"Không được rồi Lâm Minh!" Bất chợt, tiếng kêu la oai oái của Bạch Tuệ Lâm vọng lên. "Không được rồi!" Cô nàng xô cửa vào phòng.
"Cái gì mà không được!?" Hắn gắt. Dám phá vỡ khoảng khắc ngọt ngào hiếm có được của hắn, con nhỏ Bạch này đúng là lớn gan.
"Không khớp!" Cô hổn hển nói. "Tủy của Trinh Trinh không khớp."
Không khớp? Không thể nào. Lâm Minh đứng bật dậy. Đời trước, hắn nhớ rõ ràng là có khớp cơ mà. Sao bỗng dưng không khớp? Chẳng lẽ là hiệu ứng bươm bướm? Không, như vậy cũng quá vô lý rồi!
"Ây da, ngươi nghĩ rằng mục đích của ngươi dễ đạt được thế ư? Thế thần linh bọn ta còn tồn tại làm cái gì?" Bất chợt, bên tai hắn vang lên một giọng nói mà có đánh chết hắn cũng không quên. Ra là "món quà" của tên Vương tử chết dẫm đó!
(Dành cho những bạn không nhớ, Vương tử là nhân vật đã cho công quân một cơ hội làm lại đấy a)
"Để ta nhắc cho ngươi nhớ, tỉ lệ phù hợp cấy ghép giữa những người cùng huyết thống cao hơn nhiều đấy! Hừ hừ!" Tự động bỏ qua hàng ngàn lời mắng hắn ăn cháo đá bát, Lâm Minh vội vàng quay sang hỏi.
"Tiểu Phàm không còn ai tương thích sao?" Nghe đến đây, đôi mắt Bạch Tuệ Lâm lóe lên tia hoảng hốt, rồi rất nhanh biến mất. Tuy nhiên, việc cô nỗ lực che dấu không qua được Lâm Minh, người vốn đang nhìn cô chằm chằm. Bắt lấy vẻ hoảng hốt và chần chừ đó, hắn hỏi.
"Cha của Tiểu Phàm là ai?" Mặc dù tên Vương tử đó là một kẻ chẳng ra gì, nhưng lời nói của gã đã cho hắn vài gợi ý. Tiểu Phàm mang huyết thống của Bạch thị. Tuy nhiên, để ghép tủy cho cậu, Bạch thị chẳng có ai phù hợp. Hai người duy nhất phù hợp đều đã qua đời. Nếu nhà ngoại đã không thể cho tủy vậy tại sao hắn lại không nghĩ đến nhà nội chứ nhỉ? Nhìn vẻ hoảng hốt của cô bạn thân, hắn đoán chắc cô biết người đó, thậm chí, có thể kẻ đó còn sống cũng không chừng.
"Nói đi A Lâm, cậu nhẫn tâm nhìn Tiểu Phàm như thế sao?"
Nghe vậy, cô cắn chặt môi, do dự chần chừ. Cô ghét, à không, hận chết người đàn ông đó. Sau khi mẹ Tiểu Phàm mất tích, gã chẳng mảy may quan tâm, đến cái câu thăm hỏi gã cũng lười bố thí. À phải rồi, gã phải vui muốn chết ấy chứ. Khi ấy, Bạch thị đang đứng trên bờ vực sụp đổ. Interport, FBI,... nhất quyết không chịu bỏ qua cho họ, lại thêm việc con gái cưng mất tích, Bạch gia chủ lao lực đến bệnh liệt giường. Nếu không phải khi ấy cô vô liêm sỉ bám vào Tạ thị, thì giờ Bạch thị đã sớm chia năm sẻ bảy rồi. Lúc ấy, dứt khỏi được cái gánh nặng, cũng như bỏ đi người phụ nữ sớm không còn hứng thú, gã phải vui phát khóc ấy chứ.
Tuy vậy, ông trời lúc nào cũng công bằng. Vị phu nhân của gã cả đời không thể có con. Gia tộc nhà gã cũng đến bước tuyệt hậu. Khi ấy nhai nuốt thế lực của gã dễ như trở bàn tay.
Đến đây, cô bất giác hoảng sợ. Nếu gã biết Tiểu Phàm đang mang dòng máu của mình, gã sẽ bằng mọi giá ép cậu bé nhận tổ quy tông. Không được, làm vậy không khác nào hủy diệt Tiểu Phàm. Lỡ may có việc gì, cả cô và Lâm Minh e cũng không bảo vệ được cậu.
Nhưng nay, đứng trước tình hình bệnh tật của Tiểu Phàm, cô bắt buộc phải lựa chọn: tiếp tục tìm tủy thích hợp hay tiết lộ danh tính của kẻ bạc tình đó. Tiếp tục tìm tủy là tốt nhất, tuy nhiên, liệu Tiểu Phàm có trụ được đến khi ấy hay không? Cô e rằng không thể.
"Bạch Tuệ Lâm! Cậu có nói hay không?" Lâm Minh bất chợt gằn giọng. Biết mình không thể chần chừ lâu hơn được nữa, cô thở dài, nói.
"Cha của Tiểu Phàm là..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...