kể là phương diện nào.”
Khi đó vì bố nên những người cô quen biết đều là con nhà giàu đời thứ hai, đều là công tử của một gia tộc nào đó, tiểu thiếu gia nhà họ X, trên người họ mang đến cảm giác ưu việt do xuất thân đem lại, trong người chảy dòng máu hoa mỹ hào nhoáng, kiêu căng có thừa, Tăng Hảo có cảm giác từng hành động của họ đều chẳng ra sao, đến một chút cảm giác khi tiếp xúc cũng không có.
Cô chỉ thích Việt Tích Đình, anh Việt của cô.
“Em chưa bao giờ so sánh anh với họ.” Tăng Hảo kiên định nói, “Em cũng chưa bao giờ nghĩ tới họ.”
Nghe thấy vậy anh liền ôm chầm lấy cô, đặt cô hàng rào bằng đá khảm hoa ven sông, hai tay vòng quanh người cô, nhìn cô rồi mỉm cười. Gió sông thổi bay mái tóc ngắn của cô, mái tóc lởm chởm khiến cô thấy ngứa, trong lúc lơ đãng, anh đột nhiên giả vờ buông tay khiến cả người cô đổ về phía sau, Tăng Hảo sợ quá liền hét ầm lên, may mà ngay giây sau đó anh đã kéo cô vào lòng mình đúng lúc, vỗ nhẹ lên lưng cô đầy an ủi, giở giọng uy hiếp: “Từ bây giờ trở đi em không được phép liếc mắt nhìn họ, càng không được hẹn họ ra ngoài chơi, nếu bị anh phát hiện anh sẽ thả em xuống sông cho cá ăn.”
Anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt bình thản nhưng mạnh mẽ nhưng bầu trời ngày đông bao la tĩnh mịch, giọng nói thật trầm: “Anh nói thật đấy, nếu thích anh em chỉ được phép có một mình anh thôi.”
Nỗi hoảng hốt của cô còn chưa hết, áp chặt người lên vòm ngực rộng lớn nóng bỏng của anh, nhìn nét mặt nghiêm túc của anh, cô phát hiện lòng bàn tay bé nhỏ của mình đầy mồ hôi.
Anh đột nhiên bật cười, hôn lên môi cô: “Nhát gan thế cơ à?”
Góc tác giả "tự kỷ":
Chương này chắc chắn thầy Mộ thấy rất khó chịu, vì có người định cướp đi sự chú ý của mọi người.
Khi thầy xem kịch bản và quyết định làm nam chính, thầy hoàn toàn không để ý câu chuyện này có nam phụ! Xem lướt qua dàn diễn viên, thầy hài lòng khép kịch bản lại, dĩ nhiên cảm thấy từ đầu đến cuối kịch bản chỉ có một người đàn ông là mình. (Thầy Mộ, điều này, điều này sao có thể là sự thật được chứ?)
╮(╯▽╰)╭ Càng không thể biết được cảm xúc của Hảo Hảo lại thay đổi vì anh trai Việt. Thầy sẽ tức giận cho coi!
PS: Lúc Hảo Hảo quen anh zai Việt, anh zai Việt còn nghèo rớt mùng tơi, còn Hảo Hảo thì rất giàu có, bây giờ Hảo Hảo là kẻ bần hàn còn anh zai Việt lại là phú hào “hoành tráng”, dĩ nhiên anh zai Việt cũng là ảnh đế của phái hành động.
Đây chính là sự thực tàn khốc.
Nhưng mà…
Thầy Mộ (cơ ngực của thầy Mộ) là ảo mộng… là của Hảo Hảo.
PS: Đã chỉnh sửa lại, vừa nãy có bạn nghe thấy Hảo Hảo nói rất thích mùi mồ hôi trên người anh zai Việt, hình như hơi ghê ghê? Khà khà khà khà, vì thế nên bạn sẽ biết sự áp bức trói buộc, ánh nến, roi da, xích sắt, đồng phục gì đó của thầy Mộ đều không làm khó được Hảo Hảo, Hảo Hảo sẽ sung sướng mà hưởng thụ!!!
Bạn Nấm đang cố đẩy nhanh tiến độ nhưng mà độ sung đã giảm, dạo này bạn lười và oải lắm nhé, yêu cầu các bạn độc giả tàu ngầm trồi ngay lên mặt nước ủng hộ bạn Nấm đê
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...